Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Thọ Thủy năm thứ 6, triều Yên Khâu

_ Tìm thấy rồi!

Vừa đọc thư, Hàn Phong vừa đứng bật dậy. Đến lúc này dường như chàng mới thả lỏng tinh thần của mình đôi chút. Nụ cười tươi rói khiến cả gương mặt chàng như sáng bừng lên. Dường như sợ bản thân mình đọc nhầm mà chàng cứ mãi nhìn vào từng câu từng chữ viết trên tờ giấy trắng tinh kia.

_ Ngươi hãy nói với Triệu Trung phải tiếp tục theo sát, không được để mất dấu.- Quay về phía tên lính đưa thư, Hàn Phong vừa chậm rãi nói.- Phải hết sức cẩn thận, không được để Thục quốc phát hiện ra tung tích của các ngươi. Nghe rõ chưa?

_ Vâng!

_ Lui ra đi!

Liền sau đó, tên lính đưa thư vội lui ra ngoài. Còn lại một mình trong Đại điện. Hàn Phong chậm rãi ngồi xuống suy tính mọi chuyện thật rõ ràng. Phải sắp xếp chuyện triều chính sao cho ổn thoải rồi còn phải tìm một lý do chính đáng để xuất cung. Bằng không các lão thần trong triều sẽ tìm mọi cách can ngăn, không cho chàng xuất cung.

_ Mạnh Phúc Tuần! Lần này, ta chắc chắn sẽ không nhường ngươi nữa.

Vừa nói, Hàn Phong vừa xiết chặt bàn tay của mình lại. Đôi mắt lộ rõ sự quyết tâm chưa từng có.

Chàng vẫn còn nhớ rất rõ, ngày chàng nghe tin Lôi Vi bị ngã xuống vực và mất tích chàng đã bàng hoàng, đau đớn và tức giận đến mức nào. Thời điểm chàng biết được chuyện là ba tháng sau khi nàng mất tích bởi vậy khi nghe tin chàng càng tức giận hơn nữa. Tân Thục dám phong tỏa tin tức, không để chàng hay biết một chút tin tức nào về nàng, khiến chàng không thể nào biết được nàng còn sống hay đã chết, liệu có còn gặp nguy hiểm gì nữa hay không.

Lúc ấy chàng thật sự muốn đem quân qua Tân Thục để hỏi tội Phúc Tuần. Hắn yêu Lôi Vi là thế nhưng tại sao hắn lại không bảo vệ tốt nàng khiến nàng liên tục rơi nào hiểm cảnh và lần này là đối mặt với chuyện cửu tử nhất sinh. Càng tức giận bao nhiêu chàng càng muốn băm vằm hắn ra thành hàng trăm thậm chí hàng ngàn mảnh bấy nhiêu. Nếu không có Bùi Thạch An ra sức giữ chàng lại, e rằng giờ này hoặc một trong hai người hoặc cả hai đã không còn rồi.

Vài ngày sau, Hàn Phong mới lấy lại bình tĩnh và suy xét kỹ càng mọi việc. Mặc dù biết sự việc là ngoài ý muốn song chàng vẫn tức giận với Phúc Tuần. Nhưng nếu chàng đem quân qua thảo phạt Tân Thục sẽ đi ngược lại với điều Lôi Vi mong muốn. Hơn nữa, giả như chàng giết chết Phúc Tuần thì thật quá dễ dàng cho hắn. Để hắn sống trong đau đớn, khổ sở cùng với nỗi nhớ về nàng khôn nguôi xem chừng mới là cách trừng trị thích đáng nhất.

Khi hay tin Tân Thục vẫn sống chưa thấy người, chết chưa thấy xác của Lôi Vi, Hàn Phong lập tức sai Triệu Trung theo giỏi cẩn thận mọi động tĩnh của Phúc Tuần, nhất định không được bỏ qua những dấu hiệu dù là nhỏ nhất. Theo dõi những mấy tháng trời, cuối cùng hôm nay chàng đã có được tin tức của nàng. Lần này, chàng chắc chắn sẽ đưa nàng rời khỏi Tân Thục, không để nàng phải chịu thêm bất kỳ đau khổ nào nữa.

_ Bùi Thạch An!- Trở lại bàn, Hàn Phong cất tiếng gọi Bùi Tổng quản.

*

Ân Phú thành

Tiếng suối róc rách, tiếng chim lảnh lót...tất cả tạo nên một bản hòa ca thật sống động của thiên nhiên. Và theo gió, bản hòa ca ấy bay đến mọi ngóc ngách của khu rừng già khiến tâm hồn ta cảm thấy thật thoải mái, sảng khoái vạn phần. Đặt bó củi khô xuống, Quang Hạo chậm rãi ngồi xuống một phiến đá bên cạnh bờ suối. Sau khi tắm rửa sạch sẽ để lấy lại tinh thần, chàng nhanh chóng lấy phần cơm Xích Điểu đã chuẩn bị cho chàng ra. Chiếc hộp gỗ nhỏ bé xinh xắn này là do Xích Điểu nhờ một người thợ mộc trong thôn làm cho. Trong hộp có chia thành những ngăn nhỏ rất tiện để đồ ăn riêng biệt vào những ô khác nhau. Kích cỡ của hộp không quá lớn, mang theo rất dễ. Lần đầu nhìn thấy nó, chàng đã không khỏi ngạc nhiên. Chàng thật không ngờ nàng lại có thể nghĩ ra được một thứ haynhư vậy.

Ngắm nhìn những nét vẽ tinh nghịch trên nắp hộp khóe môi Quang Hạo không khỏi cong lên tạo thành một nụ cười thật ấm áp. Nhưng rất nhanh sau đó, nụ cười ấy vụt tắt khi chàng nhớ lại buổi chiều muộn hôm ấy.

Chiều hôm ấy, sau khi Quang Hạo mua rìu và bước ra khỏi cửa tiệm, chàng không khỏi thất thần khi nhìn thấy Xích Điểu lặng lẽ đứng trên cầu. Nắng vàng hoàng hôn càng tôn lên vẻ đẹp dịu dàng của nàng song nó cũng khiến người khác không khỏi nao lòng khi nhìn thấy sự cô đơn, chơi vơi của nàng...Từng cánh anh đào theo gió nhẹ bay đến nơi nàng tạo nên khung cảnh hư ảo, không thể nào nắm bắt được. Mỏng manh và có thể tan biến bất kỳ lúc nào là những gì chàng có thể cảm nhận khi ấy. Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đưa về phía trước để hứng cánh anh đào đang nhẹ rơi. Khi ấy, bàn tay chàng bất giác vươn ra như muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy để níu giữ nàng lại nơi này, bên cạnh chàng. Chàng thật sự khao khát điều ấy có thể trở thành sự thật biết bao. Mong nàng ở bên cạnh chàng đời này kiếp này...

Song khi thấy vị Trương Tướng quân kia mừng rỡ chạy đến quỳ xuống trước mặt nàng, chàng không khỏi kinh ngạc. Chàng không biết họ nói gì với nhau, xong xem thái độ của nam nhân kia, chàng đoán người đó biết nàng. Lúc ấy, chàng mới ý thức được rằng, chàng có thể sẽ mất nàng bất kỳ lúc nào. Khi ký ức của nàng trở lại, khi nàng tìm lại được thân phận của mình, đó chính là lúc chàng mất đi nàng. Sự hoang mang, sợ hãi nhanh chóng xâm chiếm lấy chàng. Tình cảm chân thành đang được nuôi dưỡng của chàng có nguy cơ yểu mệnh. Chàng nên làm thế nào đây? Giữ nàng lại bên mình hay để nàng đi tìm thân thế? Càng nghĩ lòng chàng càng thêm mâu thuẫn gấp bội phần.

Nếu chàng không để nàng đi, lòng nàng sẽ mãi không yên ổn. Nhưng nếu chàng để nàng đi...e rằng cả đời này cả hai sẽ chẳng thể nào gặp lại nhau được nữa. Ban đầu chàng cứ ngỡ rằng đó chỉ là sự thương hại, thương hại cho hoàn cảnh cho, số phận của nàng. Nhưng càng tiếp xúc với nàng, càng nói chuyện với nàng chàng càng hiểu ra rằng trái tim mình đã yêu thật rồi...

_ Không! Không thể như thế được!

Không nghĩ ngợi nhiều, Quang Hạo vội băng rừng chạy một mạch về nhà mình mà quên mất bó củi từ sớm giờ chàng cất công tìm được. Chỉ nghĩ đến một ngày nào đó nàng rời đi và hai người sẽ mãi không được gặp lại nhau là lòng chàng đã không thể nào chịu nổi rồi. Chàng biết như thế là ích kỷ, như thế sẽ khiến nàng khó xử, nhưng tình cảm này của chàng, chàng không thể để nó bị chôn vùi như vậy được. Đây là lần đầu tiên trái tim chàng có những khoảnh khắc lạc nhịp như vậy với nàng. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, chàng biết rằng mình sẽ không bao giờ quên được khoảng khắc bi thương đó. Và chàng nguyện ở bên cạnh chăm sóc nàng cả đời. Mãi là như vậy.

Xé rừng, chàng chạy bán sống bán chết tựa như chàng sợ chỉ cần chậm một khắc, chàng sẽ chậm cả đời, sẽ bỏ lỡ mất tình yêu của mình. Lần đầu tiên biết rung động, chàng không thể để vụt mất nó dễ dàng như vậy được...

Băng qua cánh đồng rộng lớn chàng nhanh chóng chạy vào con đường nhỏ hẹp dẫn vào thôn. Chẳng mấy chốc Quang Hạo đã chạy về đến nhà.

_ Xích Điểu!- Vừa chạy vào nhà, Quang Hạo vừa vọng tiếng gọi.- Xích Điểu!

_ Ai mà ầm ỉ vậy?- Từ trong nhà, Trang mẫu chậm rãi bước ra.- Hạo Nhi?- Chất giọng bà không khỏi ngạc nhiên.- Sao hôm nay con về sớm vậy?

_ Mẫu thân!- Vừa chạy đến chỗ Trang mẫu, Quang Hạo vừa vội cất tiếng hỏi.- Mẫu thân có thấy Xích Điểu đâu không?

_ Không biết!- Chất giọng Trang mẫu khó chịu thấy rõ.- Không phải nha đầu đó hôm nay vào Hương Mịch thành với Tiểu Nga sao?

Không nghe Trang mẫu nói hết câu, Quang Hạo vội chạy ra khỏi nhà đến nhà của Chiêu Nga. Hỏi người trong nhà, chàng biết được cả hai mới vừa về và đang ở trong tư phòng của Chiêu Nga. Không nghĩ ngợi gì nhiều, chàng vội xin phép trưởng bối vào phòng Chiêu Nga.

_ Xích Điểu!- Vừa vào, Quang Hạo vừa gọi Xích Điểu.

_ Hạo huynh!- Chiêu Nga không khỏi ngạc nhiên.- Sao huynh lại ở đây?

Không để ý đến câu hỏi của Chiêu Nga, Quang Hạo vào tiến lại gần và cầm tay Xích Điểu.

_ Xích Điểu! Ta có chuyện muốn nói với nàng.

Dứt câu, không để Xích Điểu kịp hiểu, Quang Hạo đã nhanh chóng kéo nàng ra hậu viên của Tô gia. Khu vườn nhỏ nhìn thẳng ra ruộng dưa của gia đình Chiêu Nga ngập tràn ánh nắng khiến khung cảnh bình dị cũng trở nên đẹp lạ thường...

_ Huynh...huynh có chuyện gì vậy?

_ Ta...

Lời đến miệng, Quang Hạo lại không biết nên nói thế nào. Khi từ rừng chạy về đây, chàng chỉ nghĩ rằng bằng mọi cách giữ Xích Điểu lại bên mình. Còn giữ như thế nào chàng lại chưa nghĩ đến. Giờ khi đứng trước mặt nàng, chàng mãi chẳng thể nói nên lời. Nhìn đôi mắt đong đầy sự khó hiểu của nàng, chàng không khỏi lúng túng.

_ Có...có chuyện gì không hay xảy ra sao?

_ Không!- Quang Hạo vội lắc đầu.- Không phải vậy!

_ Vậy thì có chuyện gì?

_ Thực ra là...- Quang Hạo lúng túng.- Xích Điểu, ta muốn nói là...

Nhìn thái độ bất thường của Quang Hạo, Xích Điểu không khỏi hồ nghi. Đầu nàng chỉ mất trí nhớ chứ nào đâu có kém thông minh. Bằng trực giác của một nữ nhân, nàng cảm nhận được sắp có chuyện "chẳng lành". Thấy chàng đang mãi nghĩ ngợi, chi bằng nàng tìm cách thối lui thì hơn.

_ Hạo ca! Nếu không có chuyện gì...muội vào nhé.

Dứt câu, Xích Điểu nhanh chóng quay đi. Song chưa bước được hai bước nàng đã phải đứng sững lại khi nghe Quang Hạo hét lên phía sau:

_ Xích Điểu! Gả cho ta được không?

Xích Điểu đứng bất động. Nàng quả thật không biết nên nói gì vào lúc này. Bởi có linh cảm nên nàng đã vội rời đi song vẫn không thoát khỏi. Tuy đã lường trước nhưng bản thân nàng vẫn không khỏi bất ngờ. Nàng nên nói gì?

_ Xích Điểu!- Vừa nói, Quang Hạo vừa tiến về phía Xích Điểu.- Có thể nàng thấy đột ngột, nhưng ta thì không. Tình cảm này của ta đã có từ lâu rồi. Có thể là từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng. Song bởi do lần đầu rung động với nữ nhân nên ta nhận ra điều này trễ hơn. Nhưng đến hôm nay, ta chắc chắn, Trang Quang Hạo ta thật sự muốn lấy nàng làm thê tử.- Vừa nói, chàng vừa cầm lấy tay nàng.- Xích Điểu! Gả cho ta! Tuy Trang gia ta đã suy tàn nhưng ta chắc chắn sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ cực khổ hay thiệt thòi nào. Vậy nên...gả cho ta?

"_ Vi Nhi! Gả cho ta nhé?"

Chất giọng trầm ấm đầy tha thiết chợt vang lên đâu đó khiến Xích Điểu không khỏi giật mình. Người nam nhân đó đang cầu hôn nữ nhân mình yêu và chàng đã gọi tên người ấy. Gì nhỉ? Vi Nhi! Vi Nhi là ai? Nàng không biết nàng và cái tên ấy có mối liên hệ gì nhưng nàng cảm thấy thân thuộc vô cùng.

_ Xích Điểu!- Nhận thấy Xích Điểu thất thần, Quang Hạo nhẹ lay vai nàng.- Gả cho ta?

Xích Điểu khẽ giật mình ngước nhìn Quang Hạo. Nhưng, không hiểu sao rõ ràng đứng trước mặt nàng là Quang Hạo song nàng lại nhìn ra người khác. Một nam nhân tuấn tú với đôi mắt đầy ôn nhu, dịu dàng nhưng cũng không kém phần uy nghiêm. Thần thái người đó toát lên sự hơn người không phải ai cũng có được. Và từ người người đó nàng cảm nhận được khí chất vương giả thêm vào đó là một sự khó gần, không thể nào nắm bắt song lại gần gũi với nàng vô cùng.

_ Muội...- Xích Điểu không biết nên trả lời sao cho phải.

"_ Em muốn được hạnh phúc và em muốn người em yêu được hạnh phúc. Vậy nên...em đồng ý."

Lần này là giọng nói của một nữ tử. Giọng nói rất đỗi quen thuộc, nó quen thuộc đến nỗi khiến Xích Điểu không khỏi giật mình. Bởi chất giọng ấy là của nàng. Đúng vậy, đó là chất giọng của nàng! Không thể nhầm lẫn vào đâu được. Song nếu đó là nàng, vậy nam nhân kia là ai? Hai người yêu nhau đậm sâu như thế nào mà nàng gật đầu đồng ý thành thân với người đó? Rốt cuộc, nàng và người đó đã thành thân hay chưa? Nếu chưa, tại sao lại có câu trả lời đồng ý? Nếu rồi, vậy nàng chẳng phải đã là thê tử của người ta rồi hay sao?

_ Xin lỗi!- Chất giọng Xích Điểu đầy dứt khoát.- Muội không thể!

Nói đoạn, Xích Điểu vội buông tay Quang Hạo ra rồi nhanh chóng rời đi. Còn lại một mình trong hậu viên Tô gia, chàng không khỏi chết lặng về câu trả lời mình nhận được. Chàng dường như vẫn không tin điều đó là sự thật. Chàng chưa chuẩn bị tinh thần cho tình huống này. Chàng không dám tin!

Cần bao nhiêu can đảm để bày tỏ tình cảm cũng cần bấy nhiêu can đảm thậm chí là lớn hơn thế để nhận câu trả lời ngược lại...

*

Đại điện im phăng phắc không có lấy một tiếng động nào. Tất cả các vị quan đại thần có mặt tại đây đều không ai dám lên tiếng. Bọn họ, ai ai cũng đang dòm chừng sắc mặt quân vương.

Bên dưới, Thập nhất Hoàng tử Phúc Đạt và chếch bên phải Định An Hoàng đế, Phúc Tuần cũng đang quỳ xuống.

_ Thập nhất Hoàng tử! Ý ngươi cho rằng Thái tử đã tham ô, bòn rút tiền xây dựng đê kè của vùng Tây Thủy sao?- Chất giọng của Định An Hoàng đế trầm ổn nhưng xem chừng nộ khí không ít.

_ Thần không dám!- Chất giọng của Phúc Đạt có chút hoảng hốt.- Là bởi...thời gian gần đây, nhi thần nhận được tấu sớ của các quan lại vùng Tây Thủy báo rằng...trong dân chúng vùng Tây Thủy đang nổi lên tin đồn Thái tử đã bòn rút tiền xây dựng đê kè...

_ Uhm!- Định An Hoàng đế nhấn giọng khiến Phúc Đạt im bặt.- Thấp nhất Hoàng tử! Lẽ nào trong dân chúng đồn gì ngươi cũng tin sao?

Vừa nói, Định An Hoàng đế vừa ném mạnh tấu chương lên bàn. Cả Đại điện vốn đã im ắng càng trở nên im ắng. Không ai dám hó hé câu nào. Bầu không khí trong Đại điện ngập tràn sự căng thẳng. Ngồi trên cao, Ngài đưa mắt nhìn một lượt khắp mọi người, tâm cơ của bọn quan lại đại thần tuy được giấu kỹ nhưng đằng sau những gương mặt đang cúi sát đất kia, thái độ của bọn họ ít nhiều đã lộ ra. Vui mừng có. Lo lắng có. Khinh rẻ có. Tính toán có...Tất cả đều có cả.

_ Bệ hạ!- Phúc Tuần chậm rãi lên tiếng. Chất giọng trầm ổn không hề có lấy một chút run sợ.- Nhi thần vô tội! Nhưng nếu trong dân chúng đã có lời đồn đại như vậy, Bệ hạ hãy cứ cho người tiến hành điều tra để dẹp tan sự nghi ngờ của dân chúng cũng như của các vị đại thần.

Ngay từ khi Phúc Tuần còn chưa nói xong, tiếng bàn tán đã nổi lên khắp Đại điện. Ai nấy cũng tỏ ra lo lắng, đặc biệt là những ai ủng hộ đương kim Thái tử. E rằng trong triều lại sắp nổi lên một trận phong vân...

.....................

Đi qua đi lại từ nãy giờ, dường như Định An Hoàng đế vẫn chưa hết tức giận. Trong khi Ngài muốn ra sức bảo vệ đứa con trai yêu dấu của mình, chàng lại không ngần ngại đề nghị Ngài cứ điều tra để "thỏa lòng mọi người".

_ Rõ ràng con biết, có người đang muốn ám hại con. Nếu điều tra, kẻ đó sẽ tìm mọi cách biến điều không có thành sự thật. Đến khi đó, con sẽ không tránh được rắc rối vậy mà con lại đề nghị Trẫm hãy cứ điều tra.

_ Nhưng Bệ hạ...nếu không điều tra mối nghi ngờ trong dân chúng sẽ ngày một lớn hơn. Khi dân chúng đã mất lòng tin vào triều đình, mọi việc sẽ càng trở nên tệ hại hơn.

Trước những lý luận của Phúc Tuần, Định An Hoàng đế cũng không biết nói gì hơn. Nếu tình hình trong dân chúng bất ổn, e rằng triều đình sẽ gặp không ít sóng gió. Tân Thục lại là triều đình lấy dân làm gốc nên không thể để gốc rễ của mình bị lung lay được.

Dừng chân nhìn về ô cửa sổ, Định An Hoàng đế không khỏi thở dài.

_ Chuyện này đã không còn đơn giản nữa! Giờ chỉ có thể đợi kết quả điều tra của Hứa Trác Khiêm, Phúc Hoằng và Phúc Khải thôi. Thái tử! Thời gian này e rằng con không thể xuất tuần với Phúc Tường để thị sát các thành ven biển được.

Mấy ngày trước Phúc Tuần có đề nghị với Định An Hoàng đế để chàng và Phúc Tường cũng như Edlen đi thị sát các thành trì dọc bờ biển để tăng cường củng cố tình hình an ninh tại đây, tránh để bọn hải tặc gây rối loạn, nhũng nhiễu cuộc sống của dân chúng. Nhưng xét tình hình hiện tại, e rằng chàng không thể dùng bất kỳ lí do nào để xuất cung, tìm tung tích của Lôi Vi được.

_ Nhi thần hiểu!- Chất giọng của Phúc Tuần trầm hẳn.- Nhưng mong phụ hoàng vẫn cho Phúc Tường và Edlen tiếp tục đi thị sát. Đừng vì chuyện của nhi thần mà để bị ảnh hưởng.

Không nói gì, Định An Hoàng đế vẫn hướng mắt nhìn ra khung cửa sổ. Đôi mắt đăm chiêu nghĩ ngợi mông lung điều gì đó. Đứa con trai này của Ngài từ nhỏ đến lớn vốn không thích tranh giành nhưng cuối cùng lại bị cuộc chiến đoạt đích này cuốn vào. Giờ, việc duy nhất Ngài có thể làm chính là bảo vệ, gầy dựng thật tốt thế lực cho Phúc Tuần để đến Ngài không còn trên trần gian nữa, đến khi gặp lại mẫu thân của chàng, Ngài không phải hổ thẹn với nàng vì bản thân đã không thể lo cho chàng chu toàn.

*

Băng qua các cung điện, băng qua Ngự Hoa viên, Đồng Thảo nhanh chóng chạy đến lối tắc dẫn vào Thái Thường Nhạc phủ. Lúc nãy khi vừa nghe thấy đám ca vũ của Nhã Khiết viên nói chuyện với nhau, nàng thực sự không tin vào tai mình. Băng Tư trộm đồ của đồng học bị phát hiện nên phải chịu phạt 20 trượng và bị đuổi khỏi Thái Thường Nhạc phủ. Có đánh chết, Đồng Thảo nàng cũng không tin Băng Tư làm ra chuyện như vậy được. Một người có xuất thân đài các như nàng ấy sao có thể trộm đồ được? Điều này tuyệt đối không thể nào xảy ra.

Thấp thoáng thấy Xuân Hoa viện, Đồng Thảo vội chạy nhanh hơn nữa. Hít một hơi đầy căng, điều hòa lại nhịp thở, men theo lối đi nhỏ, chẳng mấy chốc nàng đã đến Xuân Hoa viện.

Xuân Hoa viện vẫn im ắng như vậy, không một tiếng động. Bước hẳn vào trong, nàng như nhìn thấy một bầu không khí thê lương. Rõ ràng xuân mới chỉ vừa qua đi và nắng hạ đang tưng bừng rực rỡ ấy vậy mà nơi này lại u ám đến vậy. Nhìn khắp mọi ngóc ngách quanh đây, đâu đâu nàng cũng thấy hình bóng của Lôi Vi. Khi thì nàng ấy ngồi trên cành cây Tử đằng, khi thì nàng ấy ngồi đọc sách dưới hiên, khi thì nàng ấy đang phơi đồ với mọi người...Lôi Vi tựa như chú chim nhỏ không ngày nào chịu ở yên một chỗ. Lúc nào cũng bay nhảy từ nơi này đến nơi khác. Và kèm theo đó là tiếng cười trong veo như nắng của nàng ấy.

Từng mảnh ký ức của hai người chợt hiện lên thật sống động trong tâm trí của Đồng Thảo khiến một giọt nước mắt len qua khóe mi mà lăn dài trên gò má của nàng.

Nàng nhớ rất rõ mỗi lần nàng gặp khó khăn hoặc phải chuẩn bị cho những kỳ thi thăng cấp, Lôi Vi luôn ở bên cạnh giúp đỡ nàng, chỉ dẫn và tận tình đưa ra lời khuyên cho nàng. Nàng ấy đối đãi với nàng bằng cả trái tim chân thành và trong sáng của mình. Vậy mà nàng chỉ vì sự ích kỷ của bản thân lại hết lần này đến lần khác quay lưng lại với nàng ấy, bỏ mặc, không quan tâm giúp đỡ nàng ấy khiến nàng ấy gặp phải những chuyện nguy hiểm khôn lường. Song chuyện xảy ra lần này quả thật khiến nàng tiến thoái lưỡng nan. Nàng và Đồng Vũ nương tựa nhau từ nhỏ, nay nếu vì nàng mà ca ca nàng xảy ra chuyện gì nàng chắc không thể nào sống tiếp được mất.

_ Vi Nhi! Muội giờ đang ở đâu? Còn sống hay đã...

Đồng Thảo không muốn nghĩ đến trường hợp xấu nhất. Chiêu Anh hầu không tìm thấy xác Lôi Vi đây có thể xem là một tin tốt. Có khả năng, nàng ấy vẫn còn sống. Nhất định là vậy! Nhất định là Lôi Vi còn sống!

_ Vi Nhi! Nếu muội trở về, ta nhất định...nhất định sẽ dùng cả đời này chuộc lỗi với muội.

Từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má của Đồng Thảo. Đó là giọt nước mắt của sự đau đớn, của sự thương xót và trên hết đó là giọt nước mắt của sự hối hận. Tại sao chỉ đến khi mất đi người thân thiết nhất, con người ta mới nhận ra sai lầm của mình?

_ Đồng Thảo?

Chất giọng trong có chút ngạc nhiên vang lên khiến Đồng Thảo hơi giật mình. Vội ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy Quân Đài đang chậm rãi bước xuống bậc tam cấp. Hít một hơi đầy căng, nàng nhanh chóng tiến về phía Quân Đài.

_ Quân Đài tỷ! Muội nghe nói Băng Tư tỷ gặp chuyện...

Nói đến đây, Đồng Thảo không biết phải nói thế nào.

_ Chắc chắn là có người ám hại nàng ấy!- Lẩn khuất trong giọng nói của Quân Đài, ít nhiều có nộ khí.- Nhìn vào ai cũng có thể thấy. Chỉ có điều...

Càng nói càng thêm bực mình, Quân Đài không muốn nói thêm nữa. Chuyện của Lôi Vi chưa qua giờ đến Băng Tư gặp chuyện. Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy đau lòng rồi. Hai người này rốt cuộc là số gì vậy không biết.

_ Vậy Băng Tư tỷ giờ sao rồi?

_ Muội nghĩ thử xem, bị đánh hai mươi trượng cái mông không bầm dập mới lạ.

Băng Tư bị đánh 20 trượng mông đã bầm dập thê thảm. Vậy trước kia, Lôi Vi bị đánh 40 trượng không biết mông nàng ấy thê thảm đến mức nào? Chỉ nghĩ qua thôi cũng cảm thấy rùng mình. Ấy vậy mà Lôi Vi vẫn cắn răng chịu đựng hình phạt, không để người khác vì mình mà bị liên lụy.

_ Hình phạt tỷ ấy phải rời khỏi cung là thật sao?

_ Bị quy tội như vậy có thể ở trong cung được sao?- Vừa nói, Quân Đài vừa tiến về phía sân.- Nhưng...rời khỏi chốn này kể ra cũng tốt. Tốt nhất là nên tránh xa sự đấu đá chốn Hoàng cung. Chỉ có điều...- Nàng không khỏi thở dài.

Nét trầm tư của Quân Đài khiến Đồng Thảo không khỏi hồ nghi. Lẽ nào nàng ấy đã biết được chủ mưu của việc này là ai? Liệu Băng Tư có biết việc này hay không?

_ Thôi! Muội vào thăm Băng Tư đi. Ta đi nấu đồ ăn tối.

Không nói gì, Đồng Thảo bước vào trong. Rất nhanh chóng, nàng bước vào tư phòng của Quân Đài. Trong cái mờ mờ ảo ảo của nắng chiều, Băng Tư nằm xấp với dáng vẻ đầy mệt mỏi, trên trán nàng mồ hồi đổ ra như tắm. Hạ bộ dù đã được thay y phục sạch sẽ nhưng máu vẫn thấm ra một ít tạo thành một màu đỏ nhức mắt trên nền vải trắng tinh.

_ Băng Tư tỷ!- Đồng Thảo khẽ khàng lên tiếng.

Nghe thấy tiếng gọi, Băng Tư chậm rãi mở mắt ra. Đồng Thảo có thể nhìn rõ sự mệt mỏi lẫn đau đớn ẩn hiện trong đôi mắt ấy song nó dường như không thể nào che đi được khí chất của Băng Tư. Khí chất ấy khiến nàng chợt nhớ đến đôi mắt của Lôi Vi. Nàng ấy tinh nghịch, thuần khiết, trong sáng là vậy nhưng mỗi khi gặp chuyện lại khá diềm tĩnh, những lúc như vậy đôi mắt Lôi Vi thường điềm tĩnh một cách lạ thường khiến người đối diện lắm lúc phải giật mình vì không thể nào nắm bắt được điều gì từ nàng ấy.

_ Ta đoán, ngươi thể nào cũng tới.- Khẽ mỉm cười, Băng Tư chậm rãi nói.

Nhìn thấy nét trầm tư của Đồng Thảo, Băng Tư thật không khỏi cảm thấy phiền muộn. Xuân Hoa viên này cách đây nhiều năm trước vốn là chỗ ở của Quân Đài, Lôi Vi và Đồng Thảo. Có lẽ giờ Đồng Thảo đang nhìn vật nhớ người cũng nên. Nàng biết, tâm địa Đồng Thảo không xấu nhưng sự ích kỷ đã che mất đi lý trí của nàng ấy, khiến nàng ấy luôn đưa ra những quyết định sai lầm trong những thời khắc quan trọng để rồi đến khi hối hận cũng đã muộn.

Nàng còn nhớ sau khi Chiêu Anh hầu tiến cung bẩm báo về việc tìm kiếm tung tích của Thái tử phi không thành. Nàng có đưa ra phỏng đoán với Quân Đài và Đồng Thảo rằng, người có thể sai khiến Tú Đình và lên được kế hoạch như vậy chắc chắn là người có quyền cao chức trọng trong cung. Ngay lập tức, Đồng Thảo đánh đổ tách trà đang cầm trên tay khiến nước bắn tung tóe. Quan sát sắc mặt, nàng thấy nàng ấy cắt không còn giọt máu. Xem chừng, Đồng Thảo đã biết người gây nên chuyện này là ai.

_ Đồng Thảo à Đồng Thảo! Ngươi tốt nhất nên sửa lại tên của mình thành Đồng Hôn [1] đi.

Nghe Băng Tư nói vậy, Đồng Thảo không khỏi giật mình quay lại nhìn nàng.

_ Chuyện giữa ngươi và Thái tử như thế nào ta không biết. Nhưng ta biết rất rõ Điện hạ sẽ chỉ yêu mình Lôi Vi mà thôi. Trước kia đã vậy, bây giờ vẫn vậy, sau này sẽ vẫn như vậy. Không thay đổi!

_ Không thay đổi sao?- Không tự chủ được, Đồng Thảo bất giác hỏi.

Bản thân Đồng Thảo cũng lờ mờ đoán ra được điều này. Cứ nhìn thái độ của Phúc Tuần mấy tháng nay là có thể thấy được, tuy chàng đã trở lại bình thường không còn quá đau lòng như thời gian đầu, song chàng chưa bao giờ nguôi nỗi nhớ dành cho Lôi Vi. Có lẽ, cả đời này chàng sẽ chẳng quên được thê tử này...

_ Đúng vậy!- Băng Tư khẳng định.- Ngươi có từng nghĩ qua, Mạnh Lương đệ là thanh mai trúc mã với Điện hạ từ nhỏ. Hai người làm gì cũng có nhau, rất thân thiết, gắn bó. Ấy vậy mà...đến cuối cùng Điện hạ vẫn chỉ xem Mạnh Lương đệ là đường muội chứ không phải là thê tử. Vậy nên...ngươi hãy tỉnh táo lại đi.

Chỉ vài câu nói, Băng Tư đã chỉ ra hiện thực tàn khốc cho Đồng Thảo thấy. Đúng vậy! Phúc Tuần vốn là thanh mai trúc mã với Ngọc Nhạn, ấy vậy mà khi gặp Lôi Vi, chàng chỉ xem Ngọc Nhạn là đường muội, hay cũng có thể từ trước đến nay chàng vẫn luôn xem Ngọc Nhạn là đường muội nhưng vì có sự xuất hiện của Lôi Vi mà chàng nhận thức rõ ràng hơn tình cảm của mình. Đối với Ngọc Nhạn đã vậy huống hồ chi là đối với nàng. Nàng chẳng qua là được chàng cứu giúp một lần lúc hoạn nạn mà thôi. Thủy bình tương phùng [2] duyên mỏng manh phận nào có. Là nàng...là nàng từ trước đến nay tự mình đa tình.

_ Ta không biết chuyện của Thái tử phi ngươi biết được bao nhiêu. Nhưng ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ đi. Thái tử phi đối với ai cũng bằng cả tấm chân tình của mình, với ngươi cũng không ngoại lệ. Ngươi lẽ nào nhắm mắt làm ngơ sao? Đừng vì một chút cảm tính, một chút ích kỷ vừa mới le lóa mà đánh mất lương tâm của mình.

Đôi mắt Đồng Thảo khẽ lay động. Hết đưa mắt nhìn Băng Tư, nàng lại cụp mắt xuống. Trước đây nàng quả thật vì có chút cảm tính, có chút ích kỷ, có chút ghen ghét mà đã đưa ra những quyết định sai lầm trong những thời khắc quan trọng của Lôi Vi. Nhưng chuyện lần này lại có khả năng liên lụy đến Đồng Vũ. Nàng không thể làm liều được...

Nhận ra sự bất thường của Đồng Thảo, Băng Tư đoán Đồng Thảo có khả năng bị uy hiếp tính mạng nên mới tỏ thái độ rối loạn đến như vậy.

_ Ngươi để tâm đến Điện hạ như vậy, không phải ngươi nên tin tưởng Điện hạ hay sao?

Nhìn thấy gương mặt đã lộ ra vài phần đắn đo, phân vân của Đồng Thảo, Băng Tư khẽ cong môi lên.

_ Ta mệt rồi! Ta muốn nghỉ ngơi! Ngươi ra ngoài đi! Vài ngày nữa ta sẽ rời khỏi đây. Ngươi ở lại đây liệu đường mà lo cho bản thân mình. Đừng nghĩ rằng, ngươi không nói ra là có thể sống yên ổn ở nơi này. Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ đi, đừng để bản thân mình sau này phải dằn vặt vì những gì ngươi đã làm.

Dứt câu, Bắng Tư nằm xuống, chậm rãi khép mắt lại, không để ý đến Đồng Thảo nữa. Từ nãy giờ nàng đã cố khuyên Đồng Thảo, nói nhẹ có, nói nặng cũng có. Còn nghe hay không là tùy thuộc vào nàng ấy.

_ Tỷ nghỉ ngơi cho khỏe!- Chất giọng của Đồng Thảo như chứa đựng vô vàn cảm xúc hỗn loạn.

Trong gian phòng nhỏ, vạt nắng chiều nhẹ nhàng chiếu vào làm cả một góc phòng sáng rỡ. Gió từ bên ngoài thổi vào mang theo cái oi nồng của tiết trời đầu hạ khiến người ta không tránh khỏi có cảm giác khô nóng. Đưa mắt lên nhìn Băng Tư lần nữa, Đồng Thảo chậm rãi rời khỏi Xuân Hoa viện. Từng bước, từng bước chân của nàng nhanh chóng trở nên mỏi mệt, rệu rã. Những gì Băng Tư vừa nói khi nãy cứ mãi vọng đi, vọng lại trong đầu nàng. Băng Tư bảo nàng nên tin tưởng Phúc Tuần đồng nghĩa với việc nàng đem những gì mình biết nói ra với chàng. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc đâm vào trái tim chàng một nhát nữa. Bởi dù chàng và Ngọc Nhạn không có nghĩa phu thê nhưng cũng có tình huynh muội. Người muội muội mình yêu thương nhất lại đi ám sát ái thê của mình, thử hỏi chàng làm sao chịu đựng được đả kích này?

--------------------------

[1] Đồng hôn: đầu óc ngu dốt, tối tăm.

[2] Thủy bình tương phùng: bèo nước gặp nhau.

---------------------------

Hết chương 122  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui