Duyễn Liếm Tàn Đồng

Ở trên giường trở mình không biết bao nhiêu lần,mệt mỏi ngồi dậy ôm lấy cái chăn mềm mại ,Tử Đồng giương mắt to vô thần luống cuống cắn chặc môi dưới.
Định Duệ nói Hạo hôm nay vào thành, một thời gian ngắn mới có thể trở lại, tối nay Hạo sẽ không cùng y ngủ,nhưng là. . . . . . Không có Hạo ở bên người, y như thế nào cũng ngủ không được , làm sao bây giờ? Y không làm búp bê đã lâu rồi, cũng không như lúc làm búp bê ,Hạo đều ngày ngày phụng bồi y ngủ.
“Tử Đồng ngủ không được, không làm búp bê ,ngủ không được. . . . . .” Y muốn Hạo, muốn Hạo. . . . . .
Lần mò dưới mép giường ,nhớ được lời Hạo nói,Định Duệ đi nằm ngủ ở trong viện bên phải,ra khỏi cửa phòng đi năm mươi bước, qua cửa đình viện sau quẹo phải bảy mươi bước qua một cái cửa nữa,, tiếp theo chín mươi bước có thể đụng phải cửa. Nhưng y nhớ kỹ,chưa từng đi một mình a !
Chân trần cũng không biết là nên mang hài,bước trên sàn nhà băng lãnh,y nơm nớp lo sợ lần mò hướng cửa phòng.
Y sợ! Có thể hay không không nên đi? Nếu như kêu to ,Định Duệ có thể nghe thấy chứ?

Y muốn cùng Định Duệ nói y ngủ không được, không có Hạo ở bên người, y sợ.
Còn chưa tới cửa phòng, chỉ nghe thấy thanh âm cửa phòng bị mở ra ,một trận gió lạnh ban đêm ẩm thấp thanh lương thẳng tắp thổi vào Tử Đồng.
“Là Hạo sao? Hạo trở về chưa?”Hai mắt không nhìn thấy phân không rõ thời khắc, cửa phòng đột nhiên mở ra, làm y cho là mình chờ thêm thời gian. Hướng phía trước tiến lên mấy bước,hết lần này tới lần khác không như ý đụng phải cái ghế tròn,y thở nhẹ một tiếng ngã vào một lồng ngực bền chắc.
Không! Mùi vị này không phải là Hạo!
Mùi người khác y không cách nào thoáng cái phân biệt được , nhưng Mộ Dung Viêm Hạo , cho dù cách một khoảng y cũng rõ ràng, đây không phải là mùi vị của Hạo.
Chủ nhân lồng ngực phát ra cười khẽ, ngón tay nâng lên khuôn mặt mỹ mạo kinh nhân.”Thật là xinh đẹp, đối với gương mặt như vậy ,không mê cũng khó .”Ngón cái khẽ vuốt qua môi Tử Đồng,cho dù là ở trong bóng đêm, cũng không cách nào làm mất phần dung nhan xinh đẹp này.
“Ngươi là ai?” Thanh âm này không phải là Định Duệ cũng không phải là Vô Tình, không phải Lôi Cương không phải Tử Nhan. . . . . . . Đây là thanh âm y không biết.
“Sách! Bất quá hơn một năm không gặp, ngươi chẳng những học được cách nói chuyện, còn biết nói như thế nào !”
Liều mạng tránh thoát cổ taykhông quen thuộc ,không nghĩ tới rơi vào một lòng bàn tay khác song tương đối mềm mại ..”Mộ Dung công tử, ngươi còn nhớ ta chứ?”Hách Liên Dung Dung không nhịn được nắm chặt cổ tay mảnh khảnh kia,hận không thể bẻ gảy nó, tốt nhất ngay cả khuôn mặt này cũng phá hủy, tránh cho nàng thấy đố kỵ, tự ti!
Tựa hồ là nghe qua thanh âm này, Tử Đồng hơi chút bình tĩnh,nhưng cổ tay bị cầm đau đớn không chịu nổi.

“Động tác của ngươi tốt nhất nhanh một chút, ta chỉ dẫn ngươi , cũng không tính cùng dẫn ngươi đi.” Mộ Dung Nguyệt lưu luyến nhìn mặt Tữ Đồng một cái. Không trách được cha lại xuống tay ,gương mặt này nhìn có thể mê hoặc lòng người.
Vậy đối với huynh muội xem như vợ chồng kia ở tại trong núi sâu xem ra chính là chết chỗ này a?Nơi vắng vẻ thế này cũng giấu không được tuyệt thế hồng nhan, nghe nói bị chết thật là thê thảm, để lại hài tử thùy mị cho cha hắn mang đi, không chiếm được phụ thân, nhi tử cũng tốt. . . . . .
Tựa như mẹ hắn nói,người nhà này đời đời kiếp kiếp bị nguyền rủa chết đi ,chẳng những hai người loạn luân chết thảm, sinh hạ hài tử chẳng những trời sanh mắt mù, còn có một tử nhãn, hiện nay lại là tiểu quan nhận không ra người.
“Ngươi muốn đi đâu?” Gặp người muốn đi,Hách Liên Dung Dung hơi kinh hoảng.
Mộ Dung Nguyệt cười lạnh.”Đi làm chuyện ta nên làm, đoạt thứ ta muốn.”Hắn thích mỹ nhân, nhưng Tử Đồng hắn đã hết thảy quen thuộc bất quá, không phải là hắn muốn , hắn muốn chính là cái tên vẫn cho là hắn đối với Tử Đồng không có hảo ý-Vô Tình
A! Vô Tình, lần trước gặp mặt hắn cũng đã nói sẽ không bỏ qua hắn .
Hách Liên Dung Dung chớp mắt,Mộ Dung Nguyệt xem tên mang gương mặt tươi cười đã biến mất ở trước mắt, lưu lại hai người nàng cùng Tử Đồng.

Mê hương còn dư lại không tới nửa canh giờ, động tác của nàng phải nhanh lên một chút mới được.”Đã trễ thế này làm sao ngươi còn không ngủ?” Vừa bắt đầu nàng là muốn tới cướp người , không nghĩ tới đụng y dang muốn rời khỏi phòng.
“Ta muốn tìm Hạo ,ngươi có thể giúp ta tìm ?” Mặc dù nhớ không nổi cái người có chút quen này là ai,nhưng chỉ có nàng mới giúp y được!
“Tại sao muốn tìm hắn?” Nhìn gương mặt Tử Đồng nàng có chút thất thần, nếu gương mặt này sinh ở trên mặt mình thật là tốt.
“Bởi vì ta ngủ không được, không có Hạo ta sẽ sợ, trước kia Hạo cũng sẽ phụng bồi ta ngủ , nhưng là hôm nay không có.” Tại sao? Hạo hôm nay tại sao không nhanh trở lại cùng y?
“Ngươi biết hắn tại sao hôm nay chưa có trở về chứ?”Mộ Dung Viêm Hạo đi đến đâu nàng đương nhiên biết,nhưng trước mắt thấy gương mặt ra vẻ sợ hãi cùng e ngại, làm cho nàng hiểu rõ nhất định còn có chút bí mật nàng không biết có thể khai thác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận