Duy Nhất Là Em

Editor: Nguyetmai

Thời Cẩn nhìn cô nói: "Ừ."

Sau đó, anh nắm tay cô bước vào cửa lớn nhà họ Tần.

Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía Thời Cẩn và người đứng bên cạnh anh – Khương Cửu Sênh.

Gia đình như nhà họ Tần không biết đã đắc tội với bao người trong giới, có không biết bao nhiêu nòng súng công khai cũng có mà ngấm ngầm cũng có, đang chĩa vào khu nhà này. Cửa lớn của nhà họ Tần làm sao có thể dễ dàng mà bước vào như thế được. Bao nhiêu năm nay, Khương Cửu Sênh là người đầu tiên đường hoàng bước vào khu nhà chính của nhà họ Trần với ánh mắt không một chút sợ hãi, bình thản và phóng khoáng như vậy.

Không thể không nói rằng, cô và Thời Cẩn đứng cạnh nhau, tuyệt đối xứng đôi vừa lứa.

Tần Hành ngồi trên chiếc ghế gỗ, ngước mắt lên hỏi: "Về rồi à."

Ánh mắt của Thời Cẩn rất bình thản, anh mở miệng, nói câu đầu tiên: "Đây là vợ chưa cưới của tôi."

Hàng chục cặp mắt trong phòng sách cùng đổ dồn về phía Khương Cửu Sênh, bao gồm cả vợ chồng bà Khương đang quỳ trên sàn nhà. Muôn vàn ánh nhìn cùng muôn vàn suy nghĩ khác nhau, chỉ có duy nhất Khương Cửu Sênh đứng bên cạnh Thời Cẩn một cách bình thản, lễ độ chừng mực.

"Vợ chưa cưới à?" Tần Hành cười lạnh, "Ai đồng ý chưa?"

Không đợi Thời Cẩn trả lời, Khương Cửu Sênh đã bước tới trước mặt bà Khương, nhìn hai người vẫn còn quỳ trên sàn nhà. Đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của cô như lấp lánh sáng, cô nhíu mày nói: "Ba mẹ không phải người nhà họ Tần, cũng không còn làm thuê cho nhà họ, không cần phải quỳ nữa."

Cô ấy là người bênh vực người nhà một cách ghê gớm, cho dù tình cảm với ba mẹ nuôi chẳng mấy sâu đậm, nhưng dẫu sao cô cũng đã gọi họ hai tiếng ba mẹ suốt tám năm nay. Dù có xa cách thế nào thì cô cũng vẫn không thể chịu đựng được khi họ bị người khác hà hiếp.

Vợ chồng bà Khương nhìn Khương Cửu Sênh, lại thăm dò nét mặt của Thời Cẩn rồi mới dám đứng dậy.

"Xin hỏi," Khương Cửu Sênh quay lại, ánh mắt quyết liệt nhìn thẳng vào Tần Hành, "Họ có thể rời khỏi đây được chưa?"

Thời trẻ, Tần Hành đã từng vào Nam ra Bắc, trên tay đã dính máu của không biết bao nhiêu mạng người, cho dù sau này đã rửa tay gác kiếm thì sát khí trên người ông ta vẫn rất nặng, ít người dám bước ngang nhiên hỏi thẳng ông ta như thế này.

Cũng có vài phần gan dạ đấy.

Tần Hành cảm thấy thú vị: "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

Khương Cửu Sênh từ tốn đáp: "Thế thì đành đợi thêm hai tiếng đồng hồ nữa vậy." Cô bình tĩnh giải thích thêm nửa câu sau, "Mất tích chưa đầy hai mươi tư giờ thì chưa thể báo công an được."

Đâu chỉ có vài phần gan dạ, rõ là gan to bằng trời.

Tần Hành không hề tức giận, ngược lại còn cười nhạt: "Cô nghĩ nhà họ Tần nơi nào? Ai muốn đến thì đến sao?"

Quả thật, chỉ e cảnh sát địa phương cũng không dám động đến pho tượng Phật mang tên nhà họ Tần này thôi.

Khương Cửu Sênh vẫn điềm tĩnh: "Ông Tần đã nghe từ "dư luận" bao giờ chưa?"

Tần Hành hứng thú chăm chú nhìn cô.

"Nếu tôi nhớ không nhầm thì vài ngày trước, Tần thị vướng vào một vụ án giết người hàng loạt nên cổ phần đã giảm xuống mười ba phần trăm." Cô bình thản giải thích, " Đó chính là dư luận, dùng thuật ngữ trong giới của chúng tôi, là sức mạnh của mạng internet."

Tần Hành đột nhiên biến sắc mặt: "Ý cô là gì?"

Khương Cửu Sênh mỉm cười: "Thật không may, tôi là nhân vật của công chúng." Cô hơi cao giọng, nhấn rõ ràng từng từ, "Hôm nay nếu ba mẹ nuôi của tôi hoặc tôi không bước được ra khỏi cửa lớn nhà họ Tần, thì chủ đề ngày mai của dư luận chính là nhà họ Tần các người."

Không những to gan mà lại còn thông minh nữa.

Tần Tiêu Dật đổi tư thế ngồi, cười nhếch mép, ngẩng lên nhìn thấy Tần Hành đã nổi giận đùng đùng, tách trà bị hất bay xuống đất.

"Cô uy hiếp tôi?"

Khương Cửu Sênh không biểu lộ cảm xúc gì: "Không phải." Giọng điệu của cô vừa bình tĩnh vừa tùy ý, "Là cảnh cáo."

Cảnh cáo ư?

Từ sau khi nhà họ Tần xưng bá ở Trung Nam đến nay, bao nhiêu năm rồi đây là lần đầu tiên có người dám nói năng hỗn xược đến vậy ở đây.

Tần Minh Lập hờ hững liếc nhìn Thời Cẩn, thấy tất cả sự chú ý của anh đều tập trung vào Khương Cửu Sênh, hoàn toàn không còn chỗ cho bất cứ điều gì khác.

"Ông Tần."

Tần Hành tức giận trợn mắt nhìn.

Cô rất bình thản, thong thả nói: "Hành động của ông đối với ba mẹ nuôi tôi có thể được xem là bắt cóc rồi. Tôi biết gia thế và quyền lực của nhà họ Tần rất lớn, có thể một tay che cả bầu trời ở đất Trung Nam này. Nhưng tôi cũng biết, hai năm nay nhà họ Tần bắt đầu làm từ thiện, thiết nghĩ hẳn là ông đang muốn thay đổi hình ảnh trước đây của nhà họ Tần. Cho nên tôi kiến nghị ông bốn chữ, thiện chí giúp người, để có được cái thực xứng với cái danh."

Từ nông đến sâu, từng bước thành danh.


Câu nào cũng thưa ông, rõ ràng ở thế thượng phong mà còn lễ phép khiêm tốn, lưỡi dao mềm này thật quá lợi hại sắc bén, nhát nào cũng đâm trúng vào nhược điểm của đối phương.

Nhà họ Tần sớm đã có ý định tẩy trắng quá khứ, không cần biết sau lưng như thế nào, nhưng rõ ràng ngoài mặt đã bỏ ra không ít công sức. Nếu lúc này nhà họ Tần trở thành mục tiêu của mũi dùi dư luận thì bao nhiêu vất vả mấy năm nay coi như bỏ đi hết.

Thiện chí giúp người, khá khen cho bốn chữ thiện chí giúp người.

Tần Hành cười lớn: "Ha ha ha." Ông ta nhìn Thời Cẩn, lời nói ẩn chứa hàm ý thâm sâu, "Thời Cẩn à, quả nhiên anh đã tìm được một người phụ nữ vô cùng lợi hại đấy."

Chỉ sợ cả nhà họ Tần không có mấy người so sánh được với cô về sự gan dạ và thông minh này.

Thời Cẩn nói như lẽ đương nhiên: "Cho nên, ông đừng động đến Sênh Sênh nhà tôi."

Anh không hề che giấu sự dung túng của mình.

Khương Cửu Sênh hỏi lần cuối: "Ông Tần, ba mẹ nuôi của tôi có thể rời khỏi đây được chưa?" Giọng nói của cô vẫn bình thường, dường như mấy lời chèn ép khi nãy chỉ là câu chuyện phiếm, từ đầu đến cuối cô không hề thay đổi thái độ.

Tâm tư kín đáo lại còn thông minh vô cùng.

Khương Cửu Sênh, cô giỏi lắm!

Tần Hành nén sự giận dữ trong đáy mắt xuống: "Thả họ đi."

Khương Cửu Sênh nói cảm ơn rồi quay sang nói với Thời Cẩn: "Em đi tiễn ba mẹ ra ngoài nhé."

Thời Cẩn gật đầu, dặn cô: "Đợi anh ở ngoài đó."

Cô gật đầu, đỡ vợ chồng bà Khương rời khỏi phòng sách.

Tần Hành thu lại ánh nhìn, hướng về phía Thời Cẩn, ánh mắt u ám: "Tám năm nay anh không về nhà họ Tần, nếu không vì Khương Cửu Sênh thì có phải anh định không quay về đây nữa phải không?"

Thời Cẩn bình thản trả lời: "Đúng vậy."

Tần Hành tức giận cười khẩy: "Không giấu không giếm nữa à?"

Ánh mắt Thời Cẩn sa sầm xuống, anh nhìn lướt qua tất cả mọi người ở dưới: "Các người ra ngoài hết đi."

Những người đang ngồi đều vô thức im lặng. Sau khi trưởng thành, Thời Cẩn đã tiếp quản cơ nghiệp của nhà họ Tần, mặc dù chỉ trong nửa năm ngắn ngủi nhưng uy nghiêm có thừa, đại đa số người nhà họ Tần đều khiếp sợ anh.

Thật là một kẻ thống trị trời sinh.

Tần Hành ra lệnh: "Tất cả ra ngoài."

Sau khi nhìn nhau một cái, Tần Minh Lập mới dẫn đầu, cùng mọi người lục tục rời khỏi thư phòng.

"Nói đi," Tần Hành ngồi xuống, "Anh định làm gì?"

Thời Cẩn đứng đó, đôi mắt hơi cụp xuống: "Ông đừng động vào cô ấy." Anh thẳng thắn tuyên bố: "Tôi có thể tiếp quản nhà họ Tần, đưa nó lên đỉnh cao rạng rỡ trong những tháng năm còn lại của ông."

Sau khi tiễn bà Khương rời khỏi nhà họ Tần, Khương Cửu Sênh định quay lại nhà chính, đúng lúc con cháu nhà họ Tần đi từ phòng sách ra. Cô biết mặt phần lớn trong số họ, hoặc ít nhất từng nhìn thấy trên truyền hình. Đặc biệt là mấy cậu ấm, tuy không có danh phận ở nhà họ Tần nhưng họ cũng thường xuyên qua lại với mấy ông sếp tài chính và giới giải trí.

Chỉ mình Thời Cẩn là chưa thấy tăm hơi đâu cả.

Cô đứng ngoài cửa đợi anh, cúi đầu nhìn xuống chân, không nhìn xung quanh, cũng không hề tò mò hay lo lắng, vừa thảnh thơi vừa điềm tĩnh.

"Khương Cửu Sênh."

Khương Cửu Sênh ngẩng đầu.

Tần Tiêu Dật bước đến, khoanh tay trước ngực vừa cười vừa nói: "Cô là người đầu tiên chọc giận ba tôi còn có màn thoát thân vô cùng tuyệt vời đấy."

Khương Cửu Sênh không để ý, chỉ hỏi: "Cô đang khen tôi đấy à?"

Cô ta thản nhiên đáp: "Tất nhiên rồi."

Khương Cửu Sênh không mấy thân thiết với Tần Tiêu Dật, cô chỉ giữ phép lịch sự nên nhàn nhạt nói: "Cảm ơn cô." Cô không hề ghét Tần Tiêu Dật, mặc dù cô ta kiêu ngạo, có dã tâm, không phải loại người hiền lành lương thiện gì nhưng cô ta xấu xa một cách công khai.

Tần Tiêu Dật cũng chẳng e ngại sự xa cách của cô, chào hỏi xong, liền rời đi. Tần Tiêu Chu đi cùng cô ta, ánh mắt liếc nhìn Khương Cửu Sênh vẻ lẩn lẩn tránh tránh.

Tần Tiêu Dật phì cười, người anh này của cô ta là điển hình của dạng công tử ăn chơi đàng điếm, chỉ giỏi bắt nạt người yếu mà sợ kẻ mạnh thực sự: "Bây giờ thì anh biết vì sao lúc đầu bị người ta ném xuống cầu lớn Giang Châu rồi chứ?"

Tần Tiêu Chu bị đâm vào chỗ đau, gương mặt tối sầm.

Lúc đó, hắn ta nào có biết Khương Cửu Sênh là người phụ nữ của Thời Cẩn. Hắn mới phóng đãng vài câu, chưa kịp làm gì cả thì Thời Cẩn đã ném thẳng hắn xuống cầu, lại còn bắt hắn ta nằm viện một thời gian dài. Thằng ranh con lưu manh vô sỉ từ bé đến lớn!


"Cô Khương."

Khương Cửu Sênh nhìn đối phương: "Anh Tần."

Hình như Tần Minh Lập không vội rời đi. Hắn ta ngồi xuống để người hầu rót một tách trà, uống một hớp rồi điềm tĩnh hỏi: "Vài năm gần đây sức khỏe cô đã tốt lên chưa?"

Một chủ đề rất khó hiểu, hiển nhiên đằng sau còn ẩn chứa hàm ý nào đó.

Khương Cửu Sênh bình thản chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn ta.

Tần Minh Lập cơ hồ đã nhớ ra điều gì: "Ôi cái trí nhớ này của tôi, sao lại quên mất chứ, cô Khương đã không còn nhớ gì chuyện tám năm trước rồi mà nhỉ."

Xem ra quá khứ của cô đã bị Tần Minh Lập điều tra hai năm rõ mười rồi.

Khương Cửu Sênh ung dung, nói thẳng: "Tôi không thích rào trước đón sau, anh Tần có chuyện gì xin mời nói thẳng."

Tần Minh Lập đặt tách trà xuống, đan hai tay vào nhau, tay trái mân mê phần găng tay trống rỗng nơi ngón út theo thói quen: "Cũng không có gì, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô Khương giữ gìn sức khỏe, đừng giống tám năm trước là được."

Quả nhiên mặt cười nhưng lòng dạ thâm sâu, lời nói ẩn chứa toàn kim châm.

Khương Cửu Sênh vẫn rất thong dong: "Tám năm trước là thế nào?"

Câu trả lời của hắn hơi mang vẻ sợ hãi: "Lúc cô bệnh nặng, suýt nữa Thời Cẩn đã bắn chết tay bác sĩ tâm lý."

Bệnh nặng?

Đây chính là thông tin mà Tần Minh Lập muốn cô biết sao?

Khương Cửu Sênh vẫn giữ vẻ mặt điềm đạm, ánh mắt không hề lay động: "Hình như anh Tần muốn nói bóng nói gió với tôi chuyện gì đó." Cô thản nhiên nói: "Nhưng tôi nghĩ không cần đâu, nếu tôi muốn biết chuyện của tám năm trước thì Thời Cần sẽ nói với tôi."

Không một chút hoảng sợ, nét mặt đó ung dung đến quá mức.

"Cô rất tin tưởng cậu ta sao?" Tần Minh Lập ngẩng đầu, cặp mắt diều hâu phía sau mắt kính có ba phần giống với Tần Hành.

Khương Cửu Sênh không nghĩ ngợi nhiều: "Đương nhiên."

Hơn nữa, cho dù Thời Cẩn có lừa cô thì đã làm sao? Cô tình nguyện, ai quản được chứ.

Cô vừa dứt lời thì Thời Cẩn bước ra.

"Sênh Sênh."

"Vâng." Cô lập tức bước đến bên cạnh anh.

Thời Cẩn nắm lấy tay cô một cách tự nhiên, ánh mắt lướt qua Tần Minh Lập, rồi thu lại. Anh nhẹ nhàng dặn Khương Cửu Sênh: "Em không cần phải lịch sự với tất cả mọi người, trong nhà này có rất nhiều kẻ mặt người dạ thú."

Cô trả lời: "Vâng em biết rồi."

Tần Minh Lập mặt người dạ thú tức xì khói. Hắn ta đặt tách trà xuống, sa sầm mặt rời đi.

"Cậu Sáu, cô Khương," Một người hầu trong nhà đang cúi đầu, không dám nhìn thẳng Thời Cẩn, kính cẩn nói: "Phòng ốc đã được dọn dẹp xong rồi ạ."

"Tối nay chúng ta qua nhà nhỏ trước đã."

Ngoài bốn tòa nhà chính, xung quanh nhà họ Tần còn có khá nhiều những tòa nhà nhỏ biệt lập, chỉ có điều người hầu cũng tự hiểu nhà nhỏ mà Thời Cẩn nhắc đến là căn anh đã ở tám năm trước: "Tôi sẽ cho người đi sắp xếp."

Thời Cẩn gật đầu rồi nói: "Đây là mợ Sáu." Giọng điệu anh hơi gằn xuống, "Sau này đừng gọi nhầm nữa."

Người hầu liên tục vâng vâng dạ dạ.

Khương Cửu Sênh ngước nhìn Thời Cẩn, cảm thấy anh lúc ở nhà họ Tần và ở bên ngoài là hai người hoàn toàn khác nhau, sự dịu dàng và thanh lịch đã giảm bớt phần nào. Chắc là do người nhà họ Tần đều như vậy, ở đây không cần tới quân tử, đều là sài lang thú dữ cả.

Cô đã được nghe không ít chuyện về nhà họ Tần, ngoài Tần Hành độc ác tàn bạo còn vài người có dã tâm không dễ động vào. Đó là hai bà vợ cả cùng với các cô cậu chủ, trừ Tần Minh Châu ra. À, còn một bà vợ bé được Tần Hành yêu thương nhất nữa, nghe nói tuy không phải chính thất nhưng cô ta là người phụ nữ duy nhất nắm cổ phần của nhà họ Tần trong tay.

Bước ra khỏi nhà chính rồi Khương Cửu Sênh mới hỏi Thời Cẩn: "Tần Hành có làm khó anh không?"

Anh lắc đầu, dừng chân: "Sênh Sênh, anh đồng ý tiếp quản nhà họ Tần rồi."

Sắc đêm rất đẹp, mặt trăng tỏa sáng vằng vặc, cô có thể nhìn thấy những ngôi sao phản chiếu trong đáy mắt của Thời Cẩn. Cô suy nghĩ một hồi rồi hỏi anh: "Vì em hay sao?"


"Không hẳn vậy." Anh nói chậm rãi và đầy nghiêm nghị: "Anh và Tần gia sớm muộn gì cũng phải có một cái kết thôi."

Cái kết nào đây, chắc chắn chính là bốn chữ – gió tanh mưa máu.

Ánh mắt của Khương Cửu Sênh sáng long lanh, kiên định không một chút nghi ngờ: "Anh quyết định là được, em tôn trọng sự lựa chọn của anh."

"Sênh Sênh à," Thời Cẩn ôm lấy vai cô, trong mắt chỉ có hình ảnh cô: "Em phải biết rằng, em có quyền can thiệp vào bất cứ quyết định nào của anh."

Cô gật đầu, cô biết điều đó chứ.

Chỉ là không cần can thiệp, cô tin anh.

Cô không nói gì nữa, chỉ nắm tay anh chầm chậm bước đi dưới bầu trời đêm ngập ánh sao. Trong vườn nở rực rỡ bao nhiêu loài hoa cô không biết tên, chỉ cảm thấy chúng vừa đẹp vừa yểu điệu.

Một cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, đây là nơi trước kia cô từng sống cùng Thời Cẩn. Không biết tại sao, trong lòng cô dậy lên những cảm xúc mâu thuẫn, vừa hoang mang bất an lại vừa bình lặng yên ổn.

"Em nghe nói nhà họ Tần có ba bà vợ, sao em chẳng gặp ai cả thế?" Cô tùy ý nói.

"Họ không được bước vào nhà lớn. Nhà họ Tần có rất nhiều quy tắc, có rất nhiều nơi phụ nữ không được tùy ý ra vào." Nhận thấy vẻ nghi hoặc trong ánh mắt cô, Thời Cẩn bèn giải thích, "Cô Bảy là ngoại lệ. Cậu Tư, con trai của bà Hai là người ăn chơi trác táng không có hy vọng nên Tần Hành đã nuôi dạy cô Bảy như một đứa con trai."

Chẳng trách Tần Tiêu Dật luôn có vẻ hung mãnh như vậy.

Khương Cửu Sênh ngẩng đầu nhìn anh: "Trước đây em rất ít khi nghe anh nhắc đến người nhà họ Tần."

"Bởi vì không quan trọng." Thời Cẩn quay đầu, ánh trăng vừa khéo hòa vào đôi mắt anh, ánh mắt còn dịu dàng hơn ánh trăng, "Nếu em muốn biết thì anh cũng có thể nói với em."

Cô lắc đầu, không muốn biết thêm nữa, ngoài Thời Cẩn ra thì chẳng còn gì quan trọng đối với cô cả: "Em chỉ cần biết chuyện của anh là đủ."

Hàng chân mày cau chặt nãy giờ của Thời Cẩn cuối cùng cũng giãn ra.

Anh nắm tay cô đi bộ hơn mười phút rồi dừng lại. Trước mặt hai người là rất nhiều ngôi nhà nhỏ hai tầng.

Khương Cửu Sênh hỏi: "Đến chưa anh?"

"Đến rồi." Thời Cẩn chỉ tay về phía trước, "Là nhà đang sáng đèn đó."

Khương Cửu Sênh nhìn theo. Đó là một ngôi nhà nhỏ hai tầng, trên cùng còn có gác xép, bên ngoài sơn màu đỏ, giống những lầu gác cổ ngày xưa. Bên ngoài ngôi nhà là dãy tre trồng làm hàng rào, con đường đá ngoằn ngoèo dẫn tới cửa ra vào, hai bên là hàng cây xanh mướt.

Đêm rất tĩnh mịch, nhà chính cách đó rất xa lại không sáng đèn, chỉ còn lại ánh trăng nhàn nhạt. Thời Cẩn quay lưng lại với cô, giọng nói nhẹ như gió thoảng: "Lúc em đến đây là mùa thu, hải đường phía sau nhà đang nở rộ. Em rất thích hoa nên anh chọn nơi này cho em ở lại."

Khương Cửu Sênh xoay người, đứng đối diện với anh.

"Thời Cẩn, anh nói tất cả cho em biết được không?"

Anh im lặng.

Khương Cửu Sênh bước tới trước mặt anh, trong mắt cô phản chiếu ánh trăng long lanh, cô thẳng thắn nói: "Em không muốn đoán mò cũng không muốn suy nghĩ lung tung, càng không muốn nghe về quá khứ của chúng ta từ miệng người khác. Em không quan tâm nó tốt hay xấu, em chỉ hy vọng người nói với em về nó là anh thôi."

Thời Cẩn chau mày, vừa bất an, vừa do dự.

Cô ngẩng đầu nhìn anh không chớp mắt: "Em cũng đã nghĩ rồi. Anh giấu em lâu như thế, nhất định là trước đây có điều gì e dè mà thôi. Em không biết anh đang suy nghĩ và sợ hãi điều gì. Điều duy nhất mà em có thể nhận lời anh chỉ có một chuyện thôi."

Cô dừng lại một lúc, giọng điệu nghiêm túc: "Không cần biết quá khứ thế nào, em của hiện tại rất yêu anh và em của tương lai..." Hốc mắt cô hơi đỏ lên: "Cũng rất yêu anh."

Vì những lời nói này của cô mà đôi mắt anh đột nhiên trở nên rực rỡ ánh sáng và màu sắc, nhuộm lên cả những vì sao trong đêm đông lạnh lẽo.

Cô ngẩng đầu, thần sắc kiên định, trong mắt tràn ngập hình dáng anh, một bóng hình rất đẹp đẽ: "Thời Cẩn, chỉ có điều này, em chỉ có thể đảm bảo với anh điều này mà thôi."

Cô đã nghĩ tới hàng nghìn hàng vạn khả năng, có cả những giả định rất điên cuồng rất cực đoan. Cô không đoán được mình sẽ có thái độ như thế nào sau khi biết rõ tất cả. Hoặc là phẫn nộ, hoặc là đau thương, hoặc là căn bản không thể tiếp nhận nhưng có một điểm, cô có thể khẳng định, tình yêu của cô không liên quan tới năm tháng, không liên quan tới quá khứ đã qua.

"Sênh Sênh à," Thời Cẩn im lặng rất lâu: "Điều anh lo sợ không phải điều này."

Cô nhìn anh, ánh mắt trĩu nặng: "Vậy thì là điều gì?"

Anh nắm tay cô bước về phía ngôi nhà nhỏ, gió mang giọng nói hơi khan, như thoáng nhẫn nhịn, kiềm chế: "Tám năm trước, em đã tự sát đến hai lần trong căn nhà này."

Khương Cửu Sênh lặng người đi.

Thời Cẩn quay đầu, sau lưng là cánh cửa dẫn vào căn nhà nhỏ, ánh đèn từ phía sau chiếu tới, đường nét của anh mơ hồ tựa như một giấc mơ.

Anh chậm rãi nói với cô những điều anh đã giấu kín suốt tám năm nay: "Chúng ta vừa quen nhau được ba tháng thì mẹ em chẳng may qua đời. Sau đó em mắc chứng trầm cảm."

***

Thời gian đó, cô chỉ nói chuyện với mình anh.

Anh còn là cậu thiếu niên trẻ tuổi, cô cũng còn non nớt, cả hai đều chưa kịp trưởng thành.

Anh đưa cô về nhà họ Tần, nhưng cô nhất quyết không chịu xuống xe. Cô không còn tràn ngập sức sống trong sáng rạng ngời như lúc mới gặp nữa. Cô của thời điểm ấy, trong mắt chỉ toàn u tối, hoang mang bất an tràn ngập sự sợ hãi.

Anh chìa tay, một lúc lâu sau cô mới chìa tay ra, bước chân xuống xe.

"Thời Cẩn ơi."

"Ừ."


Cô trốn sau lưng anh, bàn tay khư khư nắm chặt áo anh: "Đây là đâu vậy?"

Anh giữ chặt tay cô trong lòng bàn tay mình và nói: "Đây là nhà họ Tần, là nơi anh ở."

Cô sợ hãi nhíu mày: "Em cũng sẽ ở đây à?"

Thời Cẩn gật đầu.

Khương Cửu Sênh lúc đó vừa tròn mười sáu tuổi, cao hơn so với bạn bè cùng trang lứa, lại rất gầy, mái tóc đã được cắt ngắn qua tai đang rối tung rối mù làm nổi bật gương mặt gầy gò của cô, bàn tay hơi lớn, đôi mắt vừa đen vừa sáng.

Cô ngồi sụp xuống phía sau anh, nhìn khuôn viên nhà họ Tần, bàn tay đổ mồ hôi: "Nơi này rộng quá, lại rất nhiều người nữa."

Cô được chẩn đoán bị trầm cảm, mắc chứng sợ hãi giao tiếp cấp độ nhẹ.

Anh quay lại, giúp cô đội mũ áo khoác lên rồi kéo xuống phía dưới đủ để che đi đôi mắt của cô.

"Đừng sợ." Giọng nói của chàng thiếu niên trầm xuống một cách lạ thường, khiến người khác cảm thấy an tâm. Anh dỗ dành cô nói, "Chúng ta cùng nhau đi trốn không để cho người khác phát hiện nhé."

Cô gật đầu để anh nắm tay dắt vào nhà họ Tần.

Khi đó là hoàng hôn rồi.

Người thanh niên đi phía trước, cô thiếu nữ bước theo sau.

Cô nói: "Thời Cẩn, ở kia có nhiều hoa hải đường, chúng ta ở đó được không?"

Anh nói: "Được"

Mấy ngày đầu mới đến nhà họ Tần, cô chỉ ngồi ở trên gác lửng của nhà nhỏ, không đi đâu cả, cũng không nói chuyện với bất kì ai. Nếu anh không ở đó, cô sẽ im lặng ngồi như vậy cả ngày trời.

Thời Cẩn đủ mười tám tuổi đã tiếp quản nhà họ Tần, có lúc trở về rất muộn.

Cô ôm lấy đầu gối, vùi đầu ngồi đó đợi trời tối.

"Sênh Sênh."

"Sênh Sênh."

Nghe thấy giọng nói của anh, cô lập tức ngẩng đầu: "Anh đã về đấy à?"

"Sao em lại ngồi đây?"

Cô nói: "Em đợi anh về."

Anh bế cô đặt lên ghế nằm trên gác lửng. Sao mà cô lại nhẹ đến thế, một chút trọng lượng cũng không có, Thời Cẩn hỏi cô: "Đợi anh làm gì?"

Cô nói: "Em không ngủ được." Bàn tay cô vô thức nắm chặt cổ áo anh, "Em sợ lắm, nhắm mắt lại là thấy máu lênh láng."

Từ khi mẹ cô qua đời, cô mắc chứng mất ngủ trầm trọng, kể cả khi ngủ say rồi cũng sẽ sợ hãi giật mình tỉnh giấc, sau đó sẽ nắm chặt tay anh cả đêm, không chịu buông ra.

"Thời Cẩn, anh ngủ cùng em được không?"

"Được."

Được một lúc, cô lại gọi: "Thời Cẩn, anh đưa tay cho em."

Anh đưa tay, để cô nắm chặt thế nào cũng được, cô thở một hơi dài: "Em thích nhất là bàn tay của anh."

"Tại sao?"

"Bởi vì anh giơ tay về phía em chứ còn gì nữa."

Lúc cô trong bước đường cùng, lúc tay cô nhuốm máu tươi, anh đều giơ tay đón lấy cô.

Anh sợ cô cảm thấy lẻ loi, liền điều một người hầu đến nhà nhỏ. Cô ấy cũng họ Khương, rất khéo tay, Sênh Sênh rất thích ăn cháo cô ấy nấu.

Bà Khương đến vào ban ngày, trời vừa sáng, bà lên lầu chào hỏi: "Chào cô."

Cô lập tức trốn ra đằng sau lưng Thời Cẩn.

"Sênh Sênh đừng sợ," Anh vỗ về cô, "Cô ấy chỉ là người nấu ăn cho em thôi."

Cô vẫn nấp phía sau anh, không chịu bước ra, lòng bàn tay và trán đổ rất nhiều mồ hôi lạnh.

"Cô xuống đi, sau này đừng bước lên tầng hai nữa."

Bà Khương gật đầu, rảo bước rời đi.

Đợi tiếng bước chân xa dần, Thời Cẩn vỗ về cô: "Em đừng sợ, không còn ai nữa rồi."

Cô từ sau lưng anh bước ra, co rúm người, đã không còn sức sống và sự hồn nhiên của tuổi thơ nữa rồi, đáy mắt chỉ toàn thấy sương mù âm u.

Đôi mắt cô đỏ ửng, giống như người lữ hành đi trên sa mạc, vừa sâu thẳm vừa tuyệt vọng.

"Thời Cẩn," Cô ngồi xổm xuống, cô gái nhỏ bé nghiêng đầu nhìn chàng thanh niên, đôi mắt hoa đào cong cong không có chút ánh sáng nào, cô lí nhí hỏi anh, "Có phải em bị bệnh rồi không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận