Duyên làm phu quân


 
Editor: Thanh Việt
 
“Thiếu nãi nãi cẩn thận dưới chân.” Bích Tỉ nhảy xuống xe trước, đỡ Tiên Y xuống khỏi xe ngựa.
 

Tiên Y đứng yên nhìn quanh bốn phía, một loại cảm giác ngọt ngào như mật từ đáy lòng chảy xuôi xuống, đó vẫn là một toà nhà tam tiến, gần như là không khác gì so với khi ở Lâm Thanh, ngay cả các bố cục cũng đều giống nhau như đúc, trừ một số chi tiết chỏ mà ngày thường nhàm chán nàng thay đổi. Những chi tiết nhỏ đó là do nhàn rỗi mà nàng đột phá nghĩ ra được, nơi đó muốn thêm chút hoa, nơi này muốn thêm đôi ba cục đá, nói xong ngày hôm sau chính nàng còn không nhớ rõ, không ngờ được rằng Kim Phong Hoa lại nhớ rõ toàn bộ, còn thực hiện toàn bộ ở kinh thành.
 
“Vào trong phòng nhanh đi, kinh thành tuy rằng đỡ hơn so với Lâm Thanh, nhưng vẫn còn lạnh.” Kim Phong Hoa giúp Tiên Y kéo cổ áo lên, nắm tay nàng đi vào phía bên trong, hắn biết trong lòng Tiên Y đang cảm động, nhưng hắn cũng không nghĩ sẽ mượn chuyện này để tranh công, hắn là một nam tử, muốn cho thê tử mình một cuộc sống tốt, săn sóc nàng yêu quý nàng, đó là bổn phận của hắn, thê tử đã giao cả người mình cho hắn, lại là thứ hiếm lạ trong lòng hắn, sao hắn có thể không sủng nàng.
 
Tiên Y hít hít cái mũi, cúi đầu, mặt đỏ lên.
 
Kinh thành so với mấy năm trước không có gì biến đổi nhiều, chỉ là ngẫu nhiên sẽ có một hai nhà ở trong trí nhớ nàng mà giờ đã biến mất, Tiên Y lúc làm nha đầu cũng không thể nào ra khỏi cửa quá nhiều, cho nên cảm xúc của nàng đối với kinh thành cũng không sâu, đến lúc xe ngựa đi ngang qua nơi đã từng là Kim gia, nàng trộm vén mành lên nhìn, đại môn Kim gia đã đổi, còn sơn màu mới, biển hiệu trên cửa cũng đã đổi thành dòng họ khác, từ đầu tới đuôi đều triệt để biến thành nhà của người khác.
 
Bởi vì bố cục trong nhà giống với Lâm Thanh, Tiên Y cũng không có cảm giác xa lạ, nàng mang theo Du nhi đi vào nhị môn, lại thấy một vị phụ nhân đứng ở cửa của chính phòng, trong mắt toàn là nước cười tủm tỉm với nàng.
 

“Nương!” Tiên Y buông lỏng tay của Du nhi, xông thẳng vào lòng của phụ nhân kia, nước mắt tức khắc chảy xuống từ khoé mắt.
 
Trần thị ôm nữ nhi mà hốc mắt ướt đẫm, bà không phải là không nhớ con gái, nhưng nữ tử gả chồng chính là người nhà người ta, cho dù thương con cũng không thể đến ở trong nhà nữ nhi. Đời này bà chỉ có một đứa con gái như vậy cái gì cũng đáng giá, hiện giờ nữ nhi đã trở về kinh thành, sau này còn có thể thường xuyên qua lại, đối với người đã làm nô tài nửa đời như bà mà nói, nghĩ qua cũng chưa từng nghĩ.
 
“Đứa bé ngốc, khóc cái gì, làm thiếu gia phải chê cười rồi.” Tư tưởng là thứ ăn sâu bén rễ, Trần thị dù đã không còn là ma ma, nhưng Kim Phong Hoa đối với bà vẫn là chủ tử như cũ, là thiếu gia, giống như khi bà cự tuyệt ở cùng một nhà với nữ nhi, mỗi thời đại đều có quy củ và tư tưởng không thể vượt qua, cũng không thể bởi vì một người, một sự kiện mà có thay đổi khác.

 
Tiên Y chưa từng nói với mẫu thân mỗi người đều bình đẳng hay là thoát tịch là có thể nói chuyện nhân quyền với giai cấp thượng đẳng, nàng cũng không phải là mới xuyên không tới, nàng đã ở nơi này sinh sống mấy năm, cho dù nàng cả đời cũng không thể quên được sự giáo dục của kiếp trước, nhưng nàng cũng sẽ không âm mưu khiêu chiến sự ràng buộc đã bén rễ sâu ở thời đại này. Có chút kính sợ người khác là do từ linh hồn, ví như tình cảm chủ tớ của Trần thị đối với Kim Phong Hoa, ví như lần đầu tiên Tiên Y thấy Kim Phong Hoa giết người chôn xác. Nói vậy, chỉ có người vô tri mới không sợ.
 
“Nương, sao người lại tới đây? Gần đây rất tốt, con tin nương nói thoải mái là thoải mái, cũng không biết có phải người lừa con hay không.” Tiên Y kéo tay mẫu thân muốn đi vào trong, nghĩ nghĩ rồi lại quay đầu lại, vẫy tay với Du nhi, nói: “Gọi bà ngoại đi con.”
 
Du nhi còn nhỏ, nhưng từ nhỏ đã từng nghe qua bà ngoại này, vừa mới nãy mẫu thân rời khỏi còn làm nó có chút buồn, nhưng chốc lát Tiên Y gọi lại, nó lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười chạy lại, miệng rất ngọt hét lên: “Bà ngoại, bà ngoại, con là Du nhi.” 
 
Kim Phong Hoa cũng đã đi tới, tuy không có hành lễ, nhưng cũng hơi cúi đầu nói: “Nhạc mẫu.”
 
Trần thị trộm đánh giá Kim Phong Hoa một chút, lại nghĩ đến sự kinh ngạc cảm thán của mình khi vừa tới toà nhà này, bà đã biết được con rể này đối với nữ nhi mình là khăng khăng một lòng, một chút hoảng loạn cùng lo lắng khi ban đầu từ khi nữ nhi gả qua đã tan hơn phân nửa, chỉ là đáng tiếc con bé gả qua lâu như vậy cũng chưa có con, tuy rằng có Du nhi, nhưng người quen biết đều biết đứa trẻ này là hai vợ chồng Tiên Y nhặt được từ trên núi, không phải máu mủ. Cũng may con rể không thèm để ý tới con nối dõi, mẹ vợ như bà tất nhiên sẽ không nói gì thêm.
 

“Khí sắc của thiếu gia nhìn khá hơn so với lần trước.” Trần thị vừa nói vừa bế Du nhi lên, liếc mắt một cái không đủ lại phải nhìn thêm một lần nữa, cho dù trong lòng đã biết đứa nhỏ này không phải do nữ nhi sinh, nhưng vóc dáng bé nhỏ kia thật làm cho người ta thương tiếc, tim cũng phải tan thành nước, “Du nhi so với lần trước nhìn lớn hơn, cũng đã biết nói chuyện rồi, bà ngoại rất nhớ Du nhi đấy.”
 
Du ca nhi tuổi còn nhỏ, rất thích người khác khen nó, nói thích nó, vốn dĩ nó còn có chút xa lạ khi ở trong lòng Trần thị, lúc này lại cười đến càng thêm xán lạn.
 
Cả gia đình vào chính phòng, trong phòng cũng không khác gì so với ở Lâm Thanh, Tiên Y cảm thấy như đây là đã về đến nhà, tiếp đón mẫu thân ngồi xuống, bảo Bích Tỉ dâng trà thượng đẳng lên, Kim Phong Hoa bởi vì còn phải đi thư viện kinh thành thông báo nên liền mang Quan Kỳ theo đi ra ngoài, trước khi đi cố ý nói Trần thị có thể ở lại thêm vài ngày. Không có Kim Phong Hoa, Trần thị cũng tự nhiên hơn nhiều, đút cho Du nhi mấy miếng điểm tâm, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Ta nghe nói Hoành thành bên kia xảy ra chuyện?”
 
Tiên Y theo quán tính chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, làm như không sao cả nói: “Lúc xảy ra chuyện chúng con không ở Hoành thành, phu nhân đúng lúc muốn về lại Lâm Thanh thỉnh giáo Tưởng phu tử nên tránh thoát được.”
 
“Ai nha, thật đúng là trời cao phù hộ.” Trần thị ở hậu trạch khôn khéo thế nào cũng không có khả năng so được với kiến thức rộng rãi của nam nhân, bà vẫn luôn sống ở thôn trang giao với kinh thành, ngày thường cũng chỉ tiếp xúc với phụ nhân trong thôn trang, hoặc là tiểu nha đầu hầu hạ bà, ngay cả tin Hoành thành bị vây cũng là do người khác có thân thích ở nơi gần đó truyền tin đến, lúc này mọi việc đã qua, nữ nhi cũng không để ý, vì thế bà tin tưởng lời Tiên Y nói, trong lòng cũng âm thầm cảm thấy may mắn.
 
“Nương, chúng ta đã lâu không gặp, lần này người ở đây lâu một chút, dù sao qua một thời gian nữa phu quân sẽ phải thi Hội, chỉ có một mình con ở nhà cũng không có nơi nào để đi.” Tiên Y vừa thấy mẫu thân đã trở nên hoạt bát hơn, quấn lấy bà nói chuyện. 
 
Trần thị cũng có quyết định này, hiện tại bà chỉ lẻ loi một mình, tuy rằng có tiểu nha đầu ở bên, nhưng rốt cuộc vẫn không phải là nữ nhi ruột rà, trong khoảng thời gian này bà cũng đã nhìn thấy không ít thế gia kinh thành suy sụp biến mất, lão tỷ muội có quen biết trước kia không phải đi chết theo chủ tử, thì là bị bán đến một nơi không biết nào đo, so sánh trên dưới, bà đúng là may mắn, bà cũng coi như là một nô bộc sống thư thái nhất.
 
“Con ấy à, là kẻ có phúc.” Trần thị lôi kéo nữ nhi buồn bã nói.

 
Tiên Y cũng biết mẫu thân mình nhớ tới Kim gia và Trần gia kia, thời điểm Kim gia ngã ngựa, nàng và Kim Phong Hoa đều không có chút thương cảm nào, nhiều nhất là nàng nơm nớp lo sợ chuẩn bị đến lúc bị người ta đuổi ra khỏi nhà, chờ sau khi nàng phát hiện Kim Phong Hoa thật tình với nàng, thời gian đã qua lâu rồi, việc phải làm cũng chậm rãi nhiều lên, nhóm nô bộc đã từng ở Kim gia cũng không biết đi đâu. Nàng không phải thánh mẫu mà muốn đi cứu người, nhưng ở bên cạnh mẫu thân cũng khó tránh khỏi nghĩ đến thời gian đã qua, nhớ đến những người đó.
 
“Lúc trước tất cả mọi người của Kim gia đều bị bán đi sao?”
 
Trần thị vuốt tóc mai của nữ nhi nói: “Tất cả đều bán đi, đó là xét nhà, trừ bỏ vật ngoài thân, còn có cái gì có thể mang đi.”
 
“Cũng không biết các nàng thế nào.” Thế sự vô thường, nhưng Tiên Y vẫn là hy vọng các nàng đều có nơi quy túc tốt. 
 
“Vận khí cả nhà của Tuyết Song kia cũng không tồi, nghe nói bị bán cho một nhà thương hộ, cách kinh thành không xa, Tuyết Song xinh đẹp lại nhỏ tuổi, nghe nói gần đây được tiểu thư của gia đình đó nhìn trúng, cho làm đại nha đầu.”
 
Tiên Y cũng có chút an ủi, sau đó nói: “Vậy những người khác đâu?”
 
“Triệu gia…” Trần thị nhìn vào mắt Tiên Y, có chút cẩn thận nói: “Lúc ấy bọn họ tự bỏ bạc ra chuộc lỗi, rốt cuộc cũng chỉ là làm việc ở cửa hàng bên ngoài, không bị liên luỵ.”
 
“Vậy còn Vũ Song đâu?” Tiên Y nhớ tới lúc trước hai người kia có tình cảm rất tốt.
 
Trần thị lại lắc đầu nói: “Ta nghe người ta nói, ngày đó Vũ Song sống chết không chịu bị bán đi, đánh một trận rồi mới bị lôi đi, nhưng đến nàng ta đi rồi, Triệu gia cũng không lộ diện.”
 

Tiên Y trầm mặc, lúc trước bung bét ra chuyện như vậy hai người bọn họ cũng muốn phải bên nhau, cuối cùng khi không có trở ngại gì lại mỗi người một ngả. Nhưng mà lấy cái tính tình nhát gan của Triệu gia kia hẳn là cũng có thể đoán ra được, lúc trước người Triệu gia sợ hãi mình bị Đại phu nhân đưa đi làm thiếp, thà rằng đắc tội Trần thị cũng muốn Vũ Song, lúc này Kim gia tan rã, Vũ Song lại là người hầu trong chính viện Đại phu nhân, Triệu gia liền càng không dám đòi người, chắc là sợ rằng bị liên luỵ chuyện gì đó lại hại cả nhà bọn họ.
 
“Triệu gia về quê sao?” Tiên Y nói.
 
Trần thị nở nụ cười có phần sảng khoái nói: “Qủa nhiên ác nhân có ác báo, Triệu gia kia sau khi tự chuộc vốn dĩ còn có chút ngân lượng để về quê, chỉ tiếc ở kinh thành còn chưa đi đã gặp phải cướp bóc, đánh tiểu tử Triệu gia kia đến trọng thương, nằm liệt trên giường, lão nương của hắn ta không có cách nào khác, đành phải tìm việc chà bồn cầu ở kinh thành, cho đến bây giờ cũng không ai dám gả đến nhà bọn họ.”
 
Tiên Y cúi đầu, có lẽ là nàng mẫn cảm, bởi vì nàng lại nghĩ tới Kim Phong Hoa.
 
“Nha đầu Vũ Song kia cũng là một kẻ mù, nhưng sau lại được làm nô tỳ ở phủ Lại bộ Thượng thư, có lẽ sau này cũng sẽ không quá kém.” Đây là số lượng người không nhiều lắm mà Trần thị có thể tra được.
 
Tiên Y gật gật đầu, dừng một chút hỏi: “Nương có biết Tú Châu cùng Thu Cảnh tỷ tỷ đi đâu không?”
 
“Thu Cảnh giống như bị ai mua đi, bởi vì là sớm đi nhất, cho nên đi đâu ta cũng không biết được.” Trần thị vỗ mu bàn tay của nữ nhi nói: “Tú Châu kia cũng là đứa trẻ biết xử sự, cho dù đến nơi nào đều sẽ không quá tệ, con yên tâm đi.”
 
Mẫu thân dù sao cũng không phải là một đại nam nhân như Kim Phong Hoa, có thể biết được nhiều như vậy đã không dễ dàng gì, Tiên Y cười rồi lại nói tới đề tài khác, thương cảm cho người khác không thích hợp với nàng, nàng cũng không định tìm Kim Phong Hoa nhờ tra hướng đi của mấy người bạn cũ, bởi vì nếu người ta sống tốt thì tốt, còn nếu không như ý, nàng cũng không có cách nào giúp đỡ, cứu nhất thời không cứu được cả đời, nàng tự nhận không phải là một người hiền lành gì, còn không bằng giữ tâm thái của đà điểu, cái gì cũng không biết là tốt rồi.
 
Trần thị ở lại mấy ngày, Kim Phong Hoa vội vàng chuẩn bị cho kì thi Hội, Tiên Y liền lăn lộn trong phủ chuẩn bị tốt đồ ăn cho hắn, ngày thường trừ việc ra ngoài dạo phố cùng mẫu thân, thì cũng chỉ ở trong phủ chơi với Du nhi, thê tử của Trương học sinh Lương thị cũng ngẫu nhiên sẽ đến cửa, Trương học sinh hiện tại bình thường đều học chung một gian trong học viện với Kim Phong Hoa nên càng thêm thân hơn, Tiên Y cùng Lương thị tất nhiên cũng có quan hệ tốt hơn so với lúc ở Lâm Thanh.
 
Tác giả có lời muốn nói: Nhóm muội tử đã từng ở Kim phủ lại muốn hoá trang lên sân khấu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận