Duy Nhất Là Em

Editor: Nguyetmai

"Chỉ nhớ có anh, còn có mẹ em nữa."

Thời Cẩn vuốt dọc lưng cô, ôm cô vào lòng.

"Bảo bối."

"Dạ."

Anh im lặng một lúc như để thăm dò, dè dặt hỏi cô: "Em có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì được không? Anh không hy vọng em nhớ lại."

Khương Cửu Sênh ngẩng đầu nhưng ánh mắt anh trốn tránh cô.

Anh có chuyện giấu giếm cô.

Cô âm thầm đoán ra được điều gì đó, trong những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt bị anh giấu giếm, nhất định còn ẩn chứa biết bao sóng to gió lớn. Ví dụ, những chuyện liên quan đến mẹ cô chẳng hạn, hay ví dụ như, cô hoàn toàn không có ấn tượng nhưng Thời Cẩn tuyệt đối không nhắc về cha cô.

Cô suy ngẫm, không đáp tiếng nào.

Không nghe được câu trả lời của cô, Thời Cẩn cảm thấy rất sốt sắng, giống như dỗ dành cô nhưng lại không biết nên nói thế nào: "Hiện giờ trạng thái tinh thần của em rất bất ổn, em đừng cố gắng nhớ lại nữa được không?"

Thì ra anh đã phát hiện thấy cô không ngừng đau đầu, tâm trạng bất an từ rất lâu rồi.

Sau một hồi suy nghĩ, Khương Cửu Sênh đồng ý: "Vâng ạ." Cô đổi tư thế, sà vào lòng thời Cẩn: "Em sẽ tĩnh dưỡng cho khỏe hẳn trước đã."

Anh không nói gì, dỗ dành cô đi ngủ.

Đêm đã về khuya, màn sương càng trở nên dày đặc. Trên khung cửa sổ đọng lại một lớp hơi nước rất dày, đầu giường bật một chiếc đèn ngủ ánh sáng lờ mờ, Khương Cửu Sênh lật qua lật lại, trằn trọc không tài nào ngủ được. Thần kinh của cô căng thẳng đến lạ thường, dù làm thế nào cũng không bình tâm lại được.

Cô nghĩ, có lẽ cô cần vài viên thuốc ngủ, hoặc là... phía trên đầu vang lên giọng nói khe khẽ: "Em không ngủ được à?"

Khương Cửu Sênh ngẩng đầu nhìn Thời Cẩn: "Vâng, em làm anh tỉnh giấc phải không?"

Anh lắc đầu nói: "Anh không sao."

Cô nhìn anh, đáy mắt lộ vẻ mệt mỏi, nhưng lại không có chút buồn ngủ nào.

Khương Cửu Sênh ngẫm nghĩ một chút, thẳng thắn nói: "Thời Cẩn, em muốn hút thuốc." Khi cô phiền não, hoảng loạn như thế này thì chứng nghiện thuốc lá liền quay trở lại.

Thời Cẩn lắc đầu, không đồng ý: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe." Anh ngẫm nghĩ một lát, nhẹ giọng đề nghị, "Rượu có thể giúp dễ ngủ, em muốn uống một chút không?"

Không có thuốc thì rượu cũng được, chúng đều là những thứ làm tê liệt thần kinh mà.

Cô nói: "Vâng."

Thời Cẩn đứng dậy, để cô ở phòng đợi mình, một lúc sau anh cầm đến một chai rượu, là Brandy màu hổ phách, vỏ chai vô cùng tinh xảo, vừa nhìn đã biết được giá trị quý báu của nó rồi.

Mùi vị rất tuyệt, nồng nồng thêm chút cay cay, độ ngọt vừa phải.

Khương Cửu Sênh rất thích, uống mà không đã thèm. Cô đã uống hết hai ly, đang định rót thêm thì Thời Cẩn giữ tay cô lại: "Đủ rồi, không thể uống thêm nữa."

Khương Cửu Sênh lắc lư chiếc ly trống trong tay: "Tửu lượng của em rất tốt mà." Cô cười cười, giương giương tự đắc nói, "Nghìn chén không say."

Thậm chí, hai người Vũ Văn và Tạ Đãng hợp lại cũng không uống lại được cô.

Thời Cẩn đón lấy chiếc ly trong tay cô: "Anh biết, chính anh là người dạy em uống mà."

Khương Cửu Sênh kinh ngạc.

Anh lại nói: "Vào ngày sinh nhật mười sáu tuổi của em."

***

Ngày đó, trong lòng anh rất vui vẻ. Anh đã uống rất nhiều rượu, cũng là Brandy, tư thế thưởng rượu rất đẹp, thong thả thưởng thức, vô cùng tao nhã.

Cô tò mò, nhoài người về phía bàn ăn nhìn anh: "Uống ngon không anh?"

Thời Cẩn lắc đầu.

Cô như không tin: "Thế sao anh còn uống?"

Anh uống hết chỗ rượu còn lại trong cốc, ánh mắt ươn ướt hơi mơ màng, sáng lấp lánh: "Vì anh đang vui."

"Em cũng muốn thử." Lúc đó, cô chưa bao giờ uống rượu, không biết mùi vị của nó như thế nào. Có điều, nhìn thấy dáng vẻ uống rượu của anh rất cuốn hút, cô lại cảm thấy hứng thú vô cùng.

"Sênh Sênh, em không được uống." Giọng điệu của chàng thanh niên mười tám tuổi hệt như người lớn quản thúc cô, nói, "Em vẫn chưa trưởng thành."

Cô không chịu, giành lấy chiếc ly đế cao từ tay anh.

Thời Cẩn thật hết cách, không ngăn được cô. Anh bèn đưa ly của chính mình cho cô: "Chỉ được uống một chút thôi đấy."


Cô gật đầu.

Anh liền rót một ít, pha với Sprite đưa cô uống.

Cô thử một chút: "Mùi vị rất ngon." Cô liếm môi, uống một hớp hết chỗ còn lại rồi mỉm cười nũng nịu với anh, "Thời Cẩn, em muốn nữa."

***

Trong ký ức của anh, cô thiếu nữ ấy cười vô cùng yêu kiều, rạng rỡ.

Thời Cẩn tự rót lấy một ly cho mình nhưng lại bỏ qua ly của cô ấy, nói: "Lần đó, em đã uống say."

Khương Cửu Sênh xoay xoay chân ly đầy hứng thú: "Sau đó thì sao?"

Sau đó ấy à.

Anh nói: "Anh đã hôn trộm em."

Lúc uống say, cô rất ngoan ngoãn, lại chẳng nhớ gì hết, chỉ ngồi thụp xuống nhất quyết không chịu bước đi, đòi anh cõng. Anh bèn đè cô ra hôn, cô cũng rất ngoan chẳng động đậy chút nào.

Khương Cửu Sênh phá lên cười, cố tình trêu đùa anh: "Bác sĩ Thời, quân tử có việc nên làm có việc không nên làm đấy nhé." Trên người cô là quần áo rộng rãi của anh, hơi nghiêng về phía trước một chút là có thể nhìn thấy được làn da nõn nà và bờ vai hơi lộ ra bên trong.

"Anh không phải là quân tử." Thời Cẩn chăm chú nhìn cô, "Anh là thú hoang."

Vừa nói dứt lời, anh bế cô lên đùi mình, cúi đầu cắn nhẹ lên gáy cô. Môi anh hơi lạnh, hơi thở phảng phất mùi rượu, mùi hương nhàn nhạt thanh thanh, vô cùng dễ chịu.

Khương Cửu Sênh mặc anh làm loạn, cũng không né tránh, chỉ hơi hơi ngửa cổ ra đằng sau: "Thời Cẩn, thì ra em uống rượu hút thuốc đều là học theo anh."

Ban đầu là tại anh hút thuốc uống rượu, cô bèn học theo, anh không nghiện mà người nghiện lại là cô.

Giọng Thời Cẩn hơi khàn: "Đều do anh không tốt." Anh tiếp tục để lại những dấu vết trên thân thể cô, làm xộc xệch hết cổ áo cô, để lại những vết hôn màu đỏ thẫm trên xương quai xanh mới thôi. Anh ngẩng đầu hỏi Khương Cửu Sênh: "Em còn muốn rượu nữa không?"

"Muốn."

Anh cầm lấy ly của mình, uống một ngụm rồi hôn cô. Cô hé miệng, ngoan ngoãn nuốt xuống, còn đưa đầu lưỡi liếm nhẹ môi anh.

Một ly rượu được uống hết như vậy đó. Anh không uống một giọt nào, nhưng lại như lên cơn nghiện, men rượu hơi say say, sau đó hết ly này đến ly khác. Cuối cùng đúng như ước muốn của cô, anh để cô uống đến thỏa thích.

Cuối cùng chai rượu cũng nhìn thấy đáy, gần như một mình cô uống sạch cả chai Brandy có nồng độ cồn cao kia. Cô cảm thấy choáng váng, ôm lấy cánh tay Thời Cẩn, thân thể thì mềm nhũn như không xương vậy. Thời Cẩn đỡ lấy lưng cô, không để cô động đậy lung tung.

"Thời Cẩn."

"Ừ."

Cô gọi đi gọi lại: "Thời Cẩn."

"Ừ."

Men rượu đã bốc lên đầu, say bảy tám phần, ánh mắt cô mơ mơ màng màng. Đôi mắt hoa đào cong cong, phần đuôi hơi vểnh lên mê hoặc lòng người: "Em có chuyện muốn nói với anh."

Thời Cẩn vén tóc qua tai cho cô: "Là chuyện gì cơ?"

Cô vòng tay ôm cổ anh, vùi đầu vào hõm cổ anh khẽ dụi dụi, cười tít mắt nói: "Em rất thích rất thích anh."

Bình thường tính cách cô khá lạnh lùng, rất ít khi nói lời lãng mạn, càng hiếm khi thấy cô nũng nịu như bây giờ. Thời Cẩn mừng rỡ, bèn dỗ dành cô: "Bảo bối, nói lại lần nữa đi."

Cô ngẩng đầu, đột nhiên nghiêm nghị: "Em là một cây nấm không biết nói đâu."

Cạn lời luôn với cô.

Men rượu bốc lên đầu, lần này cô say thật rồi. Khi say, cô rất hay nói mình là một cây nấm.

Thời Cẩn phì cười, hôn lên môi rồi đỡ cô lên giường, đắp chăn cho cô.

Đúng lúc anh vừa định nằm xuống thì cô lại nghiêng đầu sang, nửa mặt trốn trong chăn, mở to đôi mắt đen tuyền nhìn anh: "Em là một cây nấm, anh không thể ngủ cùng em."

Không phải nấm không biết nói sao?

Thời Cẩn ngẫm nghĩ một hồi, nói với cô: "Anh cũng là một cây nấm."

Vậy được thôi, cô lăn vào phía trong, để cho anh một nửa chiếc giường: "Thế thì hai cây nấm chúng ta cùng nhau ngủ thôi."

Đáng yêu chết mất!

Thời Cẩn không cưỡng lại được bản thân, đè cô ra hôn.

Bên ngoài nhà họ Tần, đèn đường suốt đêm không tắt.

Quay lại sau tám năm ròng rã, Thời Cẩn đã làm cả nhà họ Tần hỗn loạn đến tận cùng.

Bà Cả Chương Thị vội vã đi suốt đêm để về, chưa kịp nghỉ ngơi chút nào, vừa bước vào liền hỏi: "Tần Hành định để Thời Cẩn tiếp nhận bộ phận nào?"


Thông tin truyền đi rất nhanh, Tần Hành cũng không có ý giấu giếm. Thời Cẩn vừa đến, ông ta liền công khai mở đường cho anh.

Trên sàn có mảnh vỡ, Tần Minh Lập vừa tức giận gây ra, sa sầm mặt nói: "Khách sạn."

Nhà họ Tần có giao dịch ngầm với gần năm thành phố. Toàn bộ tài sản và các mối làm ăn đều nằm ở khách sạn đó.

Chương Thị nghe xong liền nổi giận đùng đùng: "Con bán mạng cho nhà họ Tần tám năm nay, Tần Hành còn chưa để con động tới chuỗi sản nghiệp chính đó. Vậy mà cái thằng nghiệt chủng ấy vừa xuất hiện liền lấy hơn một nửa. Ông già khốn khiếp kia điên rồi phải không!"

Chương Thị xuất thân từ gia đình theo ngành kiến trúc, là bà Cả của Tần Hành, cũng là nữ chủ nhân đầu tiên được ghi vào gia phả. Con trai của bà ta mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận, vậy mà giờ đây ngôi vị đó bị chiếm mất, sao bà ta có thể không tức giận cho được.

Lão già Tần Hành chết tiệt ấy!

"Ông ta còn trông chờ Thời Cẩn giúp mình xưng danh xưng bá." Tần Minh Lập chế nhạo, "Chỉ là không biết ông ta có sống được lúc đó không thôi."

Thời Cẩn không phải là một quân cờ, anh là một thanh gươm sắc bén.

"Mẹ con ta vất vả tám năm trời, chẳng lẽ để Thời Cẩn dễ dàng hưởng lợi vậy sao?" Chương Thị càng nghĩ càng không cam lòng.

Tần Minh Lập như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt có phần thâm sâu: "Không vội, bên cạnh nó còn có một quả bom hẹn giờ cơ mà."

Chương Thị lâp tức nghiêm mặt: "Con nói đến đứa con gái đó à?"

Trên tầng, đèn phòng sách cũng vẫn còn sáng.

Bà Hai Vân Thị chăm chú suy nghĩ: "Khương Cửu Sênh chính là cô gái tám năm trước được Thời Cẩn đưa về đây ư?"

Tần Tiêu Dật gật đầu như có điều suy nghĩ.

Vân Thị cầm tách trà lên, động tác tao nhã uống một ngụm: "Thời Cẩn cái gì cũng tốt, cái gì cũng giống người nhà họ Tần, thậm chí còn ác độc hơn cả ba anh ta, là một tay thợ săn trời sinh," Vân Thị bật cười, giả vờ thương xót than một tiếng, "Vậy mà lại là một kẻ nặng tình."

"Mẹ," Tần Tiêu Dật không có tâm trạng mà đùa cợt nữa, cô ta nghiêm mặt nói, "Mẹ đừng có nảy sinh ý đồ với Khương Cửu Sênh."

Vân Thị thong thả nói: "Người đáng lo lắng là mẹ con Tần Minh Lập, chứ không phải mẹ." Bà ta nheo mắt cười, đuôi mắt để lộ những nếp nhăn nhưng không che nổi nét quyến rũ.

Già mà không lão, vẫn gợi cảm như xưa, đích thực là một người đàn bà đẹp.

Vân Thị tên thật là Vân Dung, là diễn viên điện ảnh những năm bảy mươi. Thời trẻ dung mạo bà ta vô cùng mỹ miều mê hoặc lòng người, là nét đẹp trăm người có một. Sau khi lấy Tần Hành, bà ta liền an phận làm một quý bà giàu có, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện trên màn hình. Cho dù hiện tại bà ta đã rút khỏi giới giải trí, nhưng trong giới điện ảnh, tên tuổi của Vân Dung vẫn có sức ảnh hưởng lớn.

Chỉ đáng tiếc, bà ta sinh ra một đứa con trai không biết tranh giành.

Tần Tiêu Chu cảm thấy nhạt nhẽo, không có kiên nhẫn, đứng dậy bước đi: "Con ra ngoài một lúc."

Sắc mặt Vân Thị đột nhiên biến đổi: "Anh lại định đi chơi gái phải không?"

Tần Tiêu Chu bao biện rất hùng hồn: "Thế nào gọi là đi chơi gái, con đi ngủ với gái chứ."

Vân Thị tiện tay ném tách trà về phía hắn.

Tần Tiêu Chu nhảy lên né tránh nhưng vẫn bị ướt ở gót chân.

Vân Thị tức giận đến nhăn nhó mặt mày. Bà ta thật sự không biết kiếp trước đã tạo nghiệp gì mà sinh ra đứa con hư hỏng thế này.

Ngày hôm sau, mây đen đã tan, bầu trời trong xanh như được gột rửa.

Trên cầu thang vọng xuống tiếng bước chân, người hầu trong sảnh ngước đầu nhìn lên, là bà Ba Tô Phục. Cô ta mặc một chiếc áo xường xám màu tím đậm dài đến mắt cá chân, trên vai khoác áo lông trắng hững hờ, mái tóc vén lên một nửa, xinh đẹp đến động lòng người.

Người hầu đều cúi đầu nói chào buổi sáng bà Ba.

Cô ta gật đầu, ánh mắt lướt nhẹ, giọng điệu tự nhiên như rất quen thuộc: "Hôm nay đi sao?"

Hình như Thời Cẩn đang pha trà, không ngẩng đầu, cũng không mấy để tâm, khẽ ừ một tiếng.

Tô Phục bước lại, ngồi xuống hỏi: "Lâu lắm mới quay về sao cậu không ở thêm vài ngày?"

Đối phương không trả lời.

"Khương Cửu Sênh đâu?" Cô ta chăm chú quan sát từng động tác của Thời Cẩn: "Tôi rất muốn gặp cô ấy."

Thời Cẩn ngẩng đầu: "Chúng ta thân thiết lắm sao?" Anh dừng lại một lúc, vừa lịch sự vừa khách khí: "Bà Ba."

Tô Phục mỉm cười: "Theo thân phận thì cậu nên gọi tôi một tiếng mẹ kế đấy."

Thời Cẩn không đáp lời.

Gương mặt cô ta không biến sắc, thong thả nói: "Còn nếu nói về chuyện tư, thì Thời Cẩn này, cậu còn nợ tôi một ân tình đấy."


Trong lời nói ẩn chứa hàm ý nào đó.

Thời Cẩn dừng lại: "Bà muốn gì?"

Tám năm không gặp, hơi thở tàn nhẫn trên người anh đã không còn nữa. Anh pha trà, động tác không nhanh không chậm, dáng vẻ như một công tử cao quý không màng thế sự, tao nhã kiêu hãnh, chẳng giống với người họ Tần chút nào.

Tô Phục hơi nheo mắt: "Cứ nợ đi đã, sau này tôi sẽ đòi lại."

Điện thoại reo lên, Thời Cẩn nhận điện.

"Em dậy rồi à."

Giọng nói ấm áp, rất thấp, rất nhẹ, vô cùng dịu dàng.

Tô Phục nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn về phía Thời Cẩn.

Khóe môi anh khẽ cong lên, đường nét gương mặt hài hòa mềm mại. Anh hơi cúi đầu để mái tóc phía trước nhẹ rủ xuống. Một chùm sáng vàng óng chiếu từ cánh cửa phòng vào, để lại một bóng mờ trong đáy mắt anh.

Cô ta chưa từng nhìn thấy bộ dạng thuần khiết tinh khôi như bây giờ của Thời Cẩn cộng với khí chất thanh niên trẻ trung, thật sự đẹp đến mức khiến người ta lóa mắt.

Anh cúi đầu nói chuyện điện thoại, giọng nói rất nhẹ nhàng.

"Đầu còn đau không?"

"Anh đang pha trà ở tầng một, nấu cháo khoai tím ngân nhĩ cho em nữa."

Yên lặng nghe xong điện thoại, khóe miệng Thời Cẩn hơi nhếch lên cười: "Ừ, giờ em dậy đi, anh đi hâm nóng cháo lên cho em nhé."

Anh đặt cốc trà xuống, quay đầu rời khỏi đó, bước chân có phần vội vã.

"Quần áo ở ngăn dưới trong tủ, túi màu đỏ là của em đó."

"Em nhớ đi tất trước, trời lạnh đấy, đừng để chân không bước xuống giường nhé."

"Sênh Sênh," Giọng nói của Thời Cẩn đi xa dần, chỉ còn văng vẳng tiếng vọng lại, "Đánh răng đừng dùng nước lạnh đấy…"

"Bà Ba."

"Bà Ba."

Người hầu gọi đến hai lần, Tô Phục mới hoàn hồn, thu lại tầm nhìn.

"Bà Ba, bà muốn ăn gì để tôi chuẩn bị."

Cô ta suy nghĩ một lát rồi nói: "Cháo khoai tím ngân nhĩ."

Người hầu vâng một tiếng rồi lui xuống.

Tô Phục xốc lại chiếc áo choàng vai, vừa như cười vừa như không cười. Thời Cẩn à Thời Cẩn, một cô Khương Cửu Sênh thật sự đã đánh gục khí phách của cậu rồi.

Ăn sáng xong, Thời Cẩn đưa Khương Cửu Sênh về Giang Bắc. Trước khi đi, họ đến nhà nhỏ một chuyến. Thời Cẩn nói, gác lửng có đồ đạc của cô nên anh cần mang theo. Anh không để cô bước vào, chỉ bảo cô đứng đợi ở bên ngoài thôi.

Hoa hải đường trong vườn đã tàn, mặt đất chỉ còn lại những tán lá rơi rụng, thi thoảng có cơn gió thổi đến khiến những chiếc lá dập dờn bay lên hạ xuống.

Đột nhiên, gió vọng lại tiếng phụ nữ yêu kiều rên rỉ.

"Ư ư..."

Khương Cửu Sênh hơi sửng sốt. Cô bước trên con đường đá vòng qua nhà nhỏ, tiếng người phụ nữ càng lúc càng rõ ràng hơn.

"Cậu Tư, nhẹ thôi."

Là tiếng người phụ nữ nũng nịu, nhẹ như tiếng chim hoàng anh, vô cùng yếu ớt.

Người đàn ông cười thì thầm: "Lúc thì muốn mạnh lên, lúc thì muốn nhẹ thôi, rốt cuộc em muốn anh mạnh hay nhẹ đây?"

Người phụ nữ hờn dỗi: "Anh thật là xấu xa."

"Không phải em thích anh…"

Tiếng lá khô vang lên, người đàn ông im bặt, vội ngẩng đầu lên từ ngực người phụ nữ: "Ai đang ở đó?"

Khương Cửu Sênh đành phải bước ra.

Ban ngày ban mặt mà làm mấy chuyện thế này thì còn có thể là ai ngoài cậu Tư nhà họ Tần đây.

Tần Tiêu Dật hốt hoảng đến mức con ngươi như muốn rớt ra ngoài: "Khương... Khương…"

Khương đến nửa ngày, cũng không gọi được tên cô, hắn vẫn còn đang đè lên thân thể người phụ nữ, quần đã cởi một nửa, nửa người vùi hết cả vào bên trong váy người phụ nữ đó.

Một cảnh tượng không nên nhìn thấy.

Khương Cửu Sênh tránh mắt đi, giọng nói bình tĩnh: "Xin lỗi, làm phiền rồi."

Đích thực là do cô tò mò đi qua đó nên mới gặp phải cảnh tượng ngại ngùng ấy.

Cô quay lưng rời đi, vừa đi được vài bước, thì đột nhiên dừng lại nhưng không quay đầu, giọng điệu khách khí nói: "Có thể hơi tránh đi một chút được không?"

Đôi nam nữ trong bụi cỏ ngơ ngác không hiểu gì, trong lúc đang ngẩn ra thì lại nghe câu sau của Khương Cửu Sênh: "Hai người đè nát hoa hải đường rồi."

Nói xong, Khương Cửu Sênh rời đi.

Tần Tiêu Chu không nói được lời nào.


Người phụ nữ của Thời Cẩn có phải quá rảnh rỗi không?

Bị dọa một lần thế này, hắn ta cảm thấy mình lên không nổi nữa rồi!

"Cậu... cậu Tư" Cô gái kia rụt rè, lo lắng bóp giọng nói yểu điệu như chảy nước, "Chúng ta còn, còn tiếp tục không?"

Trên thân cô gái đó chỉ còn nửa bộ quần áo, là trang phục của người hầu nhà họ Tần.

Tần Tiêu Chu đứng dậy kéo quần lên, mặt khó chịu: "Tiếp tục cái con khỉ, ông đây mềm rồi!"

Ý đồ muốn một bước biến thành phượng hoàng của cô gái bỗng chốc tan tành mây khói.

Trên máy bay, Khương Cửu Sênh dựa vào Thời Cẩn ngủ bù. Cô mê man hồi lâu nhưng không tài nào ngủ được, đành phải bỏ bịt mắt xuống.

"Thời Cẩn."

Ánh sáng ngoài khoang máy bay chiếu lên mặt cô khiến cô hơi nhức mắt. Cô nheo mắt nhìn Thời Cẩn.

"Ơi."Thời Cẩn giơ tay che ánh sáng cho cô.

Cả đêm không ngon giấc, vành mắt cô hơi có quầng thâm, hỏi anh: "Anh tiếp quản lĩnh vực nào của Tần gia?"

Thời Cẩn không giấu giếm cô: "Khách sạn."

Chuỗi khách sạn dưới trướng của nhà họ Tần phân bố rải rác trong nước, công ty điều hành nằm tại Trung Nam, Khương Cửu Sênh suy nghĩ: "Vậy sau này anh thường ở Trung Nam đúng không?"

Thời Cẩn không đáp mà hỏi ngược lại cô: "Nếu đúng thì em sẽ làm thế nào?"

"Còn có thể thế nào được nữa?" Khương Cửu Sênh không nghĩ gì, trả lời như lẽ đương nhiên, "Thì chuyển đến ở cùng anh thôi chứ còn gì."

Anh rất thích câu trả lời của cô, vừa cười vừa hôn lên mặt cô, nói: "Không cần phải chuyển, anh có thể quản lý từ xa, không cần thường xuyên qua đó."

Khương Cửu Sênh không hỏi thêm gì nữa.

"Bệnh viện thì sao?" Cô ngồi thẳng lên rồi hơi nghiêng người nhìn anh, "Anh muốn từ chức sao?" Cô có phần tiếc nuối, y thuật của Thời Cẩn tốt như thế, không làm bác sĩ thì thật quá đáng tiếc.

Thời Cẩn đương nhiên đã đọc được suy nghĩ của cô, lắc đầu nói không, nắm tay cô đặt vào lòng bàn tay anh vuốt ve: "Em thích bác sĩ như thế, anh làm sao có thể từ chức được chứ."

Anh làm bác sĩ là vì cô, ngoài cô ra, chẳng điều gì có thể trở thành lý do của anh cả.

Cô nhíu mày suy nghĩ: "Hai bên công việc, anh nhất định sẽ rất mệt." Anh không nói thì cô cũng hiểu, công việc kinh doanh của nhà họ Tần đâu có dễ đối phó. Nhà họ Tần luôn chằm chằm theo dõi, chỉ cần một chút lơ là, bên phía cảnh sát cũng quyết không bỏ qua. Về phía bệnh viện, Thời Cẩn vốn đều được giao cho những ca phẫu thuật lớn. Dù ở phía nào, anh cũng không thể sơ xuất được.

Khóe miệng Thời Cẩn tươi cười: "Xót anh phải không?"

Khương Cửu Sênh phóng khoáng thừa nhận.

Trong mắt anh tràn ngập sự vui mừng: "Em đừng lo, anh sẽ phân bố thời gian hợp lý."

Cô bèn không nói gì nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Xin chào," Thời Cẩn gọi nữ tiếp viên hàng không, "Làm phiền cô mang giúp tôi một chiếc chăn với."

"Vâng ạ, anh vui lòng đợi một chút."

Thời Cẩn gật đầu, lịch sự cảm ơn.

Nữ tiếp viên mang chăn đến, ấp a ấp úng, cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Có thể xin Sênh gia ký tên cho tôi được không? Tôi là fan hâm hộ của cô ấy."

Thời Cẩn nghiêng đầu nhìn, Khương Cửu Sênh mơ mơ màng màng, gần như đã ngủ rồi.

Anh đỡ cô, hơi dịch cô vào sâu trong lòng mình thêm chút nữa, rồi mới nhỏ giọng trả lời nữ tiếp viên: "Thật ngại quá, cô ấy ngủ rồi, cô có thể đợi cô ấy tỉnh giấc rồi quay lại được không?"

Tính tình tốt thật, đối xử với người khác cũng rất lễ phép, tràn đầy phong cách quý tộc.

Nữ tiếp viên cảm giác sắp nhũn cả tim vì đôi trai tài gái sắc này rồi, cô ta vừa cười vừa nói: "Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ Thời."

Người hâm mộ của Khương Cửu Sênh đều biết rằng, anh dâu là bác sĩ.

"Không có gì."

Lúc này nữ tiếp viên mới mãn nguyện bước đi, trong lòng vô cùng xúc động. Ở khoang hạng nhất này cô đã từng gặp rất nhiều những vị khách sang trọng, nhưng bác sĩ Thời là người có phong thái tuyệt vời nhất. Cô không nhịn được liền quay đầu, len lén nhìn thêm cái nữa, đúng lúc bác sĩ Thời đang cúi đầu hôn lên mặt Khương Cửu Sênh, động tác nhẹ nhàng, thận trọng như trân bảo.

Thật là một cảnh tượng đẹp đẽ vô cùng.

Trở về Giang Bắc, Khương Cửu Sênh nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ hai liền đến văn phòng làm việc. Những ngày cuối năm, cô có rất nhiều chương trình.

Mạc Băng đưa lịch trình cho cô xem và nói: "Quảng cáo đã lên hình rồi, phản ứng vô cùng tích cực, người hâm mộ đều bảo chị tiếp nhận kịch bản cho cô đấy."

Khương Cửu Sênh thuận miệng nói: "Có thể suy ngẫm vấn đề này."

Mạc Băng vô cùng kinh ngạc: "Cô quyết định rồi à?" Trước kia cô đã rất nhiều lần nhắc đến việc đổi mới loại hình nghệ thuật nhưng thái độ của Khương Cửu Sênh luôn không rõ ràng, Mạc Băng cảm giác cô đợi vị kia nhà cô cho phép.

Cô gật đầu: "Vâng." rồi tỏ rõ thái độ: "Không đóng cảnh nóng."

Nếu không đóng cảnh nóng thì số lượng kịch bản được chọn sẽ có độ khó nhất định, trong lòng Mạc Băng đã có tính toán riêng: "Đây là yêu cầu của bác sĩ Thời nhà em ư?"

"Không hoàn toàn như vậy." Khương Cửu Sênh dựa vào ghế sofa, nhắm mắt, khẽ day mi tâm như hơi buồn ngủ rồi nói: "Anh ấy không yêu cầu thì em cũng không diễn được cảnh nóng."

"Tại sao?" Không phải Mạc Băng tự đại mà do khả năng biểu diễn trời sinh của nghệ sĩ nhà cô không phải dạng bình thường, đáng nhẽ không có vấn đề gì mới đúng.

Khương Cửu Sênh trả lời đơn giản hai chữ: "Buồn nôn."

Thôi được rồi, lý do này thẳng thắn thật, đúng là phong cách của Khương Cửu Sênh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận