Ngày hôm sau tại một nhà máy bỏ hoang, ba tên đàn ông đột nhập vào căn hộ của Diệp Vô Ưu đã bị bắt lại ngay trong đêm hôm qua và đưa đến đây, ngoài ra còn có vài bảo tiêu đứng canh chừng xung quanh.
Lục Lệ Hành phải dành cả một đêm để ở bên Diệp Vô Ưu để trấn an cô sau sự cố ngày hôm qua.
Đến hôm nay khi phải chắc chắn cô để không sao anh mới không thể đợi được nữa mà đi nhanh đến đây.
Vừa bước vào anh không nói một lời nào lại không cần hỏi tên nào là kẻ cầm đầu mà nhắm đến đúng tên đại ca mà đấm mạnh vào mặt hắn một cú.
Hắn đau đớn kêu lên, sợ hãi liền nói.
“Lục tổng! Tôi sai rồi.
Tôi sai rồi.
Tôi nói.
Tôi sẽ nói mà.
Anh muốn biết gì tôi đều sẽ nói hết.”
Biểu cảm trên gương mặt của Lục Lệ Hành lúc này thực sự phải nói là rất đáng sợ, ánh mắt anh nhìn hắn ta lạnh tanh như nhìn một người chết.
Gọi anh lúc này là Diêm Vương đoạt mạng cũng không quá.
Một tay anh nắm lấy tóc tên đại ca giống hệt như cái cách hắn đã từng làm với Diệp Vô Ưu, hơi thở băng lãnh từ từ nhả ra từng chữ.
“Cậu muốn nói nhưng tôi không muốn nghe.”
Nói xong anh từ từ quay người lại lệnh cho thuộc hạ.
“Bịt miệng hắn lại.”
Cùng lúc anh kéo cravat trên cổ mình xuống mà quấn chặt lấy bàn tay phải của mình.
Một tên thuộc hạ đã làm theo lệnh của anh nhét một miếng giẻ vào miệng của tên đại ca.
Sau khi xong việc thì quay về vị trí đợi.
Ngay sau khi anh quấn tay xong thì lại một lần nữa vung những nắm đấm thật mạnh vào người vào mặt tên đại ca.
Hắn bị trói lại, miệng cũng bị bịt chặt chỉ có thể nhận những đòn đánh trong sự tức giận của anh mà không dám phản kháng.
Đến đây chắc sẽ có nhiều người thắc mắc, Lục Lệ Hành chỉ là một doanh nhân nhưng tại sao tên đại ca kia lại sợ hãi anh đến như vậy.
Trên thực tế Lục Lệ Hành không chỉ có quyền lực trong giới kinh doanh, mà thế giới ngầm anh cũng có một thế lực nhất định không ai dám đụng đến.
Dù thời thế có thay đổi như thế nào và anh đã không còn hoạt động mạnh mẽ như trước nữa nhưng cũng không có ai dám đụng đến vị trí của anh.
Mà hôm nay có lẽ vì Diệp Vô Ưu nên anh mới huy động thế lực của mình chỉ để bắt ba tên này.
Sau khi đánh một trận để thỏa cơn tức giận thì Lục Lệ Hành mới chịu dừng tay lại, bình tĩnh gỡ chiếc cravat đang quấn trên tay mình.
Nhìn một lượt thật kĩ để chắc chắn là không có dấu vết nào trên tay anh thì anh mới yên tâm.
Anh không muốn để cô phải lo lắng cũng như phát hiện những việc anh đã làm.
Tên đại ca bị đánh đến thảm thương, mặt này bị bầm tím, miệng cũng chảy máu, trên người hắn không biết có gãy xương chỗ nào không thì không biết nhưng cũng bị bầm tím rất nhiều.
Trong khi bị anh đánh, hắn cũng cố gắng lục lại trí nhớ của mình xem có làm gì sai đắc tội anh không nhưng nhớ mãi cũng chỉ có hôm qua hắn đã đến nhà Diệp Vô Ưu nên hắn phỏng đoán chính là vì chuyện này.
Hắn được gỡ bịt miệng ra liền trong cơn đau đớn thành khẩn cầu xin.
“Tôi thề! Cho tôi 100 lá gan tôi cũng không dám đụng đến người của anh.”
Lục Lệ Hành lại bỏ ngoài tai lời cầu xin của hắn, đứng trước mặt hắn nhìn từ trên cao xuống hỏi.
“Nói! Rốt cuộc là ai? Nếu cậu dám có một lời nói dối, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận vì đã đến thế giới này.”
Hắn nghe vậy liền sợ hãi đến run cả người, thành thật khai báo.
“Là…Là cha của Diệp Vô Ưu, chủ tịch tập đoàn Diệp thị.”
Lục Lệ Hành có hơi ngạc nhiên nhưng khi nhớ lại thái độ của Diệp Sở Sinh đối với Diệp Vô Ưu thì anh cũng không còn cảm thấy lạ, thẳng tắp người đút hai tay vào túi quần bình thản nói.
“Hóa ra là ông ta.
Người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con, không ngờ là ông ta lại to gan khi dám làm ra chuyện này.”
Rồi lại nhìn xuống hỏi tiếp.
“Vậy mục đích của ông ta là gì?”
Tên đại ca tiếp tục trả lời.
“Ông ta bảo tôi dạy cho chồng của Diệp Vô Ưu một bài học.
Nhân tiên dạy cả Diệp Vô Ưu luôn.”
Nghe vậy, Lục Lệ Hành cũng gật gù nói tiếp.
“Tốt! Tôi sẽ cho cậu tiếp một chuyện.
Diệp Vô Ưu chính là vợ của tôi, người mà các người muốn dạy một bài học chính là tôi.”
Nghe điều này, tên đại ca liền kinh hãi.
“Là lỗi của bọn tôi.
Bọn tôi không dám nữa.
Nếu tôi biết anh là chồng của Diệp Vô Ưu chúng tôi nào dám động đến.”
“Không! Cậu phải dám.”
Không hiểu sao, Lục Lệ Hành lại nói như vậy khiến tên đại ca rất ngạc nhiên.
Anh từ từ ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt của hắn, lạnh lùng nói.
“Tối hôm qua cậu đã làm gì vợ tôi thì tôi muốn cậu làm y hệt như vậy gấp trăm lần vạn lần cho nhà họ Diệp.
Đã hiểu chưa?”
Tên đại ca không dám từ chối, vội gật đầu như gà mổ thóc.
“Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi!”
Sự việc đã được giải quyết xong, Lục Lệ Hành chỉnh trang lại y phục trên người rồi rời đi.
Cũng trong ngày hôm đó, tên đại ca mang theo vết thương trên người đã được băng bó cùng với 2 tên đàn em xông thẳng vào nhà họ Diệp.
Vừa nhìn thấy Diệp Sở Sinh và Đường Uyển đang rảnh rồi ngồi trên ghế sofa, hắn liền nhớ lại những gì mình vừa trải qua liền tức giận hét lên một tiếng.
“Trói họ lại cho tôi.”
Ông bà Diệp không biết chuyện gì đang xảy ra thì đã bị trói lại mà chỉ có thể vùng vẫy yếu ớt.
Đường Uyển không dám tin lại có người dám đối xử với mình như vậy giọng điệu giống như ra lệnh nói.
“Các người muốn làm gì? Thả chúng tôi ra.”
Diệp Sở Sinh không hiểu liền hỏi.
“Các anh có phải đến nhầm chỗ rồi không? Sao lại trói chúng tôi? Các anh muốn làm gì?”
Tên đại ca tức giận vừa nói vừa tát Diệp Sở Sinh một cái.
“Muốn làm gì à? Tôi bị các người hại thê thảm rồi đây không thấy sao.”
“Lão gia!”
Thấy Diệp Sở Sinh bị đánh, Đường Uyển liền lo lắng gọi.
Diệp Sở Sinh giống như nhớ ra ba tên này là ai, lại càng thắc mắc hỏi tên đại ca.
“Chính là cậu.
Không phải tôi đưa tiền cho các anh rồi sao? Sao lại dám đánh tôi?”
Nghe vậy tên đại ca lại tức giận tát ông ta thêm một cái nữa mà chửi tục.
“***! Số tiền đó của ông còn không đủ để trị thương cho ông đây.
Tôi không đòi thêm tiền bồi thường đó là may mắn cho ông rồi còn dám trách tôi.
Đánh! Đánh thật mạnh cho tôi.”
Nói xong hai tên đàn em liền xông vào đánh tới tấp hai ông bà Diệp.
Đến khi tên đại ca thấy đã đủ rồi thì mới kêu.
“Dừng được rồi!”
Hai tên đàn em liền dừng tay lại, có vẻ đánh cũng khá mệt nên thở hổn hển.
Tên đại ca nắm lấy vai của Diệp Sở Sinh cảnh cáo ông ta.
“Tôi cảnh cáo ông.
Sau này tốt hơn hết đừng có gây sự với Diệp Vô Ưu và chồng của cô ấy nữa.
Nếu không các người sẽ không thoát khỏi tay tôi đâu.”
Quay sang nói với hai tên đàn em.
“Chúng ta đi.”
Xong thì ba tên đó liền rời đi.
Đường Uyển lo lắng hỏi.
“Lão gia! Ông không sao chứ?”
Diệp Nhiễm Y đứng trong góc sợ hãi quan sát mọi chuyện từ đầu đến cuối nhưng cô ta không dám bước ra, chờ cho đám người kia đi khỏi cô ta mới nhanh chóng chạy ra lo lắng gọi rồi cởi trói cho hai người.
“Bố mẹ! Hai người có sao không?”
Diệp Sở Sinh không còn tâm tư để làm người cha hiền nữa mà quát tháo, cũng không quên chửi rủa Diệp Vô Ưu.
“Còn không mau cởi trói.
Nhất định là con khốn chết tiệt đó, nhất định là nó đã kêu họ đến đây.”
Nghe thấy vậy, Diệp Nhiễm Y tay vừa cởi trói vừa thắc mắc trong lòng.
Chẳng lẽ tên chồng công nhân đó của Diệp Vô Ưu có thân phận bí mật gì sao? Nhưng rồi cô ta liền phủ nhận suy nghĩ này.
Cô ta cho rằng Lục Lệ Hành chỉ là quen biết với mấy tên xã hội đen mà thôi.
Cởi trói xong cô ta liền đỡ Diệp Sở Sinh ngồi lên ghế rồi lo lắng không ngừng trách móc Diệp Vô Ưu.
“Bố! Bố cũng chỉ muốn trừng phạt chị một chút thôi.
Nhưng chị ấy lại làm đến mức này thì thật quá đáng rồi.”
Diệp Sở Sinh nghe vậy liền tức giận, ánh mắt thâm độc nói.
“Đồ chết tiệt Diệp Vô Ưu đó, xem ra không thể nhượng bộ được nữa rồi.”
Quay sang nhìn Diệp Nhiễm Y nói với vẻ quyết tâm.
“Ngày mai, bố sẽ chuyển nhượng công ty cho con.
Ngày mai chuyển ngay lập tức.”
Nghe thấy Diệp Sở Sinh tuyên bố, cả Đường Uyển và Diệp Nhiễm Y đều vui mừng vì không ngờ trong họa lại có phúc.
“Con cảm ơn bố!”
Trong lòng Diệp Nhiễm Y liền đắc ý.
Trong đầu cô ta liền nghĩ Diệp Vô Ưu sẽ không ngờ rằng, cô bận rộn cả nửa ngày trời nhưng cuối cùng lại may váy cưới cho cô ta.
Vì chuyện xảy ra tối qua, Lục Lệ Hành không yên tâm khi để Diệp Vô Ưu ở nhà một mình nên đã cho 2 bảo tiêu đứng trước cửa để bảo vệ cô.
Trời về tối, cuối cùng anh cũng trở về, cô đang ngồi trên ghế sofa ôm gối vừa nhìn thấy anh thì bỏ gối xuống mà chạy đến.
Cô chưa kịp hỏi thì anh đã nói trước an ủi cô.
“Ngồi xuống trước đi.”
Diệp Vô Ưu hấp tấp hỏi.
“Thế nào rồi?”
Lục Lệ Hành thở dài một tiếng hai tay nắm lấy tay của cô rồi nói.
“Đừng lo! Anh đã xử lý mọi chuyện hết rồi.”
Nghe vậy Diệp Vô Ưu cũng yên tâm phần nào nhưng có một chuyện cô muốn biết nhất.
“Là ai sai bọn họ tới?”
Vẻ mặt của Lục Lệ Hành hơi phân vân nhưng anh vẫn quyết định nói cho cô biết.
“Là bố của em.”
Đôi mắt của Diệp Vô Ưu liền hiện lên sự thất vọng.
Không phải cô không đoán ra được nhưng trong lòng cô lại hy vọng mình đoán sai.
Chỉ là sự thật luôn khiến người ta phải đau lòng.
“Thật sự không thể ngờ được là ông ấy lại tàn nhẫn đến như vậy.”
Lục Lệ Hành không muốn cô tiếp tục đau lòng nên liền lảng sang chuyện khác.
“Căn nhà này không thể ở được nữa.
Ngày mai em hãy chuyển đến nhà của anh, hệ thống an ninh ở đó rất tốt, em ở đó sẽ được an toàn.”.