Duyễn Liếm Tàn Đồng

Khí tức nhàn nhạt , dễ ngửi đem Tử Đồng đang ngồi ở trên giường suy nghĩ ngẩn người kéo trở về,đưa tay dò hướng khí tức phát ra, như nguyện mò tới bàn tay bền chắc quen thuộc .
Mộ Dung Viêm Hạo mỉm cười đem cả người ôm vào trong ngực, có chút kinh ngạc nhìn chăm chú y.
“Ngươi nhận ra ta sao?” Hắn từ từ ôn nhu nói: “Vài ngày trước ngươi còn phân không rõ ta cùng bọn Vô Tình, hiện tại ngươi biết ta là ai sao?”
Tử Đồng nghe vậy,mở lòng bàn tay bắt lấy vạt áo hắn gật đầu.”Nhớ được,Tử Đồng nhớ được ngươi.” Mặc dù bên cạnh có rất nhiều, rất nhiều thanh âm cùng y nói chuyện , nhưng là chỉ có cái thanh âm này y có thể lập tức nhận ra. Cái thanh âm này rất êm tai,y cũng thích cái ôm ấm áp của hắn.
“Nhớ được ta,biết tên của ta không?”Mộ Dung Viêm Hạo vui mừng ôm y ra ngoài tản bộ, mấy ngày qua chỉ cần xử lý xong chuyện, hắn sẽ tới đây bồi y.
Trong khoảng thời gian này hắn cũng không phải là người bồi y nhiều nhất ,nhưng y lại có thể nhận ra hắn, làm trong lòng hắn mừng thầm.
Tử Đồng nháy mắt mấy cái, đôi mi thanh tú như họa nhăn lại ở trong đầu càng không ngừng tìm câu chữ có thể dùng , nghĩ đến đầu choáng váng não căng ra,cũng không nhớ ra được cái dạng chữ gì thích hợp cho cái thanh âm này, cái ấm áp này.

“Đầu đau đau,nghĩ không ra.” Đầu nhỏ lắc lắc,y lắc như trống bỏi nghĩ muốn lắc ra đáp án.
Mộ Dung Viêm Hạo cười khẽ.”Đừng lắc nữa, nghĩ không ra cũng không sao, ta ở đây, có thể hỏi ta đúng hay không?”
Tử Đồng không tự chủ mở miệng: “Tên là gì?”
“Viêm Hạo, ngươi gọi ta Hạo là được rồi.” Nhìn cái miệng nhỏ nhắn y nhếch nhếch,hắn không nhịn được ở trên môi y khẽ hôn.
Tử Đồng bị nụ hôn của hắn làm cho hoảng sợ ,suy nghĩ rối loạn ,ngơ ngác nhìn chăm chú vào Mộ Dung Viêm Hạo,đầu ngón tay xoa đôi môi.
Mộ Dung Viêm Hạo lại là một trận cười, thích xem y bộ dáng khả ái.
Y nháy mắt, lắc đầu một cái ,lại không nhớ nổi tên hắn,Cái đầu này thật là vô dụng.”Tên, quên,nói lại.”
“Viêm Hạo, Viêm Hạo, nhớ tên của ta, Tử Đồng.” Cở nào muốn nghe đến tên của mình từ trong miệng y nói ra, cở nào hi vọng y lấy tay chạm tới mình, có thể hô lên tên của hắn.
“Viêm Hạo,Viêm Hạo,Viêm Hạo. . . . .” Y một lần lại một lần bên miệng lặp đi lặp lại nhớ kỹ, học thuộc,sợ cái đầu vô dụng lần nữa quên tên của thanh âm này.
Cái miệng nhỏ nhắn đọc tên của hắn là một hấp dẫn lớn, Mộ Dung Viêm Hạo không khỏi cúi đầu hôn lên lần nữa, không như mới vừa rồi lướt qua rồi dừng lại, mà là như tinh tế thưởng thức món ăn ngon.
Nụ hôn của hắn,làm Tử Đồng không tự chủ thu nạp hai tay ôm sát lồng ngực dày rộng của hắn ,ngón chân trắng muốt bởi vì run rẩy mà hơi cong,cổ họng bật ra ‘Ưm’ dễ nghe .
“Ngươi mùi vị ngọt ngọt, thơm thơm.”

Không biết có phải hành động nhàm chán của cha hay không,mà để cho Tử Đồng ăn loại thức ăn đó, cho nên quần áo không có huân hương, y thân thể nhỏ yếu đã có một cổ hương vị vô cùng thích,có chút giống hương hoa rồi lại không giống bất kỳ hương thơm nào, hương vị này chỉ có ở Tử Đồng.
Hắn khen ngợi khiến cho trong mắt Tử Đồng mang nghi ngờ.”Tử Đồng là người, không là thức ăn, không thể ăn.”
Lời của y làm Mộ Dung Viêm Hạo cười to,bên trên tảng đá lớn ngay thác nước ngồi xuống.”Đúng a! Tử Đồng là người, không phải là thức ăn, cho nên ăn làm sao cũng không ngán.”
Tử Đồng đầu nhất thời bị lời của hắn quấy thành tương hồ, cảm thấy làm người thật đúng là một chuyện khó khăn, nhắc tới những loại lời khó hiểu,còn muốn hiểu những thứ rất khó hiểu này.
Cho nên y tự tay che lại cái nơi phát ra những lời y nghe không hiểu,đôi môi còn không ngừng bật cười .
Quá khó khăn hiểu, Tử Đồng không nghe, đầu đau đau.
Nhưng động tác y bất quá làm Mộ Dung Viêm Hạo càng cảm thấy khả ái, ngăn không được tiếng cười không ngừng từ mười ngón tay mãnh khảnh toát ra.
Tử Đồng hơi cảm thấy tức giận trừng mắt một đoàn bóng đen không minh bạch : .”Đừng cười, Viêm Hạo, hư.” Đầu tuy không rõ ràng, nhưng cũng biết hắn là đang cười mình.
“Không cười.” Cầm tay ngọc thon thon đẹp mắt bên môi, ở trên khẽ hôn.”Ta không cười, Tử Đồng còn nhớ rõ tên của ta ni!”

Khi hắn khen ngợi mình, khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn sửng sốt một chút, rồi sau đó hiện lên nhợt nhạt mỉm cười,Mộ Dung Viêm Hạo dạy dỗ y chưa từng thấy qua y nở nụ cười nhất thời há hốc mồm, quyến luyến nhìn nụ cười xinh đẹp bất khả tư nghị .
“Tử Đồng,nhớ được Viêm Hạo.”
“Đúng vậy ,Tử Đồng còn học xong tức giận cùng cười.” Mộ Dung Viêm Hạo thương tiếc nâng gương mặt chỉ so với bàn tay lớn hơn nửa,đem cái trán y cụng vào trán hắn,bên môi lộ ra nụ cười tuấn mỹ .
Đáng tiếc Tử Đồng nhìn không thấy nụ cười hắn khó có được,nếu không giống như trước ai cũng đều vì nụ cười này mà sợ hãi ngạc nhiên!
“Tử Đồng học xong tức giận cùng cười?” Phải không? Tại sao đầu không nhớ rõ mình học xong, thật đầu mình vô dụng như vậy?Ngay cả mình học xong cái gì cũng không nhớ được.
Hiểu nghi ngờ của y Mộ Dung Viêm Hạo giải thích: “Đúng a! Lúc ta cười Tử Đồng ,Tử Đồng trong lòng là cảm thấy loạn loạn ,không thoải mái, đó chính là tức giận,Tử Đồng lúc nhớ được tên của ta , trong đầu giống như được bay lên cao cao rất thoải mái, khóe miệng cong cong chính là cười.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận