Duyên Hề

Đông Ly Hạo hiển nhiên đã có thói quen trừ hắn cùng
Thủy Dạng Hề ra thì đối với những người khác thái độ hoàn toàn bất đồng, thong
dong tiến lên từng bước đem tình hình trong cung kể lại cho hắn nghe.

Lại nói về mấy người cùng lúc phát hiện ra không thấy
thân ảnh của Nam Cung Ngự Cảnh cùng Thủy Dạng Hề , liền cho người âm thầm tìm
kiếm, đợi khi tìm toàn bộ trong cung ngay cả những nơi hóc hẻm nhất cũng không
gặp người, lúc này mới hoảng sợ.

Mà Đông Ly Hạo lại đúng lúc này đưa thuốc tiến cung,
cùng mấy người đi Hồng Lâu thông báo cho hắn tình hình lộn xộn này, vì thế mọi
người thỏa thuận để cho Niên Niên ở trong cung trấn thủ, Trương Thái y cùng ẩn
vệ lưu lại, mà bọn họ cùng người Hồng Lâu xuất cung tìm kiếm.

"Chẳng qua, giờ đây chỉ sợ là đã kinh động đến
Thái Hậu bên kia," Đông Ly Hạo nói xong, liền cúi đầu thở dài.

"Các ngươi lại để cho Niên Niên một mình ở trong
cung?" trong mắt Nam Cung Ngự Cảnh ánh lửa như thiêu đốt, nơi nguy hiểm
như vậy, lúc nguy hiểm như thế, hắn chỉ là một tiểu hài tử như thế nào ứng đối
được.

"Hoàng thượng yên tâm, chúng ta đã thông báo cho
Linh Vương rồi," Đông Ly Hạo cũng nhíu mi, trong lòng cũng vô cùng lo
lắng, chỉ là tình hình lúc ấy so ra không có tốt như bây giờ, trong cung phải
có chủ tử, Niên Niên là người có điều kiện tốt nhất.

"Phụ thân đừng tức giận, Niên Niên nói hắn nên vì
phụ thân cùng nương mà bảo vệ Thừa Kiền điện, chờ các ngươi bình an trở lại.
Niên Niên sẽ biết cách tự chiếu cố chính mình." Thanh âm non nớt của Tuyền
Tuyền vang lên bên tai Nam Cung Ngự Cảnh, ngữ khí nghiêm túc mà chăm chú, hé ra
khuôn mặt nhỏ nhắn kiên định vượt qua độ tuổi của nàng.

"Ta cùng Niên Niên đều có thể giúp phụ thân cùng
nương làm rất nhiều chuyện"

Từ "Chuyện" còn chưa nói hết, lại cảm thấy
trong lòng căng thẳng, thiếu chút nữa hô hấp không thông, nàng nhíu khuôn mặt
nhỏ nhắn, tay nhỏ bé che trước ngực, ngưng trọng nói: "Phụ thân, Niên Niên
có khả năng đã xảy ra chuyện."

Mọi người vừa nghe, sắc mặt đại biến: "Tuyền
Tuyền như thế nào biết được?"

"Ta cùng Niên Niên thuở nhỏ tâm linh tương thông,
vô luận cách xa nhau rất xa, tâm tình cùng đau đớn của đối phương đều có thể
cảm ứng được. Lòng ta vừa mới co rút đau đớn, nhất định là Niên Niên đã xảy ra
chuyện, phụ thân, chúng ta mau trở về đi thôi."

Nam Cung Ngự Cảnh rùng mình, hai mắt như đuốc, quát:
"Hồi cung."

Lúc mọi người còn chưa phản ứng hắn đã trở lại ôm Thủy
Dạng Hề, nhảy xuống đỉnh núi. Nơi này Đông Ly Hạo mới ôm lấy Tuyền Tuyền sắc
mặt có chút tái nhợt đi xuống theo, theo sau là những hồng y nữ tử cùng Quân Vô
Nhan.

Một đường chạy tới, tuy rằng núi kia cách hoàng cung
có một khoảng cách, nhưng Nam Cung Ngự Cảnh vốn võ nghệ cao cường, hơn nữa được
Xích Diễm kia bổ trợ không ít, trái lại không tốn bao lâu thời gian liền đã đến
trước cửa cung.

Chỉ thấy cửa cung đóng chặt, quân coi giữ trên tường
thành quát lớn: "Người phương nào tới? Hoàng cung cấm nội không thể xông
loạn."

Nam Cung Ngự Cảnh hí mắt nhìn người thủ thành kia liếc
mắt một cái, một tiếng cười khẽ tràn ra cửa bắc, hảo, hảo, động tác rất nhanh,
ngay cả quân coi giữ đều đã thay đổi, xem ra hành động quả nhiên nhanh chóng a.

Vốn không nghĩ ở chỗ này xung đột tay chân, như vậy sẽ
phí rất nhiều thời gian, nhưng xem tình hình bây giờ, chắc là hắn không được
phép suy nghĩ nhiều .

"Hạo Nhi,” thanh âm hướng mặt sau kêu lên, nghĩ
đến Đông Ly Hạo đã đến rồi, "Ngươi dẫn người Hồng Lâu đánh trước, đem cửa
thành đoạt trở lại, ta đi trước một bước. Tuyền Tuyền đi theo phụ thân
không?"

"Không, ta muốn giúp phụ thân đoạt cửa
cung." Toàn thân Tuyền Tuyền một người, lưu loát từ trên người Đông Ly Hạo
nhảy xuống tới.

Không đợi Nam Cung Ngự Cảnh trả lời, hai chân điểm
nhẹ, thân ảnh nho nhỏ kia liền đã phi thân dựng lên, nhảy lên cửa thành. Kỳ
thật nàng trong lòng thực là vui sướng, thật vất vả mới có một cơ hội có
thể thống khoái mà đánh một
hồi, cớ sao lại không làm chứ. Nhớ ngày đó đi theo mẫu thân, là không thể dễ
dàng động võ. Nghĩ thế, tay nhỏ bé khẽ đưa lên, một cây ngân châm thật nhỏ liền
vù vù hướng tới thủ vệ này đánh tới, nó bay không theo quy tắc nào cả.

"Hoàng thượng, xem ra không cần chúng ta phải ra
tay, chỉ một mình Tuyền Tuyền là đủ." Đông Ly Hạo nhìn tiểu thân ảnh vũ
động đi lên thành lâu kia, lắc đầu bất đắc dĩ cười nói, sớm biết hai cái tiểu
quỷ này trong lòng là không chịu ngồi yên mà.

Nam Cung Ngự Cảnh chỉ hơi nhíu mi, đem sáo tím nhỏ
giao cho Quân Vô Nhan, nhìn một chút bọn họ rồi nói: "Tóm lại hết thảy cẩn
thận làm việc, đem cửa thành này bảo vệ tốt cho ta, chỉ thả người nên thả, chỉ
ngăn người nên ngăn."

Nói xong, nhún người nhảy một cái, liền đứng trên cửa
thành, hướng trong cung mà đi.

Trong cung bao phủ toàn là tuyết mùa đông, cho dù ngày
đã muốn lên cao, lại vẫn không thấy một tia ấm áp, trái lại những đụn tuyết
đọng đang hòa tan kia, hàn ý càng thấm vào ruột gan, làm cho người ta càng cảm
thấy vẻ lo lắng trùng điệp.

Nam Cung Ngự Cảnh xuất lực đá văng ra cửa Thừa Kiền
điện, đã thấy trong điện ngổn ngang mười mấy cái thân ảnh Hắc y nhân, mâu quang
hắn chợt lóe, đây là ám vệ của hắn.

Cả một đám đi qua, thế nhưng không một ai may mắn
thoát khỏi. Có thể làm đến như vậy, sợ là Mộ Dung Tỉnh tự thân xuất mã.

Hầu trung hừ ra một tia cười lạnh, bọn họ thật cho là
đã nắm bắt thời cơ, hắn mới ra cung, đã đưa Thừa Kiền Điện của hắn đánh cho
long trời lở đất, món nợ này, có thể quên đi sao.

Thân hình chợt lóe, đã ôm Thủy Dạng Hề vào nội thất,
cẩn thận đem nàng để lên giường, sau nhẹ nhàng hôn trên trán nàng, nhu tình vạn
loại: "Ngủ ngủ cũng tốt, trận này cũng đủ mệt nàng. Chờ nàng tỉnh lại, hết
thảy đều đã kết thúc."

Đứng dậy hướng ngoài điện đi đến, bóng dáng vừa mới
như nước ôn nhu kia nhất thời không thấy, chỉ còn cả người lãnh liệt cùng xơ
xác tiêu điều.

Ngoài điện, ánh mặt trời sáng lạn, tuyết hóa thành
giọt sương trong suốt ở trên lá nhọn thật lâu không chịu rơi xuống, tựa như
biết được rơi xuống đó là biến mất vĩnh viễn, cuối cùng cũng không trở về được
nơi đã từng có được sáng rọi kia.

Một đám thái giám cùng cung nữ đều tự thu thập nữ
trang châu báu mà bản thân vất vả cả đời mới có được, vội vàng chạy trối chết
đi, bọn họ là người thấp nhất trong cung, bọn họ mặc kệ quốc gia hưng vong, bọn
họ không để ý tới thị phi thiện ác, quan tâm chỉ có bảo vệ mạng nhỏ, đã ngàn ân
vạn tạ.

Tiếng kinh hô, tiếng quát mắng, kêu loạn đem toàn bộ
hoàng cung biến thành chướng khí mù mịt. Vốn là thái bình thịnh thế, vốn là
quốc thái dân an, nhưng hoàng cung lại giống như bị kẻ thù bên ngoài xâm nhập
cướp sạch không còn, thấy vậy Nam Cung Ngự Cảnh ánh mắt càng sâu.

Hắn một mình đi vào tẩm cung Thái Hậu, lập tức liền có
một đội người xông tới. Hắn chỉ khinh miệt quét thị vệ này liếc mắt một cái,
thần thái trong mắt như trước, tỏ ra có chút không để ý tới: "Ngươi cho là

các ngươi có thể ngăn lại ta sao?"

Thân thủ vung vạt áo, dáng đi vẫn nhàn tản nhắm hướng
tẩm điện của Thái Hậu đi đến, hoàn toàn không đem một đôi thị vệ này để vào
mắt.

Thị vệ chỉ run rẩy theo ở bên người hắn, không ai vượt
lên trước ngăn trở, cũng không ai dám có dũng khí tạm thời thoái lui, buộc lòng
phải chọn biện pháp bảo toàn sinh mệnh, nhắm mắt theo cước bộ hắn bước vào
trong điện.

"Không thể tưởng được ngươi có thể giải được Bách
Hoa Hồng Quật khó giải đó, xem ra Thủy Dạng Hề bản lĩnh quả thật cao." Một
đạo thanh âm trêu tức vang lên bên cạnh, Thái Hậu thân áo choàng đỏ tươi kéo
dài từ từ bước ra. Cũng không đóng lại hình tượng từ mẫu trong mắt mọi người
nữa, vẻ mặt hiểm ác lộ rõ không thể nghi ngờ.

"Giao Niên Niên ra, trẫm sẽ để lại cho ngươi một
con đường sống" Nam Cung Ngự Cảnh tùy ý ngồi ở nhuyễn ghế, ánh mắt lơ đãng
xẹt qua con ngươi tức giận của nàng, phun ra hai chữ rõ ràng, "Lâm
Nhã".

Quả nhiên, Thái Hậu vừa nghe hai chữ Lâm Nhã, sắc mặt
đột nhiên biến đôi, hai mắt như đao hung hăng theo dõi hắn, nghiến răng nghiến
lợi: "Ngươi đã biết?"

"Trong cung không có gì là trẫm không biết, cho
nên, khuyên ngươi, giao ra Niên Niên, hoặc lưu lại ngươi một mạng." Ngữ
khí vẫn là không nhanh không chậm, không kiêu không nóng nảy.

"Ha ha ha ha ... "
Thái Hậu bỗng nhiên cười to một trận, rất là đắc ý nhìn Nam Cung Ngự Cảnh,
"Cảnh Nhi chính là Cảnh Nhi, không hổ là do ai gia nuôi dưỡng nên, quả
nhiên là có quyết đoán. Đến bước đường cùng như thế vẫn mang theo khí thế uy
hiếp ai gia."

Con ngươi nàng tràn đầy ý cười đột nhiên khẽ ngước,
lạnh lùng nói: "Ngươi, hiện tại có tư cách gì cùng ai gia ra điều kiện?
Nay, đại thần trong triều đều đã quy thuận ai gia, quân quyền trong triều cũng
nắm giữ trong tay Lâm gia ta, ngươi bất quá chính là một kẻ đơn độc mà thôi. Nếu
như muốn yên bình, ai gia có lẽ sẽ vì ngươi lo lắng mà đem tiểu quỷ kia thả ra,
dù sao ai gia vẫn rất thích hắn.”

Nam Cung Ngự Cảnh muốn cười to, nhưng thu liễm lại,
hắn đi tới vài bước, giữa điện ngọc bội bên hông trong ánh nắng sặc sỡ nóng rực
chói mắt, Thái Hậu chỉ cảm thấy trước mắt một trận đau đớn, đáy lòng không khỏi
cả kinh.

"Ngươi ngay cả phượng ấn cũng không có, như thế
nào làm văn võ cả triều quy thuận ngươi? Mẫu hậu thân ái của trẫm." Gằn
từng tiếng, thanh âm rõ ràng, làm cho sắc mặt nàng trong nháy mắt vặn vẹo.

Thái Hậu lúc này trong lòng không tĩnh, mơ hồ có dự
cảm bất hảo, chậm rãi hướng đại trụ bên cạnh thối lui.

"Ngươi... Ngươi là nói, phượng ấn ở chỗ ngươi? Là
ngươi trộm phượng ấn của ai gia?" Nàng gần như rống lên, ở trong điện
trống trải, từng trận vang dội, càng thêm lạnh lẽo.

Nam Cung Ngự Cảnh nhẹ giọng mỉm cười, đồng tử đen sâu
không thấy đáy, cánh tay run lên, ở ngón giữa đã có thêm một cái con dấu, vừa
nhìn kỷ lại, không phải phượng ấn thì là cái gì.

"Mẫu hậu tâm tư quả nhiên vẫn là tinh tế như vậy,
nếu đoán được, trẫm cũng sẽ không giấu diếm nữa, nó ở đây." Mở ra lòng bàn
tay đặt ở trước mắt nàng, làm cho nàng xem cho rõ. Lại ở trước khi nàng đưa tay
ra muốn đoạt, thì thu trở về. Cũng là vẻ mặt mang ý cười không nắm bắt được.

Thái Hậu bỗng nhiên hiểu được, hắn đang nhiễu loạn bà
ta, làm cho bà tự loạn trận tuyến. Ngẩng đầu, nhìn thẳng con mắt của hắn, hừ
lạnh nói: "Ngươi cho là ai gia không có phượng ấn thì cái gì cũng không
thể làm sao? Hiện tại triều thần không phải vẫn như cũ đều thần phục cho ai gia
sao?" đôi mày khẽ nhướng mang theo vẻ mặt khiêu khích.

"Nếu như ban đầu đã có một đạo mật hàm có phượng
ấn báo cho triều thần biết sau này mật hàm của ngươi nếu không có phượng ấn thì
không theo, và tất cả nó đều là giả mà?" Ý cười trên mặt hắn tăng thêm,
chỉ thấy hàn quang chợt lóe, một thanh trường kiếm đã kề nơi cổ họng.

Thái Hậu cả kinh, giương mắt nhìn hướng Nam Cung Ngự
Cảnh, chỉ thấy con ngươi đen của hắn vẫn thật sâu như cũ, nhìn không thấy bờ
bến, nhưng sát ý mũi kiếm nghiêm nghị.

Thái Hậu cả đời cũng từng trải qua vài lần sóng to gió
lớn, sinh tử một đường, nhưng không có lần nào tới nỗi chân thật cùng sợ hãi
như thế, giống như thật sự đã gần hoàng tuyền. Có lẽ là vì con ngươi kia của
hắn không thể nhìn thấu, có lẽ là vì ánh kiếm rung động leng keng giữ trên cổ.

Trong điện bỗng nhiên một đạo áo xanh chợt lóe, đông
một tiếng, tiếng vang binh khí cùng binh khí va chạm, Thái Hậu đã bị mang ra
giữa chính điện, cách xa Nam Cung Ngự Cảnh nhiều trượng.

Lập tức một đạo thanh âm mang theo nội lực mười phần
quát: "Ngươi càng lúc càng lớn mật, dám chĩa vũ khí đối chính mẫu thân
mình?"

Nam Cung Ngự Cảnh thu kiếm, cùng bước ra điện, nhìn
thấy người tới, liền cười nói: "A, trẫm nói là ai, nguyên lai thật sự là
sư phụ. Cũng phải, trong thiên hạ, cũng chỉ có sư phụ mới có thể từ dưới kiếm
trẫm cứu đi người."

Rồi nhìn Thái Hậu nói: "Mẫu hậu, vừa rồi trẫm đã
nói rất là rõ ràng, chỉ cần giao ra Niên Niên, trẫm liền tha ngươi một con
đường sống."

Thái Hậu nhìn một chút Mộ Dung Tỉnh bên cạnh, biến mất
bộ dạng chật vật vừa rồi, quả quyết phản bác nói: "Còn không biết là ai
muốn tha cho ai một con đường sống? Ai gia cho ngươi nhìn một cái triều thần
rốt cuộc là quy về ai ?"

Nàng ngẩng đầu, cố gắng động thân, cao ngạo nhìn Nam
Cung Ngự Cảnh, giống như làm như vậy mới có thể chứng minh nàng mới là cái
người thắng kia, quát: "Đều đi ra cho ai gia."

Lời rơi xuống, một đám triều thần nối đuôi nhau mà ra,
đầu tiên là vị nội các đại nhân kia, tiếp theo Hộ bộ Thượng Thư, Lại bộ Thượng
Thư, Bộ binh Thượng Thư chờ hơn mười vị triều thần lớn nhỏ đông đủ. Mọi người
vừa thấy Nam Cung Ngự Cảnh, rất là cung kính đi tiến lên hướng hắn hành lễ.

Thái Hậu vừa thấy, tiến lên từng bước chỉ vào chúng
thần nói: " Một đám các ngươi cùng hắn hành lễ làm chi, đợi lát nữa ai gia
sẽ phế đi hắn." Nói đến khúc sau, lại mang theo nhè nhẹ sự tàn nhận.

"Thần thề sống chết nguyện trung thành với Hoàng
thượng." Chúng thần đồng dạng cùng kêu lên, vang vọng ở trên không tẩm
cung Thái Hậu .

"Sẽ không sợ ai gia diệt cả nhà các ngươi?"
Trong thanh âm của nàng đã lộ ra nhè nhẹ lo lắng.

"Thái hậu chẳng lẽ còn không phát hiện sao?"
Nội các đại nhân kia châm chọc nói, "Chậc chậc, Thái Hậu khôn khéo ngày
xưa kia là người nào vậy? Hôm nay lại không nhạy bén như thế?"

Tiếng nói chưa xong, chỉ cảm thấy hàn quang chợt lóe,
trước ngực đã trúng một kiếm, cũng may người ra tay thủ hạ lưu tình, còn không
đến mức lấy mạng của hắn.

Hắn ngẩn ngơ, đứng ở tại chỗ, không dám nói nữa.

Mộ Dung Tỉnh thu hồi trường kiếm, lạnh lùng nói:
"Nếu ai còn dám nói năng lỗ mãng, đừng trách ta kiếm phong vô tình."

Một đám triều thần nghe nói như thế, người người đều
thu liễm sắc mặt, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên. Dù sao, vẫn biểu lộ lập trường,
nhưng Hoàng Thượng bên này thật đúng là thế đơn lực bạc, làm cho bọn họ trong
lòng không khỏi có chút mồ hôi ẩm ướt.


Thái Hậu kinh một kích của nội các kia, không khỏi
thanh tỉnh chút, chỉ cảm thấy trong đầu vang lên tiếng ong ong, dĩ nhiên đã cẩn
thận suy nghĩ ra mấu chốt trong đó, nhưng như thế nào có khả năng, nàng như thế
nào sẽ luôn luôn nằm trong cái bẫy của hắn.

Không khỏi thân hình nhoáng lên một cái, mắt đẹp nhíu
lại, rõ ràng bắn về phía những triều thần này, hỏi: "Ai gia ra lệnh các
ngươi khấu trừ lương thực không phát, có từng làm theo không?"

"Thái Hậu chưa bao giờ ban ra văn thư này."
Hộ bộ Thượng Thư trả lời.

"Vậy ai gia ra lệnh các ngươi giấu diếm quân
tình, có từng làm theo?" Thái Hậu không cam lòng tiếp tục hỏi.

"Thần cũng chưa bao giờ nhìn thấy văn thư
này." Bộ binh Thượng Thư đáp.

"Nội các, đây là cớ gì ??" Thái Hậu đã khí
cực, nàng nghĩ không ra rốt cuộc mắc xích do người nào phạm sai lầm, mà liên
lạc trong đó đều là vị nội các này. Nếu nói sai, liền chính là hắn.

Nội các kia vừa mới trúng một kiếm của Mộ Dung Tỉnh,
tim đập nhanh có thừa, run rẩy nói: " Phượng ấn Thái hậu không thấy, bị
Hoàng hậu Nương nương đoạt đi. Nương nương đã sớm phát ra một phong văn thư,
nếu về sau trong văn kiện mật không có phượng ấn thì không phải Thái Hậu phát
ra, không nên để ý tới. Thần cũng chiếu theo phân phó đem văn thư sở hữu phát
đến trong tay đại thần. Vô luận là Thái Hậu hay là là hoàng hậu, đại thần rốt
cuộc nghe ai, ta cũng không thể khống chế."

Thái Hậu nghe xong, trong lòng run lên, đem tầm mắt
hướng Nam Cung Ngự Cảnh, cắn răng ôm nỗi hận nói: "Tốt, tốt, quả nhiên là
thần không biết quỷ không hay, vô hình đã thắng trong lúc đó a. Thảo nào nắm
chắc như vậy chạy tới hỏi ai gia đòi người."

Nàng thấp giọng nở vài nụ cười, trong mắt đã khôi phục
thần thái: "Bất quá ngươi có Trương Lương kế, ai gia làm sao không thể kế
tường thê*. Ngươi cũng biết lần này Thịnh Hạ Quốc xuất binh,
đúng là do ai gia khơi mào, Linh Vương bị đánh bại, ai gia đã ra lệnh cho Lâm
Nhung dẫn binh, chẳng qua không phải đi biên cảnh, mà là lưu tại kinh đô đợi
lệnh. Cấm quân bên trong hoàng cung đã tất cả đã bị ai gia khống chế, thật thất
lễ là ngươi vẫn thua như cũ. Ha ha ha," nói xong đúng là nở nụ cười.

* Trương Lương kế và quá tường thê:

(Trương Lương trong quá trình phụ tá Lưu
Bang, thường thường bày mưu tính kế.

Hầu hết kế sách của Trương Lương đều thành
công một cách thần kỳ, cho nên những kế hay đều được gọi là Trương Lương kế. Mà
qua tường thê (tức là cây thang bắc qua tường), có thể là người đời sau nói về
những kế sách cao minh, ví von như so với kế sách của Trương Lương càng tốt hơn
nữa.)

"Thật không? Nguyên lai Thái Hậu có tự tin như
vậy?" Nam Cung Ngự Linh một thân tử y nhẹ nhàng, thanh âm thấp chậm, từ
trên trời giáng xuống, cười nói, "Thái Hậu có phải cũng hy vọng bổn vương
tốt nhất chết ở trên chiến trường hay không?"

"Ngươi, ngươi khi hồi kinh khi nào?" Thái
Hậu chỉ vào vẻ mặt tươi đẹp kia của Nam Cung Ngự Linh, run giọng hỏi, trong
lòng xẹt qua sự bất an cực kỳ, thật giống như cành tàn hoa chờ mùa xuân đến,
một khi gãy, sẽ không còn chỗ nương tựa vào nữa.

"Hắn căn bản chưa từng rời đi kinh đô,"
không biết khi nào, Mộ Dung Tỉnh đi tiến lên đây, đỡ lấy thân mình khẽ run kia
của Thái Hậu, cúi đầu nói, "Nhã Nhi, chúng ta thua, thua hoàn toàn, thua
thất bại thảm hại. Nam Cung Ngự Cảnh, không hổ là hoàng đế xuất sắc nhất Thiên
Mị Vương triều."

"Ngươi làm sao biết được ta đi Thịnh Hạ quốc
?" Mộ Dung Tỉnh im lặng nửa ngày, nếu còn không biết hết thảy trong đó,
liền uổng là đệ nhất giang hồ mọi người đều kinh hãi.

"Quân Vô Nhan, cũng chính là sư đệ của ngươi nói
cho ta biết, sư phụ." Nam Cung Ngự Cảnh lúc này ý cười nhẹ nhàng, chỉ còn
vẻ mặt lạnh lùng. Hắn vẫn có chút tôn kính sư phụ - người đã từng bán đứng hắn,
cái này bảo hắn nên dùng cái gì để đối đãi đây.

"Quả thật là ngươi đi cứu hắn, nói vậy cái gì
Thịnh Hạ quốc kia tấn công biên cảnh, Dĩnh Thành thất thủ cũng là ngươi bịa
đặt, phô trương thanh thế, dùng để qua mắt gián điệp của chúng ta, đúng
không?" Mộ Dung Tỉnh thấy đại thế đã mất, ngược lại càng có khả năng tâm
bình khí hòa. Chỉ đem nữ tử bên người run rẩy không thôi kia bảo hộ ở phía sau.

"Không sai, " Nam Cung Ngự Cảnh mỉm cười
nói, thần thái cao cao tại thượng, "Vào lúc biết được ngươi đi Thịnh Hạ
Quốc, trẫm liền viết thư gửi Thái tử Thịnh Hạ Quốc, để cho hắn tương trợ. Thừa
tướng Thịnh Hạ quốc dĩ nhiên lợi hại, nhưng Thịnh Hạ quốc Thái tử tựa hồ càng
lợi hại hơn. Sư phụ hẳn là không thể ngờ được, trẫm cùng Hề Nhi có quan hệ rất
sâu xa với hắn, tất nhiên là nguyện ý hỗ trợ. Vì thế ta đã tương kế tựu kế, đem
gậy ông đập lưng ông."

"Ha ha," Mộ Dung Tỉnh một trận cười to,
"Cao minh, quả nhiên là cao minh. Không hổ là đồ đệ của Mộ Dung Tỉnh
ta."

"Nếu như..."

"Người tới, đem bọn họ bắt lại cho ta, " Mộ
Dung Tỉnh lời nói còn chưa nói xong, liền bị âm thanh phân phó của Thái Hậu
đánh gãy.

Mộ Dung Tỉnh quay đầu chăm chú nhìn nàng, quát khẽ:
"Nhã Nhi..." Đã thấy trong mắt nàng ánh sáng hung tàn lộ ra, ngoan ý
quyết tuyệt, thì thào nói: "Ta sẽ không thua, sẽ không, tuyệt đối sẽ
không. Lâm Nhung, đem những người này bắt hết cho ai gia, nếu có chút phản
kháng, giết không tha."

Nàng tựa hồ đã mất đi lý trí khi trước, trong mắt
trong lòng tràn ngập không cam lòng, lúc này liền như con thú bị vây khốn, giãy
dụa theo bản năng.

Chỉ thấy một đoàn giáp trụ quân trở nên chỉnh tề xuất
hiện ở trước mặt mọi người, vừa thấy liền biết là quân đội hoàn mỹ, quả thật là
không nên xuất hiện ở trong cung.

Người dẫn đầu là một người có chút thấp bé, tinh quang
hai mắt tràn ra.

Thái Hậu lạnh lùng quát: "Lâm Nhung, còn chưa
động thủ, đem bọn họ toàn bộ trói lại."

Lâm Nhung đột nhiên cười, cười kia có thể so với minh
nguyệt, trên mặt khắc một chút bỉ ổi, nhưng lại hợp nhau càng tăng thêm sức
mạnh. Trường kiếm bên hông tuốt ra khỏi vỏ, ở trước mặt Nam Cung Ngự Cảnh cùng
Nam Cung Ngự Linh vẽ một đường, lập tức chỉ thẳng trên mặt Thái Hậu.

"Ngươi, ngươi làm gì?" Thái Hậu bộ dạng sợ
hãi cả kinh, run giọng hỏi.

"Thái Hậu, bà xem ta là ai?" Hắn tay kia ở
bên gáy sờ soạng hồi lâu, sau đó xé ra một cái, hé ra mặt nạ liền bị quăng
xuống dưới, lộ ra gương mặt tuấn nhã thanh dật.

Mọi người nhìn kỹ, người nọ không phải Thủy Giác Hiên,
thì là người nào. Nam Cung Ngự Cảnh cùng Nam Cung Ngự Linh chỉ cười, cười đến
cao thâm, cười đến khó lường.


Chỉ nghe Thủy Giác Hiên lại nhỏ giọng nói: "Thái
Hậu, Lâm Nhung của ngươi ở trong này." Hơi nghiêng thân sang một bên, lộ
ra người phía sau bị trói, rõ ràng là người hắn vừa rồi dịch dung.

Thái Hậu nhất thời cả kinh nói không ra lời, không khí
nhất thời lặng yên đi xuống, lợi thế nàng cuối cùng đều biến thành hư ảo, nàng
cái gì cũng chưa từng có, cái gì cũng chưa từng có.

Mộ Dung Tỉnh thấy vậy, mâu quang nhíu lại, ngón giữa
khẽ động, một cây ngân châm nháy mắt bay ra, thẳng hướng cổ tay phải Thủy Giác
Hiên mà đi. Vô thanh vô tức.

Một đạo dây lụa khinh nhuyễn từ trên trời giáng xuống,
đồng dạng cũng là xuất từ ngón tay giữa, một tay đẩy Thủy Giác Hiên ra, một tay
ở không trung tiệt cắt đường bay của châm kia, một người toàn thân ung dung,
liền đáp xuống trước mặt mọi người.

"Mộ Dung tiền bối, loại đánh lén hèn hạ này sợ là
làm tổn hại oai danh tiền bối đi," nàng hai ngón tay giữ châm, thanh âm
cười yếu ớt, hai má vẫn tái nhợt nhân lúc này tươi cười mà sáng rọi toả sáng.

"Hề Nhi, " Nam Cung Ngự Cảnh nhíu mày, đem
nàng ôm vào giữa ngực, có chút trách cứ kêu lên, "Sao không nghỉ ngơi cho
tốt, lại chạy đến nơi đây?"

"Niên Niên bị người ta bắt, người làm nương như
ta đây tự nhiên không thể không đếm xỉa đến." Thủy Dạng Hề khẽ tựa vào
trước ngực Nam Cung Ngự Cảnh, thân mình mất máu, quả thật không nên khởi động
nội lực quá lớn

Mộ Dung Tỉnh mâu quang xẹt qua mọi người, một tay đem
Thái Hậu bảo hộ phía sau, cất cao giọng nói: "Nếu muốn đứa nhỏ kia bình
an, phải thả chúng ta ra cung bình an."

"Hôm nay, các ngươi ai cũng đừng nghĩ rời
cung." Thủy Dạng Hề lạnh giọng quát.

Nàng ly khai khỏi ngực Nam Cung Ngự Cảnh, hơi hơi đi
đi vài bước về phía trước. Nàng mặc kiện váy dài cung trang, ánh trăng soi chiếu trên
áo, ẩn hiện đường vân Loan Phượng xinh
đẹp mê người, hai đầu lông mày tản mát ra ánh sáng lạnh, phảng phất như một
đoàn lửa khói óng ánh trong sáng, làm cho người ta không khỏi tâm sinh kính sợ.

Nàng như thế nào để cho người làm nhiều việc ác như thế
thoát được, nhất là làm tổn thương sinh mệnh người quan trọng nhất đối với
nàng. Mà nay lại bắt con hắn uy hiếp nàng, người như thế, há lại có thể tha.

Mâu quang dày đặc, trên mặt lại cười đến như xuân
phong quất vào mặt. Nàng chậm rãi vươn tay phải, trong tay áo xả ra gió lạnh
hơi hơi chuyển động.

Mọi người đều kinh dị nhìn nàng, đều không biết ý muốn
nàng như thế nào.

"Khuynh Thành kiếm pháp, Mộ Dung Tiền bối hẳn là
đã nghe qua đi. Đây chính là tuyệt học không truyền ra ngoài của sư tổ ngươi.
Nếu có truyền cũng chỉ truyền cho người hữu duyên." Thanh âm thanh nhã đạm
mạc vào lúc này nghe tới, lại mang theo tuyệt đại bão táp cùng áp lực.

Mà chưởng gian của nàng lại không biết khi nào toát ra
một cái hào quang màu sắc rực rỡ, như ngọc
lưu ly say lòng người. Quang mang mơ hồ, càng ngày càng dài, bảy màu rực rỡ, tự
đầu ngón tay của nàng tự do ở không trung trống vắng. Quả nhiên mĩ đắc khuynh
thành.

Đây là tầng thứ nhất khuynh thành kiếm pháp chiêu cuối
cùng, cũng là cảnh giới cao nhất.

Vô kiếm thắng hữu kiếm. Nội lực trong cơ thể hóa thành
mũi kiếm vô hình, có dài có ngắn, sắc bén dị thường.

Mộ Dung Tỉnh không khỏi bị cảnh tượng như thế làm giật
mình ở tại chỗ. Hắn chỉ nghe sư phụ đề cập qua, tuy nhiên năm đó lại chưa bao
giờ nhìn thấy, đúng là rơi xuống trong tay nàng sao? Hắn nắm chặt trường kiếm
trong tay, biết lần này khả năng là một hồi khổ chiến. Khó trách nàng có thể
tiếp được hắn ngân châm, đúng là truyền nhân khuynh thành kiếm.

Hai người chính là vận sức chờ phát động hết sức, Nam
Cung Ngự Cảnh lại bắt được cánh tay Thủy Dạng Hề, có chút giận tái đi nhìn
nàng.

"Cảnh..." Thủy Dạng Hề nỉ non kêu, thu công
lực trên tay.

Nàng biết hắn sinh khí, vì nàng không để ý thân thể
của chính mình mà vận dụng phần lớn nội lực. Đôi mắt vi liễm, nhuyễn thanh nói:
"Vậy giao cho chàng, như thế nào?"

Nàng rất là tự giác thối lui đến phía sau hắn, trong
nháy mắt nhưng đột nhiên theo chưởng gian bay ra một đoạn dây, lấy sét đánh
không kịp đem Thái Hậu cuốn lại đây.

"Bọn họ bắt Niên Niên, chúng ta trên tay cũng
phải có cái lợi thế mới được. Hiện tại chàng có thể yên tâm giải quyết vấn đề
giữa thầy trò các người." Nhẹ tay huơ một cái, Thái Hậu liền rơi xuống
thành đường vòng cung trong tay Thủy Giác Hiên.

Nam Cung Ngự Cảnh chỉ sủng nịch đối nàng cười, phủ ở
bên tai nàng, nhẹ giọng nói: "Chờ ta."

Gió còn đang tùy ý thổi, mang theo đến cái lạnh đến
thấu xương, giống băng tiễn đánh vào trên mặt.

Cao thủ quyết đấu, mọi người bên ngoài hết thảy đều là
sương khói, trong mắt lẫn nhau chỉ còn lại đối phương, không chấp nhận được nửa
điểm sơ sẩy, nếu không, kết quả kia chính là trí mạng .

Trong Mộ Dung Tỉnh rõ ràng hiện lên một chút thận
trọng, sát ý lập tức chợt lóe rồi biến mất. Vận khí, rút kiếm, đứng dậy, động
tác nối liền lưu loát. Như ưng bay mau lẹ dũng mãnh. Thủy Dạng Hề nhìn xem không
khỏi nhíu lại đôi mi thanh tú.

Nam Cung Ngự Cảnh lại vẫn là thân ngọc cao thẳng,
không có động tác gì, nhìn mũi kiếm đã đến trước mắt, chỉ hơi hơi nghiêng
người, liền tránh đi qua.

Mọi người thấy vậy, thế này mới thở nhẹ ra một hơi.
Phải biết rằng, một kiếm vừa mới xuất kia của Mộ Dung Tỉnh nhìn như đơn giản,
thực tế lại cất giấu nhiều chiêu sắc bén phía sau. Nhưng Nam Cung Ngự Cảnh ở
thế tấn công này lại không thấy có chút động tác quả nhiên là làm cho người ta
kinh hãi.

Nhưng khí thở ra kia còn chưa tới kịp trở ra miệng,
lại nghe một trận tiếng hút không khí. Chỉ thấy thân kiếm Mộ Dung Tỉnh vừa thu
lại, chưởng trái lập tức đánh ra, ở trước ngực Nam Cung Ngự Cảnh một lần tung
ra ba chưởng, thân mình sau đó lao đi về phía sau, đứng ở ngoài mấy trượng.

Nam Cung Ngự Cảnh bị đánh trúng về lảo đảo thối lui
phía sau, trong miệng phun ra một ngụm máu.

"Cảnh, chàng thế nào?" Thủy Dạng Hề tiến lên
giúp đỡ hắn, pha chút lo lắng hỏi, "Chàng là cố ý, đúng hay không?"

Nam Cung Ngự Cảnh lấy tay lau đi vết máu trên khóe
miệng, dừng ở nàng, cười nói: "Quả nhiên là cái gì cũng đều không thể gạt
được Hề Nhi. Bất quá, yên tâm, ta không sao ."

Tay nhẹ nhàng mà ở trên lưng nàng vỗ vài cái, đối với
nàng gật đầu.

Đứng dậy về phía trước, đối Mộ Dung tỉnh nói: "Sư
phụ, một ngày làm thầy, cả đời làm thầy. Ta vừa mới chịu tam chưởng của ngươi,
coi như là đáp tạ tình cảm thầy trò của ngươi và ta. Kế tiếp, sư phụ cũng nên
cẩn thận."

Vừa dứt lời, đã thấy hắn sớm phi thân dựng lên, sở
dụng kiếm chiêu đúng là cùng một chiêu thức mà vừa rồi Mộ Dung tỉnh sử dụng, Mộ
Dung tỉnh ngẩn ra, nhìn mũi kiếm đã đến trước người, thế này mới phản ứng lại,
nhấc tay một tạo thành một lá chắn, liền dễ dàng đem một kiếm khí thế hung mãnh
kia hóa giải đi. Trong mắt lộ ra một chút khinh thường.

Nam Cung Ngự Cảnh cười đến sáng lạn, nhẹ giọng nói:
"Sư phụ, cẩn thận rồi. Đây cũng không phải là chiêu yến hàm nê mà
ngươi đã dạy ta."

Thân mình hắn ở không trung biến đổi, ngửa người trở
mình qua, lập tức mũi chân chạm đất, thân hình lại bay dựng lên, từ không trung
thả xuống, mũi kiếm đâm thẳng đỉnh đầu Mộ Dung Tỉnh.

Mộ Dung Tỉnh hoảng hốt, sớm đã biết hắn tư chất thông
minh, cũng không người bình thường nào có thể sánh bằng. Nay có thể tự chính
mình ngộ ra mà phát triển kiếm chiêu mới, nhìn như tiêu sái phiêu miểu vô y,
nhưng sắc bén dấu trong đó đương thời không ai có thể kịp.

Trong lòng hắn biết lợi hại trong đó, nên không dám
nghênh diện đón đánh, chỉ phải ngửa người lấy kiếm tiếp chiêu, mà thân mình lại
mượn lực đạo này hướng một bên cạnh xuyên qua mà đi, nhưng cũng thật là chật
vật. Một dòng máu theo cánh tay phải tuôn rơi, tích lạc trên tuyết, màu đỏ tươi
như thế thật bắt mắt.


Khó khăn lắm lại đấu hơn mười một hiệp, chỉ thấy bóng
người phi vũ trong không trung, mới vừa rơi xuống đất liền lại như chim bay
lên, quả nhiên là đánh cho khó phân thắng bại.

Mà Mộ Dung Tỉnh trên người đã có nhiều chỗ bị thương
do kiếm, Nam Cung Ngự Cảnh một thân thanh sam cũng dính không ít tuyết. (So
sánh khập khiễng ghê, một bên dính máu, một bên dính tuyết!)

Rốt cục sau một lần binh khí lại kịch liệt va chạm,
một bóng người bị ném tới trên mặt, một trường kiếm nhắm thẳng cổ họng hắn.

Chỉ nghe một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng
vô tình nói: "Sư phụ, ngươi thua."

"Đừng, " một tiếng thét sắc nhọn cắt qua
không khí yên lặng, mọi người thế này mới theo trận đánh vừa mới kia phục hồi
tinh thần lại, đều nhìn phía người phát ra tiếng, Thái hậu.

"Cảnh Nhi, ngươi thả hắn đi, tốt xấu gì, hắn cũng
là sư phụ của ngươi a". Thanh âm Thái hậu đã gần đến nghẹn ngào.

"Ba chưởng mới vừa rồi đã muốn chặt đứt tình cảm
thầy trò chúng ta, nay hắn đã không còn là sư phụ ta." Hắn cũng không quay
đầu lại, thanh âm lạnh lùng nghe không ra một tia quyến luyến. Hắn liền như thế
này vô tình, liền như thế này quyết tuyệt. Thiên hạ trừ bỏ Thủy Dạng Hề, hắn không
quyến luyến ai nữa. (Ai, nghe mà xót thương ghê, toàn
những người cô đơn L)

"Chẳng lẽ mẫu hậu cầu ngươi cũng không được sao? Ta là
mẫu hậu ngươi a?" Thái Hậu mãn nhãn bi thương nhìn Mộ Dung Tỉnh, sắc môi
đỏ bừng mất máu, kịch lực chống đỡ thân mình lung lay sắp đổ.

"Mẫu hậu? Ngươi rốt cuộc là cái gì mẫu hậu?"
Không đợi Nam Cung Ngự Cảnh trả lời, Thủy Dạng Hề đem một quyển sách thẳng ném
vào trên người Thái Hậu, mắt lạnh ngạo nghễ nhìn bà ta, "Ngươi nếu là mẫu
hậu của Cảnh, vậy Cẩm Liên trong giếng cổ kia là ai?"

Thái Hậu lúc này mới kinh hãi chết đứng, run rẩy cầm
quyển sách kia. Mới vừa lật ra, dung nhan xinh đẹp cao
hoa không khỏi bịt kín một tầng xám, cơ trên mặt có hơi
run rẩy, vẻ già nua che dấu dưới dung mạo trang điểm, giờ đây nhưng là lộ rõ.

"Cái gì Cẩm Liên, ai gia căn bản là không biết,
quyển sách này cũng không biết là ngươi từ chỗ nào làm ra oan uổng ai
gia." Nàng ngữ điệu bi phẫn, hung hăng cầm quyển sách trong tay ném thật
xa, giống như thấy đồ vật gì bẩn thỉu.

Thủy Dạng Hề chậm rãi về phía trước, trong đôi mắt đẹp
sâu thẳm bình tĩnh hiện lên lợi hại, đem quyển sách trên tuyết nhặt lên, phất
phất những hạt tuyết còn vươn lên, cười nói: "Có hay không, giao cho Hình
bộ thẩm vấn chẳng phải sẽ biết sao."

Nàng mắt lạnh tà nghễ, nhìn Thái Hậu đang co rụt lại.

"Đem Thái Hậu giam vào đại lao, chờ đợi xử
trí." giọng nàng vừa chuyển, lớn tiếng quát. Liền có một đôi thị vệ tiến
lên đem người giải xuống.

Lại lần nữa bước đi thong thả đến bên người Nam Cung
Ngự Cảnh, nhẹ giọng nói: "Cảnh, hắn làm ác quá nhiều, cũng không thể thả
hắn. Trước phế đi võ công hắn, chờ sau khi thẩm tra sẽ xử lí."

Nam Cung Ngự Cảnh gật gật đầu: "Ta cũng đang có ý
này."

Tay vươn ra còn chưa chạm đến đến trên người hắn, liền
nghe Mộ Dung tỉnh quát: "Chẳng lẽ các ngươi sẽ không nghĩa cứu cái đứa nhỏ
kia sao?"

Nam Cung Ngự Cảnh ngừng tay, bình tĩnh vô lan trong
mắt lúc này lại chân chính hiện lên một chút thị huyết sát ý, lấy tay nắm kiếm
duy nhất dùng sức, mũi kiếm liền đưa đi đến giữa cổ Mộ Dung Tỉnh.

"Đứa nhỏ, hắn ở đâu?" Thanh âm như địa ngục
lạnh lẽo, hắn, là quả thật tức giận .

Thủy Dạng Hề lại ở trên lưng hắn nhẹ nhàng vỗ vài cái,
con ngươi mỉm cười chống lại Mộ Dung Tỉnh, mang theo vài phần trêu tức lẫn
thương hại. Đúng vậy, thương hại. Thương hại hắn thật uổng làm một đại anh hùng
hào kiệt, cuối cùng lại thua bởi tay một cái mỹ nhân rắn rết. Thế sự quả nhiên
chuyện gì cũng sẽ xảy ra.

Khẽ nghiên qua một bên, ngữ điệu thanh linh:
"Trương thái y, còn không ra, muốn xem đến khi nào?"

Dứt lời, liền thấy Trương Thái y một thân bạch y cùng
Niên Niên một thân phục sức thái tử từ trên cây cao trong viện phiêu nhiên
xuống.

"Nương, người như thế nào biết ?" Niên Niên
than thở cái miệng nhỏ nhắn, pha chút bất mãn hỏi.

"Chỉ như vậy liền giấu diếm được ta, còn xứng là
nương ngươi sao?" Thủy Dạng Hề sờ cái đầu nhỏ của Niên Niên, có chút tức
giận cười nói.

Nam Cung Ngự Cảnh nhìn Niên Niên liếc mắt một cái,
quay đầu đối với Mộ Dung tỉnh cười nói: "Sư phụ, ngươi hãy nhìn đi, cái
này hẳn là thua tâm phục khẩu phục đi." Ngón tay khẽ dùng sức, kiếm quang
lóe lên, liền cắt đứt gân tay chân hắn, từ nay về sau võ nghệ hắn hủy hoại chỉ
trong chốc lát.

Lúc này lại nghe một trận thanh âm to vang vọng trời
cao: "Tham kiến thái tử điện hạ, thiên tuế thiên tuế thiên thiên
tuế..."

Niên Niên liên tiếp cả kinh mà trốn vào tẩm cung Thái
Hậu.

(Lời tác giả: đây là chương cuối cùng, nội
dung có nhiều điểm, lười chia làm hai chương, nên chỉ để một chương. Nhiều hơn
tám ngàn từ, chậm rãi xem nga ha ha. Còn có cái lời cuối sách.)

Lời cuối sách:

Niệm Hề năm thứ
tư, những ngày cuối năm, đêm trừ tịch, là ngày kỷ niệm đáng giá khó quên. Đây
là đêm trừ tịch Thiên Mị Hoàng triều náo nhiệt nhất, cũng là Hoàng Thượng bọn
họ trải qua cái năm đoàn viên thứ nhất.

Về công về tư đều là đáng giá ăn mừng .

Niệm Hề tháng hai năm thứ năm, trải qua Hình bộ
thẩm tra xác minh, Thái Hậu Lâm thị tội không thể tha thứ, phán sau mùa thu
trảm thủ. Bộ hạ bên ngoài hết thảy bị bắt giam, người liên quan mưu nghịch, đều
trảm thủ. Những người còn lại, nam tử sung quân, nữ tử biếm làm nô tì, răn đe.
Mộ Dung Tỉnh phạm tội mưu nghịch phản quốc, phán sau mùa thu trảm thủ.

Lại là một năm xuân đến, trong cung khắp nơi vui sướng
hưng vượng.

Ngày lên cao, trong đại điện cả triều văn võ đã chờ
đợi hơn hai cái canh giờ, nhưng trên long tọa ánh vàng rực rỡ kia vẫn như cũ
không có một bóng người.

Rồi sau đó chúng thái giám cung nữ trong cung đã đem
toàn bộ hoàng cung nhiều lần cũng tìm không thấy thân ảnh Hoàng thượng cùng
Hoàng hậu bọn họ. Thật sự vô pháp, đành phải mang lá gan đi vào trên đại điện
vụng trộm nói cho Linh Vương.

Linh Vương nhíu mày, có dự cảm không tốt. Cũng vội
vàng chạy tới Thừa Kiền Diện. Cửa điện đóng chặt, thái giám cung nữ liên can không
có cách nào, lại không dám tự tiện phá cửa vào.

Nam Cung Ngự Linh một cước mạnh mẽ đá văng cửa, đã
thấy bên trong không có một bóng người. Mọi người tìm nửa ngày, cuối cùng ở
trong đống tấu chương tìm được hai phong thư, một phong cho Linh Vương, một
phong cho Nam Cung Niên cùng Nam Cung Tuyền.

Ý tứ đại khái là nói, bọn họ hai người đã xuất cung du
ngoạn, chưa biết ngày về, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Niên Niên, Tuyền
Tuyền cùng Linh Vương phụ chính giám quốc.

Nam Cung Ngự Linh xem hết, sắc mặt tức giận đến xanh
mét, nhất thời nghiến răng nghiến lợi, giỏi cho ngươi Nam Cung Ngự Cảnh, thế
nhưng đem củ khoai lang phỏng tay này ném cho ta, chính mình lại tiêu dao khoái
hoạt đi. Tốt tốt tốt, xem ta như thế nào hành hạ nhi tử bảo bối các ngươi. (Ha
ha, tội nghiệp Niên Niên, Tuyền Tuyền với Linh Vương ghê :D)

Niệm Hề năm thứ mười, năm ấy thái tử Nam Cung Niên
mười tuổi tâm không cam lòng không tình nguyện mà kế vị, sửa quốc hiệu bừa bãi.
Chúng đại thần khó hiểu, hỏi ra đầu đuôi, lại nghe hắn nói, hắn muốn đem quốc
gia làm cho lộn xộn, làm cho hai cái người tiêu diêu tự tại kia không thể tiêu
dao, làm cho hai cái người để hắn ở lại trong cung kia hối hận không kịp. (cười
chết luôn, kiểu này anh chị mà đi tiêu dao nổi mới lạ hahaha)

Chúng đại thần lúc này không nói gì, bất đắc dĩ lắc
đầu, xem ra vị Hoàng Thượng này tựa hồ so với Hoàng Thượng tiêu dao bên ngoài
kia còn khó hầu hạ hơn a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận