Duyên Đến Là Em

Sau khi rời khỏi công viên, Long Tuyền đi dọc theo phố Tây Ngự tiến thẳng về phía trước, rất nhanh sau đó đã tới quảng trường Thiên Phủ. d/đ-l31q.đ Đã nhiều năm không tới, nơi này còn phồn hoa hơn so với tưởng tượng của anh. Dù cho là vào giờ làm việc buổi chiều thứ sáu thì quảng trường vẫn đông đúc người đi qua lại.

Nhìn những người đi đường bên cạnh, trên nét mặt du khách hoặc vui vẻ hoặc mỉm cười hạnh phúc, những người dân bình thường có cuộc sống êm ả mà phong phú, anh càng thêm tin chắc những khổ cực và hy sinh mà mình đã bỏ ra đều đáng giá và có ý nghĩa…

Sau khi hồi hồn, anh nhìn đồng hồ thì thấy vẫn chưa tới 5 giờ, anh hẹn gặp cô gái có tên Tiếu Nam Nam vào lúc 6h. L/Q,Đ Cô gái này tốt nghiệp khoa chính quy Đại học Đại Kim. Cô làm việc tại ngân hàng lân cận quảng trường, họ hẹn gặp nhau tại Starbucks, sau khi tan sở cô ấy sẽ đi bộ tới đây.

Long Tuyền tìm được cửa hàng đó ở bên cạnh quảng trường. Cửa tiệm không lớn, phía trước có một bảng hiệu màu xanh lá cây với những dòng chữ tiếng Anh, bên cạnh là MacDonald. Anh nhìn lướt qua cửa sổ thuỷ tinh sát đất, bên trong có người đang ăn bánh ngọt, trên quầy bày một dãy cà phê.

Anh không uống loại cà phê không tốt với sức khoẻ, cũng không thích những chiếc bánh ngọt chỉ ăn hai miếng là xuống bụng, ăn mà như chưa ăn này nên không có hứng thú với Starbucks. m3o l.Q=đAnh tìm một chỗ ngồi rộng rãi dưới một tàng cây trong Thiên Phủ, vừa nghỉ ngơi vừa suy nghĩ về kế hoạch huấn luyện mà đội trưởng Chu Bái Bì* yêu cầu. Lúc này còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn.

*Chu Bái Bì: ai còn nhớ ông này k nhỉ, mình đã giải thích ở chương trước r nhé ^^

Gần đến thời gian hẹn gặp mặt anh đứng dậy đi đến cửa Starbucks rồi gửi tin nhắn đến cho cô gái làm quản lý cố vấn tài sản Tiếu Nam Nam, đáng tiếc tin nhắn này lại như đá chìm đáy biển không có hồi âm, gọi điện thoại hỏi thì chỉ có một giọng nữ cao vút nhận máy nói mình vẫn đang trên đường đi, nói Long Tuyền vào trước chờ mình.

Long Tuyền đi vào quán cà phê, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của nữ nhân viên phục vụ anh gọi cho mình sinh tố xoài mà không phải là một ly cà phê rồi tìm một vị trí đối diện cửa chính ngồi xuống.

Đúng vậy, đó chính là kinh ngạc. Còn chưa bước vào tiệm thì Long Tuyền đã phát hiện phong cách ăn mặc của mình và khách hàng trong Starbucks hoàn toàn khác nhau. l.q/đ Những người đó đều có bộ dáng lịch sự của thành phần tri thức tinh anh, cho dù là quần áo bình thường nhưng cũng là hàng hiệu, người mặc quần nguỵ trang như anh hình như là một khác thường thì phải.

Quần áo anh đang mặc trên người cũng không phải bộ đồ dùng trong lúc tập huấn, quy định mới nhất yêu cầu quân nhân trong lúc nghỉ phép phải mặc thường phục, vì vậy để dễ dàng hoạt động nên anh đã mua chiếc quần nguỵ trang bình thường này trong cửa hàng bán đồ quân đội, L/q.Đ chiếc quần này ngay cả là hàng nhái quân trang cũng không được tính, anh chỉ có yêu cầu duy nhất là chất lượng của chiếc quần này có thể chịu được sự hành hạ giày vò của anh mà thôi.

Quả thật rất giống cách ăn mặc của dân công.

Long Tuyền không thể không âm thầm đồng ý với cách đánh giá của mẹ mình, nhưng vẫn thản nhiên ngồi xuống. Cà phê bánh ngọt ở trong nước cũng chẳng khác gì với sữa đậu nành bánh tiêu của Trung quốc ở nước ngoài, đâu có gì đặc biệt hơn người, mọi người cần gì giả trang làm bộ như nơi này là cung điện Vec-xây của Pháp, thật đúng là ăn no không có việc gì làm.

Uống một ly nước mất 26 nguyên, hương vị còn không được tốt. Long Tuyền vô cùng hoài niệm ly trà hoa cúc vừa rồi chỉ mất 5 nguyên mà còn không hạn chế số lần rót.

Đợi được nửa giờ Tiếu Nam Nam mới khoan thai bước tới. Cô ta mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, đeo túi xách LV, l4q1đ gương mặt tinh xảo, cả người toả ra một mùi thơm, bộ dáng giống hệt như trong bức ảnh: mày nhíu, mắt nhỏ, môi mỏng cùng với chiếc cằm thon nhọn và dáng người xinh đẹp.

Nếu nói một cách nghiêm chỉnh thì cô gái này xinh đẹp hơn những cô gái khác, tướng mạo vóc người cũng không tệ, chỉ có điều cô gái này quá dồn tâm trí vào cách ăn mặc. Cô ta kẻ mắt dài, đánh phấn mắt dầy, thêm vào đó là lông mi giả. Nhìn từ xa thì thấy có vẻ như mắt cô ta rất lớn, l3q6đ nhưng Long Tuyền với thị lực 5.3 tuyệt đối có thể nhìn xuyên thấu qua hiện tượng thấy được bản chất thì cảm thấy có phần giả dối. Anh thích những cô gái có vẻ ngoài sạch sẽ tựa thanh thuỷ xuất phù dung như Lâm Lung và chiếc cằm không có họ hàng gần với chiếc mũi khoan hơn.

Khi trả tiền thức ăn cho Tiếu Nam Nam thì Long Tuyền chú ý tới ánh mắt không chút dấu vết nhìn về chiếc quần dân công nguỵ trang của anh có phần khinh bỉ của cô ta. Cuối cùng thì Long Tuyền đã hiểu vì sao khi anh nói cho Lâm Lung và Viên Viện biết phải đi đến Starbucks ở quảng trường Thiên Phủ thì hai cô gái lại liếc mắt nhìn nhau khẽ mỉm cười.

Anh hoàn toàn không phải loại người yêu thích vào những nơi như này, nên bọn họ vừa nghe liền có thể đoán rằng anh chuẩn bị tới đây để xem mắt, L/Q.Đ đại khái cũng dự liệu được bộ đồ này của anh sẽ bị đối tượng hẹn hò tri thức khinh bỉ.

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, câu đầu tiên mà Tiếu Nam Nam mở miệng nói chính là: “Anh thật sự là sĩ quan sao? Tại sao lại không mặc quân trang?”

Long Tuyền im lặng, lát sau mới ung dung trả lời: “Điều 87 trong 'Quy định nội vụ của Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc' có nói: ‘nếu quân nhân ra ngoài không phải vì việc công thì phải mặc thường phục’.”

“Vậy làm sao tôi có thể biết được anh có thật sự là thiếu tá không?” Tiếu Nam Nam nhíu nhíu mày, âm thanh như đang làm nũng: “Hiện tại có rất nhiều kẻ lừa gạt.”

Cô gái à, chúng ta là được thân thích giới thiệu xem mắt đấy, chuyện này sẽ có bao nhiêu kẻ lừa gạt thừa dịp nhảy vào? l.q/đ Kẻ lừa gạt sẽ mặc một thân giả quân trang ư?? Hơn nữa tôi lớn lên rất giống kẻ lừa gạt sao? Cô gái có tên Lâm Lung còn ghét bỏ tôi quá nghiêm túc lạnh lùng đấy… Long Tuyền không có bình tĩnh trả lời nên anh lấy chứng nhận sĩ quan có hơi rách nát từ trong túi quần đưa cho cô ta.

Ngón tay nhỏ nhắn với những chiếc móng được tô vẽ hoa văn lật qua lật lại hai lần chứng nhận sĩ quan của Long Tuyền, sau đó lại nghi ngờ nói: “Tại sao phòng ban của anh lại chỉ có một hàng chữ số?? Không có tên cụ thể, như là thuộc phân khu gì đại đội nào…”

“Cái đó là số hiệu, vì là điều cơ mật nên không thể nói với người ngoài.”

Thật ra đã nghi ngờ thì dù anh có nói gì cô ta vẫn sẽ nghi ngờ. Haizz, trước khi đi xem mắt tại sao không tìm hiểu một chút kiến thức cơ bản về chuyện này trên baidu*. Anh thầm nghĩ: l(q0đ thật may trong một ngày không liên tục gặp phải hai đối tượng hỏi những vấn đề không có dinh dưỡng, nếu không thật muốn điên lên mất.

*baidu: một trang mạng như google

“À…” Nét mặt Tiếu Nam Nam vẫn là vẻ nửa tin nửa ngờ. Cô ta trả chứng nhận sĩ quan lại cho Long Tuyền rồi ưu nhã uống một ngụm cà phê, ăn một miếng bánh ngọt nhỏ rồi lại tiếp tục hỏi: “Vậy lương tháng của anh là bao nhiêu? Có thể trên một vạn không?”

“Không thể.”

“Tại sao lại như vậy!! Không phải quân nhân cũng được tăng lương sao?” Cô kinh ngạc, vì nghe nói sĩ quan có nhiều tiền nên mới đồng ý, L/Q-Đ anh ta còn là một thiếu tá đấy, vậy mà tiền lương không được một vạn ư?!!

“Việc tăng lương cũng không phải một bước lên trời, phải làm việc đến nơi đến chốn.” Giọng nói của Long Tuyền bĩnh tĩnh không chút cảm xúc, môi anh mím chặt lại.

“Vậy anh có xe không? Có nhà của mình không? Tiền gửi trong ngân hàng là bao nhiêu? Có được 20 vạn không?” Tiếu Nam Nam tiếp tục đặt câu hỏi, thấy Long Tuyền lần lượt lắc đầu thì âm thầm khinh bỉ trong lòng.

Cô ta nghĩ thầm: vậy còn không bằng anh chàng mở nhà ăn lần trước tôi xem mắt, có xe có tiền có phòng, đáng tiếc thân mình hơi béo, dáng người cũng lùn chứ không dương cương đẹp trai như anh. Thôi, dù anh ta có nghèo nhưng nếu trong nhà có tiền cũng không tệ lắm. Cô gái quản lý cố vấn tài sản xinh đẹp làm trong ngân hàng tiếp tục hỏi: “Vậy gia đình anh có mấy căn nhà?”

“Không dư.” Quả thật là không dư, ba căn hộ đã cho thuê, còn có một căn sắp giao cho chủ thuê.

Nghe cô gái trước mắt không ngừng đặt câu hỏi, mà những câu hỏi này hầu như không thoát ly vấn đề tiền bạc. l.q,đ Long Tuyền bắt đầu cảm thấy may mắn vì cô gái này là thân thích của mẹ giới thiệu. Dựa theo nguyên tắc cẩn thận của nhân viên tài vụ nên mẹ không cho người giới thiệu nói trước với cô ta rằng nếu như kết hôn thì trong nhà sẽ giao cho hai căn nhà và một chiếc xe.

Nếu như đã nói từ trước thì rất có thể vấn đề hiện giờ của cô ta sẽ là diện tích của ngôi nhà là bao nhiêu?? Là nhà trọ có thang máy hay biệt thự? Xe của hãng nào, Alto Jetta hay Mercedes-Benz? Có mua được Lamborghini không?

“Vậy khi đã kết hôn gia đình anh có thể mua được nhà không?” Tiếu Nam Nam không ngừng nỗ lực muốn dò xét gia sản của Long Tuyền.

Có mua được hay không đều không có quan hệ với cô. Long Tuyền không muốn tiếp tục lãng phí thời gian cho những câu hỏi không có ý nghĩa của cô ta nữa nên lạnh nhạt hỏi: “Cô muốn gả cho một người hay muốn gả cho nhà và tiền?”

Tiếu Nam Nam đột ngột bị hỏi ngược lại vấn đề này thì ngẩn người, lát sau mới phản ứng được rằng anh chàng trước mắt này đang ám chỉ cô hám giàu, vì vậy cực kỳ khó chịu trả lời: “Anh quan tâm tôi muốn gả cho cái gì làm gì!! Không có tiền còn đi xem mắt!! Tốt nhất trở về ổ bộ đội của anh đi, nhìn cách ăn mặc của anh kìa, ngồi chung cũng ngại mất mặt.”

Long Tuyền bình tĩnh nhìn cô ta một cái, chậm rãi nói: “Ba tôi là giáo sư về hưu của các cô. Ông ấy nói số tiền dư không đuổi kịp lạm phát, còn không bằng đầu tư. Tiền của tôi nếu không ở trên thị trường chứng khoán thì cũng là giao dịch ngoại hối, hoặc là đang trên đường đi đầu tư chứng khoán. Tiền gửi ngân hàng không có nhưng tiền bạc để đầu tư lại không ít. Không phải cô làm quản lý cố vấn tài sản sao?? Đây hẳn là một trong những nghiệp vụ thông thường của các cô chứ?? Ngồi chung với cô tôi không ngại mất mặt thầy giáo cô, nhưng tôi có cảm giác như vất luôn thân thể của ba tôi đấy. Có khi ông ấy đã từng dạy cô đấy chứ.”

Tôi là nhân viên văn phòng, hoặc ngồi trong Starbucks, hoặc là trên đường đi đến Starbucks. Câu nói chua xót này là do Lâm Lung đọc cho anh nghe khi biết anh muốn đi Starbucks. Lúc cô nói chuyện nụ cười vô cùng rực rỡ. Câu nói này nghe có vẻ như là trào phúng, hiện tại bị anh sử dụng thì có vẻ như hiệu quả tương đối tốt.

Nhìn gương mặt lúc trắng lúc xanh của Tiếu Nam Nam, Long Tuyền đột nhiên cảm thấy trong một số thời điểm anh vô cùng tà ác khi bắt nạt một cô gái. Nhưng sau khi bắt nạt thì tâm tình anh lại rất tốt, ha ha ha. Anh yên lặng đứng dậy, sau đó nhân lúc Tiếu Nam Nam chưa kịp phản ứng lại mắng mình anh đã nhanh chân rời khỏi hiện trường phạm tội.

Thời điểm anh về đến nhà vừa lúc qua thời gian cơm tối. Vừa vào cửa Long mẹ đã nhiệt tình hỏi thăm tình hình chiến đấu của con trai. Sau khi biết được hai trận chiến đều thất bại thì vô cùng không vui đi nấu một nồi cơm ngoài định mức và một món ăn cho anh, rồi trở lại phòng ăn bắt đầu quở trách con trai mình.

"Con nói xem rốt cuộc là con bị làm sao vậy hả? Không nói đến cô gái không có việc làm kia, vốn dĩ cô ta cũng chỉ là ứng viên bổ sung, có được hay không cũng không quan trọng. Nhưng cô gái làm ở ngân hàng thì lại rất tốt, là học sinh trước kia của ba con…” Mẹ Long đang muốn quảng cáo rùm beng cô gái Tiếu Nam Nam có bao nhiêu xuất sắc thì lại bị ba Long ngắt lời.

Ông phản bác lại: “Bà đừng có nói bừa, tôi không biết rõ đã từng dạy cô ta hay chưa. Mỗi lần lên lớp cũng là hơn một trăm người, ai mà nhớ được một học sinh không tính là ưu tú chứ.”

Long Tuyền cười trộm lại bị mẹ gõ đũa lên đầu. Dĩ nhiên với phản ứng của anh thì một chiếc đũa có sao có thể gõ đến đầu anh được. Nhưng vì để cho mẹ anh bớt cơn tức giận nên đành phải ngoan ngoãn để cho bà gõ.

Anh uất ức biện giải cho mình: “Cái cô gái ngân hàng đó là một kẻ hám tiền, toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu! Cô ta ghét bỏ con nghèo, tiền lương và tiền gửi ngân hàng cũng quá ít. Còn chưa kịp nói đến phòng ốc, tài sản với tính chất của công việc thì cô ta đã đứng dậy rời đi rồi…” Ở trong bộ đội được một khoảng thời gian dài nên tất nhiên anh đã học được cách nói dối mà không ảnh hưởng đến toàn cục. Vì vậy anh chỉ nói một nửa sự thật với người trong nhà, vừa không trái với lương tâm vừa không bị trách mắng.

“Làm việc ở ngân hàng nên có thể là thích tiền…” Tâm tình mẹ Long có hơi suy sụp, nhưng vẫn cường thế nói: “Vậy buổi gặp ngày mai con phải biểu hiện thật tốt cho mẹ!!”

Long Tuyền gật đầu đáp ứng. Sau khi nhanh chóng giải quyết bữa tối anh liền lấy công cụ và thiết bị anh mới mua lúc sáng khi đi vào trong thành ra bắt đầu lắp đặt hệ thống bảo vệ trong nhà.

Long Tuyền học bốn năm khoa tự động hoá nên rất tinh thông khoa học kỹ thuật, kỹ thuật điện tử, máy vi tính và xử lý tin tức kỹ thuật, dĩ nhiên không nói đến việc anh tiện tay làm một hệ thống bảo vệ đơn giản này. Vì vậy anh vừa lắp đặt, trong miệng còn không ngừng nhẹ giọng ngâm nga một ca khúc.

Đó là một ca khúc mà mọi người trong căn cứ thường hát: “…Quân đội là một đoá hoa màu xanh, đồng đội thân ái anh không cần nhớ nhà, không cần nhớ mẹ… Quân doanh của chúng ta là một ngôi nhà, mẹ anh không cần nhớ thương… Quê nhà có cô gái tốt, tôi thường xuyên mơ thấy em. Đàn ông trong quân đội cũng có tình, tôi nguyện cùng em đi đến chân trời góc bể, nhưng vì gánh vác trách nhiệm nặng nề nên không thể làm gì khác hơn là đặt tình yêu xuống…”

Đúng vậy, chỉ có thể đặt tình yêu xuống, có yêu hay không là điều quá hư ảo. Mặc dù mọi người ai cũng có một đôi mắt một đôi chân, hai lỗ mũi một cái miệng, đều là người sống sờ sờ như nhau. Anh sao có thể không có tình, không có yêu cầu kén vợ kén chồng. Nhưng là anh yêu không nổi, tình yêu là thứ còn xa xỉ hơn cả tiền.

Long Tuyền cảm thấy tiêu chuẩn chọn vợ của mình đã hạ thấp đến mức chỉ cần đối phương nguyện ý chấp nhận anh vô điều kiện là được. Trình độ học vấn và diện mạo chỉ cần bình thường, dĩ nhiên điều chủ yếu là cần phải qua được cửa ải nhân phẩm. Nếu giống như Tiếu Nam Nam hám tiền thì anh quả thật vô phúc hưởng thụ.

Ai biết được rằng hôm nay cô ta có vì một chiếc BMW mà quen biết một người đàn ông, hôm sau lại vì một chiếc Rolls-Royce mà lao vào vòng ôm của một người đàn ông khác hay không?

Xem mắt với mục đích kết hôn ắt không thế thiếu được việc xem xét điều kiện, nếu không thì đã không phải là xem mắt. Long Tuyền biết rõ điều này, đằng trai nhất định phải có cơ sở kinh tế, nhưng nếu một cô gái quá mức coi trọng vật chất thì quả là không được. Một khi cô ta tham lam mở cái miệng to ra thì không ai có thể lấp đầy được cái động dục vọng không đáy này, trừ phi đi mở xưởng in ấn tiền mặt.

Anh tin rằng tiền không thể làm một tiêu chuẩn để nhận định mọi thứ, thế giới này vẫn còn nhiều thứ quan trọng hơn. Ví dụ như…

Tín ngưỡng!!

Vào lúc hoàng hôn sau khi Long Tuyền đi, Viên Viện và Lâm Lung ngồi uống trà thêm một lát rồi gọi điện thoại hẹn hai người bạn khác đi cầu Thông Cẩm ăn thịt xiên. Đó là loại 0.25 nguyên một xiên, là thức ăn chay hoặc mặn được đặt trong nồi nấu chín rồi sử dụng cây tăm trúc để ăn.

Thức ăn thật sự ngon miệng thì luôn ở sâu trong những ngõ nhỏ, người thường sẽ không thể nghĩ ra việc tìm thức ăn ngon trong những góc này. Cái này gọi là mùi rượu không sợ ngõ hẻm sâu, tiệm ăn nho nhỏ chưa chắc bại bởi khách sạn năm sao cao cấp.

Cửa hàng thịt xiên ở cầu Thông Cẩm không có tên tiệm và vỉa hè, chỉ có khách quen mới có thể tìm được đường vào. Nhưng mùi vị thức ăn ở đây vô cùng ngon, không được hoàn mỹ chính là hoàn cảnh hơi kém, trời mùa hè có rất nhiều muỗi.

Lâm Lung lại lấy bình xịt muỗi ra xịt khắp bốn phía. Viên Viện cười nhạo cô: “Cậu còn xịt thuốc muỗi à? Buổi chiều khi cậu xịt thuốc muỗi trước mặt anh lính kia mình thấy anh ta cau mày, chắc chắn là ghét bỏ cậu yếu ớt!”

“Ai thèm quan tâm đến anh ta, mình còn ghét bỏ anh ta tục tằng đấy!” Lâm Lung bĩu môi cười một tiếng.

“Cái gì mà anh lính?!” Quyên Từ vừa nghe liền kích động, ngọn lửa bát quái nhất thời cháy hừng hực: “Là xem mắt sao? Có phù hợp không?”

Ừm! Lâm Lung và Viên Viện cùng gật đầu.

Tiểu Bình lấy thức ăn từ trên giá xuống, nghe vậy cũng lại gần tò mò hỏi: “Hả? Có chuyện xưa đau lòng gì ư? Mau nói cho mọi người nghe một chút.”

“…” Lâm Lung im lặng rơi mồ hôi.

Hai người vừa ăn thịt xiên vừa kể lại buổi xem mắt, nói đại khái về việc giới thiệu buổi chiều. Hai người bạn của cô cảm thấy vô cùng mất mát, rối rít nói lần sau nếu lại gặp đối tượng hẹn hò đáng giá vây xem như vậy thì nhất định phải nhanh chóng thông báo cho họ để họ tới thực địa khảo sát. Không những vậy còn oán hận nói cái gì mà không chụp lấy hai tấm hình.

Lâm Lung lắc đầu tiếc nuối nói: “Sao có thể chụp ảnh? Nhìn bộ dáng của anh ta thì hình như việc giữ bảo mật là vô cùng cao. Nếu như thật sự chụp ảnh nói không chừng còn phải rút thẻ nhớ điện thoại ra giao cho anh ta đấy!”

“Vậy cậu vẽ cho chúng mình xem đi. Coi như không có miếng thịt cũng phải được ngụm canh chứ.” Quyên Tử nhếch miệng cười một tiếng, mắt to loé sáng.

Lâm Lung gật đầu đồng ý ngày mai sẽ vẽ mấy tờ kí hoạ, sau đó viết thêm nhật ký xem mắt rồi đăng lên blog.

Cô vốn học khoa thiết kế thời trang nên kí hoạ là sở trường, chỉ cần vài nét bút đơn giản là có thể phác hoạ ra hình dáng một người. Sửa thêm chút nữa thì thần thái tướng mạo có thể giống đến tám chín phần, cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Kết quả là cô nàng Lâm Lung thậm chí không đợi được đến ngày tiếp theo, ngay buổi tối hôm đón sau khi về nhà cô đã không nhịn được kích động liền kí hoạ ra mười bức toàn chân dung của Long Tuyền. Đây là người đàn ông có vóc dáng đẹp nhất, khí chất vô cùng tốt mà cô gặp trong vài năm gần đây. Nếu không vẽ ra thì quả là lãng phí thành quả lao động khổ cực của Nữ Oa nương nương.

-Hết chương 9-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui