Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng từ sau khi Diệp Vô Ưu rời đi tập đoàn Phó thị đã không còn hoạt động ổn định như trước nữa.
Những dự án mà Phó Bắc Đình tiếp quản sau khi cô rời đi đầu không đạt hiệu quả cao dẫn đến các nhà đầu tư luôn phàn nàn khiến anh ta luôn lo sợ.
Nếu cứ tiếp tục cái đà này thì công ty sẽ không giữ được.
Nhưng khi đối mặt với Diệp Vô Ưu, anh ta không muốn hạ mình van xin.
Khi nghe cuộc gọi của Diệp Nhiễm Y gọi đến, theo lời nói của cô ta thì có vẻ như cô đang thiếu tiền nên mới muốn tranh giành vị trí chủ tịch với cô ta.
Hơn nữa cô ta còn nói chắc chắn cô còn yêu anh ta nên mới luôn nhắm đến cô ta.
Vậy nên không suy nghĩ nhiều Phó Bắc Đình lập tức tìm đến Diệp Vô Ưu, nghĩ rằng chỉ cần anh ta rộng lượng không tính toán chuyện trước kia cô làm hỏng dự án hợp tác với Lục thị thì cô sẽ chịu quay về giúp anh ta phát triển công ty giống như trước kia.
Nhưng Phó Bắc Đình sẽ không thể nào ngờ được, cả lời nói và hành động của Diệp Vô Ưu đều là ghét bỏ anh ta.
Cô lạnh lùng nhìn anh ta mà nói.
“Phó tiên sinh! Anh chắc không phải là bị điếc hay não bị úng nước đó chứ? Hôm nay tôi sẽ nói lại cho anh nghe một lần cuối.
Tôi từ chức ở công ty của anh là đường đường chính chính theo đúng quy trình.
Tôi không làm hỏng dự án hợp tác giữa Lục thị và Phó thị, chuyện hủy bỏ hợp tác anh nên tự xem lại bản thân mình đã làm sai ở bước nào.
Không phải lúc trước Lục thị đã đưa ra lý do từ chối hợp tác với Phó thị rồi sao? Anh chẳng lẽ chỉ tin Diệp Nhiễm Y mà không tin vào khả năng điều tra của Lục thị đó chứ.
Còn nữa, tập đoàn Diệp thị là của mẹ tôi, không có một chút nào liên quan đến Diệp Nhiễm Y cả.
Dù tôi không thể lấy lại được thì tôi cũng sẽ tìm mọi cách để phá hủy chứ không dâng tặng cho con gái của tiểu tam.
Và điều quan trọng nhất là Phó Bắc Đình, từ nay về sau anh nên tránh xa tôi ra một chút, tốt hơn hết là đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.
Loại đầu to óc trái nho, đầu óc ngu si tứ chi phát triển như anh đừng kheo trí thông minh của mình trước mặt tôi.
Chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
“DIỆP VÔ ƯU!”
Diệp Vô Ưu nói xong thì liền bỏ đi, cô không muốn nói chuyện với Phó Bắc Đình thêm một giây nào nữa cả.
Còn Phó Bắc Đình bị cô mắng một tràng không thể nói lại được nên chỉ có thể đứng tại chỗ tức giận hét tên của cô.
Trong lúc Diệp Vô Ưu và Phó Bắc Đình đang tranh cãi trên đường thì Diệp Sở Sinh đang bàn kế hoạch nhằm hạ bệ cô trong văn phòng chủ tịch cùng với một người đàn ông đã đứng tuổi.
Diệp Sở Sinh nói với ông ta.
“Bắt đầu hành động.”
Người đàn ông đó vừa nghe đã hiểu ý liền gật đầu chắc nịch nói.
“Được! Tôi nhất định sẽ để Diệp Vô Ưu biết khó mà lui.”
Nói xong người đàn ông liền bước ra khỏi phòng bắt đầu thực hiện kế hoạch.
Diệp Sở Sinh ngồi yên trên ghế nở một nụ cười khoái trá cùng thâm hiểm.
Chỉ cần kế hoạch này thành công vậy thì không còn ai có thể tranh đoạt Diệp thị với ông ta nữa.
Diệp Vô Ưu được Lục Lệ Hành đưa đến một ngôi biệt thự rộng lớn, từ bên ngoài nhìn vào cũng có thể thấy được sự xa hoa của nó.
Anh nắm tay kéo cô đi vào trong và nói.
“Đây là căn nhà anh từng ở trước khi sống chung với em.”
Ngay khi cánh cửa được mở ra đã có hai hàng người mặc đồng phục người hầu đứng chờ sẵn.
Vừa nhìn thấy hai người liền đồng thời cúi chào và đồng thanh nói.
“Chào mừng thiếu gia, thiếu phu nhân.
Diệp Vô Ưu lần đầu được trải nghiệm tình huống này nên có chút ngượng ngùng gật đầu xem như là chào mọi người.
Xong cô lại nhìn xung quanh căn nhà một vòng, có lẽ vì là nhà thiết kế nội thất nên cô có bệnh nghề nghiệp hễ đến một căn nhà thì không nhịn được đánh giá một vòng.
Lục Lệ Hành có vẻ hiểu cô nên chờ cô quan sát xong liền hỏi nhận xét của cô.
“Em xem có hài lòng không?”
Chỉ mới nhìn sơ một vòng phòng khách mà Diệp Vô Ưu đã thầm tấm tắc khen trong lòng, nghe câu hỏi của anh cô không ngần ngại trả lời.
“Dĩ nhiên là hài lòng.
Không hổ vị trí tốt nhất ở Nam Thành, căn nhà đắt nhất, nội thất rất phù hợp có thể thấy mắt thẩm mĩ của chủ sở hữu rất tốt.
Quả nhiên là căn nhà trong mơ của em.”
Phải nói đàn ông khi được khai trai thì tuyệt nhiên sẽ không biết xấu hổ và đương nhiên Lục Lệ Hành cũng không phải ngoại lệ.
Anh đi đến vòng tay qua eo thon của cô kéo cô vào lòng mình mờ ám hỏi bên tai cô.
“Vậy còn anh thì sao? Em có hài lòng không?”
Diệp Vô Ưu nghe xong liền đỏ mặt, nhưng máu ăn thua lại nổi lên liền quay người lại đưa tay vuốt ve người anh mà khiêu khích.
“Nếu không hài lòng, em có thể trả hàng được không?”
Biết cô đang trêu chọc mình nhưng anh không hề tức giận ngược lại còn rất phối hợp.
Nhưng ánh mắt lại ánh lên dục vọng nguy hiểm nhìn cô nói.
“Chỗ nào không hài lòng? Anh sẽ phục vụ phu nhân đến khi hài lòng mới thôi.”
Nhìn thấy ánh mắt này của anh cô liền hơi sợ, cô vẫn còn nhớ cái đếm hôm đó vị anh hành đến mức nào, mệt mỏi ra sao.
Vậy nên cô liền cười huề.
“Em...Em chỉ đùa thôi.”
Rồi định gỡ tay anh ra chạy trốn nhưng không được.
Anh giữ lấy eo cô kéo sát vào người anh.
Cách mấy lớp vải nhưng cô lại cảm nhận cơ thể anh đang nóng rực lên liền đỏ mặt.
Anh khẽ thì thầm vào tai cô mà nói.
“Nhưng mà anh là nghiêm túc.”
Nói xong, Lục Lệ Hành liền chính xác đặt môi mình xuống môi cô nhưng cô vội đẩy anh ra đỏ mặt nó với anh.
“Có người.”
Xong thì nhìn những người làm còn đang đứng gần đó hình như họ vừa mới cười khúc khích khi cô và anh thân mật với nhau.
Lục Lệ Hành cũng sực nhớ ra liền hằng giọng nói.
“Các người quay về làm việc của mình đi.”
Đám người làm nhận lệnh liền cúi người rồi giải tán nhưng vẫn không cố nhịn người.
Diệp Vô Ưu nghe tiếng cười của họ cô càng lúc càng xấu hổ hơn liền muốn tìm một cái lỗ để chui xuống nhưng không có chỉ đành rúc vào trong lòng anh không muốn bị người khác nhìn thấy.
Thấy người làm đi hết rồi nhưng người trong lòng vẫn không chịu chui ra anh lại cảm thấy buồn cười ôm lấy cô mà nói.
“Được rồi! Bọn họ đều đi hết rồi.”
Diệp Vô Ưu lúc này mới chịu thó đầu ra, hờn dỗi nói với anh.
“Đều tại anh.
Không biết xấu hổ.”
Lục Lệ Hành nếu muốn có thịt ăn vậy chỉ đành xuống nước dỗ dành mà thôi.
“Đều tại anh.
Đều tại anh, được không? Chúng ta có phải vào vấn đề chính được rồi chứ?”
Khi Diệp Vô Ưu vừa hiểu ý của anh là gì thì cô đã bị anh bế lên phòng ngủ.
Lần này phải nói là còn kịch liệt hơn lần trước nữa.
Sáng hôm sau Diệp Vô Ưu thức dậy trước.
Vừa mở mắt ra cô đã nhìn thấy mình đang nằm trong lòng anh, hơi ngước đầu lên thì đã nhìn thấy gương mặt anh vẫn còn đang ngủ say.
Bình thường cô không để ý nhưng người đàn ông này thật đẹp kể cả khi ngủ khiến cô là phụ nữ cũng có chút ganh tị.
Nhưng nhớ lại chuyện tối qua bản thân bị tên đàn ông này dày vò như thế nào liền có chút hơn dỗi.
Đột nhiên Diệp Vô Ưu nghe được tiếng điện thoại rung trên tủ đầu giường.
Cô liền ngước đầu lên xem là điện thoại của ai.
Thấy là điện thoại của mình, cô nhẹ nhàng kéo tay anh khỏi người mình, khoác đại chiếc sơ mi dưới đất rồi cầm điện thoại lên đến bên cửa sổ nhận điện thoại.
Cô nói rất khẽ sợ mình đánh thức anh dậy.
“Chú Lưu!”
Từ đầu dây bên kia chú Lưu liền báo cáo lại với cô.
“Tiểu thư, bọn họ đã hành động rồi.
Phó chủ tịch Trương và Bố của cô đã có một cuộc trò chuyện bí mật trong văn phòng chủ tịch.
Hôm nay đã chủ động tìm đến một vài cổ đông nói muốn miễn nhiệm cô, nói rằng cô không có kinh nghiệm không hiểu cách vận hành công ty.
Được trao quyền chức cao thì chỉ gây rắc rối.”
Vẻ mặt Diệp Vô Ưu nghiêm nghị hỏi chú Lưu.
“Có những ai đứng về phía ông ta?”
Chú Lưu nhanh chóng trả lời.
“Có 3 giám đốc điều hành cấp cao đã đứng về phía ông ta.
Những người khác cũng có chút lay động.
Tiểu thư! Tình hình hiện tại rất căng thẳng, cô hãy mau chóng nghĩ ra cách giải quyết”
Trong khi Diệp Vô Ưu đang nói chuyện mà không để ý đến, Lục Lệ Hành đã tỉnh dậy, vừa mở mắt ra anh đã nhìn thấy bóng lưng cô đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại.
Anh lật chăn lên bước xuống giường rồi lặng lẽ bước về phía sau cô vòng tay quay eo cô kéo cô vào lòng, chóp mũi chạm vào mái tóc thơm ngát của cô.
Khi mới bị chạm vào cô có hơi giật mình nhưng khi thấy người đang ôm mình là anh thì cô lại mỉm cười, đặt tay mình lên tay anh, nói vào điện thoại.
“Tôi hiểu rồi! Chú Lưu, gửi toàn bộ thông tin của những giám đốc điều hành đó sang cho tôi.”
Nói xong, Diệp Vô Ưu liền cúp điện thoại.
Lục Lệ Hành thương vợ mình, sợ cô vất vả nên nói.
“Thực ra em không cần phải vất vả như vậy.
Anh có thể giúp em.”
Diệp Vô Ưu mỉm cười, quay người lại, nắm lấy tay anh và nói.
“Không sao! Em có thể tự giải quyết.
Em muốn dựa vào khả năng của bản thân để có thể xứng với anh.
Anh tin em đi.
Em sẽ đến công ty một chuyến.
Nói rồi, Diệp Vô Ưu nhón chân hôn lên môi anh một nụ hôn chuồn chuồn lướt gió.
Rồi quay người đi vào phòng tắm.
Lục Lệ Hành đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô cảm thấy không yên tâm, chờ cửa phòng tắm đóng lại anh liền lấy điện thoại của mình ra nhấn vào một cái tên trong danh bạ rồi đặt bên tai nghe.
Anh nói.
“Cậu cho người theo dõi tình hình nhà họ Diệp rồi báo lại cho tôi”