Duyên làm phu quân


Editor: Thanh Việt
 
Thuý Nương trở về, nha đầu bên người nàng còn quay đầu lại nhìn, thấy mấy người bên kia không để ý tới mình, trong lòng khó tránh khỏi không vui nói: “Có gì đặc biệt hơn người, ai không biết ai.”
 

“Vẫn là đừng nên gây hoạ.” Thuý Nương kéo nàng ta đi vào. Người tới lần này đều không phải là nhà có thực quyền trong kinh, nhưng cũng có chút quan hệ thân thích với hoàng gia, nếu không phải nàng có dính chút hào quang của Vương Tình Nương, bằng không chỉ là một thê tử của chủ sự lục phẩm Lễ bộ sao có tư cách đi vào đây.
 
Vương Tình Nương tâm tình không tốt nói: “Thúy Nương ngươi đến là rộng lượng.”
 
Thuý Nương không nói, nàng đã từng làm nô tỳ, tâm có thể không rộng lượng sao. Nghĩ đến đây, nghĩ lại Tiên Y cùng Kim Xảo Linh vừa mới nhìn thấy, nàng muốn đi nhanh một bước còn không phải muốn tránh xa hai người này sao, đáy lòng nàng không muốn hai người này nhận ra mình. Nàng so với bọn Thu Cảnh may mắn hơn một chút, Kim gia chưa ngã đã được cữu cữu chuộc ra ngoài, hơn nữa nương nàng đi sớm, cữu cữu cảm thấy nàng bị thua thiệt, liền không màng sự phản đối của mợ, hứa hôn nàng cho biểu ca, mà biểu ca cũng biết tranh đua, thời gian trước đã thi đậu cử nhân, tuy rằng không vượt qua thi Hội, nhưng cũng được nhận việc ở Lễ bộ. Nàng không muốn người khác biết lúc trước nàng đã từng làm nô tỳ Kim phủ, chẳng những cảm thấy mình bị mất mặt, càng cảm thấy làm cho cữu cữu và trượng phu mất mặt, hiện tại người chung quanh đa số chỉ biết nàng là biểu muội của trượng phu, song thân sớm mất, lại không biết xuất thân của nàng thế nào.
 
“Mới nãy ngươi có nhìn thấy không?” Vương Tình Nương quên đi chuyện vừa này rất nhanh, thần thần bí bí nói.
 
“Cái gì?” Thúy Nương nghi hoặc nói.
 

“Tiểu nương tử vừa mới nãy.” Vương Tình Nương chớp chớp mắt cười nói.
 
Kim Xảo Linh đã không còn được coi là tiểu nương tử, như vậy người được nói tới phỏng chừng chính là Tiên Y, Thuý Nương có chút khẩn trương, nhưng vẫn cố gắng làm như không có việc gì lắc đầu.
 
“Ta nghe nói nàng xuất thân là nô tỳ, gả cho thứ tử con vợ lẽ của nhà họ.” Vương Tình Nương một bộ dạng không thể tin được nói.

 
“Cái gì? Gả cho ai?” Thuý Nương chấn động, nàng nhìn Tiên Y đi theo phía sau Kim Xảo Linh, liền cảm thấy năm đó chắc chắn Tiên Y đã gả đến nhà chồng của Kim Xảo Linh làm thiếp chứ, lúc ấy Tằng ma ma đã nói qua với nàng, Tiên Y và Tú Châu đều nghĩ muốn làm thiếp, tâm tư còn rất lớn. Hay là đi không thành, rồi gả cho Kim Phong Hoa làm thiếp? Nếu vậy sao Tiên Y có thể đồng ý.
 
Vương Tình Nương thấy Thuý Nương thật sự không biết, lại tưởng Thuý Nương do mấy năm nay không ở kinh thành, liền khoe khoang nói: “Nhìn ngươi đã biết là kiến thức hạn hẹp rồi, Kim gia vốn ở trong kinh thành bây giờ bị ngã ngựa ngươi biết không? Chính là nhà bọn họ, lúc bọn họ bị ngã nghe nói vì không muốn bị lưu đày nên đem chính thứ tử của mình đưa đi làm con thừa tự cho nhị đệ của An Quốc bá ở Hoành thành, làm cháu đích tôn kéo dài hương hoả, tiểu nương tử kia chính là nô tỳ Kim gia, nghe nói trước khi làm con nuôi đã gả cho con vợ lẽ đó làm nương tử. Nhưng bây giờ đúng là mệnh tốt, trượng phu chẳng những thoát khỏi thân phận con vợ lẽ, thi Đình năm nay còn được khâm điểm cho làm thứ cát sĩ, ngươi nhìn thử xem, bao nhiêu người đang âm thầm nịnh bợ.”
 
Thuý Nương rất lâu cũng không nói được lời nào, nàng không biết sau khi nàng được chuộc ra ngoài, cư nhiên còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tiên Y không phải vẫn luôn muốn làm thiếp của phu quân Trương Xảo Linh sao? Sao lại có thể cam tâm làm thê tử của một đứa con vợ lẽ? Đừng nói cái gì mà làm thê thì mạnh hơn làm thiếp, cũng không phải là Thuý Nương kinh thường Kim Phong Hoa, bởi vì tình huống lúc đó tất cả nữ tử chỉ sợ càng nguyện ý làm thiếp của nhi tử quan Lang trung, mà không phải là làm thê của thứ tử, đến lúc đó vẫn còn ở trong phủ, còn không phải giống một nô tỳ phải nhìn sắc mặt con vợ cả mà sống sao, càng đừng nói là đụng đến gia sản, nếu lão gia bỏ mặc, bọn họ có thể sống tốt được hay không cũng là vấn đề.
 
“Thế… vị thiếu gia được nhận nuôi, lúc đó đồng ý sao?” Thuý Nương đã thấy nhiều hoàn cảnh như vậy rồi, chính ngay cả trượng phu mình nếu không có cữu cữu đè ở trên, cuộc sống của nàng cũng không thể tốt như bây giờ.
 
“Còn không phải là do tiểu nương tử này có bản lĩnh.” Vương Tình Nương nói nhỏ: “Bên ngoài đều nói Kim gia Hoành thành muốn cho thiếu gia đó nạp thiếp cưới bình thê, không biết như thế nào, bây giờ bọn thái thái đều phải khách khí với nàng, ngay cả chị chồng của nàng cũng phải như vậy.”

 
“Là một cô nương gia, những lời này ít nói đi.” Thuý Nương hụt hẫng nói, Kim Phong Hoa có dung nhan thế nào, nàng đã từng gặp qua, ví hắn với người trời cũng chẳng khoa trương chút nào, lúc ấy ít nhiều gì bọn nha đầu trong Kim phủ cũng có tâm tư với Tam thiếu gia này, nhưng do e ngại xuất thân hắn không tốt mới không có nhiều người bò đến gần, lại không ngờ rằng, làm cho Tiên Y được lợi, tâm vừa chuyển, nàng có chút chần chừ hỏi: “Mẫu thân của vị thiếu gia kia không nói cái gì sao?”
 
Mẹ nào cũng suy nghĩ cho nhi tử của mình, ngay cả bà bà của nàng cũng như vậy.
 
“Cái gì mà mẫu thân nữa, con vợ lẽ nhất định là từ bụng di nương ra. Còn di nương kia sớm không còn, trước khi nhi tử được nhận làm con nuôi đã không còn nữa.” Vương Tình Nương nhiều chuyện nói: “Ta còn nghe nói tức phụ là do di nương của thiếu gia trước khi chết định ra, Tam thiếu gia này đúng là người hiếu thuận.”
 
Chỉ một câu tức phụ được mẹ đẻ Kim Phong Hoa tự chọn ra, đã khiến cho người có tâm tư kì thị Tiên Y phai nhạt vài phần, trưởng bối ban hôn không thể khước từ, cho dù di nương cũng vậy, huống chi là trước khi chết. Người ngoài cùng lắm nói vài câu di nương kia bệnh đến hồ đồ, lại không ai nói được là Kim Phong Hoa không có mắt, nói không chừng còn đồng cảm với hắn vài phần.
 
Thuý Nương không nói được cảm giác của mình là gì, một nữ nhân mình tưởng là một lòng dối trá, có tâm trèo cao đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, còn không phải là làm thiếp nhà người. Chẳng những tìm được một phu quân tốt, cuộc sống còn càng ngày càng tốt, nàng cảm thấy ông trời thật sự có chút không công bằng. Trong lòng có một tia cảm thấy nô tỳ Kim gia chỉ có nàng là sống tốt nhất, chút đắc ý vì chọn đúng, dần dần đã phai nhạt bớt.
 
Kim Xảo Linh cùng Tiên Y nhìn thấy Thuý Nương đã đi rồi, hai người cũng không nhiều lời, có thể vào được nơi này thân phận sẽ không quá thấp, hai người họ và Đông Cảnh không có thù hận gì, cho dù Tiên Y bị nàng ta hãm hại, ở đây cũng không phải là cơ hội tốt để trả thù, có đôi khi làm loạn ở trước mặt mọi người là làm tổn hại mặt mũi của người khác, nhưng mặt mũi của mình cũng bị vứt xuống đất y như vậy. Muốn biết Đông Cảnh cuối cùng đã như thế nào, trở về hỏi Kim Phong Hoa một câu là có thể biết rồi.
 
Đi vòng quanh làm quen một số người, dựa theo sự chỉ dạy của Tưởng thái thái lúc trước, chia đám người tụ hội ở đây làm mấy loại, một loại là người có địa vị cao, có thể kính trọng, nhưng không cần thiết phải đặc biệt nịnh bợ, giống như Tứ Vương phi và một số thái thái tôn thất, còn có một loại là có thể kết giao, nhưng tốt nhất chỉ nên hời hợt, ví dụ như tôn thất chỉ lãnh bổng lộc, đã không còn quyền lợi gì, lại cũng không phải huyết mạch trực hệ của Công chúa, còn có một loại là có tiềm lực, tất cả mọi người đều không khác nhau lắm, nhưng sau này trượng phu của bọn họ có khả năng chạm mặt trong quan trường, như vậy về sau có thể qua lại một chút, không nói là thành khuê mật (bạn thân), ít nhất cũng có thể nói chuyện với nhau, giống như là nương tử của quan viên gần đây được các tôn thất thái thái mang đến, chức quan tuy không lớn nhưng cũng có thân thích quanh co lòng vòng với tôn thất. Những người này rất khó nói tương lai có thể lại được lên cao hơn hay không, dù sao mọi người đều còn trẻ.
 
Kim Xảo Linh không dám lộn xộn chèo kéo quan hệ, thấy Tiên Y đối xử với mọi người đều là thái độ không quá giống nhau, nhưng lại thân kinh bách chiến, cũng không có gì không thoải mái, đặc biệt là đối với những nương tử của quan viên thoạt nhìn không rõ là thất phẩm lục phẩm. Hơi thân thiết với họ, nhưng lại không nịnh nọt, ngược lại giống như bằng hữu với nhau trò chuyện việc nhà, càng không thèm để ý mấy người nói chuyện có giấu dao, đều ứng đối thích đáng, còn mang theo chút hài hước. Trong lòng Kim Xảo Linh không nói nên lời đó có phải may mắn hay không, một Tiên Y như vậy ả chưa từng gặp qua, sợ rằng cả mẫu thân cũng chưa từng thấy quá, như vậy xem ra, không để nàng vào hậu viện nhà mình vẫn là một chuyện tốt.

 
Thời điểm dùng cơm trưa rất nhanh đã tới, có nha đầu ma ma tới dẫn các vị phu nhân thái thái và nhóm nương tử đi ra bên ngoài, Tiên Y là tiểu bối mà chức quan của nhà chồng cũng thấp, nên đi cuối cùng, Kim Xảo Linh có tâm kéo nàng đi cùng lại bị bà bà gọi đi nói chuyện phiếm với các phu nhân có uy vọng khác. Tiên Y cũng không thèm để ý, nhàn nhã đi dạo phía sau, vừa không cách quá xa, cũng sẽ không thấy quá gần gũi.
 
Đoàn người vừa mới vào vườn, phía sau liền có một tiểu nha đầu theo kịp, Tiên Y lúc ở cửa Tứ Vương phi đã gặp qua nha đầu này, mặt tròn tròn, mũi có hơi lớn, thoạt nhìn rất mang không khí vui tươi. Ngay từ đầu Tiên Y chỉ cho rằng nàng ta đến nhìn xem, lại không nghĩ được rằng nha đầu này lại tiến đến trước mặt nàng nói: “Kim nương tử, nương nương chúng ta cho mời.”
 
Tiên Y sửng sốt, lại không thể cự tuyệt, chỉ có thể xem mấy người trước mặt rồi xoay người đi theo.
 
Thúy Nương vẫn luôn cố ý vô tình chú ý Tiên Y, nàng ta cũng không nói lên được là vì sao, mới một chút lại thấy Tiên Y bị kêu đi rồi, bất giác buồn bực, nhưng cũng chưa nói gì.
 
Tiên Y đi theo nha đầu kia, rõ ràng là vào đang phía sau tẩm điện, bước lên trên thềm đá nàng liền bắt đầu miên man suy nghĩ, nghĩ tới mấy cuốn tiểu thuyết kiếp trước, có thể hay không đang có người hại nàng, hay là có ngoại nam nào chạy ra lại bị người ta hiểu lầm. Kết quả đi vào cửa điện, thấy Vương phi trước mặt đại nha đầu đó, nàng mới tự thấy buồn cười, nàng là tiểu nhân vật như vậy, ai lại không có việc làm đi nhìn chằm chằm nàng hại nàng.
 
Tứ Vương phi chưa đứng dậy đi đến chỗ ăn, nàng ta vừa mới thay một bộ quần áo khác, chuẩn bị thừa dịp này trò chuyện với Tiên Y, tốt xấu gì cũng làm cho xong chuyện trượng phu nhờ. Dù sao yến hội này nàng ta muốn đến cuối cùng cũng được, tất nhiên sẽ không để bụng chút thời gian này.
 
Thấy Tiên Y cúi đầu tiến vào, nàng ta sửa lại thói quen ít lời khi mới gặp mặt, vẫy tay thân thiết nói: “Ngươi gọi là Tiên Nương đúng không, khuê danh cũng là như vậy?”
 
“Người trong nhà đều gọi là Tiên Y.” Phái quốc có quy củ lâu đời, tên của nữ nhân gia phải giấu thật nghiêm, đặc biệt là cô nương đã xuất giá, phần lớn chỉ lấy một chữ trong tên, nếu là người ngoài thì đều kêu là XX Nương, mà không phải là gọi thẳng tên, nghe nói là vì đề phòng người ngoài truyền loạn, còn làm ra mấy chuyện tán loạn như vu cổ, gần như đều là chuyện bí mật giống như bát tự. Cho nên Tứ Vương phi hỏi như thế, đó là thực sự coi nàng là người nhà, việc này làm cho Tiên Y có chút sợ hãi.
 
“Tên này đúng là thú vị.” Tứ Vương phi nói chuyện, để cho đại nha đầu giúp đỡ xử lý tóc.

 
Tiên Y đứng ở một bên đành phải nói: “Là gia phụ đặt, năm đó khi thần phụ được sinh ra vừa vặn ở bên ngoài lưu truyền hí kịch tiên nữ hạ phàm, về nhà biết được có một nữ nhi, liền nghĩ đến tiên nữ kia, chỉ nói là nữ nhân có phúc khí giống như xiêm y tiên nữ cũng coi như tốt rồi.”
 
“Nghe thô ráp, nhưng tên là tên hay, ngươi là một người có phúc khí.” Tứ Vương phi nhìn gương đồng nói.
 
Tiên Y phúc thân một cái (vén váy áo, lối lạy của phụ nữ xưa).
 
“Gọi ngươi tới như thế này, ta cũng sẽ nói thẳng, đỡ phải làm ngươi lo lắng hãi hùng.” Tứ Vương phi vẫy vẫy tay, người bên ngoài đều đi ra ngoài, trong điện chỉ còn lại Tiên Y và Tứ Vương phi.
 
Tiên Y lập tức làm ra một bộ dạng chăm chú lắng nghe.
 
Tứ vương phi cười nói: “Ngươi có biết Vưu Xuân Sinh?”
 
Tiên Y nghi hoặc một chút, không dám nói dối, chỉ nói: “Gặp qua một lần, nghe nói là bạn tốt của phu quân ta, có chút thời gian sẽ đến phủ chúng ta.”
 
“Lại nói tiếp, cũng là do hắn không nên, năm đó lão gia tử nhà chúng ta cũng vì hắn mạo hiểm lấy danh nghĩa họ nhà mẹ đẻ của lão thái thái chúng ta chạy tới khoa cử, kết quả gặp được bạn, trong lòng hắn lo lắng Kim thiếu gia biết chân tướng sẽ xa cách với hắn, liền bảo ta tới nói tốt với ngươi.” Tứ vương phi làm như oán trách nói: “Rõ ràng là hắn làm ra việc này, lại để cho nữ nhân như ta giải vây giúp, ai… Tiên Y ngươi cũng phải giúp ta.”
 
Tác giả có lời muốn nói: Đông Cảnh bị chuộc đi ra ngoài sớm, cho nên sự việc phía sau cũng không biết ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận