“Đúng vậy, mặc dù nhà Mộ Dung gia danh lừng lẫy, nhưng là chúng ta Hách Liên gia cũng không làm người khinh thường. . . . . .” Lời nói còn chưa lưu tiếng, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào Mộ Dung Viêm Hạo lại bắt đầu lật xem sách trên bàn đá, đột nhiên cảm thấy người trẻ tuổi này làm cho người ta một loại cảm giác sợ hãi bí hiểm.
Lần này Mộ Dung Viêm Hạo đều lười nói với hắn, con mắt bằng động tác nhanh nhất kiểm duyệt sổ sách, xác định từng chỗ cũng không bỏ sót hoặc thiếu sót.
Đinh Duệ thở dài một hơi, biết được lúc này nên đổi lại hắn ra tay, thiếu gia đối với loại đối thủ nhìn không thuận mắt này, trừ phi chọc giận hắn, nếu không từ trước đến giờ đều làm như đồ bỏ đi ven đường , xem coi như xong.
“Thiếu gia nhà ta ý là, nếu như ngươi không muốn nói xin lỗi, vậy thì nhanh trở về một chút, nếu như muốn báo thù, tốt nhất xem xét cân lượng của mình sau lại xuất thủ.”
“Ngươi đây là ý gì!” Quan Tường Phong bởi vì trong giọng nói miệt thị của hắn mà tâm hỏa giương cai, nếu không phải tu dưỡng tốt … sớm một kiếm giết chết Đinh Duệ trước mắt cười đến hết sức thật thà.
“Chính là ý ngươi nghĩ đó.” Cũng đã đến thời gian dùng bữa, hắn thật sự là không muốn động thủ phá hủy khẩu vị của mình, bởi vì Mộ Dung gia đối với đối thủ dám vào địa bàn khiêu khích, thường thường chỉ có một đạo quy củ giết người diệt khẩu này. Đây cũng chính là tại sao Mộ Dung gia hưng thịnh hơn bốn mươi năm, là nguyên nhân không người biết được bọn họ võ công cao siêu.
“Muốn chết!” Thông thường đều là tiểu lâu không biết sống chết này lao ra thay chủ tử từ chối khéo, lần này dĩ nhiên không ngoại lệ.
Phía sau Quan Tường Phong năm, sáu vị đại hán ùa lên, trong tay triển khai chiết phiến lay động, còn không kịp lộ ra tươi cười đắc ý, liền nhìn thấy Đinh Duệ một chân giẫm tại chỗ tiến lên, chưởng vươn ra từ phải trái chuyển nửa vòng, nhẹ nhu chụp vào trên bộ ngực một đại hán.
Không có ngờ tới một chưởng rất nhẹ lại có uy lực lớn như vậy, bọn họ chỉ có thể mở lớn lỗ tai nghe thấy thanh âm xương vỡ làm người lạnh cả xương sống, trơ mắt nhìn thân thể to con của đồng bọn, như con diều bị cắt dây bay vứt ra, đụng vào tường đá bên sân, phun ra một miệng lớn máu tươi.
Mọi chuyện bất quá chỉ phát sinh trong nháy mắt, không có ai cho người lồng ngực bị lõm xuống còn cơ hội sống thở dốc, cả vườn yên tĩnh trở lại, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập như sấm của mình.
Quan Tường Phong miễn cưỡng coi như là trấn định, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Đinh Duệ, cho là khả năng hắn là thực khách Mộ Dung gia mời tới, bởi vì một phó nhân nho nhỏ không thể nào có công lực tinh thâm như vậy. “Xin hỏi các hạ là nhân sĩ phương nào?”
Sách sách! Hắn một phó nhân nho nhỏ lúc nào thăng cấp làm “Các hạ” rồi? Làm sao chính hắn lại không biết? Như thế này nhớ kỹ hỏi chủ tử có phải hay không vụng trộm thay hắn tăng lương thăng chức.
“Ha hả! Nhanh lên một chút ra tay đi! Ta một phó nhân nho nhỏ chưa từng đem có thói quen nói chuyện với người chết.” Nghĩ đến một chút những người này cũng sẽ là một đám trong phần mộ kia, trái tim nho nhỏ dễ dàng chấn kinh sẽ bị dù dọa đến nhảy lên. Hắn Đinh Duệ không sợ trời sợ đất, chỉ sợ chủ tử cùng ác quỷ.
“Khá lắm tiểu nhi khéo nói!” Quan Tường Phong ném chiết phiến trong tay đi, đồng thời một đạo ngân quang lóe ra, sắc bén lãng mang bắn về phía cổ Đinh Duệ.
Định Duệ cười hì hì một tiếng, hơi mạo hiểm tráng thoát một kiếm này, đồng thời dưới chân sử lên du tung bộ pháp cùng địch nhân triền đấu.
Một bên Mộ Dung Viêm Hạo thật giống như đợi ở trong một không gian khác, nhanh chóng có trật tự làm công việc nhất nhất hoàn thành, trong đầu phân tâm lưỡng dụng, nghĩ tới bộ dáng bướng bỉnh mới vừa rồi của Tử Đồng.
Đình viên xinh đẹp trang nhã đao kiếm quang ảnh, chẳng những Mộ Dung Viêm Hạo không có tính toán xuất thủ, ngay cả phó nhân không xa đó cũng chỉ cách một khoảng xem cuộc chiến.
Cho dù trên người Đinh Duệ đã thấy huyết quang, nhưng vẫn không có một người trên mặt mang theo kinh hoàng.
Tiếng va chạm của đao kiếm từ từ biến mất, Định Duệ thở hồng hộc ngã ngồi trên cầu thang ở đình đài, lúc này Mộ Dung Viêm Hạo vừa lúc cũng đem sổ sách trên mặt bàn toàn bộ xem xong.
“Thụt hậu rồi.” Đối Đinh Duệ cố gắng, hắn chỉ cấp hai lời bình như vậy.
Đinh Duệ ủ rũ ừ một tiếng. Thiếu gia nói không sai, hắn quá lâu không có kinh nghiệm thực chiến, ở phương diện tiến lui khi giết địch đích xác là lui bước. Sở dĩ võ học chính là phòng thân cùng công kích, chiêu thức luyện được lại nhiệt, công lực như thế nào gia tăng, một khi lên chiến trường, những thứ này bất quá là trợ lực thôi, là tối trọng yếu vẫn là kỹ xảo sống sót.
“Ta sai rồi! Thiếu gia.” Đây không phải là thiếu gia lần đầu tiên trách cứ hắn, nhưng là làm hắn khó chịu nhất một lần. Hắn không biết đã có thời gian bao nhiêu năm không có bị trách móc qua, bởi vì hắn mỗi ngày nhắc nhở mình phải tiến bộ không ngừng, nhưng bây giờ hắn mất lòng tin đối với mình.
Mộ Dung Viêm Hạo đứng dậy, đi qua chiến địa huyết tinh trải rộng.
Những việc này hắn từ nhỏ chứng kiến đến lớn, cũng không có cảm giác gì. Tổ huấn Mộ dung gia cũng chỉ có những lời “Người thắng làm vua” này. Thật ra thì Mộ Dung gia bọn họ huynh đệ cũng không chỉ có như vậy, hiện tại còn dư lại cũng là có thể tại dưới Mộ Dung Hàn nghiêm khắc lãnh khốc huấn luyện mà sống sót! Cho nên bọn họ đối với kẻ bại tâm đồng tình sớm bị ma diệt hầu như không còn.