Duyên làm phu quân


 
Editor: Thanh Việt
 
Nơi già trẻ Kim gia muốn đến tị nạn là Thanh Châu ngay cạnh Lâm Thanh, phụ thân lão thái gia cũng đã từng là một đại quan biên cương, ở Thanh Châu cũng nắm vài miếng đất, Lâm Giang Thanh Châu, nối thẳng kinh thành, là một con sông trải rộng hầu hết ở phía nam Phái quốc, ở đó có cảng lớn số một số hai của Phái quốc, bởi vì giao thông thuận tiện, mậu dịch* cũng lui tới cực kì thường xuyên, Thanh Châu cũng giàu có khác với các thành trấn khác. Thật ra, nếu không phải tổ trạch của Kim gia ở Hoành thành, Trương lão phu nhân thực tế lại càng thích sống ở Thanh Châu, bởi vì bà chính là người địa phương của Thanh Châu, năm đó Đại lão thái gia cưới bà ở Thanh Châu, hiện giờ tổ trạch nhà mẹ đẻ của Trương lão phu nhân cũng ở Thanh Châu, trừ người trực hệ của nhà mẹ đẻ bà ra, mấy phòng khác cũng sinh sống ở Thanh Châu, lần này coi như Trương lão phu nhân được vẫy vùng ở chốn cũ. Từ Hoành thành đến Thanh Châu khá xa, đặc biệt còn là một đội người, xe nhiều ngựa nhiều hành lí cũng nhiều, trên đường cọ xát không ít, dựa theo tính toán của Kim Phong Hoa, muốn tới Thanh Châu mà không đến Lâm Thanh, chỉ sợ cần phải đi gần nửa tháng. Vì thời gian đi đường dài, trên đường phải ở khách điếm, Trương lão phu nhân không dám ở trạm dịch, cũng không dám dừng lại ở huyện nhỏ, đoàn người đi một mạch ra khỏi những thành trấn quanh Hoành thành có khả năng bị tập kích mới dám thở phào nhẹ nhõm, lão phu nhân cũng đã dám xuống xe ngựa ở ven đường uống miếng nước.
 

*Mậu dịch: Đầu tiên chúng ta cần hiểu từ “mậu dịch” là một từ ngữ Hán Việt, khi được dịch đơn giản nó có nghĩa là “Mua bán”. ... Mậu dịch cũng là từ ngữ để chỉ hình thức mua bán thông qua phương thức vận chuyển hàng hóa từ vùng này sang vùng khác, giữa các quốc gia với nhau.
 
Tiên Y ôm nhi tử ngồi trong xe, tiểu hài tử luôn mẫn cảm, thường thường phải cho Du nhi nhìn thấy bọn họ trên xe ngựa vào lúc dừng xe, bằng không một thời gian dài không nhìn thấy Tiên Y và Kim Phong Hoa, Du nhi sẽ khóc nháo không thôi, ngay cả Hổ Phách cũng không dỗ được. Du nhi lúc này đã có thể nói vài câu đơn giản, cho dù phần nhiều là nghe không hiểu nhưng Tiên Y vẫn như cũ không thấy mệt mà dạy nó nói chuyện, ngay cả Kim Phong Hoa cũng tò mò nhìn đứa bé này, phảng phất như vẫn còn đang thấy mới mẻ khi đứng ở cương vị phụ thân. Đối với Du nhi, Tiên Y cảm thấy Kim Phong Hoa có loại cảm giác với nó rất kì quái, rõ ràng hắn rất thích ở bên Du nhi thật ấm áp vui vẻ, nhưng lại tựa như vẫn muốn duy trì khoảng cách nào đó, còn có ánh mắt của Kim Phong Hoa khi nhìn Du nhi có đôi khi cũng mang theo sự phức tạp, bên trong luôn là thứ Tiên Y không thể hiểu được, vì thế nàng đoán rằng, sợ rằng Kim Phong Hoa đã sớm biết lai lịch của Du nhi, nhưng không biết vì nguyên do gì thằng bé vẫn chưa trở về bên cạnh cha mẹ thân sinh, Tiên Y rất hi vọng cha mẹ của Du nhi đều đã không còn nữa.
 

“Đi về phía trước một lúc nữa sẽ đến Mâu huyện.” Kim Phong Hoa cau mày lên xe, Tiên Y nhìn sắc mặt của hắn có chút không tốt.
 
“Làm sao vậy?” Tiên Y đặt nhi tử lên thảm, cho nó tự chơi với khoá lỗ ban*, cho dù nó không ghép được thì cũng có thể kéo dài trong thời gian nửa ngày.
 
*Khoá lỗ ban (hay còn gọi là khoá Khổng Minh): là một trò chơi ghép hình trí tuệ ở dân gian Trung Quốc, các bạn có thể lên google search để biết rõ hơn.
 
“Một lát nữa tới Mâu huyện, khi vào khách điếm không cần dỡ đồ ra, ta sẽ cho người nhìn khắp nơi xem.” Kim Phong Hoa đột nhiên nói.
 
Tiên Y cũng khẩn trương lên, nhỏ giọng lại cấp bách hỏi: “Có gì không ổn sao?”
 

Kim Phong Hoa nhớ tới lúc trước đi ngang Mâu huyện hình như có một thời gian từng có việc khách điếm bị cướp sạch, năm đó cũng coi như là một đại án, cho nên hắn trước khi đi cũng không có định sẽ cho đoàn xe đi đến Mâu huyện mà là chuẩn bị đến trấn bên cạnh nó, tuy rằng nhỏ hơn một chút, nhưng tốt xấu gì cũng an toàn. Nhưng Trương lão phu nhân không biết có phải muốn đối đầu với hắn hay không, bà ta yêu Mâu huyện sâu sắc, muốn ở trong khách điếm của Mâu huyện, nói là năm đó lúc bà ta cùng Đại lão thái gia về Hoành thành đã từng ở khách điếm kia, bà cũng muốn đi qua nhìn xem thử.

 
“Nàng đừng nghĩ quá nhiều, cũng không nhất định sẽ xảy ra chuyện.” Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng Kim Phong Hoa lại nghĩ khác, mà chuyện kiếp trước không có thường sẽ xảy ra ở kiếp này.
 
Số lượng xe thực sự không ít, chờ đoàn người tìm được khách điếm năm đó Trương lão phu nhân đã từng ở qua đã đến chạng vạng. Người đi đường đều mệt mỏi không chịu nổi, Tiên Y mệt đến nỗi chỉ có thể dựa vào trong ngực Kim Phong Hoa, đến khi vào được khách điểm cũng là do Kim Phong Hoa ôm vào, Trương lão phu nhân và Đại thái thái đen hết cả mặt, đều cảm thấy phu thê hai người không chú ý quy củ, ném hết mặt mũi của Kim gia. Các chủ tử tuy rằng không nhiều lắm nhưng cả hạ nhân và hộ vệ mang theo thực sự không ít, cũng may khách điếm này mấy năm nay đã được sửa lại xây thêm, bằng không dù Trương lão phu nhân có muốn nhớ lại kí ức cũ cũng không thể đem theo toàn bộ người đi vào được. Kim Phong Hoa cùng Tiên Y và Du nhi được phân tới phòng Thiên thượng hạng ở lầu hai, bởi vì bây giờ rất ít người du lịch, khách điếm từ trên xuống dưới có rất nhiều phòng trống, chư vị Kim gia không cần chờ liền vào phòng, sau khi ăn tối phải nghỉ ngơi thật tốt.
 
Kim Phong Hoa đầu tiên sai người đưa nước sang, lại đuổi đám nha đầu trong phòng ra ngoài, sau đó tự mình cởi quần áo của Tiên Y ra, ôm nàng vào trong bồn tắm, tỉ mỉ tinh tế tắm rửa cơ thể cho nàng. Tiên Y mơ mơ màng dựa vào thành thùng tắm, dưới ánh nến nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Kim Phong Hoa, bất tri bất giác lại có chút choáng váng, chỉ cảm thấy trong thiên hạ này nào có nam tử nào đẹp như vậy nữa, còn đối xử với nàng rất tốt, cho dù đã lâu như vậy nàng chưa mang thai nhưng hắn cũng chưa bao giờ đề cập đến, ngược lại lại tiêu tốn nhiều tâm tư trên người nàng, sinh hoạt hằng ngày không nói, ít nhất kiếp trước của nàng nàng cũng chưa từng gặp một nam nhân nào đích thân làm quần áo trang sức cho lão bà của mình, cũng chưa thấy một nam nhân nào bởi vì lão bà hắn thích ăn dưa hấu không thích ăn hạt, mà mỗi lần đều tỉ mỉ thay nàng lấy hạt dưa ra rồi đút nàng ăn, từ trước nay lại không cần nha đầu trợ giúp chỉ vì sợ nha đầu vụng về, làm vỡ nát dưa. Trong truyện trạch đấu, nàng cũng chưa từng thấy qua chỗ nào tiểu tam xuất hiện lão bà còn chưa nói gì, lão công đã ra tay trước dọn sạch chướng ngại còn phòng ngừa tro tàn cháy lại, càng đừng nói một đại nam nhân vì giúp lão bà bớt lo nghĩ, đều đặt mọi khó khăn lên người mình, chỉ để cho lão bà sống trong cảnh thế ngoại đào viên.
 

Trước mặt, một nam nhân tốt như vậy một đường phong trần mệt nhọc, việc làm trước hết không phải đi nghỉ ngơi mà là tắm rửa cho lão bà, này thật sự là muốn chiều hư nàng, đến nỗi ý niệm hoà li vì sợ hãi đại ma đầu đã sớm bị nàng ném ra xa vạn dặm, nếu thật sự hoà li, nàng còn có thể tìm một lão công thập nhị tứ hiếu như thế này ở đâu nữa chứ!
 
Tiên Y được Kim Phong Hoa mặc quần áo vào đặt lên giường, nàng còn giả chết ôm cổ Kim Phong Hoa không chịu buông tay, chỉ cảm thấy cọ xát ngửi mùi trên cơ thể hắn như vậy, thật là dù có nghìn vàng cũng không đổi.
 
Kim Phong Hoa hiểu nhầm Tiên Y, cho rằng nàng mệt nên làm nũng với hắn, vì thế còn mát-xa cho nàng, còn giải thích với nàng: “Nàng nằm trước đi, ta gọi Bích Tỉ vào canh nàng, đợi một lát nữa cũng đưa nhi tử lại đây, chúng ta cùng ở một phòng, nếu dưới lầu mang cơm canh lên, nàng trước đừng ăn, chờ ta trở lại.”
 
Tiên Y cọ cọ một lúc, cũng biết là Kim Phong Hoa có chính sự, liền buông tay ra, còn hôn lên mặt Kim Phong Hoa một cái. Kim Phong Hoa yêu nhất bộ dáng nũng nịu này của Tiên Y, ôm một lúc, lại tặng cho nàng một nụ hôn dài rồi mới lưu luyến không rời đi ra ngoài. Tiên Y chờ hắn vừa đi đã bảo Bích Tỉ gọi Hổ Phách đem Du nhi đến, nàng tự mặc quần áo, không lựa mấy bộ tay áo rộng hay đồ dài quết đất, chỉ chọn một bộ đơn giản, váy cũng không mặc, chỉ mặc quần, để cho Bích Tỉ chải một cho nàng một búi tóc không dễ rơi, trên đầu một cây trâm cũng không cài, hoa tai cũng bỏ vào hộp, cuối cùng nghĩ lại, vì đề phòng chuyện lỡ như, Tiên Y còn giấy ngân phiếu vào trong áo lót để tránh rớt đồ mất bọn họ lại không có tiền ăn cơm. Đến nỗi cái hộp Nghiêm tổng quản đưa cho, nàng thay thành một cái hộp nhỏ bình thường nhất không đục lỗ, chiếc hộp đó bên trong còn có tường kép, nàng đều bỏ vào tường kép, dù sao cũng là khế ước linh tinh, gập lại cũng khó bỏ vào, nhưng mà hộp nhỏ Tiên Y không ôm theo bên người mà đưa cho Quan Kỳ, Quan Kỳ là nô tài tử trung của Kim Phong Hoa, võ nghệ cũng cao, đồ để trong ngực hắn không dễ rớt.
 
Kim Phong Hoa vốn dĩ chỉ là có linh cảm, nhưng khi hắn chậm rãi đi xuống lầu dưới, liếc mắt đảo quanh người tới lui trong đại sảnh, tức khắc trong lòng liền hiểu rõ, khách điếm nhà ai mà lại có nhiều người có võ công ngồi trong đại sảnh như vậy, tuy rằng bọn họ còn đang dùng bữa, nhưng động tác rũ mi ngó khắp xung quanh vẫn bị hắn bắt gặp. Kim Phong Hoa đột nhiên có dự cảm không lành, hắn vẫn là xem nhẹ lai lịch của mấy người này rồi, chỉ sợ bọn người này không phải mã tặc hay bọn cướp đơn giản đâu, mà Trương lão phu nhân một hai đòi tới Mâu huyện, thật không theo lẽ thường, Kim Phong Hoa suy đoán, nơi của đại phòng nhất định có một nội gián đang ngủ đông, nội gián này đã ở Kim gia nhiều năm, lâu đến nỗi được Trương lão phu nhân tín nhiệm. Trong lòng Kim Phong Hoa quay cuồng, dưới chân lại không hề ngừng bước, làm như không có việc gì mà đi đến hậu viện, người của hắn đại đa số đều canh giữ bên đoàn xe, hắn lặng lẽ sai người đem đồ vật vô dụng đi tới mấy chiếc xe ngựa cuối cùng, chỉ chừa lại hai chiếc, tiếp theo dỡ bỏ ba chiếc xe ngựa, đem ba con ngựa đó lắp vào hai chiếc xe kia, nhiều thêm một con, dù chạy cũng nhanh hơn so với mấy xe chỉ có một con ngựa, còn con ngựa đơn độc hắn chuẩn bị để dự phòng, bất luận ai là người chạy cuối cùng cũng luôn có đường lui.
 
Làm xong hết, hắn lại lắc lư đi vào khách điếm, ai ngờ lại gặp mặt một người đội đấu lạp*, hai người chạm vai nhau, người nọ vội vàng xin lỗi liền vội vàng rời đi. Kim Phong Hoa vốn dĩ đi trước hai bước rồi lại theo sau gã kia, nhưng nhìn về hướng người nọ rời đi, trời đã tối một mảnh, tung tích của người đó không còn thấy đâu.
 

*Đấu lạp: mũ tre tròn có thêm khăn che mặt, phong cách đại hiệp ngày xưa đấy.
 
“Cát Đại Bằng.” Kim Phong Hoa quay đầu, nói thầm trong lòng, Trịnh Dịch Hiên hiện giờ bị người ngăn ở ngoài Hoành Thành, thủ hạ của y đệ nhất mãnh tướng cũng là bạn tri kỉ từ nhỏ của hắn vì cái gì lại ở Mâu huyện?
 
Tay đột nhiên nắm chặt một cái, trong lòng Kim Phong Hoa kinh hoàng, Hoành thành bị vây, nghe được tin tức mã tặc gia quyến Kim phủ đều trốn đi, sau đó bị người ta dẫn tới Mâu huyện, đây là trùng hợp hay chính là bẫy rập do người thiết kế, vì sao lại làm vậy? Kim Phong Hoa đi đến chỗ tối, làm một thế tay, lập tức có người từ nơi âm u phát ra động tĩnh nhỏ.
 
“Tra cho ta tình huống của Hoành thành, còn có hướng đi của mấy tên mã tặc đó, và cả động tĩnh của Trịnh Dịch Hiên nữa.” Hắn muốn nhìn xem, những người kia đến rốt cuộc là vì thứ gì, còn Trịnh Dịch Hiên sẽ sắm vai nhân vật gì trong đó.
 
Chờ đến khi Kim Phong Hoa quay về phòng mình, ban đầu định lặng yên chuẩn bị rồi không tiếng động mang theo thê nhi rời đi cùng, đột nhiên hắn sửa lại chủ ý, hắn gọi Quan Kỳ tới giao phó: “Ngươi nói cho thái thái hai phòng, nói chúng ta nghe thấy người khách điếm thương lượng, muốn tối nay chặn giết chúng ta.”
 
Kim Phong Hoa nhìn Quan Kỳ rời đi, lộ ra một ý cười tàn nhẫn, tin tức đưa đến hai phòng sẽ có hành động khác nhau, nếu có người động đậy, như vậy hắn cũng có thể sử dụng nó để làm mồi câu cá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận