Duy Nhất Là Em

Translator: Nguyetmai

Trong đêm khuya lộng gió, có ai đó về muộn đang nhìn Đông ngó Tây, rồi khom lưng rón rén bước vào phòng khách. Nỗi sợ sệt còn chưa kịp nguôi ngoai thì một tiếng quát tháo đột ngột vang vọng khắp không gian.

"Mày còn biết đường về cơ đấy!"

Chết tiệt! Làm gì mà không bật đèn!

Đàm Mặc Bảo ưỡn thẳng lưng, hít một hơi thật sâu rồi điềm tĩnh bật đèn. Cô liếc nhìn người đang đứng trước bậc thang, lưu loát đáp lời: "Ừ, biết rồi!"

Giọng điệu qua loa cho có, nghe gợi đòn ghê!

Có lẽ cũng chỉ có mình cô dám chọc giận chủ tịch của Đàm Thị: "Suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, vất va vất vưởng, còn ra cái thể thống gì nữa!"

Nếu như người về trễ là Đàm Hoàn Hề, chắc chắn huyết áp của chủ tịch Đàm có thể sẽ tăng vọt lên vì lo lắng mất.

Đổi lại là cô thì ông ta rao giảng chẳng khác gì đang dạy bảo nhân viên. Ông lúc nào cũng ôm bộ dạng nổi giận đùng đùng đứng trước mặt cô, có lẽ đây gọi là… con chung con riêng có khác biệt.

Đàm Mặc Bảo xem đây như chuyện thường ngày ở huyện, bèn ngoáy ngoáy lỗ tai, bước đến bậc thang, cô nhếch mép cười nhạt đáp: "Đúng rồi, vừa nãy tôi còn nói chuyện với ma nữa đó."

Còn ăn nói linh tinh, đúng là không biết hối cải.

Đàm Tây Nghiêu giận tím mặt, tức đến nỗi giơ phắt tay lên định tát cho cô một bạt tai.

Cô không né tránh, ngược lại hất cằm thách thức, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt cô lạnh lùng xen lẫn chế giễu. Bàn tay đang định tát thẳng xuống bỗng khựng lại giữa không trung.

"Mày..."

Cô hừ lạnh ngắt lời, dáng vẻ không hề bận tâm: "Có đánh không? Không đánh thì tôi đi ngủ."

Đàm Tây Nghiêu rụt tay về, đôi mắt ông đỏ quạch lên vì giận dữ: "Mày cút cho tao!"

Cút thì cút.

Đàm Mặc Bảo lách mình bước lên bậc thang. Đương lúc cô muốn ngâm nga một bài thì trông thấy có người đứng trước cửa phòng, chút vui vẻ ban nãy chợt tắt ngúm.

"Nói chuyện chút đi." Đàm Hoàn Hề mặc bộ áo ngủ được cắt may tinh xảo, khoanh tay đứng đó, dường như đã đợi rất lâu.

Thú thực, Đàm Mặc Bảo rất thán phục người chị này của mình, không cần biết trong lòng chị ta có khinh thường bao nhiêu đi nữa, thì cũng chưa bao giờ đánh mất phong thái của bản thân.

Suy cho cùng cô cũng chỉ là con riêng, chưa nói đến việc bà Đàm ghét cay ghét đắng cô ra sao, ngay đến cả cha ruột cũng chưa từng cười với cô cơ mà. Duy nhất chỉ có Đàm Hoàn Hề, bốn năm nay chị ta không bao giờ gây khó dễ cho cô. Mặc dù không thể nói chị chị em em nghĩa nặng tình thâm, thế nhưng suy cho cùng thì vẫn giữ được cái hình thức giả tạo bên ngoài, ít ra trước mặt kẻ dưới cũng sẽ gọi 'người ngoài' như cô một tiếng 'Cô Hai'.

Chỉ có điều, Đàm Mặc Bảo cho rằng chị ta là kẻ không biết xấu hổ, so với bà Đàm coi thường, chế nhạo cô ra mặt thì cô lại càng nuốt không trôi người chị có tấm lòng cao cả, phổ độ chúng sinh này.

Để bữa ăn đêm lát nữa của cô được ngon miệng, Đàm Mặc Bảo bèn thẳng thắn trả lời: "Tôi đang định Livestream, khoảng một tiếng sau chị hẵng quay lại hẹn gì thì hẹn."

Dứt lời, cô khoan thai xoay người mở tung cánh cửa và bước vào phòng, nhanh gọn đến mức người đứng ngoài chỉ kịp cảm nhận một cơn gió nhẹ bất ngờ ập đến.

***

Ngày thứ hai sau khi chuyện Khương Cửu Sênh tấn công người làm truyền thông, lại có thêm tin tức mới, nhà báo Tào Húc gửi thông báo đến toàn thể cộng đồng mạng, tựa đề "Trong quá trình phỏng vấn Khương Cửu Sênh dùng bạo lực với người khác", đồng thời đính kèm theo hình ảnh vết thương.

Truyền Thông Thiên Vũ lập tức bác bỏ tin đồn, sau đó công khai đoạn camera an ninh tại bệnh viện trong ngày xảy ra vụ việc.

Một loạt công tác truyền thông như thế này, nhìn sơ qua là biết đã có sự chuẩn bị từ trước. Quả thực xử lý gọn gàng, dư luận đã chuyển hướng tích cực, mặc dù còn một số thành phần anti, bôi nhọ được dịp khua môi múa mép, nhưng tổng thể Khương Cửu Sênh vẫn là người thắng thế hơn.

"What the hell, thế giới bây giờ loạn rồi, đẩy nhẹ một cái lại biến thành sử dụng bạo lực rồi?"

"Sao lúc nào cũng có đứa hám fame thế, cạn lời!"

"Người nổi tiếng thì thị phi cũng nhiều, các chị em cứ bình tĩnh, ai bảo ông xã Sênh gia nhà chúng ta là hot tìm kiếm chứ."

"Tay nhà báo này đúng là quá đáng, rõ rành rành là ông ta đứng chắn trước không cho con nhà người ta đi chữa bệnh, vậy mà còn lên mạng vừa ăn cắp vừa la làng."

"…"

Những bình luận như vậy của cư dân mạng nhiều không kể xiết.

Người trong cuộc như Tào Húc đương nhiên không chịu để yên, ngay chiều hôm đó lập tức công bố báo cáo xét nghiệm thương tật của bệnh viện. Kết quả giám định mức thương tật cấp sáu, đồng thời đòi bồi thường chi phí khám chữa bệnh và bù đắp tổn thất về tinh thần với studio nơi Khương Cửu Sênh làm việc.

Tuy nhiên Truyền thông Thiên Vũ và studio của Khương Cửu Sênh chưa kịp có bất kì động thái nào, các fan đã đứng ngồi không yên.

"Vu khống, cứ coi như không phải vu khống thì nếu như Sênh gia của tôi thật sự ra tay, chắc chắn không đơn giản chỉ là thương tật cấp sáu đâu."

"Thương tật cấp sáu? Nhanh lên, cầm đại đao của ta chém cho hắn thành tàn tật cấp một luôn đi!"

"Tên này muốn nổi tiếng đến phát điên rồi."

"Ầm ĩ cả nửa ngày, thì ra là đụng trúng người xương thủy tinh."


"Cái gì mà vừa đẩy nhẹ cái là thành thương tật cấp sáu rồi cơ á? Cười chết tui!"

"Báo cáo xét nghiệm thương tật của bệnh viện nào, ra đây mau, chúng ta nói chuyện, không đem theo dao đâu!"

"Hôm qua tao còn tự ngắt tay đến bầm tím, sau đó tố cáo với mama là chị tao bạo hành tao, vụ thương tật cấp sáu này chắc chắn là học theo tao rồi."

"…"

Chủ đề vẫn chưa hạ nhiệt, trong khi cộng đồng mạng đang xôn xao không ngớt, thì Khương Cửu Sênh - một trong những người trong cuộc, lại xem như chưa có gì xảy ra, vừa ôm Bác Mỹ vừa mọc rễ trên ghế sofa nhà Thời Cẩn đợi anh tan ca.

Trước lúc hoàng hôn, Thời Cẩn bỗng gọi điện cho cô.

"Sênh Sênh." Anh nói trong điện thoại, "Anh phải về muộn, dạ dày em không được tốt, đừng đợi cơm anh."

Khương Cửu Sênh đáp "được", rồi hỏi lại anh: "Có ca phẫu thuật sao?"

Thời Cẩn hình như đang lái xe, có tiếng gió ùa vào, anh đáp: "Không, anh phải đến đồn cảnh sát một chuyến."

"Anh xảy ra chuyện gì à?" Khương Cửu Sênh lo lắng, gấp gáp hỏi anh.

"Đừng lo, không phải anh." Giọng nói ấm áp của Thời Cẩn nhẹ nhàng trấn an, sau đó anh giải thích, "Có người đưa hối lộ, anh là nhân chứng."

Khương Cửu Sênh không hiểu lắm chuyện đưa hối lộ trong bệnh viện, nhưng vẫn lo lắng vô cùng. Cô nghĩ ngợi một hồi rồi nghiêm túc căn dặn Thời Cẩn: "Nếu vậy anh phải cẩn thận chút, đừng để người khác trông thấy việc anh đi làm chứng, em sợ rằng mấy kẻ xấu sẽ nhắm đến anh."

Thời Cẩn khẽ cười rồi đáp "anh biết rồi".

Kẻ xấu…

Sênh Sênh nhà anh còn chưa biết, có kẻ nào xấu xa hơn anh chứ.

Cục Cảnh sát thành phố.

Bảy giờ tối, phòng tiếp đón vẫn sáng đèn.

Kể từ lúc Truyền thông Thiên Vũ báo cảnh sát cho đến giờ là sáu tiếng đồng hồ, gia thế nhà Vũ Văn tương đối mạnh, chỉ một vụ án tống tiền của tên người 'xương thủy tinh' thôi mà cấp trên đã trực tiếp giao cho đội trưởng Hoắc của đội điều tra tội phạm, thậm chí còn điều động cả giám định pháp y.

Pháp y Tiểu Giang tăng ca thêm hai tiếng đồng hồ mới cho ra được kết luận: "Báo cáo giám định vết thương ngoài da không vấn đề gì, quả thật là thương tật cấp độ sáu."

Người đối diện ngồi rất tùy ý, ngón trỏ gõ nhẹ lên tập văn kiện trên bàn: "Có khả năng sau khi sự việc xảy ra hắn ngụy tạo vết thương không?"

Truyền thông Thiên Vũ ngoài việc đến gặp hai luật sư nổi tiếng bậc nhất ra, còn làm phiền đến ông lớn bận trăm công nghìn việc này, sự việc lớn đến nỗi, chỉ một tin đồn trong giới giải trí đã càn quét đến tận Cục Cảnh sát.

Tiểu Giang ngồi xuống cạnh đội trưởng Hoắc, đối diện là cậu chủ nhà Vũ Văn. Anh đường đường là một pháp y mà lại thận trọng trả lời như e sợ điều gì đó: "Không loại trừ khả năng này, nhìn theo góc độ pháp y thì vết thương hoàn toàn có thể ngụy tạo. Nếu như thời gian quá suýt soát, góc độ và lực dùng được kiểm soát tốt, chắc chắn bên y khoa sẽ không thể giám định ra sự khác biệt."

"Nếu như tôi nhất quyết muốn lập án kiện tụng thì sao?"

Vũ Văn Xung Phong vốn là một người ra tay tàn độc, muốn kiện thẳng tội vu khống để hắn ta bóc lịch dăm năm.

Hoắc Nhất Ninh cắn đầu thuốc nhưng không châm lửa, anh ngồi ngược sáng với ánh đèn phía sau lưng, lộ ra nước da ngăm đen và các đường nét vừa cường tráng vừa rõ ràng. Anh ta phán một câu xanh rờn: "Phần trăm thắng không cao."

"Đội trưởng Hoắc."

Tiểu Triệu đứng ngoài phòng tiếp đón gõ cửa, cậu ta không tiến vào, chỉ đứng ngoài thông báo: "Có người của Bệnh viện Số 1 Thiên Bắc đến báo án, là vụ án của Tào Húc."

Hoắc Nhất Ninh duỗi thẳng chân, gác lên chiếc ghế trống đối diện, chiếc quần quân phục làm nổi bật lên cơ bắp của anh, quả thật không quá lời chút nào khi nói đây là một cặp chân thon dài thẳng tắp, trên người toát lên một cảm giác chính trực của người quân nhân. Anh ngước mắt đáp một tiếng: "Mời vào."

Đầu tiên là hai bàn tay đẩy cửa vào, móng tay được cắt giũa gọn gàng, bàn tay vô cùng tinh tế. Chủ nhân của đôi bàn tay lại càng đẹp đến mức không tưởng, ngay đến con người sắt đá như Hoắc Nhất Ninh cũng cầm lòng không được mà liếc nhìn mấy lần. Viên pháp y Tiểu Giang ngồi kế anh ta thì trực tiếp bật thẳng dậy, nghểnh cổ nhìn, miệng nói lắp bắp.

"Anh, anh là bác sĩ Thời, Thời Cẩn?"

Người đó gật đầu.

Tiểu Giang ngay tức khắc kích động không ngớt: "Đàn anh, em cũng là sinh viên của trường Đại học Yale, tất cả những luận văn y học mà anh từng phát biểu em đều sưu tầm cả."

Hóa ra là đàn em hâm mộ gặp được thần tượng.

Hoắc Nhất Ninh nhướng mắt lên, lạnh nhạt liếc nhìn: "Thế có cần chạy ra xin chữ ký không?"

Hai mắt Tiểu Giang sáng rỡ: "Ừ ừ."

Hoắc Nhất Ninh giơ chân đạp cho cậu ta một cái. Sau khi mắng một câu "cút ra xa", anh ta mới giơ tay lên nói Thời Cẩn: "Chào anh, tôi là Hoắc Nhất Ninh phụ trách việc điều tra tội phạm."

Thời Cẩn cũng giơ tay lên, bắt tay với anh ta một cái, sau khi buông ra bèn đáp: "Chào anh."

Hoắc Nhất Ninh đứng dậy, nhường ghế cho Thời Cẩn, còn mình lại ngồi đúng chỗ lúc nãy vừa gác chân lên. Anh ta không để ý đến vết bụi phủ trên bề mặt ghế, cứ thế ngồi phịch xuống.

Thời Cẩn lên tiếng trước: "Báo cáo xét nghiệm thương tật đúng là không vấn đề gì."


Vũ Văn Xung Phong, người vẫn giữ trầm mặc không nói, lúc này lại ngước mắt lên nhìn. Ánh mắt anh ta dừng trên khuôn mặt Thời Cẩn, mang theo vài phần đánh giá.

Hoắc Nhất Ninh nhíu mày, nhưng cũng không nói gì mà đợi Thời Cẩn nói tiếp.

Anh thong thả nói tiếp, trong đáy mắt vẫn giữ nét điềm tĩnh: "Đây là báo cáo của tôi."

Thời Cẩn vừa dứt lời, Tiểu Giang ngay lập tức phụ họa theo: "Thế thì không cần kiểm nghiệm gì nữa, báo cáo do anh Thời viết tuyệt đối không có sai sót."

Thời Cẩn chỉ nói: "Vết thương là thật, nhưng thời gian không khớp."

Hoắc Nhất Ninh chỉ "ồ" một tiếng, âm cuối lên cao, vô cùng hứng thú nói: "Pháp y của chúng tôi nói rằng, nếu như trong thời gian ngắn ngụy tạo nên vết thương thì bệnh viện căn bản không thể giám định ra được, làm sao anh có thể phát hiện ra?"

"Đây là đoạn băng ghi âm." Thời Cẩn đặt túi văn kiện lên trên bàn, "Tôi đến để làm chứng Tào Húc đưa hối lộ."

Hoắc Nhất Ninh mở túi văn kiện xem xét, một chiếc bút ghi âm, ngoài ra còn có một cái thẻ. Anh nhấn nút phát, giọng nói của Tào Húc vang lên đầu tiên.

"Bác sĩ Thời, tôi có một vấn đề muốn xin ý kiến anh."

"Vấn đề gì?"

"Hiện nay giám định vết thương ngoài da có cụ thể, chuẩn xác được không?"

"Có thể có sai số."

"Nếu vậy thì mức sai số là bao nhiêu?"

"Trong khoảng mười hai giờ."

Giọng nói của Tào Húc ngừng lại rất lâu sau mới tiếp tục.

"Bác sĩ Thời, đây là một chút thành ý của tôi."

Thời Cẩn không đáp.

Tào Húc thận trọng dò hỏi: "Trong báo cáo giám định thương tật của tôi, anh có thể lùi ngày bị thương xuống một ngày được không?"

Đoạn ghi âm đến đây là kết thúc.

Gương mặt Thời Cẩn vẫn không chút gợn sóng, giống như đang tường thuật lại một chuyện không hề quan trọng: "Trong thẻ có hai trăm nghìn tệ, chắc là có thể trở thành chứng cứ chứng minh cho hành động của Tào Húc."

Hoắc Nhất Ninh tặc lưỡi, cất đoạn ghi âm và tấm thẻ.

Tên ngốc!

Phạm vi sai số của giám định vết thương ngoài da làm sao có thể chuẩn xác trong vòng mười hai giờ chứ.

Anh ta nửa cười nửa không nhìn sang Thời Cẩn: "Anh lừa hắn à?" Trong lòng Tào Húc có ý xấu, nhưng lại không hiểu về y, nên nhất định đã bị Thời Cẩn lừa vào tròng.

Quả là một bác sĩ khoa Ngoại bụng dạ xấu xa.

Thời Cẩn điềm tĩnh như không, dáng ngồi của anh vừa lịch sự lại không mất đi phong thái, anh không trả lời, ngược lại hỏi rằng: "Anh ta không phải rất khả nghi sao?"

Hoắc Nhất Ninh không trực tiếp phủ nhận, nếu nói theo lời của luật sư thì Thời Cẩn chính là kẻ vẽ đường cho hươu chạy. Cùng lắm cũng chỉ là chút sai sót trên phương diện y học, không thể cấu thành tội, hơn nữa anh ta còn giao nộp chứng cứ Tào Húc làm giả giấy tờ, có công không tội. Đã vậy, đội trưởng điều tra tội phạm là anh đây có thể nói gì được nữa?

Bên ngoài phòng tiếp đón, Tiểu Triệu lại gõ cửa lần nữa, tâm trạng bồn chồn bất thường.

"Đội trưởng, đội trưởng." Cậu ta đẩy cửa chạy thẳng vào trong, nói vô cùng bất an lo lắng, "Không xong rồi!"

Hoắc Nhất Ninh liếc nhìn: "Lại làm sao?"

Tiểu Triệu liếc nhìn những người có mặt trong phòng, bây giờ không phải lúc bận tâm đến người ngoài nữa: "Cấp trên biết được tin anh đánh tội phạm tình nghi, họ nói sẽ phạt anh xuống làm cảnh sát giao thông hai tháng, vụ án anh đang phụ trách sẽ giao lại toàn bộ cho đội điều tra tội phạm số hai."

Hoắc Nhất Ninh vừa tức tối vừa thấy nực cười: "Chẳng lẽ ông đây đánh tội phạm hiếp dâm cũng là có tội?"

Tiểu Triệu kiên trì giải thích: "Lúc mà anh đánh người ta không phải vẫn chưa có bằng chứng phạm tội sao?"

"DNA có hết rồi mà còn bảo không có bằng chứng là sao?"

Trong chuyện này Tiểu Triệu biết rất rõ, bèn hỏi ngược lại: "Không phải lúc đó kẻ tình nghi đã nói là hai bên tình nguyện sao?"

Chính vào lúc kẻ tình nghi nói hai bên tình nguyện thì đội trưởng Hoắc của đội điều tra tội phạm số một đã đấm một cú vào mặt kẻ tình nghi, đánh gãy bốn cái răng của hắn ngay tại trận.

Một tiếng "rầm" vang lên, Hoắc Nhất Ninh hất văng ghế ngồi: "Khốn nạn!"


"Tôi có thể đi chưa?"

Thời Cẩn bình thản nói.

Hoắc Nhất Ninh thu lại vẻ giận dữ: "Ký tên là có thể đi."

Thời Cẩn ký tên xong bèn lập tức rời đi, ngay sau đó Vũ Văn Xung Phong cũng rời khỏi, người trước kẻ sau lần lượt ra khỏi Cục Cảnh sát.

Vũ Văn Xung Phong đi đằng sau đột nhiên lên tiếng hỏi: "Giữa anh và Khương Cửu Sênh có quan hệ gì?"

Có một số người, chẳng cần có thâm giao, chỉ nhìn qua là có thể biết đó là người có hoài bão.

Có lẽ Thời Cẩn chính là người như vậy, bí ẩn, thâm sâu khó lường, hơn nữa làm gì cũng có mục đích. Người như vậy sao có thể là người thích lo chuyện bao đồng chứ.

Thời Cẩn chậm rãi xoay người, ngữ khí thản nhiên như không, anh đáp: "Tôi là bạn trai của cô ấy."

Vũ Văn Xung Phong chợt sững sờ.

Đối phương khẽ gật đầu, khuất dạng trong màn đêm đen, đẹp như một nam thần và lịch lãm như một quý ông.

Rất lâu, rất lâu sau, Vũ Văn Xung Phong vẫn đứng đó, đứng đến khi tấm lưng anh bắt đầu ngứa râm ran, anh mới sực tỉnh, móc điện thoại ra, bàn tay hơi run run khiến cho các ngón không thể bấm chuẩn xác.

Điện thoại kết nối, anh gọi: "Khương Cửu Sênh."

"Ừm?"

Trong điện thoại, giọng nói của Khương Cửu Sênh vẫn có chút khàn khàn như trước, vừa có vẻ biếng nhác nhưng lại rất quyến rũ,

Vũ Văn Xung Phong phút chốc hoảng hốt, anh đè nén giọng mình, thấp đến mức không thể thấp hơn nữa: "Em yêu rồi?"

Cô không chút che giấu, tự nhiên thừa nhận: "Ừm, chưa bao lâu, cũng đang định nói với anh đây." Ngừng lại một lát, cô lại hỏi: "Làm sao anh biết?"

Vũ Văn Xung Phong không trả lời, giọng nói như lạc đi, anh chỉ hỏi Khương Cửu Sênh: "Anh ta tên là gì?"

"Thời Cẩn."

Khương Cửu Sênh vừa dứt lời, bầu không khí đột nhiên im ắng.

Đầu dây bên cô vang lên tiếng chó sủa, còn phía anh, tiếng gió rít đầy lạnh lẽo.

Rất lâu sau.

"Sênh Sênh." Vũ Văn Xung Phong bỗng dưng gọi tên cô.

Khương Cửu Sênh đáp: "Ừm."

Lúc sau sự im lặng lại tiếp tục bao trùm rất lâu.

Cô lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"

Vũ Vũ Văn Xung Phong ngửa mặt trông lên, khóe mắt hơi vằn đỏ, bóng hình anh lung lay dưới ngọn gió, giọng anh nhẹ bẫng: "Không sao, em thích là được rồi."

Nói xong, anh cúp điện thoại trước.

Lúc nào cũng như vậy, anh luôn là người cúp điện thoại trước, nhưng sau đó lại là người nhìn chằm chằm vào dãy số trên màn hình, rất lâu sau vẫn như người mất hồn.

Anh lưu tên cô là "cây hái ra tiền", không tên không họ, chỉ vỏn vẹn bốn chữ, đằng trước chèn thêm một chữ "a", là dãy số đầu tiên xuất hiện trong danh bạ của anh.

Điện thoại bỗng reo vang, là mẹ của anh - bà Đường.

"Đang ở đâu?"

Vừa mở lời là bà hỏi thẳng, không có lấy một câu hỏi thăm.

Vũ Văn Xung Phong đáp, cũng đơn giản như vậy: "Ở ngoài."

"Con gái nhà họ Từ đến rồi, tới đây một chuyến đi." Không phải là một câu dò hỏi ý kiến hay bàn bạc, bà Đường dùng ngữ điệu ra lệnh nói với anh.

Vũ Văn Xung Phong đột nhiên cảm thấy hơi mệt, bèn dựa vào cột điện bên đường, ánh mắt hơi buồn rầu: "Con đến làm gì?"

Bà Đường có vẻ cáu giận: "Đừng biết rõ còn giả vờ hỏi."

Anh bèn lưu loát đáp lại: "Ồ, vậy thì con sẽ nói thẳng thế này." Anh cười cười, đáy mắt lạnh lẽo, vừa có chút châm biếm vừa thờ ơ như không: "Con sẽ không cưới cô ta."

Câu nói này đã chọc giận bà Đường: "Chuyện này đã nói từ khi con mười tám rồi."

Giọng nói cứng rắn, không để cho người khác có thể phản bác.

Vũ Văn Xung Phong cười lạnh, không nói tiếng nào.

Vào ngày sinh nhật mười tuổi của anh, bà Đường đã tặng cho anh một người con gái xinh đẹp. Bà nói với anh rằng, con có thể có bao nhiêu bạn gái tùy thích, có thể mua trang sức, mua xe sang cho họ, có thể chơi đùa sao cũng được, miễn là không cưới.

Bà Đường còn nói, chỉ cần con không cưới bọn họ thì muốn chơi đùa thỏa thích cỡ nào cũng không ai ngăn cấm, duy chỉ có người con cưới về là không được đùa giỡn, càng không được yêu.

Sau này, anh mới biết, người con gái mà bà Đường tặng cho anh chính là nhân tình mà cha anh yêu chiều nhất. Nhưng anh chẳng lấy làm bất ngờ, bà Đường hận cha anh cả nửa cuộc đời, bà nuôi dậy anh trở thành người giống cha như khuôn như đúc, cũng chẳng có gì là lạ.

Nợ cha con trả là lẽ thường tình!

Có lần bà Đường uống say, cũng từng nói câu như thế. Khi ấy là lần thứ ba bà Đường sinh non, bà mắc phải bệnh trầm cảm sau sinh, có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân và có ý định tự sát nghiêm trọng.


Hồi đó, anh mới mười tuổi.

Nợ cha con trả…

Anh đã dùng bấy nhiêu năm nay để trả nợ, chẳng lẽ vẫn chưa đủ hay sao.

"Mẹ à."

Anh không nhớ nổi đã bao lâu rồi mình chưa gọi bà Đường như vậy.

Bà Đường có lẽ thấy không quen, nên cũng không đáp.

Anh cúi thấp đầu, đưa chân đạp lên cái bóng của mình, sau đó ngừng lại khá lâu mới cất lời: "Mẹ à, mẹ có thể yên tâm được rồi, con trai của mẹ," Gió đêm thổi thốc lạnh buốt, giọng anh run run, từng câu từng chữ thốt ra nghẹn ngào đầy khó nhọc, "Cả đời này con trai mẹ cũng không cưới được người mình yêu nữa rồi."

Đầu dây bên kia, bà Đường không hé răng nửa lời.

"Con có thể yêu cầu một chuyện được không?" Giọng anh nghẹn lại, giống như đang van nài, "Đừng để con cưới một người yêu con, con sợ rằng sau này cô ấy sẽ giống như mẹ."

Dứt lời, anh ném phăng điện thoại rồi ngồi thụp dưới cột đèn đường. Sau khi tự châm cho mình một điếu thuốc, anh ra sức hút đến nỗi ho sặc ho sụa, ho đến mức nước mắt cũng tuôn rơi.

Gió đêm như thét gào, dai dẳng mãi không ngừng.

Chín giờ tối, studio của Khương Cửu Sênh đăng một văn kiện của luật sư, chính thức đâm đơn kiện Tào Húc tội phỉ báng, đồng thời công khai tuyên bố phía cảnh sát đã tiến hành điều tra, xác nhận rằng giám định xét nghiệm thương tật đã bị làm giả.

Cách nhau chưa đến thời gian mười phút, một đôi vợ chồng ở trong khu nội trú bệnh viện thành phố J đã tiếp nhận phỏng vấn từ phóng viên. Trong video, đôi vợ chồng trung niên đã làm sáng tỏ đầu đuôi "chuyện của Tào Húc", đồng thời gửi lời cảm ơn chân thành đến Khương Cửu Sênh đã giúp đỡ họ vào ngày hôm ấy, ngoài ra còn nói nhất định sẽ dẫn con đi xem concert ca nhạc vào ngày mười một tháng mười một của Khương Cửu Sênh.

Chưa đến thời gian nửa tiếng, Truyền thông Thiên Vũ lại công khai tin tức nhà báo Tào Húc bị bắt.

Hàng loạt công tác truyền thông làm quá hoàn hảo, bác bỏ tin đồn, tuyên dương hành động đẹp, nhân dịp còn PR cho buổi concert thứ ba.

Fan của Sênh like hai chân hai tay.

"Vui vẻ nhất thời, giờ ăn cơm tù no nê."

"Nhấn like cho ông chủ Vũ Văn và Mạc Băng."

"Có team nào đi xem concert không?"

"Yêu ma quỷ quái cuối cùng đã ngồi bóc lịch, rửa sạch vé đi, không cướp được vé đi concert quyết không đi ngủ!"

"Cướp vé, gọi 10086*."

* 10086: Là tổng đài hỗ trợ bên Trung Quốc.

"Lần thứ N+1 muốn bôi nhọ Sênh gia ngược lại bị quật ngược một cách thần bí."

"…"

Lúc Thời Cẩn trở về nhà đã quá chín giờ, vừa đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy Khương Cửu Sênh ôm chú chó ngồi đợi ở phòng khách, anh mỉm cười nói: "Anh về rồi."

Thời Cẩn thay giày xong bèn bước qua chỗ cô, tiện tay đón lấy chú chó trong tay cô một cách tự nhiên, sau đó thuận tay đặt chú ta xuống dưới đất.

Khương Bác Mỹ cạn lời.

Anh nắm tay cô tiến về phòng ngủ: "Em đang làm gì đấy?"

Cô đáp rất nhanh: "Đợi anh về."

Thời Cẩn khựng lại, xoay người ôm lấy eo cô, ôm vào lòng: "Em ăn gì chưa?"

"Em ăn chút bánh crepe rồi."

Anh khẽ hôn lên trán cô rồi buông tay ra: "Anh đi nấu cơm cho em."

Khương Cửu Sênh gật đầu đồng ý, bước theo anh đến nhà bếp.

Thời Cẩn bảo cô đợi ở ngoài, đừng vào bên trong sẽ ám mùi dầu mỡ.

Cô không ngại, bèn vào bếp giúp anh rửa rau. Trong lúc đó, cô đột nhiên hỏi: "Chuyện của Tào Húc, có phải anh cố ý giúp em đúng không?" Trong điện thoại Mạc Băng nói rằng anh ta ít nhất phải ngồi bóc lịch ba năm.

Hiển nhiên, cô đã có được tin tức.

Thời Cẩn cũng không giấu giếm, gật đầu nhận: "Ừm."

Khương Cửu Sênh biết, mặc dù Thời Cẩn được giáo dục rất tốt, nhưng cũng không phải kiểu người thích lo chuyện bao đồng. Cô rất tò mò bèn hỏi anh: "Nếu em không phải là người trong cuộc thì sao?"

Thời Cẩn khóa vòi nước, suy nghĩ: "Sênh Sênh, trị an xã hội và chống lại kẻ xấu là việc của cơ quan công an, còn anh là bác sĩ, trách nhiệm của anh chính là chữa bệnh cứu người. Mỗi người chuyên một lĩnh vực khác nhau, chúng ta làm tốt công việc của mình, đừng can thiệp công việc của nhau là được rồi."

Lần đầu tiên nghe người khác nói 'đừng lo chuyện bao đồng' vừa có đạo lý lại có dẫn chứng như vậy, quả thật không thể bắt bẻ được câu nào.

Khương Cửu Sênh im lặng cười.

Không đồng ý, cũng chẳng phủ nhận, cô chỉ cảm thấy khéo sao Thời Cẩn là người như vậy. Anh có nguyên tắc và giới hạn của mình, nếu không phạm tới, anh vẫn sẽ điềm nhiên trầm tĩnh đối mặt với mọi việc. Nhưng suy cho cùng, trong thế giới hỗn loạn có mấy ai vô tư không vụ lợi cơ chứ?

Cô cố ý pha trò: "Bác sĩ Thời không cảm thấy ai ai cũng có trách nhiệm xây dựng nền văn minh sao?"

Thời Cẩn ngẫm nghĩ một lúc, bèn nghiêm túc trả lời: "Vậy thì sau này anh phải chú ý nghĩa vụ công dân hơn."

Cô cười ngặt nghẽo, cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc và ngoan ngoãn nghe lời của Thời Cẩn khiến người ta yêu mến vô cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận