Duyễn Liếm Tàn Đồng

Tử Đồng rất nhanh lắc đầu, có thể tưởng tượng mấy ngày gần đây Hạo thường không có ở bên cạnh y,không giống trước đây thật lâu phụng bồi y. Y nhớ lúc Hạo đến phụng bồi y bộ dạng không quá cao hứng ,có phải hay không bởi vì chuyện gì,cho nên hắn hôm nay mới không trở lại cùng y?
Ý nghĩ của y lừa không được người, Hách Liên Dung Dung đưa biểu tình thu hết trong mắt, trong lòng cũng rõ ngọn nguồn.”Ngươi có phải hay không làm gì để Mộ Dung Viêm Hạo mất hứng ?” Lấy hiểu biết của nàng đối với Mộ Dung Viêm Hạo ,nàng cho là hắn rất khó lấy lòng ,tự nhiên sẽ phỏng đoán như thế .
“Ta. . . . . . Ta không có, Tử Đồng không có. . . . . .” Phải không! Là y làm gì để Hạo mất hứng ,cho nên Hạo mới không trở lại cùng y? Là thế này phải không?
“Có! Nhất định là ngươi chọc cho hắn mất hứng, cho nên hắn vứt bỏ ngươi.” Bất kể nàng suy đoán có đúng hay không, tên này giống hài tử thật sự là rất dễ lừa gạt, muốn thương tổn y cũng là chuyện dễ dàng.
“Vứt bỏ? Cái gì là vứt bỏ?” Là chuyện không tốt sao?
“Vứt bỏ chính là không nhớ ngươi nữa.”
“Không có, Tử Đồng không có không ngoan,Hạo sẽ không bỏ Tử Đồng,sẽ không bỏ!”Giống như là đánh trúng e ngại sâu trong đáy lòng y,Tử Đồng khủng hoảng gào thét .

Nếu không phải người xung quanh viện đều hôn mê ,nàng sớm trực tiếp đem cái nguời mù ầm ĩ này đánh bất tỉnh.”Hắn rõ ràng chính là không nhớ ngươi rồi, không cần chính là không cần !”
“Sẽ không !” Tử Đồng mắt to nổi lên lệ quang, dùng sức đem nàng đẩy ra, giãy dụa lần mò muốn tìm gian phòng.
“Ngươi muốn đi đâu?” Nàng rất nhanh đem người kéo trở về. Không nghĩ tới người mù này thoạt nhìn tinh tế nhu nhược bộ dạng, khí lực cũng là khá lớn , đẩy nàng đau chết.
“Đi tìm Hạo, Tử Đồng sẽ không làm Hạo mất hứng, Hạo sẽ không bỏ Tử Đồng . . . .” Hất ra tay nàng, một mình y đi về phía trước, rất nhanh đạp phải một bồn hoa bên cạnh mà chật vật ngã nhào trên đất.
Y sẽ ngoan ngoãn , đừng không cần y, y muốn Hạo. . . . . .
Không hiểu tại sao mình khi nghe thấy Mộ Dung Viêm Hạo cần mình , trong lòng sẽ rung động như thế , trừ sợ hãi bất an ,cảm xúc đau lòng bi thương không ngừng nối gót tới, tràn ngập tình cảm không cách nào khống chế, trực tiếp từ nơi cổ họng bật ra một tiếng nghẹn ngào.
Nhất định là Hạo không thích y đần, không thích y hôn Lôi Cương, không thích y ôm những người khác, cho nên tức giận không cần y.Y sau này sẽ không, sẽ không làm Hạo mất hứng, chỉ cần Hạo ở bên cạnh y,chỉ cần. . . . . .
Hách Liên Dung Dung nhìn bộ dáng chật vật một chút cũng không muốn hỗ trợ, mặc y lảo đảo hướng bên ngoài lần mò..”Muốn tìm Mộ Dung Viêm Hạo? Ngươi muốn tìm?”Cứ như vậy ngã trong thành Hàng Châu đi?
Tử Đồng lau đi nước mắt không ngừng rơi xuống ,rất cố gắng mà nghĩ mọi người dạy y nhận thức vị trí.”Tìm Mã nhi ,Hạo nói Mã nhi có thể chở ta đến rất nhiều nơi,phải có Mã nhi mang ta đi tìm Hạo.”
Người mù cưỡi ngựa? Hách Liên Dung Dung ánh mắt chợt lóe.
“Muốn cưỡi ngựa ta dẫn ngươi đi.” Nàng nắm lên tay của y trực tiếp kéo y đến chuồng ngựa, mặc kệ dọc theo đường đi không nhìn thấy bốn phía Tử Đồng bởi vì theo không kịp cước bộ của nàng, mà ngã nhiều lần ,ngay cả cái trán cũng đụng ra máu .

“Đi tới.” Trực tiếp đem người đẩy tới một hắc mã vừa cao lớn vừa hoang dã.
Thật sự là quá tốt, nàng mới vừa còn phiền não muốn thế nào giết chết y,Mộ Dung Viêm Hạo mới sẽ không phát hiện, không nghĩ tới này người mù cũng đã trước đưa ra ý kiến tự sát hay .
Tử Đồng đụng phải hắc mã thân thể tráng kiện hùng vĩ ,sợ hãi từ lòng bàn chân đi lên ,trực tiếp bắt được đầu của y,cả người cũng cứng, động cũng không dám động.
Y. . . . . Ysợ a! Sợ hãi từ trong lòng này từng làm y một lần kinh sợ sinh vật.
“Làm sao? Ngươi sợ a? Sợ sẽ không biện pháp đi tìm Mộ Dung Viêm Hạo “
Đơn giản một câu nói, làm Tử Đồng đơn thuần vươn ra hai tay run rẩy hướng hắc mã.”Ta. . . . . . Ta. . . . . .”
Hách Liên Dung Dung cười một tiếng, bắt được người của y trực tiếp đưa lên ngựa,lại đem dây cương đưa tới trong tay y.
“Nắm chặc!”Khoe môi cười lạnh, dùng roi tùy thân vung mông ngựa, hắc mã chấn kinh, hí một tiếng sau trực tiếp lao ra chuồng ngựa.

Không rõ tình hình Tử Đồng kinh hô một tiếng, bị làm cho sợ đến ôm chặt cổ ngựa, mặc cho hắc mã đem mình tới nơi không biết.
* * *
“Là ngươi!”
“Là ta.” Mộ Dung Nguyệt mang theo nụ cười nhìn Vô Tình nhu động bên trán, tránh thoát đứng dậy , vẻ mặt kinh ngạc làm hắn trăm xem không chán.
“Làm sao ngươi ở trong trang ?”Đem choáng váng trong đầu văng ra đại não,kỳ quái hắn tại sao trong phòng của mình. Công phu Ngũ công tử mặc dù cao cường, nhưng cảnh vệ ở Ly Trần biệt viện có thể sánh bằng trong thâm cung uyển, chỉ bằng vào một mình hắn là không vào được .
“Dùng hết vô hình mê hương trân quý , tự nhiên tiến vào.” Hắn cà lơ phất phơ phẩy phấy quạt,tâm địa rất tốt giúp hắn rót một ly trà, để cho hắn thanh tĩnh thanh tĩnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận