Duyên làm phu quân


 
Editor: Thanh Việt
 
Sau khi Chu thị rời khỏi, Tiên Y liền phân phó người chuẩn bị đồ đạc, tuy rằng không phải muốn mang toàn bộ đồ trong nhà đi hết, nhưng quần áo mặc còn có một số vật dụng cần thiết, tất cả đều phải bỏ sẵn vào trong rương, cho dù Kim Phong Hoa trở về nói việc làm con nuôi không được, nàng đến lúc đó chỉ cần mở ra hoặc là lập kế hoạch khác là thì vẫn kịp. Hoành thành cách Lâm Thanh ước chừng mười ngày đi đường, cho nên sau khi Chu thị rời khỏi Lâm Thanh, thời gian đến viện thí chỉ còn có hai mươi ngày, mấy ngày gần đây Tiên Y cũng nhận được thư của Kim Phong Hoa, đếm kĩ ngày một chút, Kim Phong Hoa còn cần khoảng ba ngày nữa mới có thể về đến nhà. Tiên Y không dám trì hoãn, tin báo tới đã xác thực và nói rõ thời gian Kim Phong Hoa sẽ được nhận làm con thừa tự, giờ này khắc này, hắn không còn là thứ tử của Lâm Thanh Kim gia nữa, lắc mình biến hoá, hắn đã thành cháu đích tôn nhị phòng của võ tướng Hoành thành.
 

Một ngày mặt trời vừa lặn, Tiên Y dùng xong cơm tối thì trở về nội thất, vốn định lại thêu cho Kim Phong Hoa một cái đai lưng, nhưng lúc này bên ngoài đột nhiên cuồng phong lại gào thét, ngọn đèn dầu trong phòng cũng bắt đầu nương gió mà lắc lư, ánh đèn lập loè làm Tiên Y rất không thoải mái, nàng híp mắt nói với Bích Tỉ: “Đóng cửa sổ lại đi.”
 
Bích Tỉ vội vàng đi đến gần cửa sổ, duỗi tay định đóng cửa sổ lại phát hiện mưa phùn đang đậu trên tay nàng, “Thiếu phu nhân, sợ là sắp có cơn mưa to.”
 
Tiên Y ngẩng đầu nhìn bầu trời đen như mực ngoài cửa sổ, tiếng những giọt mưa rơi quả nhiên dần dần lớn hơn, từng trận gió lạnh theo động tác đóng cửa sổ của Bích Tỉ mà bị nhốt ở bên ngoài cửa sổ.

 
Bạn mưa càng rơi càng lớn hơn, Tiên Y sai mấy bà tử trong viện đi các phòng xem xét, nàng được Bích Tỉ hầu hạ vào tịnh phòng tắm một trận, rồi một làn nữa trở lại giường nằm, thời gian lúc này đã không còn sớm, Tiên Y cũng sợ hại mắt nên buông màn che xuống chuẩn bị nghỉ ngơi. Nằm trên giường, Tiên Y nhìn nóc giường, có lẽ do biết Kim Phong Hoa sắp trở lại, tâm tình nàng có chút phức tạp, ngủ không yên, chỉ mới nằm xuống như vậy hồi ức không có Kim Phong Hoa ở cạnh mấy ngày nay dần dần tuôn ra. Có lẽ là do ngày từ thời điểm không có người nhìn chằm chằm nàng làm nàng cảm thấy mới mẻ, lại đến chuyện Kim gia ở Lâm Thanh đột nhiên đến thư quán làm loạn, tâm tư của nàng hoàn toàn không muốn danh dự của hắn bị bôi đen, tuy rằng không cần nàng tự ra mặt đối chất xử lí, nhưng thực sự nàng cũng đã khẩn trương mấy ngày, cũng may chỉ là hữu kinh vô hiểm, chờ đến khi Kim Phong Hoa dọn khỏi Lâm Thanh, Kim gia ở Lâm Thanh mang đạo đức xấu cũng không có khả năng đi theo làm ầm làm ĩ, bằng không chính người ở Hoành thành nhất định sẽ không buông tha cho bọn họ. Nhưng còn không chờ nàng thả lỏng được mấy ngày thì Kim Nhị thái thái lại chạy tới, mặc dù vui vẻ nói chuyện với nhau, nhưng khi Chu thị còn ở Lâm Thanh lại làm nàng có cảm giác như đang đối đầu với đại địch.
 
Nghiêng người, Tiên Y vuốt khăn trải giường bên cạnh, hiện tại mọi sự đều thuận lợi, nàng cũng được nhàn nhã, thế nhưng trong đêm đen, nàng lại bắt đầu nhớ nhung Kim Phong Hoa, nhớ sự bá đạo của hắn, nhớ sự chấp nhất của hắn, thậm chí nhớ sự ngoan độc của hắn. Dùng tay che mắt lại, Tiên Y cười khổ, nếu đổi lại là nữ nhân của thế giới này chắc là sẽ không giống như nàng, mỗi ngày đều chuẩn bị tốt việc sẽ bị người đầu ấp tay gối bỏ, nàng trước giờ luôn là người nghĩ sự việc đến tình huống xấu nhất mà, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây vẫn là do nàng không tin tưởng Kim Phong Hoa, bất luận là hắn tốt với nàng bao nhiêu.
 
“Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân!” Đại môn bên ngoài hình như có người mở ra, tiếng mưa bên ngoài truyền vào nội thất, tiếng người gọi nàng bên ngoài có chút mơ hồ nghe không rõ.
 
“Gọi cái gì thế? Thiếu phu nhân đã đi ngủ.” Bích Tỉ thắp sáng đèn lồng đi đến cửa nhíu mày hỏi.
 
“Bích Tỉ cô nương, nói với thiếu phu nhân một tiếng, thiếu gia đã về rồi.” Bên ngoài là bà tử làm ở tiền viện, một thân mặc áo tơi, nước mưa theo tóc bà ta chảy xuống mặt rồi chảy xuống vạt áo trước, thoạt nhìn rất là chật vật.


 
Tiên Y lúc này đã nằm không được, vén lên màn che hướng về phía bên ngoài hô: “Bích Tỉ Bích Tỉ! Lại đây giúp ta thay quần áo.”
 
Bích Tỉ đáp lời liền chạy vào nội thất, Tiên Y đang cầm áo ngoài mặc lên người, Bích Tỉ vội vàng duỗi tay trợ giúp, Tiên Y dựa theo động tác của Bích Tỉ, suy nghĩ không biết lại bay về nơi nào, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, giống như là rất muốn nhìn thấy người đó, lại giống như là sợ hãi nhìn thấy người đó, trong lòng ngực giống như đang nhốt một con thỏ, trái phải đều không yên ổn.
 
Gió ban đêm thực sự quá lớn, ngay cả Kim trạch được tu sửa cẩn thận cũng khó tránh khỏi có đôi chỗ bị dột nước, Kim Phong Hoa đi giày dành cho đêm mưa, Quan Kỳ bên cạnh giúp che dù, người bị ướt hơn phân nửa. Kim Phong Hoa xa xa nhìn nhị môn, ngoài mặt là bình tĩnh, nhưng trong lòng lại một đoàn lộn xộn, mới qua hơn nửa tháng, hắn liền giống như điên rồi, trừ bỏ lúc làm việc, thời gian còn lại đều nghĩ đến tiểu nữ nhân trong nhà, sợ nàng nóng, sợ nàng lạnh, lại sợ nàng đi ra khỏi cửa bị tên háo sắc nào nhìn thấy, sợ nhà tên cha khốn nạn của hắn gây phiền phức cho nương tử của mình. Đây quả thực rất không giống hắn, kiếp trước hắn trừ việc ngủ rồi giết người thì lại nghĩ đến chuyện làm sao có lợi nhất cho bản thân, rất ít người nào có thể ở trong lòng hắn, chỉ sợ người đáng giá để hắn nhớ lâu nhất là Thôi công công, cho dù những đối thủ dụng tâm tính kế hắn, trong đầu hắn bọn chúng chỉ là một chuỗi văn tự và một kí hiệu, thậm chí cả vẻ ngoài của bọn họ cũng chỉ nhớ mơ hồ. Kiếp trước Tiên Y là người hắn hạ thủ giết chết đầu tiên, nhưng hiện tại Tiên Y là người duy nhất hắn để trong lòng, hay đây chính là cái luân hồi báo ứng mà người ta nói? Kim Phong Hoa cười khổ, bước chân nhanh hơn, cho dù bây giờ hắn cầm kiếm, cũng không thể làm đến cảnh giới không gì vướng bận.
 
Một chút ánh sáng trước mắt, Kim Phong Hoa nhìn nữ tử đang đứng ở nhị môn, một thân váy áo màu sắc đơn giản bình thường, bên cạnh nàng là Bích Tỉ đang che ô, trong con mưa to sắc mặt của nàng có chút trắng bệch, không biết đã đứng đó bao lâu. Kim Phong Hoa không hề suy nghĩ, không tự chủ được liền vận khí dùng khinh công, duỗi tay ôm Tiên Y, dính vài giọt mưa là đã bay xuống dưới mái hiên của chính phòng, Tiên Y bị hắn ôm vào lòng, mặt tất nhiên cũng nóng đến lợi hại, tuy rằng không phải lần đầu tiên hắn dùng khinh công đưa nàng đi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thân mật với nàng như vậy trước mặt người khác. Nhưng rất thần kì, tâm tư đang nhảy loạn xạ của Tiên Y nháy mắt liền bình thường trở lại, giống như Kim Phong Hoa là trụ cột trong lòng nàng, chỉ cần thấy hắn tức khắc tâm nàng liền kiên định, cả người không còn căng thẳng.
 
“Lâu như vậy có nghĩ đến ta?” Kim Phong Hoa ôm nàng vào nội thất, nói vào tai nàng.

 
Tiên Y chỉ gật đầu, nhưng nàng có cảm giác Kim Phong Hoa vừa hỏi vừa nghiến răng nghiến lợi.
 
Kim Phong Hoa không nói gì, đặt Tiên Y lên giường, trực tiếp đi vào tịnh phòng, qua một lát hắn đã đổi một bộ áo trong khác đi đến mép giường, dùng đôi mắt hung tợn nhìn Tiên Y, nhưng tay lại nhẹ nhàng như đang bóp đậu hũ: “Ngươi nếu dám phản bội ta, ta liền biến ngươi thành thi thể ướp đá không thể rời khỏi tầm mắt của ta.”
 
Tiên Y cả người run lên, nhưng còn chưa kịp kinh hoảng đã bị Kim Phong Hoa đè lên, hơi thở quen thuộc, mùi thơm quen thuộc, hai người chạm vào nhau thật ấm áp, Tiên Y lập tức choáng váng, chỉ nhớ rõ Kim Phong Hoa thương tiếc nàng như ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rớt, làm trái tim nàng mềm nhũn, đến nỗi câu nói tàn nhẫn đằng trước của hắn liền lần lượt bay vào không trung, tan biến không còn thấy tăm hơi.
 
Kim Phong Hoa về nhà trước thời gian dự tính, sau đó Tiên Y mới biết được hắn cư nhiên lại bỏ xe ngựa, tự mình cưỡi ngựa chạy từ Hoành thành về Lâm Thanh, không kể ngày đêm thúc ngựa mới có thể về nhà trước thời gian ba ngày, muốn nói trong lòng nàng không xúc động gì tuyệt đối là không có khả năng. Tiên Y dù không nhìn ra tình cảm của Kim Phong Hoa với mình, nhưng nàng cũng biết trước mắt hắn tuyệt đối không buông tay nàng, càng miễn bàn đến chuyện tìm nữ nhân khác để thay thế vị trí hiện tại của nàng. Có lẽ mấy ngày nay Kim Phong Hoa rất mệt mỏi, cho nên khi Tiên Y đã xuống giường rồi thì hắn vẫn còn ngủ say, Tiên Y trước tiên là rửa mặt chải đầu, sau đó liền dọn dẹp hành lí của Kim Phong Hoa ngày hôm qua mang về, chỉ cần chờ hắn ngủ dậy là có thể cùng nhau dùng bữa sáng.
 
Kim Phong Hoa bởi vì muốn ra trận phải mặc quần áo nhẹ nhàng, cho nên chỉ mang hai cái tay nải, một cái đựng quần áo tắm rửa thường ngày của hắn, đều là đồ nàng may cho hắn, còn mấy cái áo ngoài cửa hàng làm thì hầu hết hắn đều vứt ở Hoành thành, lần này cũng không mang về, còn cái còn lại là một con dấu công văn được bọc trong quần áo, còn có mấy cái tráp bằng gỗ đàn, mấy cái tráp đó đều rất nặng, trong đó có một cái khắc hình hoa mẫu đơn, chắc cũng chiếm quan trọng ít nhiều. Theo lí mà nói, Tiên Y hẳn phải chỉnh lí tốt đồ đạc sở hữu, ít nhất trước kia nàng tuyệt đối sẽ không mở tráp ra, chỉ là, không biết có phải do trời cao an bài, Tiên Y mang lá gan lớn thêm không ít cẩn thận mở cái tráp khắc một bông hoa mẫu đơn ra, bên trong đều là giấy Tuyên Thành được vẽ lên, mã những bức hoạ đó vẽ người, không phải ai khác, toàn bộ đều là Tiên Y. Có bức là vẽ mặt, có bức là vẽ nửa người, nhưng rất giống thật, đều có góc độ khác nhau, vẻ mặt người trong bức hoạ cũng khác biệt, thậm chí còn có vài bức nàng đã cởi nửa đồ ra rồi, cho dù không mặc quần áo, vẽ như vậy ở thời đại này này cũng coi như là có chừng mực, đầy đủ hương vị.
 
Tay Tiên Y run run đóng cái tráp thật nhanh, nàng giống như người đã gả chồng nhiều năm, đột nhiên lại phát hiện trượng phu có thói quen chụp lén mình, nàng kinh ngạc với trình độ biến thái của hắn, lại sợ hãi việc mình nhìn lén bị trượng phu phát hiện, tư vị trong lòng thật cổ quái, có chút tức giận, nhưng lại hơi cảm thấy ngọt ngào.
 

Có cái đầu tiên như vậy, những cái tráp khác Tiên Y không dám nhìn, dọn dẹp đồ vật xong liền nhanh chóng trở về nội thất, Kim Phong Hoa vẫn còn đang trong mộng, nàng thở hắt ra, tâm tình hồi lâu mới có thể bình tĩnh trở lại.
 
Bên ngoài trời mưa đã tạnh, ngày hôm qua bởi vì mưa to gió lớn, không ít hoa cỏ cây cối trong vườn đã bất hạnh bị huỷ hoại. Tiên Y nhìn về phía đám cỏ bị mưa tẩy sạch, muốn làm não mình trống rỗng, nhưng trong đầu nàng đều nhớ về mấy bức hoạ trong tráp kia.
 
“Thiếu phu nhân, người Kim gia Lâm Thanh lại tìm đến.” Bích Tỉ tiến vào nhỏ giọng bẩm báo.
 
Tiên Y quay đầu, nhíu mày nói: “Thiếu gia không phải đã phân phó các ngươi người tới đều đuổi đi sao?”
“Hôm qua Nhị thiếu gia trở về, lại phân phó người gác cổng, nói muốn gặp lại nhà này.” Bích Tỉ tất nhiên không dám xằng bậy, việc này khẳng định có mệnh lệnh của Kim Phong Hoa .
 
“Ai tới?” Tiên Y ngồi ở bàn trang điểm cầm bộ diêu cắm vào búi tóc, để Bích Tỉ giúp nàng đổi một chiếc váy khác.
 
“Là Nhị thiếu gia của họ, còn có lão thái thái và Đại phu nhân, lão thái thái nói rõ muốn gặp thiếu phu nhân ngài.” Bích Tỉ thấp giọng trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận