Niệm Hề năm thứ tư tháng
mười một, thoáng cái đã gần đến cuối năm, Thủy Dạng Hề sống lại trở về đã hơn
hai tháng.
Trong cung khắp nơi mai
vàng nở rộ, tuyết trắng thành đôi,
một mảnh thế giới lạnh lẽo.
Thừa Kiền Điện
Đã ba ngày Cảnh Hề Đế
tuyên bố bệnh nặng, lại đóng cửa không ra, không gặp bất kỳ quan lại nào diện
thánh. Ngoại trừ Trương Thái y phụ trách trị liệu cùng Từ Công công phụ trách
toàn bộ nội vụ.
Ngoài phòng, băng lãnh
như trước, phòng trong, thế nhưng là tình cảm ấm áp hòa thuận vui vẻ. Một cành
mai vàng độc nhất, được cắm bình yên thong dong trên ngự án, thỉnh thoảng bay
tới một làn hương thơm lạnh lùng, làm cho người ta bất giác có ý nghĩ đổi mới
hoàn toàn.
Trong điện, Nam Cung Ngự
Cảnh ngồi ngay ngắn trước án, một tay cầm bút lông, cúi người trước giấy Tuyên
Thành, linh động mà từ từ phác họa, vẻ mặc chuyên chú suy nghĩ không ai sánh
bằng . Không thấy một chút vẻ nào thể hiện là đang bệnh nặng.
Thủy Dạng Hề nhìn Nam
Cung Ngự Cảnh đang chuyên tâm vẽ tranh, mày cứ nhíu chặt lại, liền tiến lên
đoạt cây bút trong tay hắn ném sang một: "Thật vất vả mới thanh nhàn mấy
ngày, sao lại cầm bút lên rồi. Chàng an an ổn ổn nghỉ ngơi mấy ngày cho ta
không được sao?" Ánh mắt tức giận lướt qua khuôn mặt tươi cười của hắn.
"Ai, Hề Nhi càng
ngày càng quản nhiều hơn à nha. Vi phu chính là tuân mệnh, có điều đợi ta mang
phần còn lại của bức họa hoàn tất đã. Một bức họa đẹp như thế này không thể
liền bị điểm này mà hỏng đi, nàng xem có phải thế không? " Nói xong, lại
lấy bút qua vùi đầu lên họa.
"Chàng đang họa cái
gì…." Thủy Dạng Hề đi theo đến bên cạnh nhìn xem.
Lúc này, Nam Cung Ngự
Cảnh chỉ trong chốc lát đã đem bức họa hoàn thành nét sau cùng, thấy nàng tiếp
cận đến gần, ngược lại lấy họa đưa tới gần: "Hề Nhi đến xem, vi phu họa
tốt hay không tốt?" Vẻ mặt quả là tự đắc.
Thủy Dạng Hề nheo mắt
liếc hắn, tiến lại gần bức họa , mới nhìn qua, liền giật mình.
Bức họa kia thật đơn
giản, chỉ có một nữ tử, quần áo tử sam chói mắt, xinh đẹp đứng thẳng, hoàn toàn
không hợp với tình hình bối cảnh. Vậy mà nàng kia cư nhiên lại dám đem màu chói
mắt này mặc lên vài phần ý vị Bạch Liên xuất trần, mâu quang rõ ràng lãnh ngạo
nhưng lại đem phần diễm lệ kia dấu đi, chỉ còn một thân cao ngạo cùng ma mỵ.
Nhìn kỹ khuôn mặt, đôi
mắt mờ ảo như huyễn tựa hồ có chút quen thuộc, người này... Người này hình như
đã gặp qua ở đâu rồi? Khí chất như thế, làm cho người ta bất giác sinh ra một
cỗ chỉ có thể thưởng thức từ xa mà không thể có ý nghĩ khinh bạc nào.
"Ai vậy?" Ngữ
khí bất giác có chút vội vàng, trong lòng sớm đã bất tri bất giác pha lẫn bất
mãn mà chưa nhận ra, ánh mắt gắt gao khóa trụ Nam Cung Ngự Cảnh, dường như nếu
hắn dám nói sai một chữ, vậy kế tiếp chắc chắn bị nghiêm phạt. (a,
có người ăn dấm chua rùi hắc hắc)
"Ân?" Nam Cung
Ngự Cảnh làm như không phản ứng trở lại, nhìn nàng một cái, lập tức cười thần
bí nói: "Hề Nhi không biết sao? Này nha..." Âm cuối kéo dài, rất là
khoe khoang nói, "Nàng chính là nữ tử trọng yếu đối với sinh mệnh của ta,
rời nàng, ta cũng sống không nổi nữa. Hề Nhi biết không?"
Thủy Dạng Hề xiết chặt
hai tay, hung hăng trừng mắt hắn, uy hiếp nói: "Chàng còn nói sao?"
"Ha ha, vì cái gì
không nói," Nam Cung Ngự Cảnh kéo bức họa qua, cẩn thận thổi thổi nét mực
chưa khô, "Hề Nhi không nhận biết nàng sao? Nàng chẳng lẽ không cảm thấy
mắt của nàng với nàng ấy rất giống sao? Còn có mũi này, mi này, miệng này, như
thế giống nhau, Hề Nhi cuối cùng vẫn không phát hiện ra sao?"
Thủy Dạng Hề sửng sốt,
lại nhìn bức họa kia liếc mắt một cái. Nam Cung Ngự Cảnh đưa tay đặt tại nơi
ngực của nàng: "Đã nhìn ra sao? Hiện tại có phải dễ chịu hay không?"
Thanh âm trầm thấp mà dụ hoặc.
"Là... Ta?"
Nàng thốt ra tiếng hỏi. Lúc nào, nàng lại có thần thái như thế, vì sao nàng lại
không biết chứ? Nhớ lại vừa rồi, nàng quả thật mà ghen tị một phen.
"Chàng hay lắm Nam
Cung Ngự Cảnh, dám trêu cợt ta." Nói xong, tay đã muốn hướng đến mọi chỗ
trên người hắn thọc tới. (ta nghĩ ở đây là chọc lét :D)
Cũng cong ngứa hết nửa
ngày, rốt cuộc lại không có nghe đến hắn bảo là nhột. Nàng có chút kỳ quái
ngẩng đầu nhìn hắn. Đã thấy vẻ mặt hắn cười xấu xa, hai tay rất nhanh ở trên
người chính mình loạn cong lên, nàng vốn là không chịu đươc nhột, mà Nam Cung
Ngự Cảnh lại chọn ngay cổ hoặc dưới nách nàng mà cong ngứa, nhất thời bị nhột,
nàng cả người vô lực, chỉ có thể cầu xin tha thứ.
"Ha ha, cong ta cũng
nửa ngày, ta cũng nên cong lại nàng. Nàng đem mọi người đều giống nàng sao, đều
bị nhột sao? Xem ta như thế nào trừng phạt nàng, nàng vậy mà không nhận ra
chính mình trong bức họa kia, còn oan uổng ta." Nam Cung Ngự Cảnh vừa nói,
trên tay càng không ngừng tìm nơi nàng thả lỏng đề phòng.
"A, không dám, không
còn dám nữa, chàng tha ta đi." Thủy Dạng Hề đã bị nhột đến không còn khí
lực, cả người đều xụi lơ đến trên người Nam Cung Ngự Cảnh mà cầu xin
tha thứ.
"Tha cho nàng cũng
được, bất quá phải có cái gì bồi thường lại." Xem nàng cầu xin tha thứ đến
lợi hại, khuôn mặt cũng vì cười đến quá mức mà trở nên đỏ lên. Nam
Cung Ngự Cảnh thế này mới ngừng hạ cái gọi là trừng phạt. Đổi lại hai tay vững
vàng đem nàng cố định vào trong ngực.
"Trừng phạt? Ân...
có thể ghi sổ trước hay không, chờ ta nghĩ ra được sẽ nói cho chàng biết."
Thủy Dạng Hề mở to đôi mắt vô tội cực kỳ thương cảm hỏi, biểu cảm kia, nhưng
thật ra lại cùng lúc Niên Niên làm nũng giống y chang. Làm người xem không khỏi
đau lòng.
Nam Cung Ngự Cảnh lắc
đầu, nhà hắn như thế nào sẽ có ba bảo bối như vậy đây. Làm cho hắn muốn yêu
thương đến trong xương, dung hợp vào trong máu cũng không đủ.
Hắn cúi người ở môi nàng
hôn lên, nói: "Tốt, trước nhớ kỹ, chờ lúc ta cần nàng phải đáp ứng."
Thủy Dạng Hề vui vẻ, vì
đạt được mục đích mà cười. Từ trong ngực hắn thoát ra, tùy ý rút ra giữa vài
bức họa cuộn tròn mở ra, mở ra từng bức.
Mỗi bức họa vừa xem qua
đều đồng dạng phong cách giống nhau. Hình ảnh ngắn gọn sạch sẽ, chỉ có một
người, hoặc đứng, hoặc nằm; hoặc cười, hoặc giận, hoặc múa, hoặc tĩnh. Một vài
bức phong vận mười phần, đơn giản nhưng lại vô cùng tinh tế. Nàng cũng không
biết chính nàng lại có nhiều tư thái cùng biểu cảm như vậy. Nên nói hắn so với
chính mình còn hiểu rõ quan tâm hơn bản thân mình sao?
Duy nhất một bức có lấy
rừng cây bạch quả làm bối cảnh vẽ. Trong tranh, nàng miễn cưỡng nằm ở trên
võng, đôi mắt khép hờ, một bộ dạng dương dương tự đắc. Xung quanh là lá cây
bạch quả rơi dồn dập như là một hồi "Diệp vũ, ".
Nàng hơi kinh ngạc, bức
họa này phải là họa từ rất lâu rồi. Nàng có thể có thời gian nhàn nhã như vậy,
trừ bỏ mấy ngày nàng mới đến, cũng không có nữa. Khi đó, hắn không phải thực
chán ghét nàng sao? Nhìn một chút ngày tháng, thật là năm năm trước.
Tinh tế suy nghĩ một
chút, đây phải là lần đầu tiên nàng cùng hắn ở Bích Ba Đình ngày ấy.
Đang nghĩ ngợi, lại nghe
Nam Cung Ngự Cảnh nói: "Không sai, đây là bức họa đầu tiên ta vẽ nàng,
cũng nhớ rõ ngày đó nàng thiếu chút nữa đánh ta một cái tát đâu." Hắn cười
theo phía sau ôm lấy nàng, ở bên tai nàng thấp giọng "Mỗi lần nhớ
nàng nghĩ đến không kềm chế được thì, ta sẽ họa nàng. Chỉ họa nàng. Rốt cục đem
nàng họa trở về bên cạnh ta."
"Chờ sau khi sự tình
nơi đây sáng tỏ, chúng ta liền rời đi nơi này được không." Thủy Dạng Hề
đưa tay mình ôm lại hắn.
"Tốt." Hai tay
gắt gao đem nàng khảm ở trước ngực.
"Được chứ? Đừng nên
nói được quá nhanh, quốc gia của chàng đâu, con dân của chàng đâu?" Thủy
Dạng Hề cười chọc tức nói.
"Không phải còn có
Niên Niên cùng Tuyền Tuyền sao? Không thể để cho hai cái đứa nhóc cả ngày gây
chuyện kia quá tiện nghi."
"A, chàng thảm rồi. Nếu
mà để bọn nhóc biết chàng như vậy đối với bọn họ, chàng không có an bình qua
ngày đâu." Trong thanh âm sung sướng nhìn có chút hả hê khi người gặp họa.
Nam Cung Ngự Cảnh đang
định nói tiếp, đã thấy bóng người chợt lóe trước điện, một người áo xanh đã đứng
ở trong điện.
"Chủ thượng,"
người áo xanh hướng Nam Cung Ngự Cảnh bái nói.
"Hiện tại có bao
nhiêu?" Nam Cung Ngự Cảnh lôi kéo Thủy Dạng Hề ngồi ở tháp, lạnh lùng hỏi,
thanh âm vang vọng giữa điện mang theo một cỗ uy nghi.
"Năm vị đại thần,
cũng không phải đều là là họ Lâm, nhưng có hai vị từng học chung thầy với Lâm
Trung Đường."
"Ân, " Nam Cung
Ngự Cảnh gật đầu, lấy hành động trả lời. Người áo xanh thấy vậy, lập tức biến
mất ở trong điện, vô thanh vô thức như khi xuất hiện.
"Hề Nhi thấy thế
nào?" Đợi người nọ đi rồi, Nam Cung Ngự Cảnh mới không chút để ý đối Thủy
Dạng Hề nói.
"Thái Hậu có khả
năng là đã thiếu kiên nhẫn." Thủy Dạng Hề cười, đứng dậy đem bức hoạ cuộn
tròn thu lại, "Có lẽ trong chốc lát liền sẽ lại đây. Chúng ta theo kế
hoạch làm việc, nếu đã biết gốc gác của nàng, lần này sẽ đem nàng nhổ tận gốc,
bứng tận tổ, làm cho nàng vĩnh viễn không có ngày trở mình." giọng nói
trong trẻo, nhưng lại mang theo sự ngoan lệ.
Nàng dừng một chút, lại
nói: "Bất quá, Thái Hậu người này quỷ kế đa đoan. Chỉ nhìn lời nương ta
nhắn lại liền biết rõ một hai. Ta nghĩ không dễ dàng dính bẫy như vậy. Nhưng
nàng trời sinh tính đa nghi, nếu như đem điểm ấy hảo hảo tiến hành lợi dụng, tỉ
mỉ bố trí, gậy ông đập lưng ông, ta nghĩ là không khó."
Cẩn thận đem toàn bộ bức
hoạ cuộn tròn nhất nhất bỏ vào vải buộc, có chút
giả dối cười nói: "Bất quá, chuyện này cũng phải nhìn hoàng đế bệ hạ chúng
ta hành động như thế nào. Nhưng đừng học theo phụ hoàng chàng, bị người ta đùa
bởn trên tay mà không nhận ra, chỉ hiểu ở một bên đắc chí thì không xong."
"Nàng đây nói chuyện
a, khi nào thì bỏ qua cho người khác, quả thật so với đao giết người còn lợi
hơn." Nam Cung Ngự Cảnh lấy tay sủng nịch nhéo trên
khóe miệng của nàng, không ngừng vuốt nhẹ.
"Bất quá nói đúng
cũng không sai. Y theo tin tức nàng đoạt được khi hồi cung lần trước, nghĩ đến
phụ hoàng cùng hoàng hậu ngày xưa nay đều là một quân cờ của lẫn nhau mà thôi,
không may đương sự cũng không tự nhận ra, chỉ trầm mê trong kế hoạch của chính
mình. Tính đến cùng, chung quy là quên đi mà đưa chính mình tham dự vào
trong." Nam Cung Ngự Cảnh thở dài nói, trong lòng không khỏi trầm xuống
vài phần. Thế gian này người ta vì hai chữ danh lợi quả nhiên là có thể dùng
bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Thủy Dạng Hề cười cười,
cũng không nói tiếp. Không sai, cái chết của Mộc Tư Khê, cũng không phải nhân
tố đơn thuần. Nếu tỉ mỉ mà xem xét, thì Nam Cung liệt, hoàng hậu cùng Thủy Mộc
Vân đều có phần trong đó.
Nhi nữ nhà Mộc Phủ nhiều
thế hệ làm hậu, đây là do tổ tiên Thiên Mị Vương triều sớm định ra quy củ. Mộc
Phủ cũng bởi vậy mà phồn thịnh trở thành nhất đại thế gia, quyền thế không dưới
đương triều Thừa tướng. Hoàng đế sớm có khúc mắc trong lòng, thầm nghĩ tìm một
cơ hội chỗ giải quyết mối lo. Để tránh uy hiếp đến hoàng quyền của hắn.
Mà nhi nữ Lâm gia vào
cung, sợ bí mật chính mình bị bại lộ, cũng muốn đẩy toàn bộ Mộc Phủ vào chỗ
chết. Điểm ấy trái lại làm cho hai người có dã tâm không mưu mà hợp. Mà hai bên
lại nhượng bộ lẫn nhau không nói ra làm cho hai người tự cho là đúng. Một người
ở ngoài sáng, một người ở trong tối, hoàng hậu ngoài sáng ngầm đối Mộc Phủ
xuống tay, Hoàng thượng một bên mở mắt, một bên nhắm mắt, không can thiệp vào.
Toàn bộ Mộc Phủ phút chốc đã bị hai người lòng lang dạ sói này hóa thành hư ảo.
Mà hai người như thế thấy
cũng chưa đủ, diệt cỏ sẽ diệt tận gốc cũng chỉ có hai người giống bọn họ nhẫn
tâm như thế mới có thể làm được, cho dù trưởng nữ Mộc gia đã gả đi làm Thừa
tướng Phu nhân cũng muốn nghĩ cách trừ bỏ. Mà Thủy Mộc Vân trong lúc đó, có lẽ
chính là sắm vai một nhân vật đồng lõa. Vẫn chưa tận ngoài khả năng bảo hộ thê
tử kết tóc của mình, chính là một mặt nhường nhịn, chẳng những nghe theo an bài
trong cung mà thản nhiên, còn đối với thê tử kết tóc chẳng quan tâm. Có lẽ, đây
là lý do tại sao bài thơ ai oán kia lại tồn tại. Khuê oán thi trung oán, có lẽ
chính là vì thế đi.
Thủy Dạng Hề nghĩ đến
đây, bất giác có chút sinh khí. Mộc Tư Khê xác nhận là quá yêu Thủy Mộc Vân,
yêu đến có thể đem tấm chân tình của cậu hoàn toàn không để ý, yêu đến biết rõ
là chết mà lại vì nghĩa không chùn bước, yêu đến tin vào tình yêu giả dối là
tốt đẹp, để đổi lấy cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn không rõ. Quả thật là vô cùng
thê thảm.
Cũng khó trách, thảo nào
ngày ấy tứ phu nhân lại nói "Ngay cả Khê Tỷ tỷ cũng như thế này, huống chi
là ta."
Nguyên lai "Hề"
này cũng chính là "Khê". Thủy Mộc Vân đối Mộc Tư Khê có thể nói là
từng có tình, vì trung với Hoàng thượng, vì con đường làm quan, mà hắn vẫn có
thể buông tha, huống chi chẳng qua đối nàng có chút sủng ái mà thôi.
Mộc Tư Khê khi còn sống
xem như thật đáng thương, nhưng quả thực là rất vĩ đại. Nàng đem nữ nhi của
nàng bảo hộ rất khá, lấy sức lực còn sót lại của mình, làm cho nàng hoàn hảo
không tổn hao gì lớn lên. Tuy rằng có thể đã từng chịu qua sự khinh khi, nhưng
chung quy bình an. Mà cuối đời, Thủy Hề nàng, lại thay mặt nữ nhi nàng hảo hảo
sống sót.
Nay chân tướng rõ ràng,
hoàng đế Nam Cung Liệt sau hai năm thoái vị đã trúng bách hoa hồng quật mà băng
hà. Còn lại địch nhân cuối cùng cũng chỉ có đương kim Thái Hậu. Một trận chiến
sau cùng này cuối cùng cũng đã khai hỏa .
Lần này, nàng nhất định
phải làm cho nữ nhi Lâm gia kia trọn đời không thể trở mình.
Cửa điện chi nha một
tiếng bị mở ra. Trương thái y đang cầm một cái hộp khẽ bước đến.
"Hoàng Thượng, tới
giờ uống thuốc rồi."
"Trương ái khanh
thời gian gần đây đều ân cần, ngày ngày đều đưa
thuốc đến. Trẫm đã nhiều ngày thật sự tốt hơn rồi, độc kia tựa hồ không có dấu
hiệu tái phát." Nam Cung Ngự Cảnh tiếp nhận dược hoàn, rất là quen thuộc
mà nuốt xuống.
"Tất cả cũng vì
Hoàng Thượng tốt. Đương nhiên cũng có che đậy hiểu biết của nhiều người."
Trương thái y thần bí nói.
Mấy người cực kỳ ăn ý
nhìn nhau cười.
Mà Thủy Dạng Hề giữa lúm
đồng tiền lại lộ ra vài phần lo lắng nồng đậm. Nàng cùng Trương thái y mười
ngày giao ước đã qua ba ngày, nàng nay chỉ còn thời gian năm ngày. Nhưng mà,
nàng còn không tìm được nơi giam giữ cậu, trong lòng không khỏi lo lắng. Vô
luận như thế nào nàng cũng không có thể làm cho Nam Cung Ngự Cảnh có điều bất
trắc, tuyệt đối không thể.
"Chủ thượng, "
một thân áo trắng bạch hộ pháp đột nhiên xuất hiện ở trong điện, "Thái Hậu
đang hướng bên này đi tới rồi."
"Quả nhiên là thiếu
kiên nhẫn. Cchỉ sợ nàng không đến chứ." Nam Cung Ngự Cảnh vỗ tay nói.
"Trương thái y, mau,
" Thủy Dạng Hề hướng về người đứng thẳng dưới điện kêu lên
"Dạ " Trương thái
y lập tức từ trong tay áo xuất ra ngân châm, ở một huyệt vị nào đó trên lưng
Nam Cung Ngự Cảnh đâm một chút.
Chỉ nghe Nam Cung Ngự
Cảnh kêu một tiếng đau đớn, sắc mặt lập tức trắng bệch, thật đúng là giống như
một người bị bệnh lâu năm không khỏi. Thủy Dạng Hề đỡ hắn tới sau giường, liền
ẩn đi. Trước mắt còn không thể cho bà ta biết là nàng vẫn chưa chết, nếu không
sẽ có khả năng thất bại trong gang tấc .
Hết thảy sau khi an bày
thỏa đáng, quả nhiên nghe được thanh âm Từ Công công bên ngoài lớn tiếng hành
lễ.
"Lão nô tham kiến
Thái Hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế." Tiếng nói
vang dội có thể sánh bằng chuông lớn,nghe
được Thủy Dạng Hề thật muốn bật cười.
"Ân. Bản cung muốn
gặp Hoàng Thượng."
"Dạ nhưng... Dạ
nhưng Hoàng thượng bảo là sinh bệnh đã nhiều ngày không muốn thấy bất luận kẻ
nào." Chao ôi, trong cung này quyền thế nhất là trên thân hai người, xui
xẻo nhất chính là hạ nhân bọn họ rồi, không phải người nào cũng may mắn. Hoàng
Thượng sớm phân phó, nếu là Thái Hậu tới gặp, chỉ cần có thể ngăn chặn cứ ngăn
chặn, không thể cứ để cho nàng tùy tiện tiến vào. Hắn là cẩn thận tuân theo
Hoàng Thượng phân phó, hãy nhìn khuôn mặt hung ác kia của Thái Hậu, thực sợ
nàng một cái mất hứng làm cho mạng nhỏ hắn cứ như vậy mà không còn.
"Tên hèn mạt này,
bản cung mà ngươi cũng dám ngăn sao?" Quả nhiên là nhiều năm cầm quyền,
chỉ dựa vào một câu nói thôi đã có thể khiến người ta theo lòng bàn chân run
lên. Cũng câu nói này mà xuất phát từ miệng hắn thì mất đi mấy phần uy nghiêm.
"Ách... Lão nô... Lão
nô liền đi thông báo."
Không chờ Từ Công công
tiến vào, bên trong đã truyền đến tiếng Nam Cung Ngự Cảnh ho khan, tuy rằng là
giả, nhưng nghe lại khiến người ta lo lắng. Làm cho người ta không thể không
tin tưởng hắn thật sự bệnh nặng.
"Để cho nàng vào."
Một câu không lạnh không nhạt trong lời nói, làm như mất sức lực thật lớn mới
nói được.
Từ Công công nghe thấy âm
thanh, lúc này mới đem cửa mở, đứng ở một bên. Thái Hậu đối hắn cười lạnh một
tiếng, liền kéo bước chân lảo đảo mà đi vào. Vẫn chưa dừng lại ở trên điện,
nhắm thẳng hướng nội thất mà đi.
"Nhi thần thỉnh an
mẫu hậu." Mới vừa đi đến cửa nội thất, nhưng là bị Nam Cung Ngự Cảnh ngăn
cản lại.
"Hoàng nhi không cần
đa lễ, nếu thân mình không tốt, vì sao không nghỉ ngơi cho tốt?" Nói xong
sẽ đi dìu hắn, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt Nam Cung Ngự Cảnh, dường
như đang thận trọng xem xét là hắn đến tột cùng có bệnh nguy kịch như lời đồn
đãi hay không. Nếu quả thực như thế, với nàng đương nhiên trăm lợi mà không
hại, nếu không phải, việc này liền phải được bàn bạc .
"Khụ khụ..."
Nam Cung Ngự Cảnh lại ho khan vài tiếng, "Trẫm không có việc gì, chẳng qua
là có chút bệnh thương hàn ho khan thôi. Mẫu hậu không cần lo lắng." Nam
Cung Ngự Cảnh né qua sự nâng đỡ của nàng, nhắm thẳng trước điện đi đến. Nhưng
bước đi lại tập tễnh không đồng đều, mặc hắn tưởng như thế nào che dấu cũng
chẳng thấm vào đâu.
Trước đống tấu chương
liền ngồi xuống, tiện tay cầm bản tấu chương, trên mặt lại nở ra một chút ý
cười cùng vẻ mặt trắng bệch hoàn toàn không hợp.
Thái Hậu hồ nghi nhìn
bóng dáng hắn, hí mắt, xem ra quả thật là bệnh nặng. Trong mắt nàng hiện lên
một tia ác độc, bước nhanh tiến lên đoạt tấu chương trong tay hắn: "Nhìn
ngươi xen, ngay cả bước đi cũng lảo đảo, còn tỏ ra kiên cường cái gì. Mặt trắng
có thể so với tuyết rồi, như thế nào lại không biết hảo hảo nghỉ ngơi, tấu
chương này đợi thân thể tốt hơn xem cũng như nhau."
Nam Cung Ngự Cảnh cười
lạnh một tiếng, thẳng tắp nhìn Thái Hậu, ánh mắt lạnh như băng, đùa cợt nói:
"Mẫu hậu nay thấy nhi thần còn có thể rời giường có phải hay không thực
thất vọng a. Người không phải là cho rằng ta đã muốn bị độc kia tra tấn sắp
chết, đặc biệt đến xem kết quả cuối cùng là ..." Nói còn chưa hết, lại là
một trận ho khan tê tâm liệt phế. (Ặc, công nhận
anh diễn quá đạt!)
Thái Hậu nhìn toàn bộ
thân mình Nam Cung Ngự Cảnh gần như cúi gập xuống, khóe miệng gợi lên một chút
đắc ý. Nhiều lần độc phát có thể sống đến bây giờ , hắn vẫn là người đầu tiên.
Bất quá hiện tại xem ra, quả nhiên lúc dầu hết đèn tắt rồi.
"A, hoàng nhi sao
lại nói lời ấy làm chi. Nếu hoàng nhi không việc gì, vậy ai gia cũng an tâm. Ta
hiện tại không làm phiền hoàng nhi nghỉ ngơi." Lời của nàngvừa
chuyển, nhất thời sửa lại hình tượng từ mẫu vừa rồi, lãnh đạm giống như người
xa lạ.
Thời điểm sau khi Thái
hậu ra ngoài, hai người trong phòng ngoài mới xuất hiện.
Chỉ nghe Nam Cung Ngự
Cảnh cười hỏi: "Cảm thấy nàng sẽ tin bao nhiên phần?"
"Năm phần,"
Trương Thái y nếu có chút suy nghĩ mà đáp.
Nam Cung Ngự Cảnh đem ánh
mắt điều hướng về phía Thủy Dạng Hề. "Tám phần," nàng cau mày nói
khẳng định.
"Dùng cái gì có thể
khẳng định?" Trương thái y vội hỏi.
"Đoán, " Thủy
Dạng Hề cười, " Nàng vốn là vì tận mắt xác định thật giả mà đến. Nếu nàng
thực thấy Hoàng Thượng nằm trên giường không dậy nổi, khả năng sẽ không tin
tưởng nửa phần. Ngược lại giống như vừa mới rồi, rõ ràng bệnh ngay cả bước đi
cũng thành vấn đề, lại nghe thấy nàng đến thì vẫn kéo thân thể đang mang bệnh
của mình phải gắng đạt được hoàn hảo, như vậy nàng xem mới phù hợp với tính
cách Nam Cung Ngự Cảnh.
"Muốn che dấu, mà
biểu hiện hết ra ngoài lại càng không thể tin tưởng, ngược lại bị che dấu kia
mới là thật. Nàng vốn là đa nghi, đối với sự việc đơn giản, nàng sẽ nghĩ đến
phức tạp. Cho nên, ta cảm thấy nàng tin tám phần có thừa. Mà còn lại hai phần,
không phải không tin, mà là vì lưu đường lui cho chính mình."
"Ân, " Nam Cung
Ngự Cảnh gật gật đầu, "Hề Nhi nói rất là có lý. Bất quá, chúng ta cũng
không có chậm trễ, lần này nhất định phải đem hai phần còn sót lại của nàng
cũng đập tan sạch sẽ."
Thủy Dạng Hề gắt gao nắm
lấy tay hắn, nghiêm túc mà gằn từng chữ: "Đương nhiên, người thương tổn
chàng ta đều không buông tha."
"Lạch cạch, "
cửa lại một lần bị lực đẩy mạnh ra. Từ công công run rẩy mà đi vào:
"Hoàng... Hoàng Thượng, nương nương, tiểu hoàng tử và tiểu công chúa cùng
Hạo thiếu gia ở ngự hoa viên đánh nhau..."
"Cái gì?" Thủy
Dạng Hề vừa nghe, trái lại nóng nảy, "Hai cái tiểu quỷ này hở là gây
chuyện cho ta, xem ta đập nát mông bọn họ không."
Đang nói, người liền
hướng ngự hoa viên mà đi.
Nơi này, Nam Cung Ngự Cảnh cùng Trương thái y cũng vội
vàng theo sau.