Duyên làm phu quân


Editor: Thanh Việt
 
Tên nghèo hèn tiến vào cuộc tụ hội của giới quyền nhị đại, kiếp trước Tiên Y nghĩ đến đều là chuyện thiên phương dạ đàm*, người nhà của bậc lãnh đạo này ngay cả trên ti-vi cũng không nhìn thấy được, càng đừng nói là được gặp mặt trực tiếp. Đến nỗi đời này, nàng được đầu thai cũng không có kĩ thuật tốt, từ nhỏ là nô tỳ, từ nhỏ đến lớn đã nhìn thấy nhiều việc, sớm bị doạ đến yếu gan, còn những người Hoàng tử Hoàng phi gì đó, nàng chỉ cần nghe nói tới thì đầu gối cũng trở nên mềm nhũn, huống chi là đến bái phỏng. Cũng may nàng ở nơi của Tưởng thái thái đã làm qua rồi, cũng hiểu được đại khái quy tắc kiêng kị.
 

*Thiên phương dạ đàm: chuyện nghìn lẻ một đêm.
 
Một lần nữa Tiên Y khóc không ra nước mắt ngồi trên xe ngựa, ở trong nụ cười đưa tiễn của Kim Phong Hoa, chậm rãi rời khỏi nhà. Phủ Tứ Hoàng tử ở phía bắc của hoàng cung, ở cửa đông kinh thành, phố đông môn gần hai phủ của Hoàng đế nhất, vừa nhìn đại môn Tiên Y đã muốn nhắm mắt lại, cái loại kim bích huy hoàng này nàng chưa từng gặp, nhưng khí phái phủ đệ của hoàng thân quốc thích này làm lòng nàng rất hỗn tạp. Xe ngựa đi từ cửa hông đi vào, chờ đến khi Tiên Y xuống xe đổi thành nhuyễn kiệu, ma ma dẫn đầu đã bị đổi thành người khác, đi bảy tám vòng, Tiên Y cũng không rõ mình đã đi qua bao nhiêu cái cửa, cuối cùng dứt khoát dựa vào vách kiệu nhắm mắt dưỡng thần, dù sao cũng sẽ vào được.
 
Tứ Vương phi đã an vị trong chính điện từ sáng sớm, cùng tỷ tỷ nhà mẹ đẻ của mình nói chuyện phiếm, những tộc tỷ và thân thích của nhà mẫu thân được mời đều chưa có tới, chỉ có một ít thê tử nữ nhi của quan viên tới trước, những người này đều không có thực quyền trong nhà, ít nhiều cũng có dính chút thân thích với nhà mẹ đẻ của Tứ Vương phi, còn có những hậu nhân tôn thất hoàng gia nhàn tản, tốt một chút thì đều là con cháu của Công chúa, hiện giờ bị nàng gọi tới hết, người nhìn cũng nhiều, nhưng tóm lại sẽ không bị gán danh kéo bè kéo cánh.
 
“Nương nương, người đã tới.” Đại nha đầu bên người Tứ Vương phi đi đến phía sau nàng thấp giọng nói.
 
“Kêu vào đi.”
 
Nói chuyện, Tứ Vương phi tò mò nhìn ra bên ngoài, liền thấy một thiếu phụ lả lướt hấp dẫn đi đến, đằng trước là tóc mái cắt bằng hơi cuốn lên, tóc dài vấn thành một búi đằng sau, trên đầu còn cắm ít cây trâm nạm một viên đá quý, không lớn lắm, nhưng đều như ẩn như hiện trên búi tóc, sáng long lanh lại phá lệ tinh xảo, hơn nữa bộ diêu hình hoa hải đường bằng vàng, lúc thiếu phụ đó đi bộ, bộ diêu khẽ nhúc nhích, đúng là phong vận mười phần. Tứ Vương phi đột nhiên nghĩ, cũng không biết thiếu phụ này tìm tới mấy món trang sức đó ở đâu, thật sự là cực kì thích hợp, ngay cả hoa tai, vòng tay cũng đều là một bộ đá quý, các loại đều có, không phải đẹp đẽ quý giá đến quá phận, nhưng cũng không theo khuôn sáo cũ.

 
“Thần phụ thỉnh an nương nương.” Kim Phong Hoa đã có chức quan, Tiên Y tuy rằng không có phẩm cấp nhưng cũng coi như là thê tử quan lại.
 
Tứ Vương phi để Tiên Y đứng lên, thuận thế đi qua nhìn tử, khuôn mặt còn nhỏ hơn bàn tay, tinh tế trắng nõn, hai mắt ướt át trông rất vô tội, cả người giống như bị mật ong bao lấy, cũng không nói được là nàng có gì đẹp, nhưng lại rất ngọt ngào, còn có hương vị tươi mát, thật sự khác biệt so với những cô nương đã từng gặp qua.
 

“Không cần ngại ngùng, đều là thân thích nhà mình cả, các ngươi đã tới kinh thành thì nên tụ họp một chút, Quách thiếu nãi nãi nhà ngươi chắc tí nữa sẽ tới, các ngươi có thể cùng nhau trò chuyện.” Tứ Vương phi tận lực làm cho mình nhìn thân thiết ôn hoà, xem sắc mặt của thiếu phụ này liền biết ở nhà rất được sủng ái, trạng thái như hoa mới nở một nửa, nhất định là bởi vì phu quân nuông chiều.
 
“Đa tạ nương nương.” Tiên Y âm thầm thả lỏng, nhìn ngoài mặt, Tứ Hoàng tử lấy lí do tụ tập thân thích, như vậy nhân vật nhỏ như nàng chỉ cần tìm một góc xó xỉnh nào đó chờ đến khi tan cuộc là xong.
 
Trong lòng khiếp đảm, bề ngoài lại cởi mở, đây chính là do Tưởng thái thái dạy, nàng cũng đã sớm tạo thành thói quen, khoé miệng cười mỉm ngẩng đầu ưỡn ngực tìm một chỗ ngồi xuống, bàn tay đặt ngay ngắn trên đùi, người hơi dựa, nếu có người tới hỏi chuyện thì có thể nói vài câu, nếu không ai để ý tới cũng không nóng nảy, hoặc là uống chút trà, hoặc là nhìn người khác nói chuyện, có vẻ như tự làm tự vui.
 
“Kim gia tiểu tức phụ thật thú vị.” Tỷ tỷ của Tứ Vương phi An thị dựa vào bên người muội muội nói.
 
“Ngươi có cảm thấy tư thế của nàng có chút quen mắt.” Tứ Vương phi vuốt khăn nói.
 
An thị lại nhìn thì quả nhiên quen mắt: “Hình như là trong cung, tuy rằng không học được toàn bộ, nhưng lại có sáu bảy phần tương tự.”

 
“Ta nghe điện hạ nói, nàng là đồ đệ của Tưởng thái thái.” Tứ Vương phi bây giờ đã tin.
 
“Thì ra là nàng, khó trách.” An thị bớt đi vài phần xem nhẹ Tiên Y, lại tiếc nuối nói: “Năm đó Hạ thị cũng là quý nữ nổi danh ở kinh thành, nhưng lại không ngờ rằng được gả tới Tưởng gia.”
 
“Tưởng gia cũng không phải không tốt, nói gì đi nữa cũng là cháu đích tôn của Công chúa, tuy rằng trong nhà không có người làm quan trong triều, nhưng ai dám gây khó dễ cho nhà họ, vị cô nãi nãi kia năm đó là dạng gì ai không biết. Tưởng lão thái gia chính là người dám đoạt lại công chúa lên làm phò mã.” Tứ Vương phi nhớ tới Tứ Hoàng tử đã từng nói qua đoạn chuyện cũ này, lúc đó sắc mặt của Tứ Hoàng tử rất khó coi, thật muốn cười.
 
“Còn không phải sao, cũng là do di huấn của vị Công chúa kia, không cho hậu duệ vào triều làm quan, có thể làm thương, có thể làm nông, lại không thể làm sĩ.” An thị tiếc hận nói: “Vị tiên sinh Tưởng gia kia học vấn tốt như vậy, lại không ra làm quan.”
 
“Người ta nói là không thích làm quan kia mà.” Tứ Vương phi nhàn nhạt, người khác đều nói Tưởng thái thái ngớ ngẩn, vị trí Hoàng hậu tốt đẹp không làm, lại muốn gả cho Tưởng tiên sinh, nhưng nàng có thể hiểu được tâm tư của Tưởng thái thái. Hiện giờ trong phủ Tứ Hoàng tử tuy rằng không đến nỗi oanh oanh yến yến như phủ Đại Hoàng tử, nhưng cũng không thiếu thiếp thất, càng miễn bàn đến hậu viện hoàng cung sẽ có bao nhiêu nữ nhân, nếu là nàng thực ra cũng sẽ không muốn vào hoàng gia, nhìn nhà Tưởng tiên sinh chỉ có một mình Tưởng thái thái, trẻ con cũng không thiếu, ngày tháng như vậy mới là thứ nữ nhân đều mơ tới. Chỉ tiếc Hạ thị có một nhà mẹ đẻ tốt, còn nhà nàng lại…
 
Nói chuyện trong chốc lát, khách nhân đã lục tục tới hết, có người Quách gia, cũng có người bên họ Trần gia, còn có một ít tôn tức của Công chúa, các nàng không phải chỉ tới một mình mà còn mang theo một ít thân thích hoặc bằng hữu, dù sao đây cũng là phân phó lúc trước của Tứ Vương phi, có thể mang thêm một hai người đồng hành.
 
Kim Xảo Linh vừa vào cửa liền thấy Tiên Y, tuy rằng ả nhịn không được nghĩ đến đồ trên người Tiên Y hẳn là của Kim gia, nhưng ả chỉ có thể nhẫn, cũng hiểu được nhẫn thế nào, hiện tại ả chỉ có thể dựa vào Kim Phong Hoa, ả nhất định phải có quan hệ tốt với Tiên Y, ả còn đang muốn sinh thêm một đứa con nữa. Từ khi Kim Phong Hoa thông qua thi Đình, được khâm điểm thứ cát sĩ, nhà chồng giống như bị gió xoáy cuốn qua, thái độ của mọi người đối với ả đều thay đổi, trượng phu cho dù không thích ả, nhưng cũng sẽ tìm thời gian ở cùng ả và nhi tử, bà bà lại cả ngày hỏi han ân cần với ả, cho dù có lúc không nhẫn nhịn được chế nhạo ả một chút, công công cũng sẽ ra mặt quát bà ta, trước đó hai ngày công công còn tự mình đem bán hai thiếp thất vẫn luôn tác quái trong phòng phu quân, cuối cùng sẽ không ai dám để cho ả bị ấm ức, giống như lúc phụ thân còn ở trên quan trường, hoặc là càng sâu hơn. Kim Xảo Linh hiểu rõ hơn bất kì kẻ nào, con đường tương lai Kim Phong Hoa sẽ đi, bất luận là công công hay phụ thân ả dù nhảy cóc cũng chỉ có thể ngước mắt lên nhìn hắn.
 
“Đệ muội.” Kim Xảo Linh nói với bà bà một tiếng, rồi đi tới, thật khách sáo cười nói.

 
Tiên Y không kiên nhẫn, nhưng tâm lý đã sớm có chuẩn bị, tất cũng đối đãi giống như người thường, cười nói: “Quách Đại thiếu nãi nãi.”
 
Kim Xảo Linh âm thầm tự véo mình một cái, rồi đi đến bên cạnh Tiên Y ngồi xuống noi: “Cho dù trên gia phả không tính là thân nhân, nhưng chúng ta đều là huyết mạnh tương liên, trong lòng tỷ tỷ đều biết.”
 
Đây là muốn mạnh mẽ dán lên? Tiên Y thầm than da mặt người này thật là dày, rõ ràng nàng đã muốn kéo giãn quan hệ ra với Kim Xảo Linh, nhưng ả lại biến thành sau khi làm con nuôi không dám lui tới thân thiết với thân tỷ?
 
Tiên Y chỉ cười, vừa không nói lời thừa, cũng không phản bác, dù sao giờ nói cái gì cũng là sau, quả thật ả có quan hệ huyết thống với Kim Phong Hoa, chi bằng lấy tĩnh chế động, xem coi ả còn nói được cái gì.
 
Kim Xảo Linh lại lải nhải nói chút chuyện khi Kim Phong Hoa còn nhỏ, Tiên Y dù sao cũng không chú ý quá, cũng không biết là nói thật hay nói giả.
 
“Đệ muội luôn ngồi như vậy có chút không ổn, người tới nơi này đều là trưởng bối, chúng ta cũng nên đi hành lễ.” Đôi mắt Kim Xảo Linh vừa động, lấy tư thái trưởng tỷ ra nói.
 
Tiên Y cũng cảm thấy không sao cả, nàng biết mục đích của Kim Xảo Linh, Kim Phong Hoa đã sớm nói qua với nàng cô ả Kim Xảo Linh này sống ở nhà chồng không quá tốt, muốn cùng mình đi hành lễ đơn giản chỉ là muốn nói cho mẹ chồng ả biết quan hệ của hai người không phải là giả. Chỉ là, nàng đúng thật là không thể từ chối, cũng không muốn từ chối, nếu Kim Xảo Linh đã lợi dụng nàng, nàng vì sao lại không lợi dụng lại. Trong vòng tròn quan hệ này nàng không có người quen, có người hiểu công việc mang theo nàng đi một vòng, có được một mặt thành thục, tương lai còn có rất nhiều trường hợp như vậy, nàng cũng sẽ không thể ngồi làm người câm. 
 
Hai người đều mang tâm tư đi hành lễ với trưởng bối các nhà, trừ một vài người tính tình cao ngạo nhàn nhạt đuổi các nàng đi, còn lại đều đối xử với Tiên Y rất thân thiết, đặc biệt là bà bà của Kim Xảo Linh, lúc thì là nắm tay, lúc lại lôi kéo nói chuyện, giống như Quách gia mới là nhà mẹ đẻ của Tiên Y.
 
Tiên Y đang nói chuyện cùng một vị bá phu nhân, lần này tới phần nhiều là có cấp bậc này, bọn họ gả cho nam nhân không phải mang họ Tư Đồ, nhưng bản thân bọn họ đều là thân thích của Tư Đồ hoàng gia, nhà không có thực quyền, nhưng đúng là hoàng thân.
 
“Thúy Nương, ngươi lại đây.” Bên cạnh có một nha đầu đột nhiên hô lên.

 
Tiên Y theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thân mình liền cứng đờ, Kim Xảo Linh hiển nhiên cũng nhìn thấy, sắc mặt cũng không được tốt lắm.
 
Thiếu phụ tên Thuý Nương kia chậm rãi đi tới, giống như là không phát hiện ra Tiên Y cùng Kim Xảo Linh, người đi vào nói với nha đầu kêu lên: “Nhiều người như vậy, ngươi đừng gọi như thế.”
 
“Ta thấy ngươi ngồi ngẩn ra ở đó, ta sợ nhỏ giọng ngươi không nghe thấy.” Nha đầu kia hiển nhiên là một người tính tình hoạt bát, kéo tay Thuý Nương nói.
 
Thúy Nương nhàn nhạt cười, dẫn theo nha đầu trở về. 
 
“Thật là, loại người sa cơ thất thế gì cũng tới.” Tiểu thư hầu phủ bên cạnh khinh thường nói.
 
“Còn không phải sao, thật đúng là vẫn cho mình là hoàng thân cơ đấy, chúng ta còn có thể gọi tiên đế là tằng* ngoại tổ, nàng thì có thể gọi là gì? Cho dù tính ra lão tổ tông của các nàng là tỷ tỷ của nhà tiên đế, nhưng người đã đi bao nhiêu năm, như vậy một chút long huyết sớm đã hao phí hết rồi.” Một thiếu phụ nhân ăn mặc quý khí cũng nói.
 
“Thương hộ, đúng là nhục nhã hoàng gia.” Vị bá phu nhân kia cũng lôi kéo Tiên Y thở dài nói.
 
Tiên Y và Kim Xảo Linh liếc nhìn nhau, hai người hiển nhiên đều nhận ra nữ tử tên Thúy Nương, đúng là năm đó từ Kim gia được cữu cữu chuộc ra ngoài Đông Cảnh, vốn tên là Thúy Châu.
 
Tác giả có lời muốn nói: Tất cả mọi người đều hoá trang lên sân khấu ~~ hiện tại Tứ Tâm hẳn là ở Thẩm Dương đi, ta vui sướng cất giữ bản thảo ~~
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận