Thế gian một mảnh yên tĩnh, vạn dặm không gió.
Chỉ có dòng khí dao động xung quanh thân mình Bạch Quyết rơi xuống, ánh sáng vỡ vụn trên không trung, lan ra khắp nơi.
Một giọt nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy xuống.
Là không cam lòng, là phẫn hận, cũng là bất lực với vận mệnh thâm trầm, ngưng kết thành tuyệt vọng, lôi cuốn hắn, cho đến điểm kết thúc của sinh mệnh.
Con ngươi không còn ánh sáng, phủ một màu xám xịt, từng chút một tan rã.
Mi mắt khép lại, nháy mắt đất đai khô cằn, vạn vật rên rỉ.
“Bạch Quyết!” Kinh ngạc qua đi, Thượng Cổ phi thân lên, nén cơn đau khắp người đỡ lấy hắn, chậm rãi rơi xuống đất.
Căn nguyên đã vỡ vụn, cho dù nàng nỗ lực cỡ nào cũng không thể cảm ứng một chút hơi thở sinh mệnh thuộc về Bạch Quyết.
Đồng quy vu tận, là lựa chọn cuối cùng, cũng là duy nhất của Bạch Quyết.
Huyền Nhất dường như biết hắn đang làm cái gì, nghiền ngẫm nhìn tiểu Chủ thần quật cường thần sắc bi thương trước mắt, nhìn hắn tự thiêu đốt căn nguyên, muốn ngọc nát đá tan với minh.
“Là ta coi khinh ngươi.” Gã nói, liếc qua sắc mặt khiếp sợ đau đớn kịch liệt của Chích Dương, cánh tay nâng lên không tiếng động thu về: “Một khi đã như vậy, bản tọa không ngại thành toàn cho ngươi.”
Một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, Huyền Nhất ngã từ trên đám mây xuống, chật vật đập xuống đất.
Thượng Cổ không bỏ lỡ thời cơ lập tức hóa phép, giam gã trong kết giới trói thần.
“Ha ha ha ha ha…” Tiếng cười suy yếu quỷ quyệt tràn ngập màng tai, Chích Dương choáng váng như bị tách khỏi thế giới, không thấy được thân thể đã mất đi sinh khí của Bạch Quyết, không nghe được Thượng Cổ khàn giọng khóc kêu, ngài như bị rút đi linh hồn, đứng chết lặng tại chỗ.
Huyền Nhất không cười bao lâu —— Bạch Quyết tự hủy căn nguyên hỗn độn gây ra thương tổn gần như trí mạng cho gã, chỉ còn sót lại một tia khí lực, gã chống thân thể nhìn về phía Chích Dương, đưa cho ngài một ánh mắt kiêu ngạo tự đắc của kẻ chiến thắng.
Không phải ngươi mong muốn bản tọa chết sao? Thấy chưa, ngay cả khi tiểu Chủ thần mà ngươi mọi cách che chở tan thành tro bụi, bản tọa vẫn còn sống tốt.
Chích Dương bất lực nhắm mắt lại.
Ngài có thể lập tức xử quyết Huyền Nhất, nhưng Bạch Quyết không thể trở về được nữa, dù thế nào, bọn họ đều thua.
Huyền Nhất luôn biết nắm chặt chỗ đau của ngài, cho dù là trước kia, hay là bây giờ.
Bạch Quyết chết hay là Thần giới toàn tuyến tan tác, Huyền Nhất lựa chọn điều đầu tiên.
Gã dường như vẫn luôn tùy hứng như vậy, lúc phong quang vô hạn thì phản bội Thần giới, lúc như mặt trời ban trưa thì buông tay chịu trói, Chích Dương đến nay vẫn không thể đoán được, gã đến tột cùng muốn làm cái gì.
Thần giới khôi phục hoà bình, lại nguyên khí đại thương.
Chích Dương và Thượng Cổ thương nghị, quyết định phong bế Thần giới vạn năm, chúng thần chìm vào giấc ngủ say tự chữa lành, từng gốc cây ngọn cỏ cũng nghỉ ngơi lấy lại sức.
Chích Dương lật hết điển tịch, muốn tìm cách tu bổ căn nguyên vỡ vụn của Bạch Quyết, không có kết quả.
Tiên yêu lực thuần khiết dung hợp mới có thể dựng lại căn nguyên hỗn độn.
Chích Dương mang trong mình căn nguyên tiên lực thuần khiết, nhưng mà thế gian, đã không tìm thấy một chút yêu lực thuần khiết nào nữa.
“Thật sự không còn cách nào khác sao?” Thượng Cổ nức nở, tay vẫn không ngừng truyền thần lực vào thân thể Bạch Quyết, duy trì thân thể này không đến mức tiêu tán.
“Thần giới sắp phong bế, đành phải được ăn cả ngã về không.” Chích Dương thần sắc tiều tụy, phân phó Thượng Cổ lui ra phía sau, khởi quyết thi pháp, dẫn ra căn nguyên.
Khuôn mặt tái nhợt của Bạch Quyết trong ánh sáng bạc lóa mắt dần hiện ra sức sống.
Chích Dương và Thượng Cổ mừng rỡ, chợt thấy một vầng sáng màu tím chập chờn lúc sáng lúc tối trên ngực Bạch Quyết, hấp dẫn căn nguyên tiên lực tới gần.
“Đây là…” Thượng Cổ kinh hô, “Yêu lực! Là hơi thở của Thiên Khải!”
Chích Dương tiến thêm một bước thúc giục căn nguyên, phát ra tiên lực, dung hợp với yêu lực thuần khiết trên ngực Bạch Quyết.
Hỗn độn lực thành hình, từng chút một hàn gắn lại căn nguyên vỡ vụn của Bạch Quyết.
Luồng sáng màu tím trắng lóa mắt tan đi, Chích Dương và Thượng Cổ mới phát hiện, kỳ thật căn nguyên của Bạch Quyết cũng không phải đã vỡ hoàn toàn, dường như đã được thứ gì đó bao bọc lại, che chơ, mới không trực tiếp tiêu tán.
Không kịp kinh ngạc, Chích Dương đột nhiên phun ra một búng máu, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thượng Cổ.
Thân thể Bạch Quyết rốt cuộc đã có độ ấm, sắc mặt Chích Dương lại nhanh chóng suy tàn, Thượng Cổ lao tới đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của ngài.
“Chích Dương!”
Căn nguyên tiên lực trở lại trong cơ thể Chích Dương, lại mất đi ánh sáng, Thượng Cổ thử bắt mạch cho ngài, chỉ cảm ứng được căn nguyên mỏng manh.
“Huynh làm gì thế này?!” Quá kinh hoảng, Thượng Cổ không khỏi có chút tức giận.
Nàng đã xem điển tịch, muốn cứu Bạch Quyết, căn bản không cần Chích Dương dâng ra toàn bộ sức mạnh căn nguyên.
Bây giờ ngài làm vậy không khác nào tìm chết!
“Khụ khụ…” Chích Dương ho khan vài tiếng, ngăn lại Thượng Cổ muốn đỡ ngài tới mép giường, hoãn một hơi, lại đứng thẳng người lên, nhẹ nhàng tránh khỏi cái ôm của Thượng Cổ.
“Bạch Quyết còn cần một thời gian nữa mới tỉnh lại được, chăm sóc đệ ấy.”
Thượng Cổ nhìn theo Chích Dương rời đi, bóng dáng ngài vẫn hơi còng xuống như vậy, như là bất lực chống cự với áp lực vận mệnh nặng nề, hoặc có lẽ là, không muốn chống cự.
Thượng Cổ nghĩ, từ khi có ký ức tới nay, Chích Dương dường như vẫn luôn thế này.
Nàng chớp chớp đôi mắt cay cay, nước mắt lách tách rơi xuống.
Lúc Bạch Quyết tỉnh lại, Thần giới chỉ còn ba canh giờ nữa sẽ phong bế, hắn không còn kịp hỏi nhiều, chỉ từ vài lời vụn vặt trong miệng Thượng Cổ mà biết Chích Dương và Huyền Nhất đồng quy vu tận.
Thượng Cổ luôn cường điệu cái chết của Chích Dương không liên quan đến hắn, nhưng mà trong cơ thể Bạch Quyết, tiên lực điều dưỡng mạnh hơn hẳn yêu lực, loáng thoáng mơ hồ đã suy đoán được phần nào.
Bạch Quyết không nói thêm nữa, hắn không tàn nhẫn đến mức buộc Thượng Cổ phải chính miệng nói ra “Là huynh hại chết Chích Dương”.
Đối với chính mình hay Thượng Cổ đều quá tàn nhẫn.
Hắn một mình đến đài Càn Khôn một chuyến, trở lại điện Trường Uyên, Thượng Cổ đang dựa vào cột đá trong điện chờ hắn.
“Thần giới sắp phong bế rồi, Mộ Quang bọn họ đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Ừm, Mộ Quang, Vu Hoán và Cổ Quân đã lên đường đến Tiên giới trước, chúng thần còn lại đều đã phong bế thần thức, tiến vào ngủ say.”
“Tốt.” Bạch Quyết nói, đi ra ngoài.
Thượng Cổ theo hắn ra ngoài điện.
Bầu trời đêm trăng sao ảm đạm, Bạch Quyết đưa lưng về phía ánh đèn trong phòng, không thấy rõ sắc mặt lúc tỏ lúc mờ.
“Muội định thế nào?”
Giọng nói trong trẻo lại áp lực suýt nữa bị bóng đêm nồng đậm bao phủ, Thượng Cổ ngẩn người, mới phản ứng lại đây là Bạch Quyết đang hỏi nàng.
“Ta định phong ấn thần thức và thần mạch, hạ phàm làm tán tiên tiêu dao mấy vạn năm.” Thượng Cổ chần chờ một lát, vẫn nói ra mong muốn chân thật nhất dưới đáy lòng.
Chiến thần tắm máu, nàng chung quy không quá thích.
“Huynh thì sao, Bạch Quyết?”
Bạch Quyết không lập tức trả lời, hắn nghĩ nghĩ, mặt mày giãn ra, nói: “Cũng không khác mấy với muội.”
Kỳ thật khác nhau rất lớn.
Bạch Quyết không giữ lại thân thể, thân thể cùng thần thức của hắn đều hóa thành bụi trần, theo gió phiêu lãng, đi qua núi cao sông dài biển lớn, vuốt ve muôn vạn sinh linh thế gian.
Sáu vạn năm sau, tình cờ gặp cơ duyên, giường băng ở Bắc Hải tụ tập lại những bụi mù bay khắp nơi như lục bình trôi, lưu giữ tại vùng đất cực hàn này, đóng băng ngàn năm.
Chuyện xưa kể xong, con đường đá thật dài cũng đi đến điểm cuối.
tay Thiên Khải không biết khi nào đã nắm lấy tay hắn, đang siết chặt, âm thầm cho Bạch Quyết một chút an ủi và chống đỡ.
Bạch Quyết lau nước mắt, hắn càng kể càng bình tĩnh, giọng nói không có một chút rung động, chỉ có lớp mồ hôi mỏng trên thái dương và lòng bàn tay mới cho thấy hắn không muốn lộ ra vẻ yếu ớt trước mặt người khác.
“Tảng băng.” Thiên Khải thở dài, “Huynh suy nghĩ nhiều quá, Chích Dương làm như vậy chắc chắn có lý do của huynh ấy, huynh đừng tự trách mình.”
Thượng Cổ nghe vậy, vội vàng hùa theo: “Đúng vậy, Bạch Quyết, Chích Dương ngàn dặm vạn dò ta nói với huynh, tuyệt đối đừng vì huynh ấy ra đi mà tự trách tội mình, ta còn tưởng huynh chịu nghe…”
Kết quả là không hề.
Hàng mi rũ xuống của Bạch Quyết khẽ run rẩy, không nói gì thêm.
Thiên Khải nhìn qua liền biết Bạch Quyết vẫn không buông được, đành chờ sau này có cơ hội hiểu biết rõ ràng rồi lại khuyên cũng không muộn.
Y đưa mắt ra hiệu cho Thượng Cổ, nàng hiểu ý, gật gật đầu, bắt đầu nghĩ xem làm thế nào kéo đề tài sang hướng khác.
Vẫn là Thiên Khải nhanh trí: “Có điều, trong cơ thể của tảng băng sao lại có yêu lực của ta hộ thể? Thật kỳ quái.”
Thượng Cổ cũng muốn hỏi điều này.
Lúc ấy nàng và Chích Dương đều vô cùng kinh ngạc, nhưng sau khi Bạch Quyết tỉnh lại, nghe được việc này lại không có vẻ gì bất ngờ, chỉ hơi hơi sửng sốt, nàng vốn dĩ muốn hỏi, nhưng Chích Dương chết làm bọn họ không còn tâm tình lo chuyện khác, trong không khí tràn đầy áp lực và nôn nóng, đành phải thôi.
Nàng tò mò chờ đợi Bạch Quyết trả lời, thậm chí dán sát vào một chút, bị ánh mắt lạnh như băng của Bạch Quyết ép lui về.
Nhưng nhìn kỹ, lại có thể phát hiện, đôi con ngươi màu hổ phách quen thuộc kia đang giấu giếm né tránh.
“Sau này sẽ nói cho huynh.” Bạch Quyết nhìn về phía Thiên Khải, chỉ nói một câu này, liền bước nhanh đến điện Triều Thánh.
Hai người vội vàng đuổi kịp.
“Thần giới so với trước kia thay đổi quá nhiều.” Thiên Khải nhìn điện Triều Thánh không hề quen thuộc, cảm thán.
“Thật không?” Bạch Quyết theo bản năng hỏi lại.
Thiên Khải không nghĩ nhiều, bắt đầu lôi kéo Bạch Quyết đi đông đi tây, “chỉ chỉ trỏ trỏ”, miêu tả điện Triều Thánh hiện giờ mình nhìn thấy khác với trước kia cỡ nào, không quên trêu chọc Bạch Quyết: “Chủ thần điện hạ quang lâm cung điện này cũng không ít lần, sao thay đổi rõ ràng như vậy lại không nhận ra?”
Khóe miệng Bạch Quyết khẽ cong lên: “Ừm, đúng là không nhìn ra, hẳn là Cổ Quân bọn họ bố trí.”
Mà hắn, từ sau khi Thiên Khải đi rồi, vạn vật đều thành hư không, rất ít chú ý tới thứ gì nữa
“Đảo mắt mấy vạn năm không trở về Thần giới, cảnh thay đổi, người không còn, cũng là bình thường.” Thiên Khải nói, có lẽ nhớ tới bạn bè ngày xưa, ngữ khí nhảy nhót ban đầu đột nhiên trầm xuống, dâng lên thương cảm nhàn nhạt.
Nhưng y lại rất có ý thức chiếu cố cảm xúc của Bạch Quyết, nhận thấy ngữ khí mình không ổn liền lập tức cao giọng lên, nói xong còn cười ha ha, nghe lại có vài phần tự nhiên, như thể thật sự không thèm để ý.
Cũng may Bạch Quyết cũng không phải kẻ ngốc, sớm chiều chung sống bao nhiêu năm như vậy, bọn họ đều đã quá hiểu biết lẫn nhau.
“Thiên Khải.” Bạch Quyết gọi tên y, vẻ mặt dịu dàng: “Điện Trường Uyên, điện Thái Sơ, tất cả đều như cũ, tựa như huynh và ta.”
Tươi cười thật tâm thật lòng lần đầu tiên xuất hiện trên mặt hai người hôm nay, Thượng Cổ đang bận rộn bên cạnh thấy vậy ngây người.
Giữ lại ký ức của Hậu Trì, nàng biết Thanh Mục và Tịnh Uyên lưỡng tình tương duyệt, lại không ngờ, Bạch Quyết và Thiên Khải cũng đã sớm tâm ý tương thông sao?
Không coi ai ra gì, mắt đi mày lại như vậy, thật là! Đồi phong bại tục!
Thượng Cổ trong lòng rống giận, rốt cuộc không muốn phá vỡ hai người bày tỏ tâm sự với nhau, dù sao họ cũng coi như lâu ngày gặp lại, vì thế quay đầu đi tiếp tục yên lặng thi pháp dựng đài Triệu Thần.
Đài Triệu Thần đã xong, Bạch Quyết thi pháp dẫn động sấm sét, tiếng gió lạnh thấu xương phảng phất như tiếng ngâm xướng viễn cổ, từ xa tới gần, bao trùm toàn bộ Thần giới.
Thần thức giải phong ấn, hàng trăm hàng ngàn đốm sáng từ các nơi hội tụ lại.
“Cung nghênh Chủ thần trở về Thần giới!”.