Duyễn Liếm Tàn Đồng

Vô Tình nhìn hắn một cái."Thật sự ta cũng không hiểu được,bất quá trước đây thật lâu lão gia phong bế thính giác công tử ,ta từng nghe lão gia lẩm bẩm tự nói. Hắn nói: ‘ như vậy là tốt rồi, như vậy nó cũng sẽ không đi cùng các ngươi ,búp bê thì chắc là không biết chạy đi lấy vợ.Linh Ngâm,Linh Ngâm của ta , chỉ có thể là của ta.' lúc ấy ta không hiểu lắm ý lão gia khi nói, sau lại nghĩ, công tử có thể lớn lên rất giống người của lão gia . . . . . ." Nghĩ đến người trong miệng lão gia là phụ thân của thiếu gia ,lời kế tiếp của hắn cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Nhưng những thứ này là đủ rồi, đầy đủ để cho Mộ Dung Viêm Hạo sáng tỏ, tại sao phụ thân đối Tử Đồng làm ra chuyện tình tàn nhẫn như thế .
Lúc mẫu thân chưa rời đi nhân thế ,hắn đã từng hỏi mẫu thân, tại sao phụ thân luôn không thích ở cùng bọn họ, tại sao phụ thân hắn cùng mọi người không giống ,không cùng thê của mình chung sống , nói chuyện với nhau.
Mẫu thân cũng là cho hắn một nụ cười khổ, sau đó nói cho hắn biết,tâm phụ thân không ở chỗ này, mà là đang ở trên một người tên Linh Ngâm.
"Mẹ, vậy tại sao cha không đem cái người Linh Ngâm thú về nhà? Dù sao cha chẳng những có ngươi, còn có đại nương cùng Nhị nương các nàng a!"
"Hài tử, cha ngươi không cách nào đem Linh Ngâm thú trở lại."
"Tại sao?"

"Bởi vì Linh Ngâm đã đi,cùng muội muội của hắn bỏ trốn đến nơi rất xa."
"Cùng muội muội bỏ trốn? Linh Ngâm không phải là nữ sao?"
"Không phải ,Linh Ngâm trượng phu của cô cô đã mất ,là một nam nhân, một nam nhân rất đẹp rất đẹp, cho nên cha ngươi không cách nào cưới một người đàn ông về nhà, bởi vì Mộ Dung gia quá lớn . . . . ."
Đúng vậy, Mộ Dung gia quá lớn, quá phức tạp, nam phong có thịnh hành đi nữa cũng sẽ không cho phép tộc nhân cưới một người nam nhân về nhà, cho nên phụ thân liền tạo ra một búp bê như vậy đúng không?
Búp bê sẽ không theo người khác rời đi, cũng sẽ không khiến cho người khác tranh cãi, nhưng búp bê Tử Đồng lại không ngừng khổ sở.
Thu hồi dùng xong chén đĩa,Mộ Dung Viêm Hạo uy Tử Đồng vài thức ăn lỏng,da thịt trắng nõn quanh năm không thấy mặt trời phát ra nhiệt độ cao,người vẫn như cũ trở bệnh.
Cũng là hắn không tốt, bởi vì hắn hiểu lầm làm y vô duyên vô cớ ăn nhiều khổ cực như vậy,nếu hắn muộn một bước, làm y bị rơi xuống ao hay không ăn không uống, có lẽ hắn sẽ không còn cơ hội thấy y.
Thật may, thật may hắn vẫn kịp thời vãn hồi hết thảy.
"Sau này, ta muốn các ngươi lúc ta không có ở đây thì thường cùng y nói chuyện,để cho y học nói chuyện. Về phần công việc thường ngày vẫn như trước giúp đỡ y,để cho y trước học cách nói chuyện,từng bước từng bước từ từ, nhất định y sẽ khôi phục.Còn mắt của y,ta sẽ tìm đại phu sang đây nhìn xem." Nếu như là trời sinh,vậy thì không có khả năng chữa khỏi.
"Chúng ta đã biết, thiếu gia." Tử Nhan cùng Vô Tình hai người đều lộ ra mừng rỡ mỉm cười.
"Đúng rồi, tên của y là Tử Đồng sao?" Làm sao lại lấy một cái tên như vậy?
"Không phải,tên công tử thật ra là Mị Đồng,nhưng lão gia nói không thích hợp, cho nên liền bỏ."

Mộ Dung Viêm Hạo nhướng mày, đỡ Tử Đồng nằm trên giường nghỉ ngơi.
Mị? Từ này đúng là không tốt, nghĩ đến hẳn là bởi vì một đôi tử mâu không giống với thường nhân ,mà bị người ta cho là yêu quái,mới có thể gọi như thế.Đổi tên có thể nói là chuyện duy nhất mà cha đối Tử Đồng làm.
"Vậy gọi là Tử Đồng cũng tốt.Họ đâu?Y họ gì?"
"Lão gia nói theo họ Mộ Dung gia ."
Mộ Dung Viêm Hạo cười lạnh ,bất quá chính là độc chiếm ,theo họ Mộ Dung gia cùng thú Tử Đồng về nhà không có gì khác biệt ,không phải sao?
Như vậy cũng tốt, dù sao cha cũng đã chết,hiện tại họ Mộ Dung đại biểu cha không là gì cả,mà là hắn tất cả.
Tử Đồng của hắn.
* * *
Những ngày qua, chuyện gì cũng không đúng .

Sau khi tỉnh lại sẽ có người cùng y nói chuyện, hơn nữa có rất nhiều thanh âm bất đồng .
Y không hiểu, không phải nói muốn y phải làm búp bê sao?Nên không cho phép y nói,nhưng là y bây giờ nói chuyện lại không người trách cứ, điều này đại biểu cái gì?
Thay Tử Đồng đem tất cả vết thương lớn nhỏ trên người xoa thuốc mỡ, Mộ Dung Viêm Hạo nhìn thấy hai mắt luôn vô thần giờ đây đầy vẻ nghi hoặc.
Cũng đã hai ngày ,y rốt cục phát hiện cuộc sống cùng trước kia không giống sao? Rốt cục bắt đầu hiểu được đem cảm xúc nội tâm biểu đạt ra ngoài sao?
Đại phu đã tới xem mắt, nói hắn mặc dù không phải là trời sinh là mù lòa, nhưng là không kém bao nhiêu.Có vài hài tử sinh ra mắt so với người khác yếu hơn,không thể dùng lâu dài, dễ dàng hư hao. Hai mắt Tử Đồng đã nhiều năm như vậy chưa từng chạy chữa ,muốn hồi phục thị lực thành bình thường là không thể nào.
"Có thể nói cho ta biết, cảnh tượng ngươi thấy được chính là một mảnh bóng tối sao?"Băng bó kỹ vết thương, Mộ Dung Viêm Hạo ôm y, ở trong đình viện chọn một góc tối ngồi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận