Hôm sau, Võ Giai Tình đã được hoàng thượng triệu vào cung.
Cô ấy quả nhiên xinh đẹp hơn người, thùy mị nết na, không hổ là công chúa Xứ La.
Cứ tưởng như bệ hạ và tên nịnh thần kia sẽ đạt được mục đích, nhưng chính bản thân Giai Tình lại chẳng màng đến chuyện tranh giành Thiên Phong với Nhạn Thư, vì chính nàng đã bị cha và hoàng thượng ép phải vào cung làm thiếp của Thái tử, nàng vô cùng đau khổ khi bị ép buộc làm thiếp của một người nàng không yêu.
Giai Tình sau khi bái kiến bệ hạ xong đã đến Bắc Từ cung, chuẩn bị để đi gặp Nhạn Thư.
Đến trước mặt Thái tử phi, nàng cúi đầu cầu kiến, cư xử vo cùng thận trọng, đến Nhạn Thư cũng thật không ngờ:
- Muội tham kiến tỷ tỷ, muội vừa vào cung, có chuyện gì mong sư tỷ chỉ giáo.
Nhạn Thư vội đỡ Giai Tình dậy rồi hỏi chuyện nàng:
- Không cần đa lễ như vậy, có chuyện gì không biết muội cứ hỏi ta.
- Sư tỷ không phải sẽ rất ghét muội sao?
- Tại sao ta phải ghét muội?
- Vì muội là thiếp của Thái tử.
Nhưng sư tỷ yên tâm, muội sẽ không tranh giành với tỷ.
Muội cũng là bị bệ hạ và cha ép phải gả vào cung, bản thân muội cũng đâu muốn như vậy.
- Muội nói cái gì?
Giai Tình khóc lóc tâm sự với Nhạn Thư:
- Muội vốn đã có ý trung nhân, đang định nói với cha để được gả cho chàng ấy.
Nhưng không ngờ cha đã định đoạt sẵn tất cả, khiến muội không kịp trở tay.
Chàng ấy đã lén gặp muội, kêu muội bỏ trốn, nhưng muội không thể vì lợi ích riêng của bản thân mà hại cha và những người khác, nên muội và chàng ấy chỉ có thể kết thúc lương duyên tại đây.
Chắc bây giờ chàng đang hận muội lắm.
- Tại sao muội lại mang hết chuyện của mình kể cho ta?
- Để sư tỷ có thể hiểu tất cả mọi chuyện, tỷ sẽ không còn nghi ngờ muội nữa, còn thái tử, muội sẽ không tranh giành gì hết, vì muội đã nguyện cả đời này chỉ hướng về chàng ấy, dù là có lỗi, nhưng muội không quên được.
- Đau khổ, mất mát, mọi thứ chúng ta trải qua có lẽ chính là thứ để ta trưởng thành.
Nữ nhân chúng ta không có quyền lựa chọn kết cục của riêng mình, vì vậy, dù muội yêu nam nhân ấy, cũng phải giấu kín trong lòng, để người đó không chịu bất kì tổn hại nào, là tốt cho người, cũng là tốt cho chính bản thân mình.
Hai nữ nhân tưởng chừng như sẽ đấu đá nhau vì một nam nhân nay lại kết thành tỷ muội phân ưu cùng nhau, cả hai đều có chung một kết cục là bị ép nhập cung, nhưng một người trong lòng đã có người khác nhưng lại bị chia ly, còn người kia lại vì thù hận mà phải sống chịu mọi sự giày vò đến ngạt thở, cả hai đều rất đáng thương.
Tối hôm ấy, Thiên Phong đến Bắc Từ cung nhưng không thấy Giai Tình đâu, sang đến Đông Từ cung thì thấy nàng và Nhạn Thư đang chăm sóc hoa mẫu đơn, hai người họ thân thiết với nhau đến bất ngờ, chính Thiên Phong cũng không ngờ đến chuyện này.
Chàng thấy hai người họ đang chăm chú chăm sóc, nên chàng lặng lẽ rời đi.
Sáng hôm sau đến Bắc Từ cung, thấy Giai Tình chuẩn bị sang Đông Từ cung, Thiên Phong ngăn nàng lại rồi nói chuyện với nàng:
- Tối qua ta có tới, nhưng nàng không ở đây.
- Thiếp là sang Đông Từ cung để gặp Nhạn Thư tỷ tỷ, thái tử có chuyện gì cần tìm thiếp sao?
- Không có gì.
- Thái tử, nếu chàng nghi ngờ thiếp tiếp cận Nhạn Thư tỷ tỷ để hại tỷ ấy, để tranh giành chàng với tỷ ấy, thì chàng sai hoàn toàn rồi.
Thiếp nhận ra từ lúc quen biết tỷ ấy, thiếp đã có cảm giác quen thuộc đến lạ thường, nên thiếp sẽ không hại tỷ ấy đâu.
Đâu phải nữ nhân nào khi vào cung cũng đều vì mục đích tranh giành, đôi khi là bị gượng ép quá đang, bị uy hiếp cướp đi một thứ quan trọng nhất, nên mới bất đắc dĩ hi sinh số phận của mình.
Thái tử, chàng phải trân trọng tỷ ấy, nhất định phải thật yêu thương tỷ ấy.
Nhan Thư thật sự yêu chàng rất nhiều, chàng đừng quên phía trước tỷ ấy có rất nhiều khó khăn, cạm bẫy, chàng phải năm tay tỷ ấy, nếu không kết cục có lẽ sẽ chẳng đâu vào đâu.
- Nàng nói vậy là có ý gì?
- Thiếp chỉ nói vậy thôi, chàng phải từ từ thấu hiểu.
Không, là nghĩ cách để tỷ ấy luôn được an toàn mới đúng.
Ta sang Đông Từ cung để nói chuyện với tỷ tỷ, chàng sang sau nhé.
Thiên Phong đã hiểu sai về Giai Tình, nàng thật sự không có ý định tranh giành, nàng là đang ám chỉ cho Thiên Phong chuyện gì đó.
Giai Tình vừa sang Đông Từ cung đã nghe cung nữ ở đó la lớn:
- Mau truyền thái y, mau, thái tử phi ngất xỉu rồi.
Giai Tình nghe thấy liền vội vã vào để xem Nhạn Thư ra sao.
Nàng đang tưới cho hoa thì đầu óc choáng váng, trời đất quay vòng rồi nàng ngã xuống.
Thái y vào khám cho nàng, sau một hồi, sắc mặt ông ấy liền tỏ rõ vui mừng:
- Chúc mừng Thái tử phi, người đã có tin vui rồi.
Thiên Phong vừa chạy tới, thái y liền bẩm báo:
- Chúc mừng thái tử điện hạ, thái tử phi đã có tin vui.
Thiên Phong nghe xong, chàng vui mừng khôn xiết, chàng chạy vào giường, hôn lên trán của Nhạn Thư:
- Nàng phải nghỉ ngơi bồi bổ thật tốt, nàng và con chính là sinh mạng của ta.
Nhạn Thư xúc động tới rơi nước mắt, nàng cũng hứa với Thiên Phong:
- Được, ta hứa.
Giai Tình cũng vui mừng cho Nhạn Thư, liền sai người nấu canh hạt sen bồi bổ cho nàng, đồng thời sai người chỉnh sửa lại cửa sổ để Nhạn Thư chắc chắn không bị nhiễm phong hàn..