Duy Nhất Là Em

Translator: Nguyetmai

Mạc Băng vừa định hỏi, đã nghe thấy những âm thanh hỗn tạp hệt như đàn ong vỡ tổ phát ra từ đầu dây bên kia, làm nhiễu cả sóng điện thoại. Sau đấy, điện thoại bị Khương Cửu Sênh cúp ngang.

"Khương Cửu Sênh!"

"Là Khương Cửu Sênh!"

Trước cổng bệnh viện, phóng viên lũ lượt xông vào trong, khiến cho cổng chính kẹt cứng. Chưa đợi Khương Cửu Sênh kịp nói câu nào, muôn vàn câu hỏi đủ các thể loại đã ùn ùn ập đến tới tấp.

"Cô Khương, cô có vấn đề về sức khỏe sao?"

"Cô đến cùng bạn trai sao?"

"Sênh Sênh, có thể tiết lộ một chút về thời gian hai người bắt đầu qua lại với nhau không?"

"Sắp tới cô có công khai không?"

"Có dự định tiếp theo không?"

"Sênh Sênh, có phải cô viết ca khúc đồng quê về tình yêu trong album thứ ba để tặng nửa kia của mình không?"

"Cô có định biểu diễn bài hát này tại concert không? Nó có mang ý nghĩa gì đặc biệt không?"

"…"

Các câu hỏi chồng chất lên nhau chẳng khác gì bom dội oanh tạc, gần như muốn ép hỏi bằng được, căn bản không để người khác cơ hội hít thở và suy nghĩ. Máy quay phim và micro càng ngày càng áp sát về phía cô.


Người qua đường và các nhân viên y tế ở đó đều lùi về sau, có không ít người đứng vây xem xung quanh cũng móc điện thoại quay quay chụp chụp. Duy nhất chỉ có Khương Cửu Sênh một mình đứng trước cổng, lui một bước là vách tường, tiến một bước là đám phóng viên hung hãn, chỉ hận không thể cấu xé cô.

"Sênh Sênh, xin hãy trả lời."

"Cô và bạn trai có công khai không?"

"Album mới ra mắt có liên quan gì đến anh ấy không?"

"Lần này cô đến để du lịch hay thăm người thân?"

Khương Cửu Sênh vẫn một mực giữ im lặng, ánh mắt phủ kín một lớp sương buốt lạnh, nhưng cánh nhà báo nào chịu buông tha cho cô. Bọn họ càng lúc càng hung hăng ép người, vừa luôn miệng đặt câu hỏi, vừa xô đẩy không ngớt, hỗn loạn đến cùng cực, khiến cho cổng ra vào trước bệnh viện kẹt cứng, tiếng huyên náo át đi cả âm thanh xung quanh. Đám phóng viên điên cuồng gặng hỏi, hăng say đến mức cao độ, hoàn toàn không để tâm đến lời khẩn cầu phát ra từ phía sau.

"Tránh ra chút."

Đó là một người đàn ông trung niên, mặc một chiếc áo sơ mi sờn bạc, trong tay còn ôm một đứa trẻ chừng ba bốn tuổi, giữa cái lạnh rét căm đầu đông, trên trán ông lại ướt đẫm mồ hôi.

"Xin mọi người hãy nhường đường."

Người đàn ông gần như xuống nước cầu xin, thế nhưng đám phóng viên vác trên vai máy quay phim lại chẳng hề động lòng. Bọn họ vẫn tiếp tục chen chúc, máy móc trong tay suýt chút nữa đập trúng đứa bé nằm gọn trong lòng người đàn ông, thậm chí còn đẩy ông ta lảo đảo lùi về sau. Giữa bầu không khí ồn ào, đứa nhỏ mê man nằm trong tay ông bỗng thổn thức cất lên từng tiếng khóc yếu ớt.

Người đàn ông nọ bị chèn ép đến nỗi đôi mắt đỏ au, lớn tiếng thét gào: "Tránh ra! Mau tránh ra!"

"Cho tôi qua!"

"Con tôi bị ốm."

"Các người tránh ra chút đi."


Nhưng bất luận ông có gào thét thế nào, đám phóng viên trước mặt vẫn nhắm mắt làm ngơ. Giọng nói của ông bị những tiếng hỏi dồn dập át đi, những tiếng chụp lách tách phát ra từ máy quay phim nuốt chửng.

"Trước tiên xin hãy nhường đường."

Khương Cửu Sênh đột nhiên lên tiếng.

Cánh nhà báo ngay lập tức tận dụng triệt để, đặt liên tiếp vô số câu hỏi.

Khương Cửu Sênh mặt lạnh như tiền, cô cởi khẩu trang và trầm giọng nói:

"Có bệnh nhân, mọi người tránh ra trước đi."

Lời cô vừa dứt, ngay tức khắc có một gã phóng viên lên tiếng, chĩa micro về phía trước, suýt nữa chọc thẳng vào khoé môi cô.

"Sênh Sênh, có phải cô không trả lời tức là ngầm đồng ý?"

"Bạn trai cô cũng ở bệnh viện này sao?"

"Cô không khoẻ sao? Có phải là có tin vui không?"

Gã ta mồm miệng nhanh nhảu, hỏi liến láu không ngừng chẳng khác gì muốn tra hỏi khẩu cung. Ánh mắt Khương Cửu Sênh lạnh lẽo, quát to: "Tránh ra."

Gã phóng viên tiếp tục công kích, không hề có ý nhượng bộ.

Khương Cửu Sênh chẳng muốn phí nước bọt thêm nữa, thẳng tay đẩy anh ta ra sau đó nhấc chân đạp văng máy quay phim. Gã phóng viên loạng choạng không giữ được thăng bằng, lập tức ngã ngửa ra sau.


Máy móc rơi thẳng xuống đất vỡ làm đôi.

Đám phóng viên vây hãm xung quanh sững sờ, nhất thời đều im bặt, chỉ còn sót lại tiếng click chụp ảnh phát ra điên cuồng. Trước ống kính, Khương Cửu Sênh không chút hoảng loạn, từng câu từng chữ thốt ra đều lạnh tựa băng đá: "Nơi này là bệnh viện, các người đứng chắn người khác đến chữa bệnh rồi."

Cô vừa nói hết câu, gã phóng viên ngã dưới đất lập tức hét toáng lên.

"Khương Cửu Sênh đánh người!"

"Khương Cửu Sênh đánh nhà báo!"

Ống kính của những đồng nghiệp tức khắc chĩa về gã phóng viên "bị đánh" kia, đây là tin hot đó!

Gã phóng viên dứt khoát ngồi lì dưới đất không chịu đứng lên, nhưng Khương Cửu Sênh nào có đoái hoài đến anh ta, cô bước thẳng về phía trước. Đám đông chen chúc chật cứng vừa bắt gặp ánh mắt sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng của cô đều tự giác rẽ lối nhường đường.

Cô dừng bước, khom lưng thật sâu và nói xin lỗi với người đàn ông đang ôm con nhỏ trong lòng. Sau đó cô đứng qua một bên nhường lối, "Tôi sẽ bảo quản lý của tôi liên lạc với bác sau, nếu chuyện này ảnh hưởng đến việc chữa trị của con bác, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm!"

Người đàn ông không khỏi kinh ngạc, dường như chẳng dám tin điều này là thật, nhưng ông không nói được gì, chỉ ôm lấy đứa bé chạy vào phòng cấp cứu.

Đúng lúc này, Mạc Băng từ ngoài cổng chen vào bên trong.

"Sênh Sênh."

Khương Cửu Sênh trông thấy cô ấy, nhưng không tiến về phía ấy mà tránh sang một bên, dẫn cánh nhà báo rời qua chỗ khác để giải tỏa ùn tắc ở cổng ra vào.

Mặc kệ cánh nhà báo hỏi đến rát cổ bỏng họng, Khương Cửu Sênh cũng không đáp lấy một lời, khuôn mặt cô vẫn lạnh nhạt như cũ, coi mọi thứ trước mắt như không hề tồn tại.

Mạc Băng tốn bao nhiêu công sức mới chen được đến chỗ Khương Cửu Sênh, sau khi che chắn cho nghệ sĩ nhà mình ở phía sau, cô mới đáp trả phóng viên bằng giọng điệu lạnh lùng đầy cứng rắn: "Cảm ơn sự quan tâm của các bạn phóng viên nhà báo đã dành cho Sênh Sênh. Việc liên quan tới những tin đồn sai sự thật đang lan truyền trên mạng, chúng tôi sẽ đâm đơn kiện theo đúng trình tự pháp lý, cảm phiền các bạn phóng viên đừng nghe sai đồn bậy."

Mạc Băng vừa dứt lời, gã phóng viên bị nện bay máy quay bèn hùng hổ xông đến: "Cứ coi như chuyện yêu đương không có đi chăng nữa, vậy cũng không được đánh người chứ."

Đánh người?


Nếu Khương Cửu Sênh thực sự đánh người, anh còn đứng lên nổi sao?

Mạc Băng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đáp lại: "Xin anh thận trọng lời nói." Ánh mắt liếc nhìn đối phương: "Nếu những lời bịa đặt của anh làm ảnh hưởng đến thanh danh nghệ sĩ của tôi, studio của chúng tôi sẽ truy cứu đến cùng."

Người đàn ông kia cứng họng, cuối cùng vẫn phải kiêng dè thủ đoạn của truyền thông Thiên Vũ.

Nói rõ vậy rồi, không cần nhiều lời thêm nữa, Mạc Băng nhanh chóng bảo vệ cho Khương Cửu Sênh đi thẳng về xe bảo mẫu. Sau khi đóng cửa xe và dặn Tiểu Kiều chạy đến khách sạn xong, Mạc Băng mới quay sang hỏi Khương Cửu Sênh: "Cô đánh phóng viên đấy à?"

"Không." Khương Cửu Sênh giải thích cụ thể cho Mạc Băng, "Đẩy một cái, có làm bể cả camera nữa."

Tóm lại là có động chân động tay!

Ngay lập tức Mạc Băng gọi điện cho bộ phận truyền thông của công ty: "Nhanh chóng làm tốt các phương án truyền thông, Sênh Sênh vừa đẩy một phóng viên, làm bể một chiếc camera, tôi sợ tay phóng viên ấy sẽ giở trò sau lưng chúng ta, trước tiên hãy chuẩn bị sẵn sàng, tốt nhất là lấy được camera giám sát của bệnh viện." Sau khi nghe đầu dây bên kia đáp, cô nói tiếp: "Ừ, tài liệu lát nữa tôi sẽ gửi qua."

Hành động quyết đoán, thông minh khôn khéo, quả nhiên là Mạc Băng.

Trao đổi ngắn gọn xong, cô lại gọi một cú điện thoại cho Vũ Văn Xung Phong: "Sếp, lúc Sênh Sênh ở bệnh viện bị đám nhà báo bao vây, xảy ra một chút xung đột, anh có thể chặn một vài tin tức giúp cô ấy không?"

"Đưa cô ấy lập tức quay về!"

Khương Cửu Sênh giành điện thoại của Mạc Băng, bình thản đáp: "Đừng có hối nữa."

Vũ Văn Xung Phong buột miệng nói: "Vậy tôi qua bên đấy." Dứt lời, anh phân bua thêm một câu, "Concert biểu diễn của em đang đến gần, không được để xảy ra bất kì sự cố nào."

Khương Cửu Sênh đáp ngắn gọn: "Tôi có thể tự giải quyết."

Vũ Văn Xung Phong quát một câu: "Em giỏi gớm nhỉ!" Rồi thẳng tay cúp máy.

Mạc Băng chẳng lấy gì làm lạ, dù sao Vũ Văn Xung Phong cũng không có chuyện để mặc Khương Cửu Sênh. Hơn nữa anh ta giao thiệp rộng rãi, lại có bản lĩnh, Mạc Băng không hề lo lắng việc tin tức tiêu cực sẽ ồ ạt truyền ra ngoài, chỉ là...

Cô lướt điện thoại đến trang chủ của weibo rồi đưa cho Khương Cửu Sênh xem: "Yên Nhiên Nhất Tiếu này là em họ cô à?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận