Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Trời trong, gió nhẹ, nắng lên cao. Thời tiết những ngày đầu xuân quả thật khiến tâm hồn con người trở nên rạo rực, háo hức và tràn đầy sức sống. Hôm nay, Lôi Vi vốn định ở trong lều thêu một chiếc khăn tay nhưng chưa kịp xỏ chỉ vào kim nàng đã bị A Sa kéo ra ngoài chơi. Nguyên do là vì Băng Luân Công chúa muốn được gặp mặt nàng. Còn tại sao Công chúa muốn gặp nàng chính là nhờ cái miệng líu lo không ngừng của A Sa. Gặp nhau hôm trước, hôm sau A Sa đã đem chuyện giữa hai người kể cho Băng Luân Công chúa nghe. Người Thảo Nguyên vốn tính cách hảo sảng, khoáng đạt lại chân thành, trượng nghĩa nên sau khi nghe A Sa kể xong, Công chúa rất muốn được gặp mặt nàng.

Vừa chạy, Lôi Vi vừa nghe A Sa kể, trong lòng thầm than trời đất. Nếu thời đại này có ngành truyền thông có lẽ nàng đã trở thành hot girl mất rồi. Từ sau những lần bị triệu kiến nàng đoán nàng đã nổi tiếng khắp mọi ngóc ngách của Hoàng cung Tân Thục. Ngoài những người triệu kiến nàng ra, nàng tin ai ai ít nhiều cũng biết đến nàng. Nhớ lại hôm sinh thần của Phúc Khải nàng không khỏi rùng mình. Phúc Khải chỉ mới giới thiệu có một câu, ai ai cũng bàn tán sôi nổi về nàng. Thật không ngờ tốc độ lan truyền tin tức của thời đại này nhanh cũng chẳng kém gì Internet.

Chạy đến bãi cỏ, Lôi Vi nhìn thấy một chấm đỏ đang vui đùa giữa màu xanh tươi mát. Trên nền xanh của trời, nền xanh của cây cỏ, chấm đỏ ấy như một bông hoa đang nở rộ khoe sắc, tràn đầy sức sống.

_ Nhìn Công chúa thế kia ta nghĩ tên nàng ấy không nên là Băng Luân [1].- Vừa cười, Lôi Vi vừa nhận xét.

_ Sao lại thế?- A Sa nghiên đầu khó hiểu.

_ Băng Luân là mặt trăng.- Lôi Vi chậm rãi giải thích.- Nàng nghĩ thử đi mặt trăng gợi người ta nhớ đến Hằng Nga tiên tử, một tiên nữ nhẹ nhàng, thanh thoát, dịu dàng. Nàng thấy những điều đó có phù hợp với Công chúa nhà nàng không?

Đưa mắt quan sát một lúc A Sa gật đầu đồng tình.

"Bụp..."

_ Adza!

Nghe thấy một bên vai đau nhức, Lôi Vi vội quay người lại phát hiện ra Bát Hoàng tử Phúc Tường đang ngồi trên yên ngựa mà cười sảng khoái, trên tay chàng là cái ná. Nhìn điệu bộ của chàng, nàng biết ngay chàng ta vừa làm gì.

_ Bát Hoàng tử!- Lôi Vi hét lên.- Ngài thật quá đáng!

Không nói gì, Phúc Tường chậm rãi cưỡi ngựa tiến về phía Lôi Vi. Trong khi A Sa cúi người thi lễ, nàng lại cương mặt nhìn chàng.

_ Ta quá đáng?- Nhảy xuống yên ngựa, Phúc Tường chậm rãi nói.- Ta đang bắn chim sẻ ai ngờ ngươi lại lọt vào tầm ngắm của ta.

_ Ngài bắn chim sẻ [2]? Nực cười! Tiểu nữ đứng đây từ nãy giờ chả thấy con chim nào đâu. Ngài đứng xa thế lại thấy. Mắt Ngài tinh thật.

_ Có đấy! Chính là ngươi!

_ Ngài...

_ Haiz! Ngươi biến ta thành tòng phạm của ngươi. Báo hại ta mỗi lần đi dạo ai ai cũng nói ta dùng tà thuật biến một nữ tử thành hồ ly. Ta xem ngươi là chim sẻ thì có sao đâu.

Cuối cùng Lôi Vi cũng đã hiểu nguồn cơi vấn đề. Thật ấu trĩ! À! Nếu nàng nhớ không nhầm tính cách của Bát Hoàng tử này chính là ấu trĩ như vậy và hình như còn chơi ác nữa. Nhắc đến đây nàng không khỏi thở dài. Đụng phải quả bom rồi, không biết lần tiếp theo sẽ phát nổ là khi nào đây.

_ Sao hai người tới rồi còn không mau ra với ta?

Chất giọng trong trẻo vang lên khiến Lôi Vi giật mình. Vội quay lại nàng thấy Băng Luân Công chúa đã đứng ngay bên cạnh từ lúc nào.

_ Bái kiến Công chúa!- Vừa tung hô, Lôi Vi và A Sa vội hành lễ.

_ Đứng lên đi!- Băng Luân vui vẻ nói.- Vị này là...

_ Ta là Bát Hoàng tử Mạnh Phúc Tường.

Nở một nụ cười thật tươi, Băng Luân Công chúa đưa mắt nhìn chàng một lượt từ trên xuống dưới. Phong thái toát lên khí chất như khiến nàng ngây ngất.

_ Bát Hoàng tử quả rất ưu nhã, khí chất bất phàm.

Nghe lời bình phẩm của Băng Luân Công chúa, Lôi Vi phải gắng lắm mới nhịn được cười. Tên Bát Hoàng tử này trẻ con còn hơn cả Phúc Khải chưa kể trò đùa thường rất ác. Vậy mà ưu nhã, bất phàm. Nàng thật nhìn không ra chàng ta ưu nhã chỗ nào, bất phàm chỗ nào?

_ Ngươi cười cái gì?

Chất giọng trịch thượng vang lên bên tai khiến nụ cười của Lôi Vi tắt ngấm. Quay về phía Phúc Tường, nàng vội lắc đầu. Lúc này, Băng Luân Công chúa mới để ý đến nàng.

_Ngươi chính là Lôi Vi? Ta nghe A Sa kể về ngươi khá nhiều. Trong lòng rất muốn kết giao một người đầy nghĩa khí lại thông minh như ngươi.

_ Công chúa quá khen!- Vừa nói, Lôi Vi vừa cúi đầu xuống.

_ Không đâu! Không đâu! Người Thảo Nguyên chúng ta vốn thẳng thắn nên những gì ta nói đều xuất phát từ sự ngưỡng mộ dành cho ngươi.

Nghe Băng Luân Công chúa nói vậy, nụ cười của Lôi Vi càng trở nên rộng hơn. Nhưng ngay sau đó nụ cười của nàng nhanh chóng tắt ngấm trước những lời "tán thưởng" của Phúc Tường.

_ Nàng ấy không chỉ nghĩa khí, thông minh mà còn cổ quái nữa. Đến giờ nghĩ lại ta thật không hiểu nàng ấy dùng cách nào mà có thể khiến một con người cao lớn thành hồ ly. Haizzz! Nghĩ không ra!

A Sa quay sang nhìn Lôi Vi bằng đôi mắt không kìm được sự kinh ngạc. Nàng chỉ mỉm cười rồi nháy mắt với A Sa ngầm bảo mặc kệ Phúc Tường.

_ Hả?- Băng Luân Công chúa ngạc nhiên.- Biến người thành hồ ly?

_ Đúng vậy!- Phúc Tường kéo dài chất giọng của mình ra

_ Lôi Vi như vậy ngươi không phải là thầy phù thủy sao?- Băng Luân Công chúa hỏi.- Ở bộ tộc chúng ta tuy rất coi trọng việc cúng tế nhưng nếu không có sự kiện gì tuyệt đối không cho cúng tế bừa bãi vậy nên những ai tùy tiện làm phép sẽ bị thiêu sống đó. Vì vậy số thầy phù thủy trong bộ tộc chưa tới mười người.

Nghe Băng Luân Công chúa nói vậy Lôi Vi thật không biết nói sao. Nhưng nhìn thấy nụ cười đắc thắng của Phúc Tường, nàng lại tức không chịu được.

_ Công chúa à! Đứng bên cạnh Công chúa cũng có một thầy phù thủy đấy.- Vừa nói, Lôi Vi vừa đưa mắt nhìn sang Phúc Tường.- Còn nhớ hôm ấy, tiểu nữ không có làm phép một mình mà còn có cả Bát Hoàng tử đây nữa. Trông Ngài ấy hôm ấy rất vui vẻ.

Nói qua nói lại chung quy cũng là việc trả đũa nhau. Hai con người này xem ra ai cũng ấu trĩ ngang nhau. Song quả thật dù có lý hay không có lý Lôi Vi đều có thể nói được, còn Phúc Tường chỉ mới nói được một lúc đã đuối lý. Đường đường là nam nhân lại thua một nữ nhân, thua ngay trước mặt Công chúa đất khác thật là mất mặt. Thù này chàng nhất quyết phải báo.

Đúng lúc đó tiếng ngựa phía sau hí vang, Phúc Tường liền nảy ra một chủ ý.

_ Công chúa! Người Thảo Nguyên vốn thích cưỡi ngựa. Hay là Công chúa, ta, Lôi Vi và nữ tỳ của nàng cũng nhau đua ngựa tranh tài cao thấp.

Trước lời đề nghị của Phúc Tường, Băng Luân Công chúa dĩ nhiên đồng ý trong khi đó, mặt Lôi Vi lập tức biến sắc. Từ khi đến đây nàng nào có biết cưỡi ngựa. Lần này xem ra bị chàng ta nắm thót. Nhưng cũng không thể mất mặt được. Nàng tìm cách thoái thác song thoái thác thế nào cũng bị tiểu Công chúa vùng Thảo Nguyên này làm cho không có đường lui, nàng ấy bảo sẽ chỉ nàng cưỡi ngựa. Liếc nhìn qua Phúc Tường ý cười ẩn hiện nàng càng thêm bực. Một tiểu Công chúa thế này khẳng định là chưa có kinh nghiệm dạy ai cưỡi ngựa. Nhưng Công chúa là chủ, nàng là thần nên không thể không nghe theo. Nàng vội quay sang cầu cứu A Sa song A Sa nói thế nào cũng không được. Nàng Công chúa này quả là nhiệt tình quá mức rồi. Vậy là Băng Luân Công chúa chỉ nàng cưỡi ngựa chưa được nửa canh giờ nàng đã ngã xuống và lăn mấy vòng liền trên đất, toàn thân ê ẩm. Trong khi đó, Phúc Tường nhìn nàng bằng ánh mắt kiêu ngạo đắc thắng. Mượn đao giết người! Kế này của chàng ta thật hiểm.

*

Một buổi sáng nữa lại đến trên vùng Thảo Nguyên. Ánh mặt trời chiếu rọi qua ô cửa sổ làm bừng sáng và sưởi ấm cả căn lều. Nằm trên giường, vừa dụi mắt, Lôi Vi vừa trở người để tránh ánh sáng. Một đỗi sau, phải khó khăn lắm nàng mới có thể mở mắt ra. Nguyên do cũng bởi vì cả ngày hôm qua từ sáng cho đến chiều muộn nàng nhờ Phúc Tuần chỉ nàng cách cưỡi ngựa. Nàng tuyệt không thể để Phúc Tường cười nhạo mình thêm lần nào nữa. Nào ngờ đâu cưỡi ngựa chưa học xong toàn thân nàng đã đau ê ẩm. Phúc Tuần phải khuyên nàng mãi nàng mới chịu về lều nghỉ ngơi.

Giờ nhớ lại ánh mắt xót xa của Phúc Tuần lòng nàng lại dâng lên cảm xúc ngọt ngào và xúc động. Nở một nụ cười thật tươi, nàng vội ngồi dậy sắp xếp lại giường rồi thay y phục và đến phòng ăn để lấy phần ăn về.

Từ sau ngày đầu tiên Phúc Tuần đã không còn sai người đem thức ăn đến cho Lôi Vi nữa. Nhận được sự quan tâm của chàng, nàng thật sự rất vui nhưng nàng không muốn sự quan tâm đó khiến mọi người xung quanh cảm thấy khó chịu rồi nói những điều không hay về chàng, miệng lưỡi thiên hạ thật sự rất đáng sợ. Chàng sẽ trở thành một vị minh quân trong tương lai nàng không muốn chàng vì nữ nhi thường tình mà lưu lại tiếng xấu trong sử sách. Một con người nhỏ bé như nàng không có khả năng thay đổi lịch sử song những gì nàng có thể giúp chàng, chỉ cần nằm trong khả năng, nàng đều giúp.

Chỉ có điều giờ nghĩ lại, Lôi Vi có cảm giác Phúc Tuần không can tâm làm chuyện này cho nàng. Dù chàng đã hứa sẽ không sai Tiểu An Tử đến phòng ăn lấy điểm tâm cho nàng song nàng phát hiện ra khẩu phần ăn của nàng nhiều hơn so với mọi người. Không cách này thì cách khác, thể nào chàng cũng tìm ra cách chăm sóc nàng cho bằng được. Nghĩ vậy nàng không khỏi bật cười.

_ Ta đã dặn dò rồi. Bảo các ngươi khi ta quay lại là phải lập tức đưa đồ ngay sao giờ vẫn chưa xong?

Tiếng quở trách quen thuộc vang lên, Lôi Vi vội quay lại nhìn.

_ Tiểu An Tử?- Chất giọng của Lôi Vi đầy nghi hoặc.- Xảy ra chuyện gì vậy?

Vừa nhìn thấy Lôi Vi, Tiểu An Tử mặt cắt không còn giọt máu, hắn trở nên lắp ba lắp bắp hẳn.

_ Cát...Cát Tiểu thư! Khô...không...có...có gì...ạ!

_ Không có gì mà lắp ba lắp bắp thế kia chắc chắn là có chuyện.

_ Không có thật mà Tiểu thư!- Tiểu An Tử ráng nặn ra một nụ cười vô cùng méo mó.

Tiến lên phía trước một bước, Lôi Vi nheo mắt lại nhìn thẳng vào mặt Tiểu An Tử.

_ Uhm???

_ Tiểu thư! Tiểu thư tha cho nô tài đi. Vương gia không cho nô tài nói.

_ Ngươi không nói ta càng hỏi. Hỏi cho tới khi nào một là ngươi khai ra hai là ngươi tức chết.

_ Vậy nô tài thà tức chết!- Tiểu An Tử trả lời tắp lự.

_ Ngươi...Được! Ngươi không nói vậy thì ta tới tận lều chủ tử ngươi.

Dứt câu không thèm để ý đến thái độ của đám người xung quanh, Lôi Vi bỏ đi một nước. Trong khi đó Tiểu An Tử vội cầm khay đổ ăn chạy theo sau. Đến khi hắn đuổi kịp nàng đã chạy đến lều của Phúc Tuần.

_ Phúc...

Vén màn lên, Lôi Vi gọi to tên Phúc Tuần nhưng chưa kịp gọi xong nàng đã thấy chàng nằm trên một chiếc ghế gấp dáng vẻ mệt mỏi vô cùng.

_ Phúc Tuần!- Vừa gọi tên Phúc Tuần, Lôi Vi vừa chạy đến ngồi bên cạnh.- Anh sao thế?

Mệt mỏi mở mắt ra, Phúc Tuần chậm rãi mỉm cười nhìn Lôi Vi.

_ Không sao! Ta không sao! Nàng đừng lo lắng!

_ Hôm qua còn khỏe mạnh. Hôm nay đã nằm bẹp thế này mà anh còn nói không sao.- Vừa nói, Lôi Vi vừa đưa tay sờ lên trán Phúc Tuần.- Sao người anh nóng thế này? Tiểu An Tử! Vương gia nhà các ngươi rốt cuộc sao lại biến thành bộ dạng này?

Nhìn dáng vẻ sốt sắn và lo lắng của Lôi Vi lòng Phúc Tuần thật không nỡ tí nào. Chàng không muốn nàng vì chàng mà lại lo lắng đến thế. Song lòng chàng lại không ngừng dâng lên cảm giác ngọt ngào. Được nữ nhân mình yêu thương quan tâm chăm sóc, có hạnh phúc nào bằng.

_ Chuyện này...- Tiểu An Tử liếc thấy ánh mắt nghiêm nghị của Phúc Tuần liền lúng túng.- Chuyện này...thưa Tiểu thư...có lẽ tối qua vì...Vương gia tắm khuya, hàn khí xâm nhập vào người nên mới bị cảm ạ.

_ Tắm đêm?- Chất giọng của Lôi Vi đầy nghi hoặc.- Thời tiết đang ấm áp thế này tắm đêm bệnh thế nào được. Hơn nữa chẳng phải trong phòng có lò sưởi sao?

Bị Lôi Vi vạch trần, cả Phúc Tuần lẫn Tiểu An Tử đều không biết phải giải thích thế nào.

_ Anh có nói thật không?- Lôi Vi vội quay về phía Phúc Tuần.- Nếu không việc của anh từ nay em không quan tâm nữa.

Nói xong, Lôi Vi dứt khoát đứng lên quay người bước đi. Nhưng bước chưa được hai bước, Phúc Tuần đã vội nắm lấy tay của nàng.

_ Được rồi! Được rồi! Ta đầu hàng nàng!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa thở dài.- Là ta bị cảm nắng!

_ Cảm nắng?

Ngạc nhiên Lôi Vi vội quay đầu lại nhìn Phúc Tuần. Lần này nàng biết chàng không nói dối nên đôi mắt của nàng càng mở to hơn nhìn chàng. Nắng mới lên thường khiến con người cảm thấy mệt mỏi. Hôm qua chàng lại cùng nàng giăng nắng cả ngày không váng đầu cũng chóng mặt. Song nàng thật không ngờ chàng lại bị cảm.

_ Có phải là do em không?- Chất giọng của Lôi Vi đầy ăn năn như người phạm lỗi.

_ Không phải!- Phúc Tuần vội xua tay.- Không phải do nàng. Ta vốn mấy ngày nay đã cảm thấy thân thể mệt mỏi rồi.

_ Nhưng nếu không phải vì hôm qua em bắt anh tập cưỡi ngựa cả ngày cho em thì anh đã không bị cảm.

Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má của Lôi Vi rồi rơi xuống mu bàn tay của Phúc Tuần khiến lòng chàng không khỏi chấn động. Bệnh tình của chàng vốn chả có gì nghiêm trọng chỉ cần nghỉ ngơi một, hai ngày là khỏe lại rồi vậy mà nàng lại lo cho chàng đến mức này. Tấm chân tình này của nàng, chàng vĩnh viễn không quên...

........................

Phía chân trời từng tia sáng hừng đỏ chẳng khác nào ánh lửa bập bùng. Hoàng hôn đang dâng buông. Trên những tầng không, ẩn nấp sau những đám mây đang trôi vô định là từng đàn chin đang vội vã bay về tổ. Một ngày dài kết thúc, vạn vật đã bắt đầu nghỉ ngơi. Mặt đất cũng đang dần nhuốm màu của đêm đen.

Trên một cành cây thấp, vừa dõi mắt về phía chân trời, Phúc Tuần vừa ôm Lôi Vi vào lòng. Chàng vốn đã hết sốt vào đầu buổi chiều nhưng vì không muốn nàng lo lắng nên chàng đành yên phận ở trong lều để nàng chăm sóc. Nhìn thấy sự săn sóc của nàng dành cho mình, lòng chàng vừa xót xa lại vừa ngọt ngào. Thật là một loại cảm xúc phức tạp mà chàng chưa trải nghiệm bao giờ.

Đến cuối chiều khi không thể nào tiếp tục ngồi yên một chỗ được nữa Phúc Tuần bèn tìm cách thuyết phục Lôi Vi ra ngoài dạo chơi. Những tưởng chàng phải vất vả lắm mới thuyết phục được nàng nào ngờ chàng vừa mới đề nghị, nàng đã đồng ý, hơn nữa nàng lại còn tỏ ra hứng khởi vui vẻ nữa. Đôi lúc chàng thật không thể nào hiểu được cách suy nghĩ của nữ tử này. Vừa ngắm ánh chiều tà, cả hai vừa kể chuyện cho nhau nghe, đặc biệt là những câu chuyện chàng gặp mỗi khi xuất tuần...

_ Đẹp quá!- Vừa tựa đầu vào vai Phúc Tuần, Lôi Vi vừa lên tiếng.

_ Đúng vậy! Hoàng hôn thật đẹp.

Nghe chất giọng trầm thấp pha lẫn chút bi thương trong giọng nói của Phúc Tuần, lòng Lôi Vi chợt chùng lại. Nàng nhận ra rằng đối với chàng việc ngắm bình minh hay hoàng hôn chả khác nào hái sao trên trời. Khó vô cùng! Ngôi nhà của chàng tuy rộng lớn nhưng lại không thể có được sự tự do. Bức tường dài bao bọc bên ngoài Hoàng cung không những cướp đi sự tự do của chàng mà còn cướp đi cả tầm nhìn của chàng.

Không nói gì, Lôi Vi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Phúc Tuần. Ánh mắt nàng lộ rõ sự quan tâm.

_ Nếu lòng ta không vướng bận, ta rất muốn được cùng nàng du sơn ngoạn thủy.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa cúi người xuống ngắm nhìn gương mặt nghiên nghiên của nàng.

_ Em thích tự do bay nhảy từ nơi này đến nơi khác, được ngắm cảnh đẹp. Nhưng giờ, chỉ cần có anh ở bên, nơi nào đối với em cũng đẹp cả.

_ Dù ở bất kỳ nơi đâu, chỉ cần có nàng, ta đều cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Lời nói chân thành từ trái tim, không hoa mỹ nhưng lại rất đẹp đẽ. Từ sâu thẳm trong đáy mắt cả hai dâng lên một cảm xúc thật ngọt ngào. Khẽ nghiên người qua một bên, gương mặt của Phúc Tuần mỗi lúc một gần gương mặt Lôi Vi hơn.

Khẽ mím môi, Lôi Vi e lệ cúi mặt xuống. Nắm bắt được mọi cảm xúc trên gương mặt nàng, Phúc Tuần chậm rãi đưa tay nâng cằm nàng lên, không cho nàng có cơ hội cúi đầu thêm lần nữa.

Đỉnh đầu, trán rồi sống mũi nhẹ nhàng chạm vào nhau. Hai hơi thở nhanh chóng quyện hoà. Bờ môi Phúc Tuần nhang chóng phủ lên bờ môi của Lôi Vi. Nụ hôn đầu vụng về nhưng ngọt ngào vô cùng. Phút đầu hãy còn lúng túng sau đó cả hai từ từ cảm nhận, cảm nhận nhịp đập trái tim nhau. Chậm rãi hạ tay xuống eo nàng, vòng tay chàng tăng thêm lực níu giữ. Nụ hôn của chàng mỗi lúc một trở nên cuồng nhiệt hơn nhưng vẫn giữ được sự tao nhã như chính con người chàng...Cứ thế, nụ hôn kéo dài cho đến khi cả hai phải buông nhau ra để thở. Nụ hôn đầu! Luyến tiếc của sự trọn vẹn!

---------------------------

[1] Băng Luân: vòng băng, ý chỉ mặt trăng.

[2] Chim sẻ: thường được ví như là tiểu nhân. Trái với người quân tử được ví với cây Trúc, bên cạnh đó còn có Tùng- Cúc- Mai.

--------------------------

Hết chương 40


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui