Duyễn Liếm Tàn Đồng

Chậm rãi nhắm hai mắt lại, y biết điều ngủ một chút , không nói lời nào cũng không động .
* * *
"Chết tiệt!"
Một cây bút bị hung hăng ném lên tường,trên mặt tường trắng tinh vẩy mực như có công lao to lớn mà thong dong hy sinh.
Định Duệ đồng tình nhìn bút lông rơi xuống trên mặt đất ,yên lặng nhặt lên, không kêu một tiếng.
Thiếu gia kể từ khuya ngày hôm trước sau khi trở về từ Tử Đằng Viên,đồ trong nhà đã tổn thất không ít, nhiều vô số tính toán tuyệt đối đủ nuôi mười mấy gia đình sống cả đời.
Sách! Nhánh tử trúc này có thể sánh bằng hoàng kim đấy!
Mộ Dung Viêm Hạo dĩ nhiên không biết được tên tiểu tư bên cạnh trong lòng thầm nghĩ,hắn cả suy nghĩ toàn bộ vờn quanh kẻ làm hắn nóng giận.

Chết tiệt! Bất quá là tiểu quan mà thôi, tại sao phải để trong lòng hắn bất an như vậy
Kể từ ngày hôm trước ở Tử Đằng Viên đối với y giày xéo,sau mỗi một khắc,trong đầu cứ nghĩ đến gương mặt thanh lệ hoàn mỹ không tỳ vết đó,nghĩ đến y khi hắn gây xích mích vẻ mặt luống cuống , nghĩ đến y thất thần thuần tịnh nhìn về phương xa, nghĩ đến y đối hắn xem nhẹ. . . . .
Chết tiệt!
Đầu óc vừa hiện lên một khuôn mặt hắn cả đời cũng không thể quên được .
Một chiều kia hành vi của hắn là quá mức, ngay cả mình cũng không rõ ràng tại sao lại táo bạo như vậy ,chỉ cần nghĩ đến một thân không tỳ vết từng thuộc về phụ thân đã mất,lý trí trong đầu hắn liền biến mất.Bạo ngược trên thân thể hoàn mỹ đó lưu lại dấu vết của mình, trừ hắn ra ,không có những khác.
Sau khi rời đi, nghĩ đến hai phó nhân kia nhất định sẽ thấy hắn mất đi lý trí , đối với y tạo thương tổn, một nam nhân cũng đã hai mươi mốt tuổi cũng không cách nào khống chế trong lòng mình không được tự nhiên.
Cho nên hắn hạ lệnh không cho phép bất luận kẻ nào đi chiếu cố y,dù sao cũng được phụ thân dưỡng nhiều năm như vậy, chính y hẳn là hiểu được xử lý thế nào .
Nhưng. . . . . . Nếu y sẽ không?
Định Duệ vừa nhìn thấy một ly trà tinh xảo trên mặt đất nát bấy, nhận mệnh khom người thu thập, thuận tiện phỏng đoán người gặp họa cùng trân quý vật phẩm trong thư phòng .
Hắn a! Hầu hạ chủ nhân cũng mười bảy, tám năm mặc dù nói chủ tử luôn luôn khó dò,nhưng dưới loại tình huống ầm ĩ, hắn cũng rất dễ đoán được tâm tư của hắn .
"Thiếu gia, người trong phòng bếp mới vừa báo,cái vị công tử ở Tử Đằng Viên đã hai ngày chưa từng dùng bữa."
Không phải là muốn đi nhìn cái người ở Tử Đằng Viên sao? Mình rõ ràng là chủ tử, không cần kiếm cớ, muốn đi nhìn cứ đi nhìn, còn muốn hắn cái thân phó nhân này giúp hắn tìm lý do. Chủ tử mặc dù đã là hơn hai mươi tuổi ,nhưng vẫn có chút tính tình trẻ con.
"Ngươi nói cái gì?" Một lần cây bút mới trên tay chấn động.

"Nghe trù nương nói, vị công tử kia lúc trước dùng bữa cũng là Tử Nhan đưa qua, bởi vì ngài hạ lệnh không cho phép Tử Nhan cùng Vô Tình đi hầu hạ y,cho nên trù nương liền cho người đem thức ăn cạnh cửa gian phòng, vấn đề là cũng đã hai ngày rồi, thức ăn động cũng không động .Bọn họ nói trong Tử Đằng Viên một chút thanh âm cũng không nghe,cũng không nhìn thấy có người đi lại, rất giống một viên tử không người."
Hắn từng nhìn thấy trù nương đưa qua thức ăn, kia không phải người ăn,là một mảnh một mảnh cánh hoa đếm đều đếm không xong ,nghe nói lão gia đã mất đặc biệt phân phó.
Ăn hoa?Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.
Ba một tiếng, lại là một cây bút bị ném ở trên tường.
Định Duệ thở dài, thì ra bút này là lấy ra ném mà không phải lấy ra viết ?
Nghe xong lời của hắn, Mộ Dung Viêm Hạo cũng không nhịn được nữa nghi vấn trong lòng không ngừng chồng chất ở trong đầu,đứng lên liền hướng Tử Đằng Viên đi tới.
Biết ngay chủ tử trong lòng suy nghĩ cái gì.
Chân vội vàng đuổi theo, thuận tiện phân phó nữ bộc bên ngoài đi vào đem những thứ đồ rơi ngổn ngang sửa sang lại ,có nên gọi Tử Nhan bọn họ cùng đi?
* * *
Y rất muốn tiếp tục ngủ ,nhưng là thân thể là không thoải mái cùng đói bụng làm đầu y hỗn loạn bày ra trạng thái mơ hồ cùng thanh tỉnh.

Không rõ ràng lắm mình mới vừa rồi không có ý thức bao lâu, nhưng là y thật đói quá, chờ không được từ trong lúc ngủ mơ đã tỉnh.
Tại sao cảm giác ngủ lại lâu như vậy đây?
Thân thể vô lực từ từ bò dậy, bò đến bên tường sau mới dám vịn chắc cột gỗ đứng lên, một đôi chân run rẩy,thân thể cũng rất không ổn, tựa hồ chỉ bước ra một bước sẽ ngã nhào.
Trên thực tế y bước ra một bước là đã ngã nhào rồi,bất quá không phải bởi vì vô lực, mà là đạp phải cánh cửa dẫn đến cả người hung hăng bị ngã ra ngoài.
Cái miệng nhỏ nhắn tái nhợt bật ra tiếng kêu rên, nghe giống như là khóc .
Tại sao y còn chưa tỉnh lại?Y đau quá, đau quá. . . . . .
Nằm trên sàn gỗ bên tai nghe thấy tiếng nước chảy, nhất thời dũng khí tăng lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận