Duyên Mình Lỡ


Vì không để Diệp Nhiễm Y tiếp tục cướp đồ của mình.

Diệp Vô Ưu nhanh chóng yêu cầu nhân viên đóng gói lễ phục.

Cô nhân viên nhanh chóng làm theo.
“Vâng! Mời cô đi theo tôi.”
Trong khi Diệp Vô Ưu thay lại quần áo, Diệp Nhiễm Y cũng gọi cô nhân viên lại.
“Chờ một chút! Tôi cũng muốn một bộ giống như vậy.

Hãy mang cho tôi một bộ.”
Cô ta không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy nên cho dù có lễ phục giống nhau cô ta vẫn tự tin rằng cô ta sẽ mặc đẹp hơn cô.

Nhưng đáng tiếc mọi chuyện không hề giống ý của cô ta.
Cô nhân viên chuyên nghiệp đáp lời.
“Thành thật xin lỗi quý khách nhưng bộ lễ phục vừa rồi cửa hàng chỉ có một bộ duy nhất thôi.

Và nó đã được vị khách kia chọn.”
Diệp Nhiễm Y cương quyết yêu cầu nhân viên.
“Vậy tôi sẽ trả giá cao hơn.

Hãy lấy cho tôi bộ đó.”
Cô nhân viên vẫn giữ vững tinh thần chuyên nghiệp của mìhn.
“Rất xin lỗi quý khách.

Chúng tôi phải tuân thủ nguyên tắc, tuyệt đối không lấy lễ phục đã bán ra để bán lại.

Bộ lễ phục vừa rồi đã được vị khách kia chọn trước.

Cô có thể chọn những bộ trang phục khác ở trong cửa hàng.”
Diệp Nhiễm Y không phục nói như muốn dọa.
“Cô không sợ chị ta không trả tiền được sao?”
Đến đây thì cô nhân viên lại nói ra một thông tin khiến cô ta shock.
“Cô ấy đã cọc trước năm chiếc rồi.”
Không thấy Diệp Nhiễm Y nói gì tiếp, cô nhân viên bèn cúi người để đi làm việc.

Cô ta đứng tại chỗ nhìn về hướng Diệp Vô Ưu đi lúc nãy mà mắng.
“Đồ tiện nhân! Chị muốn gây sự với tôi sao?”
Rồi không biết trong đầu cô ta nghĩ gì mà lấy điện thoại ra thao tác một loạt rồi áp lên tai nghe.
“Alo! Anh Bắc Đình, anh sắp đến chưa?”
Hóa ra cô ta gọi cho Phó Bắc Đình.

Chắc cô ta nghĩ cô vẫn còn tình cảm với anh ta nên muốn lợi dụng anh ta để chèn ép cô.

Nhưng cô ta sẽ không thể nào ngờ được cô ta đang rơi vào cái bẫy mà cô giăng sẵn.
Diệp Vô Ưu thay lại bộ đồ cũ, cầm bộ lễ phục mình thử lúc nãy đưa cho cô nhân viên để hoàn thành thủ tục thanh toán.
“Gói lại bộ này giúp tôi.”
Phó Bắc Đình cũng đã tới, Diệp Nhiễm Y liền dùng lời nói để nói xấu Diệp Vô Ưu.
“Anh Bắc Đình, rõ ràng là em đã nhìn trúng bộ đó trước nhưng chị gái lại muốn cướp của em.”
Diệp Nhiễm Y thực sự nói dối không biết ngượng miệng.

Cô ta rõ ràng đến sau Diệp Vô Ưu, chỉ vì muốn cướp đồ của cô mà bất chấp thủ đoạn đổi trắng thay đen, nói dối Phó Bắc Đình tỏ vẻ đã chịu ủy khuất trước mặt anh ta.

Người đẹp đang khóc, anh ta lại nổi máu anh hùng đi đến trước mặt cô buông lời trách móc.
“Diệp Vô Ưu, tại sao bây giờ cô lại trở nên như thế này? Nói xấu và vu khống thì cũng thôi đi.

Đến lễ phục cô cũng muốn cướp?”
Diệp Vô Ưu rất bình tĩnh hỏi vặn ngược lại anh ta.
“Xin hỏi Phó tiên sinh, anh có đắt cọc trước bộ lễ phục đó hay không?”
Thấy Phó Bắc Đình không đáp, cô lại cười châm chọc nói tiếp.
“Nếu anh đã không đặt cọc trước vậy sao có thể nói là tôi cướp lễ phục của cô ta? Trong cửa hàng có quy định rất rõ ràng lễ phục đã được đặt cọc thì không thể bán ra ngoài trừ khi là tôi không muốn nói nữa.

Nếu không cô ta không có cửa để dành với tôi, ngay cả anh cũng vậy.

Còn về việc nói xấu và vu khống…”
Cô lại đánh ánh mắt giễu cợt nhìn Diệp Nhiễm Y đang đứng bên cạnh anh ta.
“Cô ta nói như vậy với anh sao?”
“Anh Bắc Đình, bỏ đi.”
Diệp Nhiễm Y hốt hoảng vội vàng nói với Phó Bắc Đình.

Nghe như thể cô ta hiểu chuyện từ bỏ bộ lễ phục, nhưng nếu để ý kĩ biểu cảm trên gương mặt của cô ta thì có thể thấy rất rõ ràng là cô ta đang sợ hãi.

Ngay khi Diệp Vô Ưu nhìn sang cô ta nói lời nói đó, cô ta liền hiểu là cô đang uy hiếp cô ta.

Nếu cứ tiếp tục thì chuyện cô ta nói dối Phó Bắc Đình về việc đạo nhái vậy thì công sức cô ta chia rẽ tình cảm giữa Diệp Vô Ưu và Phó Bắc Đình trước kia sẽ thành công cốc.

Anh ta sẽ không thể giúp cô ta tiếp cận Lục tổng được nữa, tệ hơn nữa là mọi chuyện sẽ được lan rộng trong giới thượng lưu, vậy thì cô ta không thể gả vào hào môn hưởng vinh hoa phú quý.

Cô ta không muốn chỉ vì một bộ lễ phục mà khiến mọi công sức của cô ta đều đổ sông đổ biển.
Nhưng Phó Bắc Đình, cái người ngu ngốc này lại không để ý vẻ mặt của cô ta, mà chỉ chăm chăm vào việc Diệp Vô Ưu cướp lễ phục mà thôi.

Nhưng mà như vậy lại hợp ý cô.
“Không được! Em thích bộ lễ phục đó mà.

Không thể kết thúc như vậy được.”
Diệp Vô Ưu giọng điệu mỉa mai lặp lại những gì Phó Bắc Đình vừa nói.
“Đúng vậy! Cô thích bộ lễ phục đó mà.

Sao có thể kết thúc như vậy được?”
Rồi lại đổi giọng nghiêm túc như đang thương lượng.
“Hay là cô xem thử trả giá cao hơn mua lại bộ này từ tay của tôi không?”
Đây chính là cái bẫy Diệp Vô Ưu đã giăng sẵn để chờ Diệp Nhiễm Y nhảy vào.

Cô hiểu rất rõ tính của cô ta, cô ta luôn muốn cướp mọi thứ của cô bằng bất cứ giá nào cho dù là lợi dụng Phó Bắc Đình để mua lại giúp cô ta.

Vậy nên cho dù bộ lễ phục lúc nãy cô không hề thích một chút nào nhưng vẫn hoàn thành thủ tục thanh toán.

Sao đó cô sẽ bán lại với giá cao hơn như vậy cô có thể mua lại một bộ khác mà mình thích, hơn nữa còn kiếm được tiền.
Diệp Nhiễm Y lại nghe giống như cô đang sỉ nhục cô ta, giọng điệu ủy khuất thấy rõ.
“Sao chị lại có thể như vậy?”
Diệp Vô Ưu không để ý cô ta ủy khuất bao nhiêu, tỏ vẻ không quan tâm nói tiếp.
“Không mua được thì tránh sang một bên, đừng cản đường.”
Nói rồi Diệp Vô Ưu bước đi ngang qua hai con người đáng ghét kia.

Ngay khi vừa mới lướt qua vai thì Phó Bắc Đình vội nắm lấy vai của cô ngăn cô lại vội nói.
“Cô ra giá đi.

Bao nhiêu?”
Cá cắn câu, Diệp Vô Ưu liền nhếch miệng cười rồi từ từ quay người lại, xòe tay ra ám chỉ số 5 trước mặt Phó Bắc Đình.

Diệp Nhiễm Y khó hiểu hỏi.
“50 vạn?”
Diệp Vô Ưu cười lắc đầu sửa lại lời nói của cô ta.
“Là gấp 5.

Giá của bộ lễ phục là 25 vạn, gấp 5 lần lên thành 125 vạn nhưng tôi sẽ làm tròn xuống cho anh.

Anh chỉ cần chuyển cho tôi 120 vạn là được.”
Diệp Nhiễm Y nghe con số mà không dám tin liền tức giận nói.
“Đắt như vậy.

Sao chị không đi cướp đi?”
Diệp Vô Ưu ngay lập tức phản bác lại.
“Cô nghĩ tôi là ai vậy? Luôn nghĩ cách cướp mọi thứ của người khác.”
Phó Bắc Đình cũng không nhịn được mà tham gia vào cuộc tranh cãi.
“Tại sao bây giờ cô chỉ biết đến lợi ích như vậy chứ?”
Diệp Vô Ưu chẳng muốn tốn thời gian đôi co với hai con người đánh ghét này nên quay lại chủ đề chính.
“Không muốn mua thì cứ nói thẳng, tôi không ép đâu.

Tôi cũng không hạ giá xuống.”
Nhìn thấy vẻ mặt Phó Bắc Đình đang lưỡng lự, cô lại giả vờ nói vu vơ.
“Xem ra tình cảm của Phó tiên sinh dành cho Diệp Nhiễm Y cũng chẳng đáng tiền, đến mức anh còn không muốn bỏ tiền để mua lễ phục cho cô ta.”
Nghe lời này, Phó Bắc Đình liền nổi giận gầm lên.
“Được! Tôi mua.”
Nói rồi lập tức lấy điện thoại ra chuyển vào tài khoản của cô đúng 125 vạn.

Diệp Vô Ưu thấy vậy liền cười sảng khoái.

Diệp Nhiễm Y đứng cạnh không chịu được mà nói.
“Chị thật quá đáng!”
Nhưng Diệp Vô Ưu chẳng thèm quan tâm, cô vui vẻ đưa túi đồ cho Phó Bắc Đình khiêu khích nói.
“Cảm ơn cô đã khen.”
Ở một góc không ai nhìn thấy, ông nội Lục đã quay về vừa đúng lúc nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng vừa rồi.

Ông liền gọi nhân viên bên cạnh hỏi chuyện.
“Hai người đó đến từ khi nào vậy?”
Cô nhân viên thành thật trả lời.
“Thưa ông, ông vừa đi không lâu thì bọn họ liền đến.”
Mặt mày của ông nội Lục nghiêm túc có vẻ như đang tức giận, nói với cô nhân viên.
“Thông báo cho trung tâm thương mại, từ nay về sau không để cho hai người họ bước vào nửa bước.”
Sự việc trong cửa hàng lễ phục kết thúc, Diệp Nhiễm Y dù rất muốn lợi dụng Phó Bắc Đình để tiếp tục thanh toán các khoản mua sắm cho cô ta nhưng vì vừa rồi đã phải trả hơn 100 vạn cho lễ phục nên cô ta cũng biết điểm dừng mà không yêu cầu anh ta mua thêm bất cứ thứ gì nữa.

Dù sao cô ta cũng là một thiên kim danh giá chẳng lẽ lại không có một chút tiền để mua sắm hay sao.

Hơn nữa chỉ cần bỏ ra một chút, đợi đến khi cô ta gả vào hào môn thì cô ta muốn có bao nhiêu mà chẳng được.
Diệp Nhiễm Y khoác tay Phó Bắc Đình chậm rãi đi, còn ra vẻ cảm kích.
“Anh Bắc Đình, hôm nay phải để anh tốn tiền rồi.”
Phó Bắc Đình lại ra vẻ như một quý ông lịch thiệp.
“Không sao! Miễn là em thích, tôi đều sẽ mua cho em.”
Đến đây Diệp Nhiễm Y không quên dựng chuyện nói xấu Diệp Vô Ưu.
“Nhưng mà cuộc sống của chị chắc cũng không dễ dàng.

Vì để sống mà đi theo một lão già.

Nếu không anh thử nghĩ xem, chị ấy không có việc làm, sao có thể đến đây mua lễ phục đắt tiền như vậy được.”
Phó Bắc Đình khó hiểu với những lời nói của Diệp Nhiễm Y, anh ta liền hỏi lại.
“Em đang nói cái gì vậy?”
Diệp Nhiễm Y kể lại chuyện vừa nãy cô ta nhìn thấy trước khi Phó Bắc Đình đến nhưng lời nói lại rất mơ hồ dễ khiến người khác hiểu lầm.
“Hôm nay em đã nhìn thấy tận mắt chị đang khoác tay một ông già.”
Người khác nghe thấy lời nói này liền sẽ nghĩ một cô gái trẻ khoác tay một ông già đến một nơi sang trọng để mua sắm vậy đương nhiên sẽ kết luận cô gái đó đang được bao nuôi.

Và đương nhiên Phó Bắc Đình cũng nghĩ như vậy, anh ta liền tức giận quay người lại định quay về cửa hàng lúc nãy.
“Thật không ngờ Diệp Vô Ưu lại có thể đê tiện đến như vậy.

Đi! Chúng ta quay lại.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui