“Nam. . . . . . Nam. . . . . . Hài tử không thể khóc?”Thanh âm đứt quãng nghe ra được y đang cố gắng ngăn cản nước mắt từ vành mắt rơi xuống.
“Đúng, nam hài tử không khóc .” Hắn tốn công vô ích lau đi nước mắt y không ngừng rơi xuống .
“Tử Đồng là nam hài tử?”
“Đúng! Tử Đồng là nam hài tử, không thể khóc.” Hắn may mắn trời sinh có thể nhanh dời đi lực chú ý .
“Kia Tử Đồng không khóc, sau này cũng không khóc.” Nam hài tử không thể khóc , Hạo nói, y nhất định cũng sẽ nhớ được.”Nam hài tử là cái gì? Hạo.”
Câu nói sau cùng, lần nữa đổi lấy thở dài của Mộ Dung Viêm Hạo .
* * *
“Thiếu gia, ngài thật muốn?” Trong tay thu thập hành lý, Định Duệ tràn đầy nghi ngờ nhìn sắc mặt thiếu gia nhà mình . Xem ra gương mặt tuấn mỹ thoạt nhìn là không có biểu tình gì! Nhưng hắn hiểu được, thật ra trong lòng thiếu gia đối với hành động bản thân cũng rất phức tạp .
Mấy ngày qua dục vọng chiếm hữu của hắn đối công tử ngày càng rõ ràng hơn,ngay cả bọn người bên cạnh cũng nhìn ra được. Nhưng thật ra thì cũng không thể trách thiếu gia, có tình nhân giống như công tử,muốn không toát ra dục vọng chiếm hữu cũng khó khăn.
“Trong mấy ngày ta rời đi ,ngươi cùng Tử Nhan chiếu cố y hảo.”Khống chế không được tâm tình của mình, không thể làm gì khác hơn là trước rời đi Tử Đồng một chút, chờ rõ ràng suy nghĩ của mình rồi hãy nói. Có lẽ qua mấy ngày nữa cuộc sống không có Tử Đồng,trong lòng hắn hiểu được nên xử lý như thế nào càng nghĩ tình cảm càng dây dưa không dứt .
“Ta đây hiểu được, bất quá công tử. . . . . . Có một câu ta không biết có nên nói hay không?” Người ta nói ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, những lời này là có đạo lý của nó .Hiện tại hắn là người đứng xem, nhìn so với thiếu gia còn rõ hơn.Này thật là khó có được, thì ra Định Duệ hắn cũng có lúc so với thiếu gia thông minh hơn.
“Nói cái gì?” Cầm qua hành lý hắn thu xếp tốt hướng chuồng ngựa bước tới,đi qua cửa đình ,hắn không khỏi ngoảnh đầu nhìn một chút, nhìn thấy đám người Tử Nhan cùng Tử Đồng chung đụng hết sức hòa hợp , khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp cười đến không vui , trong đầu nhất thời mâu thuẫn . Bộ dạng y vui vẻ làm hắn uất ức, nhìn phương thức cùng những người khác chung đụng thân mật ,trong đầu hết lần này tới lần khác lại là một trận khó khăn dừng lại không thoải mái.
Định Duệ theo ánh mắt của hắn nhìn đi qua, nhịn xuống xúc động muốn thở dài, tăng nhanh cước bộ, đuổi theo Mộ Dung viêm hạo đã đi ra cổng vòm của nội viện .
“Ta nói thiếu gia, ngài nghĩ cường chiếm tâm công tử cũng không phải không được ,dù sao công tử là người của ngài, công tử cũng không quan tâm, một mình ngài ở chỗ này tốn sức cực khổ lo nghĩ làm gì?”
Hắn quay đầu lại nhìn Định Duệ, muốn nói lại thôi.
Định duệ rất rõ ràng không biết lớn nhỏ vỗ vỗ vai chủ tử..”Ngài nghĩ cái gì, tiểu nhân đều biết rất rõ. Ta hiểu ngài không muốn giống lão gia đã mất, bởi vì muốn cường chiếm dung nhan,mà làm ra chuyện không nhân đạo ,làm tâm trí công tử không trưởng thành,cho dù trong lòng không vui, cũng không biết phản kháng. Nói tóm lại,tóm lại,ta cảm thấy được kia cũng là bản thân ngài buồn lo vô cớ, ngài không cảm thấy công tử tuyệt không quan tâm ngài bá đạo sao?” Ngược lại rất tự tại đấy!”
“Thật?” Thật sự là hắn quá lo lắng sao? Có thể tưởng tượng bộ dạng Tử Đồng,tim của hắn lại ngừng đập ,cho dù khả năng rất nhỏ, hắn cũng không hi vọng vì vậy thương tổn y.
Mắt thấy chuồng ngựa phía trước, phó nhân như hắn hướng phía trước đem hành lý treo lên yên ngựa.Thật, còn có, ngài căn bản không cần lo lắng trong lòng công tử , cái vấn đề người nào trọng yếu ,trong mắt của ta, ngài ở trong lòng công tử chẳng những đặc biệt , mà còn là duy nhất.”
Mộ Dung Viêm Hạo âm bị lời này làm cho nhảy lên nhảy lên ..”Ngươi. . . . . . Ngươi thật cảm thấy như thế ?”
Định Duệ rất nhanh gật đầu.
“Bằng chứng đâu?”
Bằng chứng?Này còn muốn bằng chứng? “Thiếu gia, định duệ cho tới hôm nay mới phát hiện ngài thật sự nhiều lời, thì ra ngài cùng tiểu nhân giống nhau, giống như trước đều có tính tam cô lục bà * . . . . . Coi như ta chưa nói.”Cảm giác trên người bị hai đạo tia sáng đông lạnh bắn thủng, Định Duệ khóe miệng không khỏi cười khan không dứt.
*:(chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo. Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng. Sáu bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa.)
“Muốn bằng chứng còn không dễ dàng, công tử thứ nhất nhớ được ngài, mặc dù y thường ỷ lại mọi người ,nhưng là chỉ cần có ngài ,y cũng chỉ chịu ở lại trên người ngài,ngài chẳng lẽ cũng không phát hiện sao?”
Mộ Dung Viêm Hạo lắc đầu, hắn vẫn cho là đó là bá đạo của hắn,tự đem Tử Đồng trên thân người khác kéo đến trong lòng ngực của mình, không phải là Tử Đồng nguyện ý .
Thật là ngốc. . . . . . Ô. . . . . . Lạnh quá! Liền tại trong đầu mắng cũng không được.
“Ta cảm thấy được công tử sở dĩ thích ôm người, cũng không phải là bởi vì ai y cũng yêu, chỉ là đơn thuần nghĩ muốn một cảm giác an toàn.”
“An toàn?” Mộ Dung Viêm Hạo sải bước tới mã thất,khống chế dây cương sau dừng lại động tác cẩn thận nghiền ngẫm lời Đinh Duệ nói.
“Đúng a! Ngài thử nghĩ xem quá khứ công tử , nhìn lại y hiện tại mỗi tiếng nói cử động, ngài sẽ phát hiện công tử y chán ghét ở một mình, có động tác ôm người này,cảm giác những người khác xác định sự hiện hữu của mình, ngài không cảm thấy công tử hắn thoạt nhìn mặc dù giống như là cái gì cũng không hiểu, nhưng trong lòng y thật ra là sợ hãi lần nữa trở lại quá khứ không phải cuộc sống của người kia sao?” Cái loại cuộc sống này,hắn mới nghĩ đã cảm thấy đáng sợ, huống chi công tử còn trải qua đoạn cuộc sốngdài như thế,thật là làm khó y.
Theo Định Duệ giải thích, tim của hắn vừa vì Tử đồng đau.Là hắn quá nóng lòng, không nên hy vọng xa vời Tử đồng vừa mới rời đi cuộc sống kia không lâu, hi vọng y có thể cùng người bình thường giống nhau, hiểu được biểu đạt tình cảm nội tâm .
Nhìn chủ tử vẻ mặt tựa hồ là nghĩ thông suốt, Định Duệ cũng là an tâm không ít. Hắn cùng thiếu gia từ nhỏ cùng nhau lớn lên, so với thân huynh đệ còn thân hơn; mà công tử thiên chân thuần mỹ, làm hắn có cảm giácchiếu cố đệ đệ nhà mình .Hai người này hắn cũng rất lo lắng nếu là có thể thật dài thật lâu ở chung một chỗ, thì mọi chuyện nên tốt đẹp.
“Thiếu gia, ngài tạm thời đem công tử trở thành tạm thời đem công tử y,công tử không ngu ngốc, sớm muộn có một ngày y cùng chúng ta giống nhau . Hơn nữa ngài ngày ngày ở bên cạnh y phụng bồi y, chờ ngày nào đó công tử bình thường, phân lượng phân lượng y, nhất định là ai cũng kém xa.”
Nghe thế ,Mộ Dung Viêm Hạo lộ ra vẻ mỉm cười.”Định Duệ, xem ra ta vẫn luon cũng xem thường ngươi.”
Ha hả! Chủ tử khen ngợi chính là vinh quang của thuộc hạ .”Đó là đương nhiên, cũng không nghĩ là thị tòng của ai sao!”Cái đuôi cao cao vung lên , hắn chưa nhớ thuận tiện vỗ vỗ vuốt đuôi chủ tử .
“Ngươi đã như vậy ,vậy sau này ở Mộ khách gia Giang Bắc . . . . . .” Còn chưa kịp nói xong, cái tên thị tòng không biết lớn nhỏ không biết chạy tới nơi nào ,khinh công kia, ngay cả hắn là người dạy cũng so ra kém .
Đem Tử Đồng trở thành hài tử?
Đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng, trừ tâm trí bên ngoài,toàn thân y trên dưới cũng không chỗ nào như hài tử.
Thật có thể không? Bá đạo đem Tử Đồng ở lại bên cạnh mình, không để cho y có cơ hội rời đi khỏi tay hắn,, từ từ đợi chờ y có thể tiếp nhận chân tâm của mình.Này thật có thể không?