Duy Nhất Là Em

Editor: Nguyetmai

Tưởng Khải ngắt điện thoại, báo cáo: "Đội trưởng, có người báo án."

Hoắc Nhất Ninh dừng lại hỏi: "Ở đâu?"

"Bữa tiệc từ thiện Berrytor." Kể cũng thấy lạ, thông tin báo án kiểu này thường không được chuyển đến đội hình sự vì bản thân đội này đã rất nhiều án phải xử lý, nhưng không biết vì sao điện thoại lại được chuyển trực tiếp đến đây. Người báo án cũng không xưng rõ thân phận, cảm giác giống như có ai đó đang bày trò.

Hoắc Nhất Ninh đứng dậy.

Tưởng Khải cảm thấy quái lạ: "Đội trưởng đích thân ra tay à?" Một vụ báo án thông thường mà cần đến đội trưởng đội hình sự ra tay hay sao?

Hoắc Nhất Ninh giắt còng tay vào thắt lưng, nghiêm nghị nói: "Đều là nhân vật của công chúng nên phải coi trọng."

Mặt trời mọc ở đằng Tây rồi. "Hoắc chó điên" của đội hình sự trước nay chỉ nhận những vụ trọng án như cướp của giết người, từ bao giờ mà anh ấy lại quan tâm cả đến nhân vật của công chúng vậy?

Tưởng Khải gãi đầu, theo đội trưởng đi ra khỏi Sở Cảnh sát.

Ti vi gắn trên tường văn phòng của Sở Cảnh sát đang truyền hình trực tiếp cảnh buổi tiệc từ thiện Berrytor của các ngôi sao. Nữ MC đang cao giọng thông báo: "Xin mời nữ diễn viên nổi tiếng, cô Cảnh Sắt…"

Mười giờ hai mươi phút tối, bữa tiệc sắp kết thúc. Cảnh Sắt vừa xuống sân khấu đã vội tìm điện thoại, mở điện thoại vừa chơi game vừa đi. Trần Tương đi trước mở đường, sợ cô đâm vào người khác nên lấy khăn buộc cô lại.

Cô đeo tai nghe át tiếng ồn bên ngoài, cố ý làm vẻ thâm trầm. Ha ha, cô chơi acc nam, danh xưng với bên ngoài là "anh".

Anh Cảnh rất bình tĩnh rất hung mãnh, đáp xuống mặt đất là làm ngay: "Đánh CW trước đi, không đánh thì chờ đến Tết à?" Gần đây anh Cảnh đang điên cuồng ăn gà.

Cô vung khẩu M249 xông lên, đến Long Môn quyết chiến!

Chiến trận ác liệt, cô kích động hét lên: "Bảo vệ Phương Mã Phỉ của tôi."

"Chết tiệt, đánh lén tôi à."

Trần Tương ngoái lại gọi cô: "Sắt Sắt."

Cảnh Sắt không ngẩng đầu, chăm chú nhìn điện thoại, hai tay bấm điên cuồng, tùy tiện đáp lại quản lý của mình: "Từ từ, để tôi diệt xong một sư đoàn của nó đã."

Trần Tương chỉ muốn tìm một sư đoàn xử sạch đống thuốc nổ và ăn sạch gà của cô.

Cảnh Sắt đánh đến đoạn gay cấn, bóp cổ họng hét lên: "Là đàn ông thì đến Long Môn chém nhau nhá!"

Trần Tương không nhịn được nữa: "Cảnh Sắt!"

Cô không phản ứng, còn đang bận chém người kia kìa.

Cái cô mọt game này! Trần Tương đã hoàn toàn bỏ cuộc. Nhìn thấy người đang đi đến, Trần Tương kêu lên: "Đội trưởng Hoắc."

"Hả?" Động tác của Cảnh Sắt ngừng lại. Có phản ứng rồi! Cô ngơ ngẩn ngẩng đầu, đơ ra một lúc rồi khóe miệng nở nụ cười vui mừng như bắt được vàng: "Đội trưởng Hoắc, là anh à!"

Hoắc Nhất Ninh bình thản nói: "Ừ."

"Sao anh lại đến đây?"

Ai đấy họ Cảnh đang rất kích động, biểu cảm trên khuôn mặt giống hệt lúc mới rồi còn đang chém nhau ở Long Môn, mắt lấp lánh như sao, dung nhan đẹp như tiên nữ, ngây ngây ngô ngô một cách đáng yêu.

Hoắc Nhất Ninh trả lời ngắn gọn: "Điều tra báo án."

Quả nhiên cờ gấm không tặng nhầm người – cảm ơn anh cảnh sát nhân dân, trung thành giữ gìn tác phong mới!

"Có cần em giúp không?" Vẻ mặt cô rất chân thành, y như lúc cô liên minh với người ta để ăn gà trong trò chơi vậy.

Hoắc Nhất Ninh từ chối: "Không cần."

Cô lấy làm tiếc, vẫn không từ bỏ, tiếp tục hỏi với vẻ mong chờ: "Vậy em có thể đi theo xem không?"


Tưởng Khải đi theo Hoắc Nhất Ninh đang định nói không được thì nghe thấy đội trưởng nói: "Không được cản trở người thi hành công vụ."

Tưởng Khải: "…"

Trước đây khi anh ta mới đến Sở Cảnh sát công tác, muốn dẫn bạn gái theo xem hiện trường để khoe vẻ oai phong lẫm liệt khi thi hành nhiệm vụ của đội hình sự, đội trưởng không những không cho mà còn bắt anh ta chống đẩy năm trăm cái và viết bản kiểm điểm một vạn chữ.

Đội trưởng quá đáng quá!

Được đặc cách, Cảnh Sắt vui mừng khôn xiết: "Vâng ạ!" Cô nhét điện thoại vào tay Trần Tương, "Tắt máy cho em nhé" rồi chạy ngoắt theo sau Hoắc Nhất Ninh.

Trần Tương: "…"

Ngoài đấu game thì Cảnh Sắt còn mê một thứ nữa – Hoắc Nhất Ninh. Hơn nữa nếu phải chọn giữa trò chơi điện tử và Hoắc Nhất Ninh thì cô chắc chắn chọn vế thứ hai, do đó có thể thấy cô đã mê mẩn anh đến mức không dứt ra được nữa rồi.

Buổi tiệc từ thiện kết thúc vào đúng mười giờ rưỡi.

Đàm Mặc Bảo đuổi theo Đàm Hoàn Hề vào nhà vệ sinh. Cô không cười đùa vui vẻ như bình thường mà nổi giận đùng đùng, cũng chẳng quản trong nhà vệ sinh có người hay không, thẳng tay đóng sầm cửa lại.

"Đàm Hoàn Hề!"

Đối phương như không nghe thấy, cô ta đi đến trước bồn rửa tay, soi gương dặm lại lớp trang điểm, nói với giọng bình thản như không có chuyện gì xảy ra: "Lễ độ của cô ở đâu thế hả, ở bên ngoài thì đừng có ồn ào như thế."

Đàm Mặc Bảo bị lời nói của cô ta chọc cho bật cười: "Chị giảng lễ nghĩa với tôi đấy à?" Cô nhún vai, vẻ cực kì khinh miệt, "Vậy xin lỗi, dáng vẻ giả tạo trong ngoài bất nhất như chị thì có đánh chết tôi cũng không học được."

Động tác thoa son môi của Đàm Hoàn Hề hơi khựng lại. Cô ta nhíu mày vẻ không vui, nhưng cố nén để cơn giận không bùng ra: "Nói chuyện thì đừng có dùng giọng điệu quái gở như thế."

Đàm Mặc Bảo bị nói cho nổi giận đùng đùng: "Vẫn còn hơn đồ hai mặt như chị." Cô tức giận đến mức mắt như biến thành lưỡi dao rồi, "Chị tưởng tôi không nhìn thấy à? Rõ ràng chị nhìn thấy ai là người giẫm lên váy của nữ nghệ sĩ đó, còn cố ý nhìn sang Khương Cửu Sênh."

Đàm Hoàn Hề không đổi sắc mặt, đóng nắp thỏi son lại, từ tốn sắp xếp đồ đạc trong túi xách tay rồi mở vòi nước rửa tay: "Chẳng qua là trùng hợp đúng lúc tôi nhìn sang cô ta thôi, cô đừng tự cho là mình thông minh quá."

Nói rồi cô ta khóa vòi nước, lau tay, chỉnh lại quần áo rồi đường hoàng đi ra.

Đàm Mặc Bảo đang định đuổi theo thì cửa nhà vệ sinh bật mở. Người đi vào rất vội vã, đâm sầm vào Đàm Hoàn Hề khiến cô ta ngã ngửa ra phía sau.

"Xin lỗi, xin lỗi." Đối phương là phụ nữ, đâm phải người khác thì hoảng hồn vội quỳ xuống đỡ cô ta dậy, "Cô có làm sao không?"

Đàm Hoàn Hề chống tay ngồi dậy, tim bỗng đập thịch một cái, sắc mặt trắng bệch rồi ngã vật ra, bắt đầu co giật.

"Cô làm sao thế?" Cô gái nọ sợ hãi đến biến sắc mặt, mắt mở trợn trừng nhìn người phụ nữ đang co giật trên sàn phòng, đồng tử càng lúc càng mở rộng.

"Thuốc, thuốc…" Đàm Hoàn Hề vươn tay về phía Đàm Mặc Bảo.

Cô đứng chôn chân tại chỗ.

Bệnh viện Thiên Bắc.

Khoảng mười rưỡi tối, khoa Ngoại Tim mạch có bệnh nhân cấp cứu. Từ viện trưởng đến các hộ lý, ai nấy đều căng thẳng, chưa đầy hai mươi phút sau người nhà bệnh nhân đã đến bệnh viện.

Viện trưởng Tiêu lập tức bước lên đón, vẻ mặt bồn chồn lo lắng: "Chủ tịch, phu nhân."

Đàm Tây Nghiêu không nói không rằng, rảo bước đến cửa phòng cấp cứu, hỏi người đang đứng chờ ở cửa: "Chị con thế nào rồi?"

Khuôn mặt Đàm Mặc Bảo cũng tái nhợt không còn sắc máu, cô yếu ớt trả lời: "Vẫn đang cấp cứu…"

Cô chưa nói xong, bà Dương đã gào lên nhào tới, chỉ hận không thể xông vào đánh xé cô: "Chắc chắn là mày! Mày không chịu được chị mày, cho nên mày muốn hại chết nó!"

Đàm Mặc Bảo nhìn thẳng vào bà Dương, không hề yếu thế: "Tôi làm sao dám hại chết chị ta, tôi còn sợ chị ta chết rồi lại đến lượt đứa con thứ như tôi phải tiễn bà xuống mồ đấy."

Bà Dương nghe vậy thì nổi giận lôi đình, vung tay định tát Đàm Mặc Bảo.

Bàn tay bà ta bị chặn lại ngang chừng.


Bà Dương ngoái lại, đang định mở miệng mắng chửi thì đối phương đã điềm tĩnh nói trước: "Có im lặng một chút được không? Đây là bệnh viện."

Khương Cửu Sênh vẫn mặc bộ váy đen bị xé tà, trên vai khoác áo khoác của Thời Cẩn. Cô vốn cao, lại đi giày cao gót nên cao hơn hẳn bà Dương một cái đầu, khi cô nhìn bà ta, đôi mắt hơi cúi xuống, không giận mà vẫn uy nghiêm.

Bà Dương hất mạnh tay cô ra, lửa giận đang bừng bừng nên giọng nói cũng xúc xiểm: "Cần cô chõ mũi vào à." Bà ta trừng mắt hỏi, "Cô là ai?"

Khương Cửu Sênh chưa kịp trả lời thì cửa phòng cấp cứu đã mở ra.

Thời Cẩn mặc áo blouse trắng đi ra, gỡ khẩu trang, nói: "Cô ấy là bạn gái tôi."

Bà Dương khựng lại. Đàm Tây Nghiêu phản ứng lại trước, ông ta hoảng sợ kêu lên: "Bác sĩ Thời."

Thời Cẩn bước bên bên Khương Cửu Sênh, từ tốn tháo găng tay ra, nói một cách chuyên nghiệp nhưng máy móc: "Bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm, cần ở lại bệnh viện theo dõi thêm hai ngày."

Vợ chồng Đàm Tây Nghiêu thở phào nhẹ nhõm.

"Cảm ơn bác sĩ Thời, cảm ơn." Đàm tây Nghiêu cảm ơn liên tục. Ông ta đi lại trên thương trường bao nhiêu năm nay, rất ít khi hạ mình xuống như vậy.

"Không có gì." Thời Cẩn hơi ngừng lại một chút rồi điềm đạm nói thêm, "Hơn nữa, đề nghị ông Đàm đổi bác sĩ chữa trị chính cho cô nhà."

Đàm Tây Nghiêu chưa hiểu ra ngay: "Ý bác sĩ Thời là gì?"

Thời Cẩn vẫn lễ phép giải thích: "Tôi không còn phù hợp để làm bác sĩ chữa trị chính cho cô Đàm nữa."

Bà Dương lập tức cướp lời: "Vì sao?"

Thời Cẩn nhàn nhạt nói: "Tôi rất hay bênh người nhà."

Vợ chồng nhà họ Đàm cùng biến sắc mặt, bất giác nhìn sang Khương Cửu Sênh.

"Bác sĩ Thời…"

Thời Cẩn nhẹ nhàng ngắt lời Đàm Tây Nghiêu: "Xin lỗi, tôi còn bệnh nhân khác." Anh lại khiêm nhường nói thêm, "Người nhà có thể vào thăm được rồi."

Nói rồi Thời Cẩn quay sang nhìn Khương Cửu Sênh: "Anh phải qua kiểm tra bệnh nhân chuẩn bị phẫu thuật chiều nay, em vào phòng làm việc chờ anh nhé?"

Khương Cửu Sênh nhìn Đàm Mặc Bảo, cô vẫy tay ra hiệu cho cô ấy đi trước đi. Khương Cửu Sênh đặt tay lên tai, ra hiệu cho cô ấy gọi điện thoại cho mình sau, rồi mới cùng Thời Cẩn rời khỏi phòng cấp cứu.

Vợ chồng nhà họ Đàm vẫn đang cằn nhằn, Đàm Mặc Bảo ngoáy ngoáy tai rồi đi vào phòng bệnh.

Thời Cẩn đưa Khương Cửu Sênh vào phòng làm việc rồi đi thăm bệnh nhân. Cô mới ngồi xuống thì nhận được tin nhắn của Mạc Băng, bảo cô xem tin nóng.

Khương Cửu Sênh xem xong liền gọi lại cho Mạc Băng.

"Thế là thế nào?"

Mạc Băng đang lái xe nên chuyển chế độ sang tai nghe bluetooth, đáp: "Cậu đội trưởng đội hình sự đó đã thu mẫu dấu giày của mọi người, lưu lại mẫu giày trên váy Trình Lăng Tố, nói là chỉ cần cầm đi giám định so sánh là sẽ biết ai làm."

Kể cả có cầm đi giám định thì cũng không có kết quả nhanh như vậy. Chương Nhược đã xin lỗi trên weibo, thừa nhận mình vô ý giẫm vào tà váy của Trình Lăng Tố vào khoảng mười phút sau khi buổi tiệc kết thúc.

Khương Cửu Sênh suy nghĩ một lát rồi nói: "Tự Chương Nhược thừa nhận à?"

"Bingo!" Giọng Mạc Băng nhẹ bẫng, tâm trạng hiển nhiên vô cùng vui vẻ, "Đội trưởng Hoắc chỉ nói bốn từ thành thật thẳng thắn là cô ta không vòng vo nữa."

Khương Cửu Sênh cũng loáng thoáng đoán được Hoắc Nhất Ninh đi lừa con gái nhà người ta rồi.

"Cậu đội trưởng Hoắc đó cũng tài giỏi thật. Sau khi Chương Nhược thừa nhận, cậu ta nhẹ nhàng quăng lại một câu nói," Mạc Băng cố ý dùng giọng nhẹ bẫng mô phỏng giọng nói rất du côn của Hoắc Nhất Ninh, "Không thu được dấu chân từ chất vải váy này đâu."

Khương Cửu Sênh bật cười. Chương Nhược mới nổi tiếng chưa lâu, kinh nghiệm chưa nhiều, làm sao đủ gan để chơi được với đội trưởng đội hình sự, mới chỉ có thế mà đã bị lừa tự nói ra rồi.


"Lúc đó Chương Nhược đã hoảng cả lên." Mạc Băng có một chỗ không hiểu, "Ai đã báo án? Làm sao lại cần đến tận đội trưởng đội hình sự ra tay?"

Khương Cửu Sênh cười không nói.

Đến khi Thời Cẩn quay lại, cô hỏi: "Có phải anh báo án không?"

"Đúng."

Hình như mối quan hệ giữa bác sĩ Thời nhà cô và đội trưởng Hoắc càng ngày càng thân. Khương Cửu Sênh cảm thấy thú vị, liền giả thiết: "Nếu không tìm ra được gì thì sao?"

Dù sao cũng là điểm mù, không có chứng cứ, nếu người đến không phải đội trưởng Hoắc "cáo già lão luyện" thì chắc đến quá nửa là sẽ chẳng thu hoạch được gì.

Thời Cẩn cởi áo blouse ra, nói: "Thế thì làm lớn chuyện lên một chút nữa."

Khương Cửu Sênh cảm thấy hiếu kỳ: "Ví dụ như?"

Ví dụ như vừa đấm vừa xoa, ví dụ như nghiêm khắc bức cung, hoặc ví dụ như quật đả thành chiêu.

Đương nhiên anh có trăm phương nghìn kế.

Không muốn làm cô sợ, Thời Cẩn nói: "Sở Cảnh sát có nhiều kỹ thuật tiên tiến lắm, ví dụ như máy kiểm tra nói dối chẳng hạn."

Thời Cẩn không phải người nhiều chuyện, lần này làm kinh động đến Sở Cảnh sát chắc chắn là do cô vô duyên vô cớ bị lôi vào. Cô bước đến trước mặt Thời Cẩn, nói: "Thật ra không cần phiền phức như thế này đâu, anh kệ không quan tâm cũng được mà. Giới showbiz là như vậy, lúc nào cũng thật thật giả giả, có người nâng lên sẽ có người đạp xuống. Trên mạng lại có bao nhiêu thứ hư hư thực thực, mọi người cũng không để tâm đến sự thật lắm đâu, chỉ muốn có câu chuyện phiếm để nói sau bữa cơm gì đó thôi. Kể cả mình không đả động gì đến thì khi sức nóng giảm xuống mọi người cũng sẽ quên ngay thôi."

Không đả động gì đến là cách xử lý truyền thông thường thấy nhất trong giới showbiz. Bất kể là nghệ sĩ nào, thậm chí chẳng liên quan đến việc người đó có đang nổi hay không, chỉ cần có người quan tâm là ít nhiều gì cũng sẽ có bạo lực trên mạng.

Được nâng lên cũng phải chịu được cảnh bị dìm xuống. Giới showbiz là vũng nước đục không bao giờ thiếu đề tài kể chuyện, không ai sống được tuyệt đối trong sạch cả.

Thời Cẩn gật đầu nói: "Anh biết cả rồi." Anh khom người xuống ngang tầm với Khương Cửu Sênh, "Anh cũng biết có thể mặc kệ đó, nhưng làm thế nào được, anh không chịu được người khác nói bất kì điều gì không tốt về em, cũng không cho phép bất cứ giọt nước bẩn nào bắn lên người em."

Mặc dù anh cố chấp nhưng lời nói của anh làm cô rung động.

Khương Cửu Sênh mỉm cười: "Cho nên anh mới không làm bác sĩ điều trị chính cho Đàm Hoàn Hề à?"

Cô đoán được đến bảy tám phần là lần này Đàm Hoàn Hề nhằm vào cô, chắc chắn có liên quan đến Thời Cẩn. Khi phụ nữ yêu mà không được đáp lại thì trái tim ghen tuông thường làm dấy lên khói lửa không ngừng.

Thời Cẩn thản nhiên nói: "Cũng có một phần." Giọng anh du dương từ tốn rót vào tai cô, "Nguyên nhân chính là hình như cô ta không chỉ coi anh là bác sĩ điều trị chính. Anh là người có bạn gái rồi, phải dẹp sạch hết những suy nghĩ không nên có của những người phụ nữ khác, mới là điều tôn trọng cơ bản dành cho người yêu mình."

Anh nói một cách thản nhiên như đang tường thuật lại một câu chuyện hết sức bình thường, nhưng câu nào cũng đánh trúng vào tận trái tim cô. Cách nhìn nhận tình cảm của bác sĩ Thời không hẹn mà lại giống hệt cô.

Lời yêu nghe rất cảm động, cảnh sắc ban đêm lại đẹp vô cùng, cô kiễng chân lên muốn hôn anh.

Thời Cẩn cúi thấp người để cô hôn được dễ dàng hơn, mở miệng, quấn quýt đầu lưỡi của cô hồi lâu rồi nói bằng giọng hơi khàn đi vì kích động: "Mình về nhà nhé?"

"Vâng."

Thời Cẩn lấy chìa khóa xe, cài cúc áo khoác cho cô, rồi đeo khẩu trang, dắt cô đi ra khỏi phòng làm việc.

Khương Cửu Sênh đi theo sau anh, hỏi: "Nhà họ Đàm liệu có làm khó anh không?"

Thiên Bắc là do nhà họ Đàm đầu tư chính cho nên họ có quyền kinh doanh và quyền quyết định tuyệt đối ở bệnh viện.

Thời Cẩn chỉ nói: "Nếu như bọn họ ngu ngốc thì có."

Đặc biệt là vị phu nhân nhà họ Đàm, thực sự chẳng lý tính chút nào. Khương Cửu Sênh nghĩ một hồi, rồi thấy không cần lo lắng lắm: "Nhà họ Đàm có thể trở thành người đi đầu trong lĩnh vực chế tạo thuốc thì người quyết định cũng không đến nỗi ngu ngốc lắm đâu." Chỉ cần nhìn là biết ba của Mặc Bảo là một thương gia thông minh lanh lợi.

Dù sao Giang Bắc cũng đâu chỉ có một bệnh viện Thiên Bắc, nhưng bác sĩ khoa Ngoại thiên tài thì chỉ có một Thời Cẩn mà thôi.

Vợ chồng nhà họ Đàm đang tranh luận bên ngoài phòng bệnh VIP.

Bà Dương rất kích động, thậm chí còn hơi mất bình tĩnh: "Vì sao không đuổi việc hắn ta được? Hắn không làm bác sĩ chữa trị chính cho Hoàn Hề nữa thì giữ hắn lại có tác dụng gì? Danh vọng của bệnh viện Thiên Bắc chúng ta cao như vậy, mất đi một bác sĩ khoa Ngoại Tim mạch thì đã làm sao?"

Đàm Tây Nghiêu giải thích mấy lần rồi, bao nhiêu bình tĩnh đã cạn sạch, sắc mặt rất khó coi.

"Bà tưởng đó là danh vọng của bệnh viện à?" Đàm Tây Nghiêu nổi nóng ngắt lời, "Đàn bà nông cạn! Khoa Ngoại Tim mạch của Thiên Bắc mà thiếu đi bác sĩ thiên tài thì còn khác gì những bệnh viện hạng ba tầm thường khác."

Mấy năm trước, bệnh viện Thiên Bắc không được xếp hạng cao ở ngay trong Giang Bắc chứ chưa nói đến trong nước. Sau khi Thời Cẩn đến Thiên Bắc, tiếng tăm của khoa Ngoại Tim mạch mới bắt đầu vang xa, trong vòng hai năm bệnh viện Thiên Bắc đã được tôn vinh trong giới y học.

Nếu như khoa Ngoại Tim mạch mất đi Thời Cẩn thì Thiên Bắc chẳng còn ưu thế nào nữa.

Bà Dương nghe xong vẫn không cho vào tai, vẫn nằng nặc đòi sa thải Thời Cẩn, thái độ hết sức kiên quyết: "Cùng lắm là đầu tư thất bại chứ gì."


Bà ta không thể nào nuốt cục tức này xuống được. Chỉ là một bác sĩ khoa Ngoại, mà dám trèo lên đầu nhà họ Đàm, hắn ta không phải chỉ là một bác sĩ thôi sao, có gì mà ghê gớm đến thế.

Đàm Tây Nghiêu biết nói cũng không được, nên chuyển chủ đề để đỡ mất công nói đi nói lại với vợ: "Hoàn Hề thì sao, bà cũng không quản nữa à?" Ông sầm mặt nói, "Giới bác sĩ Ngoại Tim mạch chỉ có nhiêu đó, một câu nói của Thời Cẩn cũng có thể chặn đứng đường sống của Hoàn Hề nhà chúng ta đấy."

Thời Cẩn chỉ cần viết giấy chẩn đoán, rồi tỏ thái độ gì đó trong giới bác sĩ khoa Ngoại Tim mạch là có thể tạo nên sức ảnh hưởng khá lớn. Thử nghĩ mà xem, ngay cả bác sĩ giỏi nhất trong giới còn bó tay thì còn ai dám nhận bệnh nhân đó nữa, càng là người nổi tiếng họ càng sợ làm vỡ mất tấm thẻ vàng của mình.

Không thể xem thường hiệu ứng người nổi tiếng được đâu.

Bà Dương mở miệng định nói nhưng cuối cùng vẫn ngậm lại, mặc dù không cam lòng nhưng cũng không dám mạo hiểm với tính mạng con gái, không đắc tội được với Thời Cẩn.

Trong phòng bệnh, người bệnh nằm trên giường cử động ngón tay.

Đàm Mặc Bảo đứng bên cạnh giường hỏi: "Tỉnh rồi à?"

Đàm Hoàn Hề mở mắt nhìn trần nhà rất lâu, ánh mắt mới dần dần tập trung trở lại. Cô ta vẫn đeo mặt nạ oxy nên giọng nói nghe mong manh: "Ba mẹ tôi đâu?"

Ba mẹ tôi.

Không phải ba mẹ chúng ta, phân định thật rạch ròi.

Dù sao cũng không phải người một nhà, Đàm Mặc Bảo cũng không giả vờ thân mật, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào: "Ở ngoài kia."

Đàm Hoàn Hề nhìn cô, hỏi: "Cô ở đây làm gì?"

Đàm Mặc Bảo mỉm cười thân thiện, đối phương là người bệnh nên giọng nói của cô cực kì mềm mỏng nhân hậu: "Chuyện này phải hỏi mẹ chị rồi, lần nào chị vào viện chẳng bắt tôi nhập viện cùng, coi tôi là kho máu di động chắc."

Đàm Hoàn Hề không nói gì cả.

Đàm Mặc Bảo xem giờ rồi nói: "Tôi còn phải về quay trực tiếp ban đêm, chỉ nói hai câu thôi, nói xong sẽ đi ngay."

Cô không giấu được chuyện trong lòng, không nói rõ ràng thì tối về chắc không ngủ được.

Đàm Hoàn Hề im lặng chờ cô nói.

Đàm Mặc Bảo nói thẳng câu đầu tiên: "Mặc dù chị phát bệnh cũng có liên quan ít nhiều đến tôi, nhưng phải nói cho chị biết, người cứu chị là Khương Cửu Sênh, không phải tôi."

Đôi mắt của Đàm Hoàn Hề trợn ngược lên.

Đàm Mặc Bảo nói tiếp câu thứ hai: "Bây giờ chị biết vì sao Thời Cẩn không thích chị rồi chứ? Chị kém xa Khương Cửu Sênh."

Không phải dậu đổ bìm leo, cũng không phải nói móc xỉa xói, cô chỉ đang nói lại một sự thật hiển nhiên.

Khi Đàm Hoàn Hề phát bệnh co giật dữ dội trong nhà vệ sinh, cô đã tê cứng người, không biết có phải do ít tiếp xúc với thế giới quá hay không mà sợ đến mức chân tay nặng như đổ chì, không nhích được một phân. Người bình thường cô ghét như thế bỗng ngã gục trước mặt cô, tính mạng như mành treo chuông, cô vẫn hoảng sợ đến mức không trấn tĩnh được, tay chân run lập cập.

Khương Cửu Sênh là người đầu tiên lao từ ngoài vào.

"Có thuốc không?"

Cô lớn tiếng hỏi. Lúc này Đàm Mặc Bảo mới hoàn hồn: "Có, trong túi."

Khương Cửu Sênh lập tức nhặt túi của Đàm Hoàn Hề lên, tìm thấy bình thuốc, động tác rất nhanh nhưng không hề hoảng loạn.

"Mấy viên?" Cô hỏi.

Đàm Mặc Bảo đáp: "Hai viên."

Khương Cửu Sênh dốc ra hai viên thuốc cho Đàm Hoàn Hề uống. Cô ta ngậm chặt miệng, không uống được thuốc, ý thức đã không còn tỉnh táo nữa rồi.

Khương Cửu Sênh đã nhanh trí quyết đoán, hai gối quỳ chạm đất, ấn lồng ngực Đàm Hoàn Hề làm động tác hồi phục tim cho cô ta, đến khi cô ta thở lại được, có thể mở miệng nuốt, Khương Cửu Sênh mới đặt thuốc vào.

Khi ấy Khương Cửu Sênh mồ hôi ướt đẫm người, dùng hết sức mình, đầu gối quỳ trên đất đã đỏ cả lên. Đàm Mặc Bảo nghĩ chắc cả đời cô cũng không quên được quang cảnh đó, thật chấn động lòng người.

Khi ở bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện, cô hỏi Khương Cửu Sênh vì sao lại muốn cứu Đàm Hoàn Hề như vậy, vì sao lại phải dốc sức cứu một người phụ nữ xấu xa vừa giở trò với cô trước đó không lâu.

Câu trả lời của Khương Cửu Sênh rất đơn giản và thẳng thắn: "Vì đó là một mạng người."

Cô ấy không phải người có tấm lòng từ bi, cô ấy cũng có ghi thù, cũng bao che, thậm chí có lúc còn chơi trò gậy ông đập lưng ông, nhưng có thế nào thì cũng vẫn luôn lương thiện. Khương Cửu Sênh là người hào sảng lại thành thật, có thể hận, nhưng giới hạn đạo đức bao giờ cũng rõ ràng.

Mạng người đấy, làm sao có thể đứng trơ mắt nhìn nó trôi qua được.

Cho nên mới nói, thích một người không phải không có lý do. Khương Cửu Sênh tốt như vậy chẳng lẽ không xứng đáng dể người khác hết sức yêu quý hay sao? Đàm Mặc Bảo tự nhận mình không quen biết nhiều người, nhưng cô lại hiểu sự khinh bạc và lạnh nhạt nhiều hơn những người bình thường khác. Nhân hậu và lương thiện là những ấn tượng sâu sắc Khương Cửu Sênh để lại cho cô, thế nên cô thích cô ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận