Duyên Hề

Ngoài Thừa Kiền Điện, độ
ấm chợt lạnh xuống dưới, ngay cả trong không khí cũng nổi lơ lửng một tầng băng
khí dày, hít vào trong mũi, liền thấy đau đau, Thủy Dạng Hề toàn thân đông lạnh
đến phát run. Nàng trời sinh sợ lạnh, mùa đông như thế thật đúng là kẻ thù của
nàng.

Gần đến ngự hoa viên,
không thấy một ai, nhưng lại nghe trước thanh âm đánh nhau kia, tiếng binh khí
chạm vào nhau leng keng cùng tiếng tay áo ma sát xột xoạt, làm cho người ta
không khỏi liên tưởng đến tình cảnh mấy người đánh nhau kịch liệt.

Thủy Dạng Hề lại phù một
tiếng bật cười, trong lòng cũng không sốt ruột như trước nữa. Nếu đã động võ
rồi, nói vậy một hồi sẽ náo động toàn bộ cung đình. Xem ra, muốn không bại lộ
cũng khó, không bằng thả xem bọn hắn như thế nào ứng đối mới là thỏa đáng. Nghĩ
như vậy, cước bộ liền chậm lại, chỉ theo thanh âm, chậm rãi tìm hướng đi qua.

Nam Cung Ngự Cảnh cùng
Trương Thái y cũng thừa dịp này chạy đến, một nhóm ba người, có chút không có
hảo ý mà xem náo nhiệt đi.

Còn chưa tới Ngự hoa
viên, liền thấy phía trước một cái tiểu thân ảnh màu đỏ nhẹ như yến, nhanh như
diều hâu, linh hoạt ở không trung một người cuộn, mười ngón ngân châm liền
giống như hạt mưa nhắm thẳng trên người một thiếu niên đánh tới. Mà lúc này một
thân ảnh nhỏ quần áo màu tím tay cầm nhánh cây như bóng với hình đánh tới bên
người thiếu niên.

Thủy Dạng Hề nhìn một
chút hai cái đứa nhóc đang ra sức hợp lại đánh người, trong mắt hiện lên một
tia trêu tức. Sau khi vào cung, màu sắc quần áo hai đứa lại theo sự yêu thích
của bản thân. Tuyền Tuyền thích màu đỏ, bất cứ lúc nào, luôn một thân đỏ thẫm
độc lập, mà Niên Niên trời sinh thích màu tím, vô luận chỗ nào, luôn quần áo tử
y thấp thoáng. Hai đứa nhỏ cùng hợp lại một nơi, thật đúng là thành đỏ tía a. (ha
ha.. hai bạn nhỏ này, chơi màu nổi qué, đi đâu khỏi sợ bị lạc!)

Lại nhìn thiếu niên kia,
một thân đại trường bào màu xanh cùng tuyết trắng đầy trời chiếu rọi , tay cầm
thiền kiếm tơ vàng, thân ngọc lập dài cùng băng tuyết hồng mai bên trong. Tóc
đen lượn lờ, tuấn mỹ bay lên, phảng phất trong trời đất này thì chỉ một người
hắn tồn tại.

Trường kiếm ở trong tay
rơi tự do, một chưởng mạnh mẽ đã đem ngân châm của Tuyền Tuyền cản đi. Khóe
miệng hiện lên ý cười đùa cợt, trong điện quang
hỏa thạch, chuôi thân kiếm hào quang lóe chói mắt này đã đụng phải nhánh cây
của Niên Niên, rất là dễ dàng đưa sự công kích của hắn giải đi. Không những như
thế, cánh tay cuốn vài cái, vũ khí trong tay Niên Niên đã thành mảnh vỡ theo
tuyết bay lượn.

Công phu rất đẹp, kiếm pháp
cũng rất đẹp a.

Thủy Dạng Hề nhìn xem
không khỏi sửng sốt. Công phu của Niên Niên cùng Tuyền Tuyền mặc dù không tính
là đạt trình độ cao nhất, nhưng ở trên giang hồ cũng có thể tính là cao thủ. Có
thể ở dưới kiếm hai người bọn họ liên thủ quá hai mươi chiêu hơn chỉ sợ chỉ
điếm trên đầu ngón tay.

Nhưng hôm nay Hạo nhi này
không chỉ có thể vượt qua, hết lần này đến lần khác còn đưa vũ khí bọn họ (tuy
rằng Niên Niên kia căn bản không tính là cái vũ khí gì lợi hại) phá hư hầu như
không còn, võ công như thế so với nàng cũng kém không xa .

Lúc này, Tuyền Tuyền đã
từ không trung đáp xuống, vững vàng đứng trên mặt đất, để ý nhìn chằm chằm Đông
Ly Hạo trước mặt. Công phu khinh thân hai người, là được Thủy Dạng Hề chân
truyền, khẽ chuyển động một chút, đã tựa như kinh hồng, tiêu
sái dị thường. Niên Niên bỏ quên nhánh cây gãy trong tay, chân nhỏ đứng ở trên
tuyết phi thường bất mãn, thân mình bé nhỏ như tên rời cung bay đi thẳng hướng
tới Đông Ly Hạo.

Lại chỉ nghe bang bang
hai tiếng, căn bản không thấy rõ động tác của Đông Ly Hạo cùng Niên Niên, chỉ
thấy thân ảnh tử sắc kia bị quăng ngã ra ngoài, đúng lúc trên đường Thái Hậu từ
Thừa Kiền Điện đi ra. Hai người cùng nhau ngã xuống ở trên tuyết.


Thủy Dạng Hề nhìn đến
thân thể hai người ngã chồng lên cùng một chỗ, thầm kêu một tiếng không tốt.
Hai tiểu hài tử này thật đúng gây họa cho nàng, liền cứ như vậy, đã trực tiếp
tìm tới Thái Hậu. Đang muốn đi ra ngoài, lại bị Nam Cung Ngự Cảnh giữ lại.

Nàng quay đầu không rõ
cho nên nhìn hắn, chỉ thấy hắn lắc lắc đầu, chỉ chỉ Niên Niên cùng Thái hậu lăn
làm một đoàn, làm cho nàng kiên nhẫn nhìn.

Đã thấy Niên Niên bình
tĩnh hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, không đợi cung nữ thái giám liên can phản ứng
lại, đã từ trên người Thái Hậu chạy đến nơi Tuyền Tuyền bình tĩnh đứng, mà cái
tay nhỏ bé lại lơ đãng phất quá bên hông Thái Hậu.

Một đám thái giám cung nữ
thế này mới lấy lại phản ứng, lập tức tiến lên đưa Thái Hậu té thất điên bát
đảo cẩn thận đỡ lên, một người cung nữ đại diện đi đến trước mặt Niên Niên, lên
giọng hạch xách nói: "Ở đâu lại ra đứa bé không quy củ này, ngay cả Thái
Hậu mà cũng..." Nói đến một nửa lại chạm phải ánh mắt lạnh như băng kia
của Niên Niên nên sợ tới mức nói không ra lời.

Niên Niên vốn là lần đầu
tiên đấu võ nghệ với người khác bị thua nên canh cánh trong lòng, lúc này lại
gặp phải một cung nữ không biết tốt xấu, có sắc mặt hoà nhã đối đãi nàng mới là
lạ. Một bộ dáng hoạt bát đáng yêu ngày thường kia, lúc này mặt mày đông lạnh
không chút thay đổi, đã xem là khách khí rồi, quả thật giống hệt Nam Cung Ngự
Cảnh.

Thủy Dạng Hề lúc này mới
thư thái mà cười, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, hai cái bảo bối này của nàng a,
xem ra cũng chỉ nàng và Nam Cung Ngự Cảnh có thể trị được.

Thái Hậu thấy nha hoàn
bên người thế nhưng không có tiếng vang, có chút kinh ngạc đi tiến lên, tức giận
nhìn cung nữ kia liếc mắt một cái, nói: "Lui ra."

Cung nữ kia thấy vậy, thế
này mới không ngừng thối lui đến phía sau Thái Hậu, đầu cúi xuống, trên mặt vẫn
vì ánh nhìn băng lãnh trong mắt Niên Niên mà khiếp sợ. Nàng thật không tưởng
tượng nổi một tiểu hài tử vài tuổi như thế vì sao lại có một mặt như vậy.

"Các ngươi đến tột
cùng là người phương nào?" Thái Hậu quét Niên Niên cùng Tuyền Tuyền liếc
mắt một cái, lại nhìn nhìn Đông Ly Hạo cách đó không xa, sắc mặt có chút ngưng
trọng hỏi.

Ai ngờ Niên Niên lúc này
lại biến mất vẻ mặt không tốt, rồi như con gà con nhìn thấy gà mái mẹ,phóng
thẳng tới hướng trong lòng Thái Hậu, miệng không quên ngọt ngào kêu: "Bà
bà xinh đẹp, bà thật đẹp a. Niên Niên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bà bà xinh
đẹp như thế mà. Căn bản là không giống bà bà nha, tựa như tỷ tỷ của mẫu thân
con á."

"Có phải hay không
a, Tuyền Tuyền?" Nói xong, còn không quên quay đầu về hướng Tuyền Tuyền
nháy mắt ra hiệu.

Tuyền Tuyền sửng sốt,
lrồi ập tức liền hiểu được, đối với Thái Hậu gật đầu mãnh liệt: "Đúng vậy,
đúng vậy, bà bà thật là xinh đẹp a."

Hai người một đứa một lời
gọi bà bà xinh đẹp, làm Thái Hậu lúc lúc này sửng sốt rồi lại sửng sốt, nhưng
ngược lại đã đem việc muốn hỏi tội lúc trước ném lên chín từng mây rồi.

Không chỉ Thái Hậu, ngay
cả đoàn người Nam Cung Ngự Cảnh cũng bị cử chỉ bất ngờ của hai đứa nhóc mà ngơ
ngác nhìn nhau.

Chỉ nghe Thái Hậu hỏi:
"Các ngươi là tiểu hài tử con quan nhà ai, sao có thể ở trong cung hồ nháo
như thế?" Ngữ khí đúng đã có ôn nhu một chút, tuy rằng nghiêm khắc, nhưng
rõ ràng xen lẫn một chút sủng nịch. Càng cho rằng bọn họ là gia quyến đại thần
nào đó.


Niên Niên cùng Tuyền
Tuyền vừa nghe, hai tay nhỏ bé rất là ăn ý hướng tới Đông Ly Hạo chỉ:
"Chúng con không phải tiểu hài tử trong cung, chúng con là bị hắn lừa vào.
Vừa mới khi nãy còn quăng ngã con."

Thanh âm trẻ con thanh
thúy pha lẫn một chút nức nở, làm dậy lên sự mềm mại nhất nơi đáy lòng con
người, cho dù nhẫn tâm như Thái Hậu, cũng không thể không chút lộ vẻ xúc động.
Nàng chung quy vẫn là một người phụ nữ, nàng cũng từng khát vọng có đứa con của
chính mình. Chính là hết thảy đều là bọt biển ảo ảnh, nay nhìn hai đứa nhỏ
khả ái này, trong lòng quả thực yêu mến ngay.

Thái Hậu nhìn một chút
thiếu niên kia, nàng tất nhiên biết hắn là đệ đệ của Nam Cung Ngự Cảnh – Đông
Ly Hạo, mà Hồng Lâu của hắn cũng không ít lần cùng nàng đối nghịch, không biết
đã làm hỏng bao nhiêu chuyện tốt của nàng. Nay, Hoàng Thượng bệnh tình nguy
kịch sắp tới, lúc này lừa hai tiểu hài tử tiến cung, không biết ý muốn như thế
nào.

"Lâu chủ phải chăng
nên giải thích một chút." Nàng một tay kéo đi một đứa nhóc ở bên, lạnh
lùng hỏi, trong lòng đã không muốn ủy khuất bọn họ như vậy.

Mà trái lại chính hai đứa
nhóc kia lẫn nhau làm hành động mờ ám chỉ có chính bọn họ mới hiểu, vẻ mặt cùng
bộ dáng kia rất là đắc ý.

Đông Ly Hạo nhìn nhìn hai
đứa nhóc, lại nhìn nhìn Thái Hậu, nói: "Không cần giải thích, muốn mang
vào thì mang vào được thôi."

"Lớn mật, dám đối
với bản cung bất kính." Nàng vốn biết
giang hồ nhân sĩ không câu nệ tiểu tiết, hắn mặc dù thường ở trong cung hành
tẩu, nhưng cũng được xem như là nửa giang hồ nhân sĩ. Có lẽ do hắn cùng Mộ Dung
Tỉnh đều là người giang hồ, nên thật ra nàng chưa hề làm khó dễ quá. Nhưng hôm
nay thật sự là càng vô pháp vô thiên.

"Nếu Thái Hậu nương
nương xem thảo dân không vừa mắt, vậy thảo dân biến mất là tốt nhất." Nói
xong, bắt lấy Niên Niên cùng Tuyền Tuyền định rời đi.

Hắn cũng không bỏ qua
động tác nhỏ vừa mới rồi của Niên Niên, tuy rằng không rõ ràng lắm hai cái tiểu
quỷ xinh đẹp thông minh khiến người ta phải đố kỵ này là thần thánh phương nào,
tóm lại cũng không thể để bọn họ rơi vào tay lão yêu bà Thái Hậu này. Nên tranh
thủ thời gian cách ly bà ta mới phải.

"Chậm đã, "
Thái Hậu quát, "Buông đứa nhỏ ra."

"Thái Hậu, đứa nhỏ
do ta mang vào, tự nhiên cũng do ta mang ra ngoài. Vì sao phải buông?" Lời
nói cực kỳ ôn nhu, lại lộ ra một cỗ thịnh khí không được phép nghi ngờ.

Thủy Dạng Hề gật đầu, xem
ra trong năm năm vừa qua, Hạo Nhi quả thật tinh tiến quá nhiều, sớm trở thành
một lâu chủ đạt yêu cầu. Nay trên giang hồ sợ là không ai dám cùng hắn đối đầu.
Cũng khó trách trong năm năm qua, Nam Cung Ngự Cảnh mặc dù chịu độc tra tấn,
nhưng có hồng lâu cùng tổ chức ngầm kia giúp, xác thực đã đỡ không ít sức.

"Bà bà xinh đẹp,
chúng con không thể ở lại a, " Niên Niên trưng ra khuôn mặt tươi cười mập
mạp, lầm bầm bỉu môi nói, "Bọn con chủ yếu đi ra ngoài tìm mẫu thân cùng
phụ thân, thật lâu không phát hiện chúng con, bọn họ sẽ lo lắng. Con cùng Tuyền
Tuyền có thời gian sẽ trở lại xem Bà bà xinh đẹp."

Cái miệng nhỏ nhếch lên,
liền nở ra nụ cười tuyệt đẹp, phảng phất như trong tuyết tràn ra những cánh hoa
nhỏ, nhẹ nhàng thưa thớt. Tựa hồ muốn đem linh hồn người ta hút vào trong đó.
Trên đời này, sợ cũng chỉ có Nam Cung Ngự Cảnh cùng Thủy Dạng Hề mới có thể
sinh ra oa nhi như vậy.


Nam Cung Ngự Cảnh nhìn
hắn giả trư ăn lão hổ kia, có chút không nói gì. Hướng Thủy Dạng Hề khẽ cười
nói: "Xem ra về sau thật đúng là không thể chọc hai cái tiểu quỷ này, bằng
không bị bán còn phải giúp đỡ điếm tiền."

"Hắn từ trên người
Thái Hậu lấy đi cái gì?" Thủy Dạng Hề bỗng chốc liền hiểu được, vật mà
tiểu quỷ kia tùy tay từ trên người Thái Hậu rút xuống khẳng định không phải là
vật đơn giản.

"Phượng ấn,"
Nam Cung Ngự Cảnh khẽ cười nói, coi như để phượng ấn kia cho Niên Niên vui đùa
vậy.

Phượng ấn? Thủy Dạng Hề
trong mắt ánh sáng chợt lóe, lập tức biến mất, chỉ có khóe miệng lưu lại một
tia cười mỉa.

Phía trước mấy người như
trước giằng co chưa xong.

Lúc này, đã thấy một
người có chút vội vàng chạy đến trước mặt Thái Hậu kề tai nói nhỏ, liền thấy
mặt mày Thái Hậu hớn hở hỏi vài phần, cúi người nói vài câu cùng Niên Niên và
Tuyền Tuyền, liền mang theo người hướng tẩm cung mà đi.

Nam Cung Ngự Cảnh bí mật
dùng tay ra hiệu, liền thấy một trận gió thổi qua, nguyên là có người đã đi
theo.

Đám người Thủy Dạng Hề đang
muốn đi ra phía trước, lại nghe Niên Niên đối Đông Ly Hạo nói: "Vừa mới
rồi không tính, chúng ta lại đánh tiếp. Lần này ta nhất định thắng ngươi”

Hắn rút ra nhuyễn kiếm
đặc chế bên hông: "Nương vốn không cho ta dùng kiếm thật, bất quá xem ra
đánh với ngươi không cần là không được, nếu không nhánh cây của ta lại sẽ bị
ngươi đánh tiêu thành ."

Đông Ly Hạo nhìn nhuyễn
kiếm trong tay Niên Niên, rất là kinh ngạc, không thể tưởng được tiểu hài tử mà
lại mang theo hảo kiếm như thế. Chuyện kể rằng, kiếm phẩm cũng như nhân phẩm,
gặp kiếm đã biết bản thân người dùng kiếm. Quả nhiên là không sai. Tiểu hài tử
trước mặt này tựu như kiếm trong tay hắn, cả người tản mát ra hào quang cứng
rắn.

"Tốt " Đông Ly
Hạo ôn nhu cười, trong mắt hiện lên một chút chờ mong.

Xuất thủ trước hết là
Tuyền Tuyền, lần này vẫn bỏ quên ám khí, chỉ hai tay vẫy những sợi tơ ngân
châm, như du long ra biển thẳng hướng Đông Ly Hạo đánh tới.

Bắt đầu, đỏ lên, tím
tiếp, vù một tiếng ba cái thân ảnh đem tuyết đọng trên mặt đất phi vũ đầy trời,
làm nổi bật ba màu sắc diễm lệ, quả nhiên là đẹp giết người.

Thủy Dạng Hề không tán
thành nhíu mày, hai tiểu quỷ này là làm thật sao? Tiện tay ngắt một đóa hoa mai
định ném ra ngăn cản.

Lại nghe thấy xa xa có
tiếng bước chân người tới gần, liền lập tức thu đóa hoa mai trên tay, nhìn
trời, đã gần đến buổi trưa a. Thật đúng là ngạc nhiên, mọi người khi nào thì
lại thích làm việc giờ này ở đây nhỉ.

Quả nhiên bất quá chỉ một
lát say, liền gặp một người thân thể hơi mập một chút, đầu đội quan mạo, trên
mặt hai hàng lông mày nhỏ lo lắng nhíu lại, đang đi tới. Xem vẻ ngoài hẳn là
quan viên trong triều, mà phương hướng hắn đi là tẩm cung của Thái Hậu.

Người này vì sao một mình
ở trong cung hành tẩu, Thủy Dạng Hề nhìn Nam Cung Ngự Cảnh: "Chẳng lẽ hôm
nay là ngày tề tụ trong năm à?"

"Không đúng,"
trong mắt Nam Cung Ngự Cảnh hiện lên một chút sắc bén, "Hôm nay năm người
bên trong bí mật gặp Thái Hậu, không có hắn. Nhưng thật ra có hai môn sinh của
hắn," giọng điệu có vẻ nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng tự lộ ra một phen giễu
cợt không rõ.

"Danh tiếng không
tệ, nội các đại nhân?" Thủy Dạng Hề miệt cười nói.

"Xem ra bất quá cũng
là có tiếng không có miếng mà thôi, " Nam Cung Ngự Cảnh trong lời nói chảy
ra lãnh ý nhè nhẹ.


Thủy Dạng Hề nhìn nội các
đại nhân đang đi đến gần, thủ dùng sức nhéo một chút. Tin tức trong tổ chức
không hề sai. Nếu nói hắn không có bí mật gặp Thái Hậu, như vậy người tiến cung
hôm nay nhất định không có hắn. Mà nay lại xuất hiện trong cung, chỉ có một
cách: đó là bà ta đã xóa đi mật đạo. Nội các này xem ra cũng là mật thần của
Thái Hậu a.

Mật đạo? Thủy Dạng Hề
trong đầu linh quang chợt lóe, đáy lòng tức khắc nở ra nụ cười, chính là mật
đạo kia. Suy nghĩ nhiều ngày vậy, sơ ý đi chỗ miệng giếng cổ bị lấp kín kia.

Chẳng qua nội các đại
nhân nếu đã theo mật đạo mà vào, vì sao không đi ra ngoài theo mật đạo, ngược
lại lại nghênh ngang đi ở trong cung? Người làm việc dưới quyền Thái Hậu kia sẽ
không ngu như vậy chứ.

Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy
nội các đại nhân kia vội vàng hướng phía ba người Đông Ly Hạo chạy tới, thịt mỡ
trên lưng cao thấp theo đó mà rung rinh cho dù là vào trời đông cũng rõ ràng có
thể thấy được.

"Dừng tay," hắn
dùng hết sức hét lớn, làm cho ba người trong tuyết đồng thời ngừng hạ thủ để
xem tột cùng là cái gì.

Thủy Dạng Hề nhíu lại
mắt, chẳng lẽ là hướng về phía Tuyền Tuyền cùng Niên Niên đến?

"Ân?" Nam Cung
Ngự Cảnh một cái hừ nhẹ, tựa hồ đối với việc này cũng pha chút nghi hoặc,
"Hắn không phải theo cửa cung vào. Thái Hậu sẽ không ngốc đến nỗi vì mang
Niên Niên cùng Tuyền Tuyền đi mà đem thế lực chính mình che dấu bại lộ giữa ban
ngày ban mặt đi."

"Ân, " Thủy
Dạng Hề khinh gật đầu.

Đã thấy nội các đại nhân
kia đối với Niên Niên cùng Tuyền Tuyền một phen đánh giá, ánh mắt kia tựa hồ
muốn đem thân thể hai người khoét mấy cái lổ. Mà khi nhìn đến chỉ bạc cùng ngân
châm nắm trong tay Tuyền Tuyền, ánh mắt đột nhiên thị huyết đứng lên, phần sát
ý quyết tuyệt kia chính là đám người Thủy Dạng Hề đang xa tại viên ngoại cũng
cảm nhận được .

"Vừa nghe Thái Hậu
nương nương nhắc tới trong cung có hai cái tiểu hài tử, ta tưởng là ai, nguyên
lai thật là các ngươi, hôm nay cũng đừng tưởng là thoát khỏi hoàng cung
được." Nói xong, tay phải chạm vào bên eo, chỉ nghe phực một tiếng, dây
lưng lại biến thành một cây roi da mềm mại thon dài.

Bắn thẳng về phía trước,
tầng tầng bông tuyết cuồn cuộn nổi lên, bày ra mở ra. Uy lực của nó có thể thấy
được rõ, Niên Niên cùng Tuyền Tuyền nhìn xem liền sửng sốt.

"Ngươi tìm chúng ta
làm gì?" Tuyền Tuyền nhúng một cái, toàn thânđã muốn đứng trên roi của
hắn.

"Làm gì? Mối thù
giết con, không đội trời chung." Cơ hồ đem môi đều cắn nát, xem ra quả
thật là đối hai đứa nhóc hận thấu xương, "Tìm các ngươi đã rất nhiều ngày,
không nghĩ tới lại trốn được trong cung. Ngày này sang năm liền là ngày giỗ các
ngươi."

Vạt áo nơi mông chuyển
động, cánh tay phải mượn lực một cái, đem nội lực thông qua ngón tay rót vào
trong roi, oanh một tiếng, roi theo tiếng dựng thẳng lên.

Tuyền Tuyền sớm có phòng
bị, chỉ đối với hắn khinh miệt cười: "Trình độ như vậy cũng xứng ở trong
này để mất mặt xấu hổ?"

Mũi chân điểm nhẹ, thân
mình đã như con bướm nhẹ nhàng lao đi về phía sau, ngược lại nội các đại nhân
kia tung ra lực quá lớn, thu lực không kịp, suýt nữa ngã quỵ.

Niên Niên nhìn xem bật
cười ha ha. Không đợi nội các đại nhân kia kịp phản ứng, cũng phi thân thẳng
lên: "Vẫn chưa từng có cơ hội thử xem bảo bối của ta, hôm nay liền nhìn
xem là nhuyễn tiên của ngươi lợi hại hay là nhuyễn kiếm của ta lợi hại."

"A..." Tiếng
nam nhân trung niên tru lên, tiếp đến là roi rơi xuống đất bắn lên bông tuyết
tuôn rơi thanh.

"Ôi..." Niên
Niên ôm tay kêu lên, nhuyễn kiếm đồng thời cũng rơi trên mặt đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận