Dục phu nhân đối với Thiếu Tần vô cùng yêu thương lại chiều chuộng.
Sở Du cứ nghĩ bà sẽ không mấy ưng ý về đứa con riêng này của cô, nhưng có vẻ là do cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
Sở Du dưới sự trợ giúp của Dục Lăng sớm đã hoàn thành xong bữa trưa, cô cũng có đôi chút nhẹ lòng.
Vừa hay lúc đó hai bà cháu họ cũng đã chơi thấm mệt, âm thanh vui vẻ một lần nữa vọng lại.
‘’Hai đứa nấu lâu quá đó, cháu ta sắp đói meo rồi đây.’’
Cô bước ra nhìn hai người vui vẻ như vậy, nhất thời cũng cười theo, giọng ưu nhã.
‘’Con nấu xong rồi, mời phu nhân vào dùng ạ.’’
Dục phu nhân khẽ dỗ dành Thiếu Tần rồi dắt tay cậu vào bên trong phòng ăn, đi qua cô còn không quên chỉnh đốn lại.
‘’Gọi ta là mẹ đi cho quen, cứ một lời hai lời đều là phu nhân, xa lạ lắm đó.’’
Sở Du mỉm cười, khẽ gật đầu.
Một nhà bốn người cùng nhau ngồi xuống bàn ăn.
Dục phu nhân vốn là phu nhân khuê các danh giá, từng cử chỉ hành động đều toát lên vẻ thanh lịch, đoan trang lại vô cùng khiên tốn.
Bà từ tốn nếm thử từng món mà cô hì hục nấu suốt một buổi, rồi khẽ cười nhẹ.
‘’Ưm…hương vị không tồi.’’
Thấy bà ưng ý như vậy, Sở Du như bỏ được cục đá nặng ở trong lòng.
Cầm đũa gắp thêm cho bà vài miếng ngon nữa.
‘’Con chỉ sợ sẽ không hợp khẩu vị của người.’’
‘’Làmgì có, con nấu ăn ngon như vậy thì Thiếu Tần mới có thể phát triển khỏe mạnh như này chứ.’’
Thiếu Tần ngồi kế bên chỉ biết cười thầm trong lòng, nào có ai biết được mẹ cậu đi sớm về muộn, có khi còn bỏ đói cậu đến mốc meo.
Nếu không phải là cậu đã sớm tự biết lo cho bản thân thì bây giờ làm sao được thế này.
Thiếu Tần nhìn bà cười vui vẻ,nhanh nhảu đáp lời.
‘’Đúng rồi đó, mami lúc nào cũng sợ con đói mà nấu quá trời đồ ăn.
Con còn sợ mình sẽ béo mầm đây.’’
Dục phu nhân cười lên thành tiếng.
‘’Đúng là đứa bé biết ăn nói mà.’’
Không khí trong nhà bỗng trở nên ấm áp và tràn ngập tiếng cười nói.
Dục Lăng khẽ nhìn dáng vẻ hạnh phúc ấy của cô, trong lòng cũng không kìm được mà vui theo.
Dáng vẻ cười nói một cách hồn nhiên thế này, đã lâu rồi anh chưa nhìn thấy.
Có thể làm cô cười, chính là điều hạnh phúc nhất của anh.
Sau bữa ăn, Dục phu nhân liền bảo con trai đi rửa bát, còn mình thì cùng Sở Du xuống dưới lầu nói chuyện.
Dục Lăng chỉ biết dở khóc dở cười mà làm theo, thật khôngbiết ai mới là con ruột của bà nữa.
Tại một tiệm đồ uống gần đó.
Sở Du cùng bà ngồi đối diện nhau, Dục phu nhân luôn từ tốn, trang nhã, đoan trang khiến cô cũng phải ngưỡng mộ theo.
Bà khẽ nâng ly trà uống một ngụm, giọng thanh tao.
‘’Ta đã nghe Dục Lăng nói rất nhiều về con.’’
Tâm trạng cô lúc này bất chợt mà trở nên căng thẳng, nghe bà nói vậy, nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào, chỉ biết cười gượng.
‘’Thằng bé rất yêu con, khi nó nói chuyện nó sắp cùng con tổ chức hôn lễ, đúng là ta cóchút bất ngờ.
‘’
‘’Chuyện cũng diễn ra nhanh quá vậy nên chắc anh ấy không nói với bác từ trước.’’ cô ngập ngừng trả lời.
Dục phu nhân khẽ cười nhẹ, đôi mắt tinh tế lại nhìn Sở Du.
‘’Ta luôn muốn thằng bé được yên bề gia thất, tuổi nó cũng không còn nhỏ nữa.
Trước kia, ta cũng đã mai mối rất nhiều tiểu thư khuê các khác, nhưng thằng bé luôn chỉ quyết tâm để ý đến một mình con.’’
Bà dừng lại đôi chút, khẽ quan sát phản ứng của Sở Du rồi nói tiếp.
‘’Về việc con có con riêng, ta không để ý, cuộc đời ta đã vì chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đó mà lấy nhầm người, nên ta muốn để Dục Lăng ở bên người nó yêu thật lòng.’’
Sở Du chăm chú lắng nghe từng lời bà nói, một phu nhân danh giá như vậy lại có một suy nghĩ thoáng đến như vậy, đúng là thật hiếm thấy.
Có lẽ Dục lão gia đối với bà chỉ là trách nhiệm hôn nhân.
Sở Du lặng lẽ quan sát gương mặt tao nhã của bà, lại có gì đó như đang thương cảm cho chính số phận của mình.
Sở Du lúc này đã thoải mái hơn nhiều, tinh thần có đôi chút thả lỏng, ngữ khí nhàn nhạt.
‘’Cảm ơn người đã không chê trách con, con sẽ cố hết sức để chăm sóc cho anh ấy.’’
Bà khẽ cười nhẹ, sắc mặt càng thêm ưu ái nhìn Sở Du.
Bà đối với hôn lễ này rất mực ưng thuận.
Điều duy nhất mà bà mong muốn đó chính là Dục Lăng được hạnh phúc mà thôi.
- -------------------------------------------------------------
Thời gian tựa như làn gió thoảng qua, một cái nhắm mắt đã gần đến ngày cử hành hôn lễ.
Sở Du sau khi đi làm về liền ngồi ngây ngẩn trong phòng, đôi ngươi trầm lắng nhìn ra phía cửa sổ.
Trong lòng tựa như bình lặng đến lạ thường, vậy là ngày mai cô sẽ cùng Dục Lăng trở thành vợ chồng, điều này đã sớm chuẩn bị tinh thần nhưng ngay hiện tại cô lại như chưa thể tin vào thực tại.
Kể từ ngày mai, cuộc sống đơn độc của cô sẽ chấm dứt, ở bên cạnh người đàn ông yêu mình, bình thản sống một đời an nhiên.
Thế nhưng tại sao cô vẫn chưa từng cảm thấy hạnh phúc, rõ ràng là chồng tốt, mẹ chồng lại rất mực yêu thương.
Một mái ấm gia đình biết bao người mong ước, vậy sao bản thân lại không một chút niềm vui nào hết.
Con người nhỏ bé cứ vậy mà ngây ngẩn, tâm trí chợt hiện hữu hình ảnh của Hoắc Dịch Thành, có lẽ giờ đây anh sống vô cùng tốt, sớm đã xóa bỏ triệt để mọi thứ của quá khứ.
Sở Du một mình gặm nhấm quá khứ buồn thương kia, đây sẽ là lần cuối cùng cô hồi tưởng về nó, lần cuối cùng ôm quá khứ mà trầm luân để rồi ngày mai cô sẽ hoàn toàn thuộc về Dục Lăng, không còn vướng bận nó nữa.
Một đêm đằng đẵng cuối cùng cũng trôi qua, ngày cưới cuối cùng cũng đến.
Sở Du phải thức giấc từ rất sớm cùng Thiếu Tần đến địa điểm cưới để trang điểm và chuẩn bị.
Tiệc cưới được tổ chức tại một khách sạn bậc nhất tại Paris, bên ngoài mọi thứ đã được Dục Lăng lo liệu mọi thứ.
Ở một căn phòng nào đó, tiếng nói thất thanh vang lên rôm rả.
‘’Sở Du… em trang điểm vào xinh thật đó, chẳng khác nào tiên nữ hạ phàm ấy.’’
Chủ nhân giọng nói đó không ai khác chính là Amina, chị cứ quanh quẩn bên Sở Du, nói liên tục không ngớt, còn cô chỉ biết cười gượng mà cho qua.
‘’Chị không ngờ là em lại lựa chọn rời bỏ ba Thiếu Tần đó.’’
Cô hơi nghiêng đầu, vì vẫn còn bận rộn trang điểm nên cử chỉ phải rất mực nhẹ nhàng, Sở Du khẽ đáp lại, giọng thanh thuần.
‘’Em chỉ muốn có một cuộc sống yên ổn thôi.
Dục Lăng là một người tốt, em nghĩ rằng anh ấy sẽ lo được cho hai mẹ con em.’’
Amina ở một bên, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ rồi lại nhìn cô thở dài.
‘’Được rồi, lựa chọn của em chị luôn ủng hộ, đúng không Thiếu Tần?’’
Cậu ở một góc ngồi chỉnh lại bộ quần áo vest rất chăm chú, lại bị kêu tên.
Ánh mắt vẫn không hề di chuyển, chỉ đáp lại một cách hờ hững.’’
‘’Vâng…’’
Sự thờ ơ của cậu khiến chị cũng phải tức giận nhưng vốn đã quen tính khí lạnh lùng này nên chỉ biết nuốt cục tức xuống mà thôi.
Amina sau đó liền rời đi, bản tính thích náo nhiệt của chị không kìm được mà lôi kéo Thiếu Tần cùng ra ngoài.
Sở Du lúc này cũng hoàn tất mọi thứ, cô lặng lẽ đến trước gương, trong gương giờ đây không còn là cô nữa mà hệt như nàng công chúa cổ tích, vẻ đẹp thuần khiết lại lay động lòng người khiến Sở Du có chút ngẩn người.
Nhưng vẻ mặt lại chẳng lấy nổi nụ cười, tựa như một thiên thần không sinh mệnh.
Cô hoàn toàn không biết rằng ở đằng sau sớm đã có người đứng đó.
Không biết bao lâu sau mới cất tiếng.
‘’Em đẹp lắm!’’
Âm thanh làm Sở Du giật mình, quay người nhìn lại liền bắt gặp dáng vẻ điển trai trong âu phục đen khí chất của Dục Lăng, anh đến bên cô, ôn nhu mà ngắm nhìn.
‘’Cùng nhau ra ngoài thôi nào, đến giờ cử hành hôn lễ rồi!’’
Sở Du khẽ gật đầu rồi cùng anh rời đi.
Vậy là cô đã hoàn toàn chấm dứt mối liên can đến Hoắc Dịch Thành, thoát khỏi sự kiểm soát khó chịu kia, thoát khỏi con người ma quỷ đó.
Chính thức sống cuộc đời của mình, một cuộc đời do cô làm chủ.
Bên ngoài, hàng trăm khách khứa đã tập trung hết về lễ đường, khung cảnh xa hoa, tráng lệ vô cùng, tất cả hòa một màu trắng tinh khôi, lễ đường điểm xuyết những bó hoa hồng nhung đỏ rực tượng trưng cho một tình yêu vĩnh cửu, trọn đời trọn kiếp.
Tất cả làm nên một bức họa tuyệt đẹp khiến bất kì ai cũng đều ngưỡng mộ.
Giờ lành đã đến, trên bục lớn, cha sứ ở vị trí chính giữa, sắp sửa minh chứng cho tình yêu đẹp đẽ của đôi vợ chồng này.
Dục Lăng đứng một bên, đáy mắt như đang nôn nóng điều gì đó, lại xen chút phức tạp cùng bi thương khó hiểu.
Cánh cửa lớn cuối cùng cũng mở ra, mọi ánh mắt của khách mời đều hướng về phía sau.
Sở Du trong chiếc váy cưới xinh đẹp, khăn che đầu phũ lên gương mặt mĩ miều kia, cô từ từ bước vào bên trong, tiếng vỗ tay rợp trời không ngừng vang lên, chúc phúc cho cặp tình nhân trẻ.
Thiếu Tần đi đầu, điệu bộ đĩnh đạc.
Sở Du hoàn toàn không để ý được rằng ẩn trong những ánh mắt vui mừng chúc phúc kia còn có một ánh nhìn đầy bi thương, xuyên thấu cả dòng người hướng về phía cô.
Lẩn trong những con người ấy là bóng hình cao lớn, đĩnh đạt.
Hoắc Dịch Thành trong bộ âu phục đen tỏa ra khí chất nồng đượm, vẻ ngoài anh tuấn, mị hoặc ấy lại ẩn chứa sự day dứt cùng quyến luyến dâng trào.
Khóe môi vẫn luôn giữ một nụ cười, đó chính là nụ cười chúc phúc cho cô, mong rằng bên ai kia cô có thể được vui vẻ,
hạnh phúc.
Ánh mắt nhu tình dõi theo từng bước chân của Sở Du, từng bước đều tựa như mũi dao xuyên thấu trái tim lạnh giá của anh, đau thấu xương.
Mọi tế bào của anh giống như đã chết đi trong ngày hôm nay.
Qúa khứ về thuở xưa, về tiếng nói tinh nghịch, đáng yêu vào mỗi khi anh trở về bảo thành.
Cơ thể nhỏ nhắn dúc vào anh mỗi đêm, diện mạo xinh đẹp tựa một tiểu linh tinh luôn chạy nhảy khắp Huyền Lâu, giờ đã không còn thuộc về anh nữa.
Mọi thứ đều chỉ còn có thể diễn ra trong hồi ức của anh, hết thảy đã chấm dứt hoàn toàn.
Có lẽ những thứ anh cho cô, chỉ là những chuỗi ngày giam cầm đau khổ.
Sự giải thoát này là điều cuối cùng anh có thể làm cho Sở Du, sau này không có anh, cô nhất định sẽ phải sống thật tốt với lựa chọn của chính mình.
Tất vả đều hướng về lễ đường, chẳng ai để ý đến con người đau khổ kia đang giày vò mình cỡ nào.
Sở Du vô thức mà đảo mắt về phía mọi người, như đang tìm kiếm bóng hình của ai đó, nhưng tiếc là anh đứng quá xa, cô chẳng thể nào nhận ra nổi.
Cô dâu xinh đẹp cuối cùng cũng sánh đôi cùng chú rể, Thiếu Tần nắm lấy tay mẹ mình đặt lên tay Dục Lăng, ánh mắt rất đỗi nghiêm túc.
‘’Hạnh phúc của mami, giao cho chú cả đấy.
Phải khiến mami của con vui vẻ đó.’’
Sở Du có đôi chút ngỡ ngàng về đứa con trai của mình, hằng ngày nó chỉ biết trêu chọc cô, vậy mà hôm nay lại trưởng thành khác lạ, khiến cô cũng xúc động theo.
Dục Lăng khẽ xoa đầu cậu, giọng nhỏ nhẹ như chỉ có ba người biết.
‘’Con yên tâm, chú nhất định sẽ bảo vệ hạnh phúc của mami con!’’
Nghe vậy, Thiếu Tần như yên tâm phần nào mà rời khỏi sân khấu, ngồi xuống ở hàng ghế đầu.
Khi mọi thứ đã ổn định hẳn, cha sứ cất cao giọng ngân vang cả lễ đường.
‘’Xin mời cô dâu và chú rể đọc lời tuyên hệ đối với người bạn đời của mình.’’
Đôi ngươi tràn ngập nhu tình cùng những cảm xúc hỗn loạn bên trong, Dục Lăng nắm nhẹ hai bàn tay Sở Du, âm thanh vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
"Từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, tôi đã biết em là một người mà tôi muốn chia sẻ cuộc sống của mình.
Vẻ đẹp, trái tim, và lòng nhân hậu của em đã làm tôi trở thành người tốt nhất tôi có thể Tôi hứa sẽ yêu em mãi mãi, nghĩa là tôn trọng em, trung thành với em, và chia sẻ cuộc sống của tôi cho em.’’
Lời thề đầy lãng mạn, mang theo tình cảm nồng đậm khiến mọi người ở dưới ai cũng phải ngưỡng mộ, Sở Du cũng theo đó mà động tâm.
Ngập ngừng một chút, anh bất giác nắm chặt lấy bàn tay cô, khiến cô hơi ngây ngẩn mà nhìn anh, ngữ khí lúc sau càng thêm kiên cường mà mang theo sự bi ai.
‘’Xin chúa hãy bảo vệ và mang hạnh phúc đến cho cô gái nhỏ bé này của tôi, dù bất kể tôi ở đâu, xin hãy lấy đi hạnh phúc của tôi để trao cho cô ấy.
Cô ấy đã có quá nhiều đau khổ rồi, con mong cô ấy được hạnh phúc.’’
Câu nói đầy ý tứ của anh khiến cả cô và mọi người ở phía dưới xôn xao hẳn.
Sở Du nhìn ánh mắt có chút rớm lệ của anh, nhất thời chưa hiểu chuyện gì, nhỏ giọng hỏi.
‘’Anh sao lại nói những lời như vậy, mấy lời này…’’
Chưa kịp để cô nói hết câu, Dục Lăng đưa tay chạm lên gương mặt xinh đẹp đang đầy sự khó hiểu ấy, giọng nói thêm vài phần run rẩy.
‘’Anh biết em không hề yêu anh, nhìn dáng vẻ đau lòng của em, anh thật sự không kìm lòng được.
Sở Du, đây là điều cuối cùng anh có thể làm vì tình yêu này.
Em phải thật hạnh phúc nhé.!’’
Sở Du sợ hãi nhìn Dục Lăng, hoàn toàn chưa hiểu ý tứ của anh.
Mọi người phía bên dưới ngày càng bàn tán nhiều hơn.
Rốt cuộc chú rể sao lại nói lời xui xẻo như vậy trong ngày cưới chứ.
Nhưng mọi chuyện đã đều được anh chuẩn bị sẵn sàng.
Anh không muốn cô đau khổ, càng không muốn vì anh mà cuộc sống của cô không có hạnh phúc..