Lúc Hương tỉnh dậy đã là thời điểm của ba ngày sau.
Lần này cô được đặt trong một chiếc củi gỗ vừa đủ lớn để đặt chiếc giường ngủ.
Ánh sáng cũng chỉ có thể len lỏi từ những kẻ hở nhỏ bé từ bên ngoài truyền vào.
"Này, sao anh lại nhốt tui vào đây?"
Hương gõ vào thành củi, kêu lớn.
Lần trước Khan Kum nhốt cô vào một căn phòng kín thì cũng thôi đi, lần này lại dám nhốt cô vào cái củi này.
So với xem cô là con vật do anh ra nuôi dưỡng thì khác gì.
Càng nghĩ càng ức, tay Hương càng gõ mạnh vào thành củi.
Nào ngờ gõ đến cả hai tay sưng đỏ vẫn không có ai trả lời cô.
Quá mức tuyệt vọng, Hương ngồi gục xuống đất rồi bưng mặt khóc rưng rức.
Cô cứ tưởng lấy chồng rồi thì bản thân sẽ được sống trong hạnh phúc, không phải lo sợ bất cứ thứ gì nữa.
Có ngờ đâu về đây lại bị đối xử như một con trâu con chó, bị nhốt và giam cầm không chút tự do.
Nghĩ đến đó thôi, những giọt nước mắt càng lăn dài trên gò má của Hương.
"Lạch cạch! Lạch cạch!" – Bên ngoài vang lên những tiếng mở khóa.
Đang trong cơn tuyệt vọng, Hương như vớ được sợi dây để thoát, khuôn mặt tràn đầy vui mừng ngóng đợi.
Cánh cửa của củi được mở ra, một luồng ánh sáng gay gắt rọi vào khiến cô bị chói mà dùng tay che mắt.
Một sợi xích sắt được quăng vào bên trong, nằm ở ngay phía chân Hương.
Sau khi đã quen với ánh sáng, cô nhìn thấy ở ngay cửa cửa củi chính là Khan Kum.
Trên người anh ta bận một bộ bà ba màu nâu sần, gương mặt vẫn duy trì vẻ lạnh lẽo khó gần.
Cô khó hiểu nhìn anh ta, rồi lại nhìn sợi xích kia một hồi lâu.
Dường như mất kiên nhẫn, Khan Kum liền cất tiếng nói:
"Mau cột nó vào chân cô đi."
"Tui không muốn cột..."
"Được, nếu cô muốn từ giờ trở đi chỉ sống trong cái củi này."
Còn chưa kịp bày tỏ ý kiến của bản thân, Hương đã nhanh chóng bị anh ta chặn lại.
Lời nói của anh ta chiếm đến bảy phần dọa dẫm, khiến cô rất sợ hãi.
Nếu cả đời chỉ có thể sống trong cái củi gỗ này thì thà cô chết đi cho xong.
Hương không dám cãi lại lời Khan Kum, ngoan ngoãn đeo sợi xích kia vào chân.
Cái lạnh lẽo của kim loại chạm vào da thịt khiến cô rùng mình một cái.
Sau khi đợi Hương đeo thứ đó xong, Khan Kum mới hài lòng mà dẫn cô ra ngoài.
Mỗi bước chân cô đi, sợi xích lại vang lên những tiếng leng keng đầy kì quặc.
Nhìn cô của lúc này, chả khác chi một kẻ phạm tội bị tù ải.
Bù lại, được ra ngoài ngắm trời mây lại khiến cô thoải mái đôi chút.
"Cô cầm lấy rồi tự mình vào kia tắm đi!"
Khan Kum quăng vào người Hương một bộ quần áo, sau đó chỉ tay về phía nhà tắm khuất phía sau.
Ở chỗ đó bị một tán cây lớn che chắn, thế nên nhìn căn phòng đó lẻ loi và trơ trọi vô cùng.
Đặc biệt, dù ở tận đằng này cô vẫn ngửi ra được một mùi rất kì lạ phát ra từ đó.
"Tui...tui có thể tắm ở chỗ khác không?"
Lắp bắp cất tiếng hỏi, Hương cũng không quên nhìn thử phản ứng cua Khan Kum.
Chỉ thấy chân mày anh ta chau lại, đôi mắt lộ rõ vẻ không hài lòng rồi nói:
"Ở đây chỉ có mỗi chỗ đó là nơi tắm rửa thôi.
Nếu cô không muốn thì không cần nữa."
Nói rồi, Khan Kum không để ý đến cô nữa mà bước vào trong nhà.
Khuôn mặt của Hương xụ xuống, tiu nghỉu bước về nơi đó.
Nơi để tắm rửa được lớp bằng những lớp vách lá thẳng đứng, bên trong chỉ để một cái lu lớn và cái gáo dừa.
Khi càng bước lại gần chỗ này, Hương càng nghe rõ được một mùi rất kì quái.
Cho đến khi nhìn thấy cái lu đụng nước thì cô mới hiểu vì sao có cái mùi đó.
Ở trong lu nước nổi lên những mảnh lá lềnh bềnh, dường như là thuốc gì đó.
Nếu để mũi loại gần có thể ngửi được một mùi hương rất nồng, khiến người ta say mê.
Thế nhưng càng ngửi, cô lại càng cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Vì không muốn ở lại đây quá lâu, Hương nhanh chóng cởi bỏ quần áo rồi xối vội lên người vài gáo nước.
Những làn nước chảy dài trên da thịt cô, thấm vào đó mùi hương đầy nồng nàn.
Cảm giác mát lạnh khiến Hương thoải mái hơn đôi chút sau chuỗi ngày mỏi mệt, nên cô xối nước mỗi lúc một nhiều.
Tự dưng cô nhớ những ngày còn ở bên cạnh ba má, được yêu thương chiều chuộng đến lạ.
Ấy vậy mà giờ đây sống ở nhà người phải chịu cảnh tù đày và giam lỏng.
Bấy nhiêu đó đã làm cho cô cảm khái bản thân thật bất hạnh bao nhiêu.
Và rồi, một âm thanh vang lên đột ngột kéo Hương trở về với thực tại.
Đó giống như tiếng sột soạt, thứ âm thanh phát ra từ một kẻ đang dẫm lên cỏ.
"Ai vậy?"
Thu lại sự sợ hãi, Hương cất tiếng hỏi lớn.
Đáp lại cô, chỉ là tiếng sột soạt ngày một lớn hơn.
Nghĩ về những chuyện vừa qua, nỗi kinh sợ lần nữa trở về khiến cô chỉ biết quơ vội lấy bộ quần áo rồi bước ra ngoài.
Khung cảnh bên ngoài phòng tắm vẫn như vậy, thế nhưng xen trong không khí lại là cái lạnh lẽo vô cùng.
Hương mặc bộ quần áo được Khan Kum đưa cho, nhanh chân bước trở về nhà trong.
Nào ngờ đâu dây xích quá nặng, nên cô chỉ có thể lê từng bước.
"Cộc! Cộc! Cộc!"
Phía sau lưng Hương vang lên những tiếng guốc gỗ vô định.
Hai bàn tay cô bóp chặt vào nhau, trong lòng sợ đến thất kinh hồn vía nên không dám xoay đầu.
Khi cô đi, tiếng guốc ấy vang lên.
Khi cô dừng lại, tiếng guốc ấy cũng biến mất.
Điều quái dị là Hương đang đi chân trần, vậy âm thanh đó là của ai? Cô không dắm nghĩ, càng không dám quay đầu mà cứ đâm đầu chạy thật nhanh.
Trớ trêu làm sao, sợi dây xích lại khiến Hương không thể chạy quá nhanh.
Mỗi lần cô di chuyển, sợi xích đó lại vang lên những âm thanh kì quái.
Cô càng chạy nhanh, â thanh đó và tiếng guốc gỗ ngày càng mãnh liệt hơn.
Đánh liều một phen, Hương quay phắt lại nhìn xem đó là thứ gì.
Thế nhưng ở phía sau lưng cô không hề có một bóng người nào cả.
"Đã xong rồi thì vào đây!"
Giọng của Khan Kum vọng từ trong ra, khiến cho Hương đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn bừng tỉnh.
Cô theo lệnh anh ta bước vào trong, còn không quên đưa mắt nhìn về phía căn phòng tắm phía sau lưng.
Bất giác, tán cây lớn che phủ nó bị gió thổi rung lên.
Dưới những cái tán lá ấy, Hương thấp thoáng thấy bóng một cô gái nấp sau những bức vách.
Không tin vào mắt mình, Hương dụi mắt rồi nhìn kĩ lại lần nữa.
Thế nhưng lúc này lại chẳng thấy ai nữa cả.
Cô tự nhủ, có khi nào bản thân vì quá sợ hãi đã trông gà hóa cuốc hay không? Nhưng rõ ràng là vừa nãy, cô còn nghe tiếng guốc gỗ đuổi theo cô rất nhanh kia mà.
Không thể nào là cô nghe nhầm được, lúc đó cô còn sợ đến run cả người đây.
Vậy thì tại sao lại có những hiện tượng ấy? Phải chăng nơi này đang giấu chuyện gì?
"Làm gì mà tui gọi cô lâu vậy mới vào?"
Khi Hương vừa bước vào trong với một bộ dạng trầm tư, đã bị câu hỏi của Khan Kum làm cho giật mình.
Anh ta ngồi trên ghế, hai tay đặt trên đầu gối, trong đó một bên cầm một dây tràng hạt lớn.
Cô ngước mắt nhìn anh ta, rồi lại cúi xuống e ngại đáp:
"Không...vì lâu quá mới được tắm rửa nên tui tắm hơi lâu chút thôi."
Trước câu hỏi của Khan Kum, Hương lựa chọn cách giấu đi chuyện vừa xảy ra.
Mấy ngày nay cô đã chứng kiến rất nhiều hành vi kì lạ của anh ta, thế nên cô rất sợ nếu anh ta biết sẽ nhốt cô lại.
Cho nên tốt nhất là cứ im lặng rồi để sau tính tiếp.
"Được rồi, uống thứ này đi.
Nó là thuốc có thể giúp cô đuổi ma quỷ, không cho nó quấy phá."
Khan Kum không hỏi nhiều nữa, trực tiếp đẩy một chén thuốc đến trước mặt Hương.
Đôi mắt cô nhìn thứ nước màu đen kịt trong đó, liền cảm giác sởn tận gai óc.
Bàn tay cô run run bưng chén thuốc lên, chần chừ không dám uống.
"Yên tâm, nó không gϊếŧ nổi cô đâu."
Dường như đọc được trong lòng Hương đang nghĩ gì, Khan Kum liền cất giọng trấn an cô.
Thực ra trong chén thuốc này anh ta sắc bao gồm ngải cứu, máu gà ba giọt, cỏ mực bốn nhánh và thêm vài vị nữa.
Ngoài công dụng có thể đẩy lùi ma quỷ không cho chúng đến gần, nó còn giúp người uống có thể tích loại năng lượng âm khí vào trong người.
Để rồi từ đó chuyển hóa thành thứ pháp lực mạnh nhất mà bất cứ kẻ tu pháp nào cũng muốn có.
Nó gọi là Tâm Nhĩ Thuật.
Để luyện được thứ này, thứ cần có chính là một trái tim của kẻ đứng giữa âm và dương.
Thế nhưng trên nhân gian này kẻ như vậy chỉ tồn tại rất ít, hầu như khó ai mà có thể gặp được.
May mắn gặp được thì có thể dùng các loại ngải và bùa chú nuôi dưỡng họ mỗi ngày trong ba năm.
Đợi đến đêm rằm tháng bảy năm thứ ba, thì gϊếŧ kẻ đó đi để đoạt lấy trái tim.
Chỉ cần cầm được Tâm Nhĩ Thuật trên tay, pháp lực sẽ tăng lên gấp nhiều lần và còn có thể đi thông qua lại giữa âm – dương.
Đó chính là điều mà Khan Kum luôn tìm kiếm hơn ba trăm năm nay.
Anh ta đuổi theo Hương cũng bởi vì cái lẽ đó, bởi vì cô có một trái tim phù hợp để luyện Tâm Nhĩ Thuật.
Vậy nên anh ta không cho phép bất cứ kẻ nào dám phá hoại chuyện tốt này, nhất là con quỷ đó.
Sau một hồi lâu lưỡng lự, Hương liền đánh liều uống cạn chén thuốc.
Mùi hương nồng nặc của nó xộc thẳng vào mũi khiến cô mấy lần định ói ra nhưng may đã kiềm lại được.
Khan Kum mỉm cười đầy hài lòng, từ sâu trong ánh mắt anh ta tuy lạnh lẽo vẫn không giấu được sự vui mừng.
Sắp rồi, chỉ cần anh ta giữ cô ở đây đến ngày rằm tháng bảy năm thứ ba, thì mục đích theo đuổi bấy lâu nay sẽ đạt được mà thôi..