Duyên làm phu quân

 
Editor: Thanh Việt
 
Mùng hai tháng hai là ngày Long đài đầu (rồng ngẩng đầu)*, ở nơi này chẳng những là một ngày hội mà còn là sinh thần của Kim Phong Hoa. Lúc còn ở Kim phủ, Tiên Y ước lượng Kim Phong Hoa lớn hơn nàng vài tuổi, đến lúc trước khi thành thân, trao đổi thiếp canh, nàng mới biết được cụ thể sinh thần của hắn vào ngày nào. Ở thời đại này mọi người đều dùng tuổi mụ, Tiên Y năm trước cũng vừa qua sinh nhật mười lăm tuổi cập kê, cho nên tính lên, hẳn năm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của Kim Phong Hoa. Mười sáu tuổi, ở trong ấn tượng của Tiên Y ngay cả thành nhân cũng chưa tính, nhưng ở Phái quốc luôn có những nhà đến tuổi này đã có con nối dõi, xem như khởi đầu môn hộ của một thanh niên. Hiện giờ bọn họ đã phân gia để sinh sống, trong nhà lớn nhất chính là Kim Phong Hoa, cho nên Tiên Y rất là coi trọng sinh thần của chủ gia đình, dụng tâm chuẩn bị.
 
*Ngày rồng ngẩng đầu (2/2): Ngày này bắt nguồn từ xã hội nông nghiệp cổ đại khi rồng, loài vật trong truyền thuyết Á Đông, được coi là vua của tất cả sinh vật và là tổ tiên của loài người, bắt đầu tỉnh giấc. Người dân cho rằng khi ngẩng đầu lên trời, rồng mang mưa đến cho nông dân. Ngày nay người Trung Quốc thường đi cắt tóc vào ngày này để xua đi cái cũ đón cái mới.
 
Trong thư quán, Kim Phong Hoa có nhân duyên rất tốt, nhưng thường xuyên ở bên nhau, ngoài Trương học sinh lần trước còn có thiếu gia của một ông chủ cửa hàng dầu muối Khâu học sinh và nhi tử của chủ quản sổ sách ở phủ thành Lương học sinh, bốn người này, Trương học sinh và Lương học sinh có quan hệ thân thích với nhau. Thê tử Lương thị của Trương học sinh là đường tỷ của Lương học sinh, lần trước người dì đưa tin tức cho Lương thị từ kinh thành chính là người Lương gia. Sinh thần của Kim Phong Hoa, dù không mời những người khác trong học quán thì cũng phải mời bốn vị này đến uống rượu, khăng khít thêm tình cảm, chuyện này chẳng những không mất lễ nghĩa, tương lai nếu ra làm quan, quan trường không thể thiếu bằng hữu.
 
Tiên Y ngoài việc chuẩn bị bàn tiệc và thiệp mời, còn cố ý nhìn thời gian ra ngoài chuẩn bị y phục cho Kim Phong Hoa từ rất sớm. Tàng không có tay nghề làm phát quan, nhưng có thể tự thêu một cái dây cột tóc, hơn nữa còn phải có giày và vớ, một thứ cũng không thể thiếu. Nói đến cũng buồn cười, có trượng phu nhà phú quý nào lại chuẩn bị y phục cho thê tử, ngay cả nội y linh tinh cũng là để thê tử chuẩn bị cho trượng phu, ngoại bào chẳng qua chỉ làm một hai cái, còn lại đều đến cửa hàng bên ngoài hoặc phòng thêu trong nhà chuẩn bị. Chỉ có Kim Phong Hoa không biết xấu hổ kia lại bá đạo, làm nàng cũng ngại lười biếng, không nói y phục, ngay cả túi thơm hà bao nàng cũng phải thêu vài cái.
 
Chẳng qua, Tiên Y cho rằng Kim Phong Hoa nhận được dù không mừng rỡ như điên thì cũng sẽ khen ngợi vài câu, không ngờ tuy Kim Phong Hoa cầm y phục mặc vào nhưng trên mặt lại không cao hứng lắm, trực tiếp nói với Tiên Y: “Sau này chỉ cần làm hà bao túi thơm cho ta là được, y phục trừ nội y, thì vẫn nên giao ngoại y cho người khác làm đi.”
 
Tiên Y còn tưởng Kim Phong Hoa ghét bỏ tay nghề của nàng, nhưng nàng lại không có tiền đồ dám nói vài câu oán hận với hắn.
 
Nào biết Kim Phong Hoa lại nhìn ra nàng có gì đó khó chịu, trực tiếp kéo nàng vào trong lòng, hôn đến khi cơn choáng váng của nàng qua đi mới nói: “Thêu thùa đối với người thường mà nói, rất dễ hỏng mắt, đôi mắt sáng của ngươi chính là đồ của ta, nếu để bị hỏng, ta sẽ không vui.”
 

Lúc này Tiên Y mới bừng tỉnh, lúc nàng từng chăm sóc Hàn di nương biết được, lúc trước Hàn di nương ở cữ không được nghỉ ngơi tốt, sau đó cả ngày đều phải thêu đồ để đổi lấy tiền, cho nên ngày thường chỉ cần đồ ở xa thì bà ấy không thể nhìn rõ. Hơn nữa khi có ánh nến còn dễ đỏ mắt rơi lệ, ánh sáng trong mắt ngày càng ít đi.
 
Nhìn bóng dáng Kim Phong Hoa đã ra cửa, trong đầu Tiên Y đột nhiên nảy ra một câu hỏi: Tình ái rốt cuộc là thứ gì? Nàng không biết Kim Phong Hoa có yêu nàng hay không, hắn cũng chưa từng nói, nhưng qua nhiều ngày như thế, dù hắn có chủ nghĩa đại nam tử rất mạnh nhưng đều làm mọi thứ tốt cho nàng. Nhất thời, Tiên Y rất mờ mịt.
 
Sinh thần Kim Phong Hoa vào trước lúc huyện thí, sinh thần của học sinh đương nhiên không có đạo lý lão sư phải đến chúc mừng, cho nên ngày này chỉ mời mấy hảo hữu của Kim Phong Hoa, gia quyến của bọn họ cũng đi theo đến Kim trạch, vào phòng khách Tiên Y đã chuẩn bị để tiếp đón nữ quyến.
 
Tháng hai trời vẫn còn lạnh, Tiên Y mặc váy màu phấn hồng đơn giản, đeo một bộ trang sức đón xuân Kim Phong Hoa chuẩn bị cho nàng. Từ trâm cho đến khuyên tai một thứ cũng không thiếu, ngay cả một đôi vòng tay bằng vàng chạm rỗng cũng là buổi sáng Kim Phong Hoa đưa cho nàng, hoa văn đều đi chung một bộ, Tiên Y chỉ cần liếc mắt đã biết do Kim Phong Hoa tự làm. Đặc biệt là mặt trong của trang sức Kim Phong Hoa rất thích để lại một ký hiệu chỉ có Tiên Y biết, đó là hình mẫu đơn, có điểm tương tự với hình xăm trên xương quai xanh nàng.
 
Nhóm nương tử tới đều không tính là xa lạ, chỉ có tức phụ của Khâu học sinh bởi vì lúc trước luôn ở trong phủ thành hầu hạ công công bà bà nên đây mới là lần thứ hai Tiên Y gặp mặt. Ba học sinh kia đều lớn tuổi hơn Kim Phong Hoa, thê tử bọn họ tất nhiên cũng không nhỏ hơn Tiên Y, chỉ là tâm Tiên Y đã không còn là một tiểu cô nương nữa, còn có Tưởng thái thái dạy dỗ nên đa số thời điểm mọi người đều nói chuyện rất vui vẻ. Bởi vì không phải người lạ, Lương thị ngồi bên cạnh Tiên Y mở miệng nói: “Ngươi biết tin phu nhân huyện lệnh nhiễm bệnh chưa?”
 
Tiên Y gật đầu, lần trước phủ huyện lệnh còn phái ma ma tới đây giải thích.
 
“Ta nghe nói, không phải phu nhân huyện lệnh đổ bệnh đâu, là Đại cô nương nhà họ bị bệnh.” Lương thị là người khá kỳ quái, nàng ta thích nghe chuyện bát quái, cũng thích nói chuyện phiếm cùng người khác, nhưng thú vị nhất chính là, lúc có người ngoài nàng ta lại không nói gì, những tin tức bát quái đều được lưu trữ lại, chờ đến lúc cùng ở chung với đám Tiên Y nàng mới như chặt cây đậu, đào đất ra nói. Vì thế chưa bao giờ nàng ta bàn luận thị phi nhà người thân cận với mình, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất Tiên Y thích chơi đùa cùng nàng.
 
Tiên Y cả kinh, che miệng nói: “Không thể đi.”
 

“Cũng không hẳn… Ta cũng nghe nói.” Nương tử Hoắc thị của Lương học sinh bởi vì có quan hệ thân cận với Lương thị nên hay thường xuyên tới lui cùng Tiên Y: “Bọn họ nói trong viện Ngưu Đại cô nương có người chết.”
 
“Đã chết người?” Cam thị nhát gan, nghe thấy chuyện này mặt mũi trắng bệch.
 
“Không phải đã chết rồi sao, hơn nữa còn là nam nhân, chết trong tịnh phòng của Ngưu Đại cô nương.” Lương thị bĩu môi, khinh thường nói.
 
“Vậy…… Vậy không phải thanh danh của Ngưu Đại cô nương bị huỷ hoại rồi sao.” Cam thị run run một chút, nhỏ giọng nói.
 
“Huyện lệnh luôn nói nam tử đó đã chết từ lâu, hơn nữa lúc tên đó chết, tịnh phòng có người đến quét tước, căn bản không thấy người nào hết. Nhưng ai biết có phải là đang che giấu hay không, mặc kệ nam nhân kia đã chết bao lâu, chính là bị tìm ra ở tịnh phòng một cô nương, nói toạc ra cũng là như vậy.” Lương thị ném khăn cười khẩy nói.
 
Hoắc thị vội gật đầu, lại lôi kéo mấy người thấp giọng nói: “Các ngươi biết kia nam nhân là ai không?”
 
Mọi người đều lắc đầu.
 
 

“Là huynh đệ của tiểu thiếp của hoàng thương Lưu gia ở phủ thành, ngày thường ỷ vào mình là thê đệ của Lưu gia, hoành hành ở Lâm Thanh.” Hoắc thị lại đè giọng xuống thấp hơn, nhẹ nhàng nói: “Thân thích nhà mẹ ta là ngỗ tác*, lần này được huyện lệnh mời đến, ta nói cho các ngươi biết, thê đệ của Lưu gia kia là do mã thượng phong* mà chết.”
 
*Ngỗ tác: người khám nghiệm tử thi.
 
*Mã thượng phong: là bệnh đột tử khi đang quan hệ, ngày nay được biết là do tai biến mạch máu khi quan hệ.
 
“Ai nha! Thật là!” Cam thị bị ghê tởm quá sức, che miệng nói: “Sau này Ngưu Đại cô nương còn có thể xuất giá sao nữa!”
 
“Còn xuất giá cái gì, bị kiện đến nơi rồi, không nói sao tên kia có thể vào trong phủ huyện lệnh, chỉ cần nói đến nguyên nhân cái chết, Ngưu đại cô nương liền hoàn toàn bị huỷ hoại. Huống chi thường ngày tiểu thiếp Lưu gia kia còn được sủng ái, huynh đệ duy nhất của cô ta đã chết, sao có thể bỏ qua? Cho dù là huyện lệnh cũng sẽ bị chọc đến một thân thương tích.” Lương thị hừ lạnh nói.
 
Tiên Y xem như được mở rộng tầm mắt, cũng không biết ai hận Ngưu Đại cô nương như vậy, lại dám đánh một chiêu mạnh chỉnh ả. Nói Ngưu Đại cô nương trộm người thì nàng không tin lắm, dù sao cũng là cô nương quan gia, trong lòng còn tơ tưởng Kim Phong Hoa, sao có thể đi tìm một tên hỗn đản yêu đương vụng trộm được. Chuyện này xảy ra, đừng nói phía bọn họ không còn có thể nhớ nhung Kim Phong Hoa, cho dù ai mà có chút của cải cũng không có khả năng dám lấy Ngưu Đại cô nương. Nhưng nói như thế nào thì huyện lệnh cũng chỉ là tiểu quan địa phương, không có căn cơ gì, ai cũng sẽ không vì vậy mà đi hy sinh một nhi tử.
 
“Chờ coi đi, đừng nói phủ huyện lệnh, liền nói phủ thành Lưu gia sẽ phải làm ầm ĩ.” Hoắc thị cầm hạt dưa lên cắn.
 
Tiên Y bỗng nhớ tới lúc trước nàng từng hỏi qua Kim Phong Hoa vì sao không kết bạn với những học sinh đặc biệt nổi bật trong thư quán, lúc ấy Kim Phong nói với nàng, bởi vì trong nhà những người đó rất phức tạp. Chính thê hồ đồ, luôn có cái gọi là thê hiền thì phu không họa, dù những học sinh nổi bật đó có năng lực nhưng hậu trạch không yên, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Cho nên dù có bao nhiêu con trắc thất chịu khổ, con chính thất tàn nhẫn độc ác, pháp luật gìn giữ con chính thất của Phái quốc vẫn luôn rất cần thiết, nếu nam nhân não tàn mà chính thất lại không có gì bảo vệ, Phái quốc đã sớm hỗn loạn.
 
Nhưng mà đối với thảm án phủ huyện lệnh, Tiên Y rất tự nhiên nghĩ tới Kim Phong Hoa, dù gì mọi việc cũng quá trùng hợp, nàng vừa nhận được thiệp, gần như qua ngày hôm sau phủ huyện lệnh liền xảy ra chuyện. Nhưng nghĩ lại nhiều ngày qua Kim Phong Hoa đều bình thường, nàng lại cảm thấy mình đã nghĩ nhiều rồi, dù phu nhân huyện lệnh hùng hổ doạ người, nhưng bà ta vẫn chưa mang đến phiền toái gì cho Kim Phong Hoa, hắn không cần thiết phải mạo hiểm đi giáng họa cho danh dự khuê nữ nhà người ta.
 
Sinh thần Kim Phong Hoa xem như chủ và khách đều vui vẻ, mấy người họ sau khi ước hẹn thời gian cùng đi huyện thí liền đưa thê tử mình về nhà. Càng về đêm Tiên Y càng cố gắng làm cho Kim Phong Hoa thoải mái một hồi, ngày hôm sau thiếu chút nữa Tiên Y không dậy nổi, nằm đến qua buổi trưa mới mệt mỏi bóp eo bắt đầu dùng cơm.

 
Mười sáu tháng hai là ngày năm nay được định ra để thí khảo, từ sáng sớm Kim Phong Hoa đã không hề ám lực thu dọn đồ đạc để lên xe ngựa, Tiên Y cố ý vì hắn làm một cái ba lô, vì vẻ ngoài của nó có chút kỳ lạ nên tất nhiên không thể mang vào trường thi, nhưng ba lô tiện dụng hơn tay nải nhiều, có thể dễ dàng lấy đồ. Vì huyện thí không cần phải ở bên trong nên Tiên Y cũng không làm cho hắn nhiều thức ăn, chỉ bỏ vào chút điểm tâm cùng với một bộ y phục dự phòng. Tiên Y còn làm cho Kim Phong Hoa một cái túi đựng bút lông, không phải mấy loại từng được lưu hành ở Phái quốc, đây là do Tiên Y dựa theo hình của kiếp trước làm ra, khi trải ra là hình chữ nhật, cắm bút vào làm túi đựng bút, khi lấy bút ra rất dễ, dùng xong thì cuộn tròn lại rồi dùng dây thừng buộc chặt. Hình như Kim Phong Hoa khá vừa lòng, nắm tay Tiên Y một hồi lâu mới buông ra, Tiên Y đứng ở cửa, nhìn xe ngựa của phu quân chậm rãi rời đi.
 
“Chủ tử, Tiền gia phủ thành đưa ngân phiếu cho chúng ta.” Quan Kỳ lấy ngân phiếu từ trong ngực áo ra đưa cho Kim Phong Hoa xem qua.
 
“A? Xem ra là xong rồi hả?” Kim Phong Hoa không thèm xem qua ngân phiếu nói.
 
 
“Đã biết, rút người chúng ta về đi.” Kim Phong Hoa nhếch khóe miệng nói.
 
“Vâng, chỉ là hình như Tiền gia cố ý tìm chủ tử muốn hợp tác.” Quan Kỳ tiếp tục nói.
 
Kim Phong Hoa không thèm để ý: “Lần này không cần, đừng tiết lộ thân phận, trước để bọn họ lại, về sau sẽ hữu dụng.”
 
Giải quyết phiền toái cho nữ nhân của mình là điều hắn vốn nên làm, nhưng nếu là chỉ giải quyết phiền toái thôi, nhưng không kiếm thêm lợi thì không phải Kim Phong Hoa, nhìn một cái đi, này còn không phải là tất cả các bên vui mừng sao.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận