Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Ngọc Hải Nam thành, Tân Thục

Vừa đi dọc bờ đê, Phúc Tuần vừa phóng mắt ra xa. Dòng Xuyên Tình chảy cuồn cuộn như giọt nước mắt đau khổ không ngừng tuôn rơi của người thiếu nữ khiến tim chàng bỗng chốc quặng thắt lại. Chàng và Lôi Vi đã đi với nhau một quãng đường rất dài. Bao phong ba sóng gió tưởng chừng không thể vượt qua được, họ đều cùng nhau đối mặt cùng nhau vượt qua. Thế nhưng trong chàng luôn có một nỗi lo sợ. Nàng vì chàng đã chịu không ít khổ đau thậm chí tinh thần từng bị khủng hoảng trầm trọng. Chỉ cần nghĩ đến việc nàng vì chàng mà phải chịu những điều ấy, tim chàng lại nhói đau. Còn nhớ hơn một năm trước, khi ngôi vị Thái tử này còn bỏ trống, nàng ra sức bảo vệ chàng trước mọi nguy hiểm mặc cho bản thân rơi vào tình cảnh thê thảm. Giờ nhớ lại, chàng thấy mình quả thật không đáng mặt nam nhân.

Bởi nếu chàng là nam nhân, đáng ra chàng phải là người bảo vệ nàng trước mọi tai họa chứ không phải nàng. Bởi nếu chàng là một nam nhân chàng sẽ không để nàng phải rơi nhiều nước mắt đến như vậy. Bởi nếu chàng là một nam nhân chàng đáng ra phải đem đến cho nàng một cuộc sống bình an, hạnh phúc. Bởi nếu chàng là một nam nhân, chàng đáng ra phải thực hiện được những gì mình đã hứa với nàng, những lời hứa chân thành xuất phát từ trái tim của chàng...

_ Hoàng huynh!

Tiếng Phúc Tường vọng lên khiến Phúc Tuần không khỏi giật mình. Thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của bản thân, chàng quay lại nhìn Bát đệ của mình.

_ Bát đệ! Mọi việc sao rồi?- Phúc Tuần chậm rãi hỏi.

_ Đệ đã kiểm tra đê kè rồi!- Vừa phóng tầm mắt về đám thợ xây, Phúc Tường vừa chậm rãi nói.- Xem ra bọn họ sẽ không dám bòn rút nữa đâu.

_ Vụ tham ô lớn nhất vùng này vừa mới được phá, bọn họ dĩ nhiên sẽ không dám bòn rút lần nữa. Nhưng chúng ta cứ ở lại đây quan sát vài hôm.

_ Nếu đã vậy, đệ nghĩ huynh nên ra mặt.

_ Bát đệ! Nếu ta ra mặt, bọn họ sẽ đứng ngồi không yên đấy.- Lẩn khuất trong chất giọng của Phúc Tuần là tiếng cười.- Hãy cứ để hai Thị lang kia làm việc. Còn chúng ta cứ ngầm quan sát. Khi có biến, ra mặt cũng chưa muộn.

Nghe Phúc Tuần nói Phúc Tường chậm rãi gật đầu. Vụ tham ô ở Tây Thủy là vụ lớn khiến nhiều quan viên mất mũ ô sa [1] trên đầu. Song vẫn có một số quan viên biết thu tay lại kịp lúc đang lẩn khuất trong bóng tối chờ thời cơ thích hợp để tiếp tục bòn rút. Lần này hai huynh đệ chàng đến đây nhất định phải dẹp sạch nạn tham ô vùng này.

_ Chuyện ta nhờ đệ, đệ đã làm xong chưa?

_ Việc huynh nhờ có gì khó?- Phúc Tường bật cười.- Tìm kỹ nữ mua vui là nghề của đệ mà.

Dứt câu Phúc Tường bật cười khiến Phúc Tuần thở dài ngao ngán. Đã thành gia lập thất rồi mà đệ đệ chàng vẫn có thể ăn nói thoải mái như thế chàng thật hết cách.

_ Đệ ấy! Phóng túng vừa thôi. Đừng có phụ Băng Luân Công chúa!

_ Đệ biết rồi! Ai bảo huynh hỏi!

Lè lưỡi trêu Phúc Tuần, Phúc Tường lười biếng ngồi xuống bãi đất.

_ Mà lúc sáng, huynh giao cho Đồng Vũ chuyện gì vậy? Đệ thấy hắn có vẻ lo lắng.

_ Bí mật!- Phúc Tuần cười ẩn ý.

_ Được rồi!- Phúc Tường thở dài.- Coi như đệ chưa nói gì vậy. Hỏi huynh cũng như không. Chỉ là có cảm giác huynh sắp bày Hồng Môn yến [2] thôi.- Quay sang nhìn Phúc Tuần, chàng nói.- Khi nãy huynh thẫn thờ gì thế?

Không tìm được câu trả lời mình mong muốn, Phúc Tường nhanh chóng lái sang chuyện khác. Dù sao nếu Phúc Tuần muốn cho chàng biết thì sẽ nói. Vậy nên chàng chả nhọc công tra hỏi làm gì.

_ Ta đang nghĩ...- Vừa nói, Phúc Tuần vừa ngồi xuống cạnh Phúc Tường.- Sau khi sau khi giải quyết mọi việc xong sẽ xem Hoàng lịch chọn ngày lành tháng tốt...

Bỏ lửng câu nói của mình, Phúc Tuần đưa hai tay ra sau đỡ đầu rồi đặt lưng nằm xuống.

_ Xem Hoàng lịch?- Chất giọng của Phúc Tường không khỏi ngạc nhiên.- Để làm gì?

_ Để rước nương tử!

Vừa nói, Phúc Tuần vừa mỉm cười. Khóe miệng chàng nhẹ cong lên tạo thành một nụ cười mang đầy hạnh phúc. Kỳ thực tuy rằng chàng tán đồng với quan điểm dùng chân thành đối đãi để Thái hậu từ từ cảm nhận của nàng song chàng không thể đợi thêm được nữa. Bởi mỗi lần chàng nấn ná chuyện hôn sự là y như rằng, hai người lại gặp chuyện, chuyện đó lại khiến người trong cuộc đau thấu tâm can. Vậy nên lần này khi về cung, bất kể Thái hậu có cảm nhận được tấm lòng của nàng hay không, chàng nhất định xin phụ hoàng ban hôn cho hai người. Còn chuyện "đắc nhân tâm" kia thành hôn xong rồi tiếp tục cũng không muộn.

_ Nương tử?- Phúc Tường giả ngô nghê.- Hoàng huynh không phải chứ? Chúng ta đầu tắp mặt tối để huynh nhanh chóng trở về với tiểu nha đầu kia vậy mà...huynh kiếm đâu ra thời gian đi ong bướm thế?

Một câu của Phúc Tường vừa thốt ra, Phúc Tuần đã muốn đánh cho một cái.

_ Đệ đừng có nghĩ ai cũng như đệ!- Lườm Phúc Tường một cái, chất giọng của Phúc Tuần sắc nhọn.

_ Được rồi!- Phúc Tường cười xòa.- Không đùa huynh nữa. Haizzz!!! Cuối cùng cũng được ăn hỷ yến [3] của hai người.

Phúc Tường vô tình nói ra hai chữ "hỷ yến" khiến Phúc Tuần không khỏi buồn lòng. Ở Thục quốc nói riêng và các nước khác thời đại này nói chung, nam nhân Hoàng tộc chỉ tổ chức đại hôn một lần ấy chính là lần đầu tổ chức hôn lễ. Còn những hôn lễ sau diễn ra đơn giản rất nhiều chỉ cần chọn ngày lành, sai bà mối cùng đoàn kiệu hoa tới rước tân nương về là xong không cần tổ chức tiệc rượu linh đình như lần đầu. Thậm chí đối với Thái tử hoặc Hoàng thượng, việc này cũng chẳng cần thiết. Vì cung tần mỹ nữ nhiều như vậy sao có thể tổ chức hỷ yến cho mỗi người được.

Vậy nên hỷ yến cho các tú nữ được chọn nào có được tổ chức. Tú nữ vượt qua các vòng tuyển tú nghiêm ngặt nghiễm nhiên sẽ được phong tước bậc, nếu là phi tần của Hoàng đế thấp nhất là Thái nữ, nếu là phi tần của Thái tử thấp nhất là Phụng nghi. Ngoại trừ Hoàng hậu hay chính thất của Thái tử, Hoàng tử ra các phi tần khác không hề có đại hôn. Ngọc Nhạn tuy không phải là chính thê của chàng nhưng đám cưới giữa chàng và Ngọc Nhạn lại là đám cưới đầu tiên của chàng, là đại hôn của chàng.

_ Ta nhất định sẽ làm một bữa hỷ tiệc phong phong quang quang [4] để rước nàng ấy về.

Nghe Phúc Tuần nói vậy, Phúc Tường không khỏi giật mình.

Bởi theo quy định, Thái tử, Hoàng tử chỉ tổ chức hôn lễ một lần. Hoàng huynh của chàng làm như vậy e rằng sẽ không ít người phản đối. Nhưng nhìn thái độ quyết tâm của Phúc Tuần, chàng không khỏi cảm thán. Chàng thật không biết, nếu nha đầu đó biết được Hoàng huynh của chàng vì nàng mà đang dần bỏ hết quy tắc của mình, nàng sẽ nghĩ như thế nào? Nhưng...có lẽ Phúc Tuần đã bỏ nó từ lâu rồi. Bởi mỗi lần chỉ cần nghe tin của Lôi Vi là bao nhiêu tôn nghiêm trên người chàng đều biến mất không một chút vết tích. Chỉ còn lại một nam nhân sốt sắng, nhiệt thành, hết lòng yêu thương và tìm mọi cách bảo vệ người mình yêu...Có một mối tình khắc cốt ghi tâm như vậy thật tốt. Thanh xuân nên oanh oanh liệt liệt như vậy.

*

Ngày rãnh rỗi hiếm hoi, Lôi Vi lại tìm cách giết thời gian. Sáng sớm, Phi Đào vào cung chơi sẵn dịp cùng nàng tản bộ ngoài Ngự hoa viên vậy là nàng dùng mọi lời ngon ngọt dụ nàng ấy dẫn ra khỏi cung. Từ khi trở thành ca vũ Đông cung điện số lần nàng được ra khỏi cung có thể đếm được bằng ngón tay. Càng vào sâu vòng trong cùng của Hoàng cung, khả năng xuất cung của một ca vũ nhỏ bé như nàng càng lúc càng khó khăn. Nếu không được đương kim Thái tử hay các Hoàng tử hay thấp nhất là các Chưởng sự dẫn ra ngoài, sợ rằng một tháng nàng không ra khỏi cung được một lần. Thật là chán! Vậy nên lần này nàng phải tận dụng cơ hội một cách triệt để.

Đến khi cánh cổng Hoàng cung chậm rãi khép lại sau lưng, Lôi Vi mới mừng rỡ, liên tục nhảy lên khiến sàn xe thiếu chút nữa thủng một lỗ thiệt to. Nhưng ra ngoài rồi nàng lại không biết nên cùng Phi Đào đi đâu. Đến Hinh Vương phủ? Thề có chúa nàng không thích đến đó. Không hẳn vì nàng muốn lảng tránh Phúc Hoằng mà bởi nàng thật sự không thích gặp Phi Anh, bào tỷ [5] của Phi Đào. Nàng ta theo thời gian, tính tình cũng đã đằm trở lại, song ác cảm cả hai dành cho nhau dường như vẫn còn vì vậy tốt nhất hai người nên ít gặp nhau. Nàng nhanh chóng nghĩ ngay đến Băng Luân Công chúa. Một tuần nay hai người không gặp nhau rồi. Bình thường cứ tầm ba đến bốn ngày hai người lại gặp nhau một lần. Lần này lâu như vậy lại không thấy nàng ấy tiến cung thật không biết có xảy ra chuyện gì không. Vậy nên nàng nhanh chóng đề nghị Phi Đào đến Ninh Vương phủ chơi.

Xe ngựa chạy nhanh chẳng mấy chốc cả hai đã đứng trước cổng Ninh Vương phủ song người hầu trong phủ là bảo Ninh Vương phi thân thể suy nhược không tiện tiếp khách. Lôi Vi phải nói mãi bọn họ mới để hai người và phòng của Băng Luân.

_ Lôi Vi!- A Sa vừa nhìn thấy Lôi Vi đã reo lên.

_ A Sa!- Nắm lấy tay A Sa, Lôi Vi vội hỏi.- Vương phi xảy ra chuyện gì vậy? Ta nghe người hầu trong phủ nói nàng ấy ngã bệnh? Tại sao lại không mời Thái y?

_ Là Công chúa không cho!- A Sa thở dài.- Hai nàng vào khuyên Người giúp ta đi.

Gật đầu, Lôi Vi và Phi Đào nhanh chóng vào phòng nghỉ của Băng Luân Công chúa. Trong phòng Băng Luân đang nằm thiêm thiếp ngủ trên ghế, dáng vẻ khá mệt mỏi. Hơi thở của nàng dường như có phần khó nhọc hơn mọi khi.

_ Tại sao Vương phi lại thở khó nhọc vậy A Sa?- Vừa hỏi, Lôi Vi vừa quay sang nhìn A Sa.

_ Ta cũng không biết!- A Sa thở dài.- Dạo gần đây Công chúa hay bị đau tức ngực có lẽ vì vậy mà bị khó thở.

Dứt câu, A Sa chậm rãi tiến về phía Băng Luân Công chúa chêm thêm gối cho nàng nằm thoải mái hơn.

_ Lẽ nào Vương phi mắc bệnh tim?- Vừa nhìn Băng Luân, Phi Đào vừa đoán bừa.

_ Phi Đào! Tỷ đừng đoán bừa!- Lôi Vi nhẹ huých tay Phi Đào.

_ Không thể nào! Công chúa xưa nay vốn khỏe mạnh sao có thể mắc bệnh tim được chứ.

Nghe tiếng trò chuyện, Băng Luân Công chúa mệt mỏi tỉnh giấc. Lúc này nàng mới biết Lôi Vi và Phi Đào đến từ khi nào. Mỉm cười thật tươi, nàng vội ngồi dậy.

_ Vương phi!- Vừa tiến về phía Băng Luân, Lôi Vi vừa ngăn lại.- Người còn mệt cứ nằm nghỉ đi.

_ Ta không sao!- Gạt tay Lôi Vi ra, Băng Luân Công chúa vừa ngồi dậy.- Thấy mọi người tới ta vui lắm.

Dọn chăn nệm đi, A Sa mỉm cười.

_ Hai người tới, Công chúa thật sự rất vui đó. Mấy ngày nay mệt mỏi, tâm tình của Người không được tốt lắm. Hai người trò chuyện với Công chúa một chút để Người vui lên giúp ta.

Nghe A Sa nói vậy, Lôi Vi càng thêm phần lo lắng. Băng Luân vốn hoạt bát, thích chạy nhảy. Giờ không hiểu vì sao lại đổ bệnh phải nằm một chỗ dĩ nhiên tâm tình sẽ không tốt khiến tính khí trở nên thất thường hơn.

_ Vương phi!- Chất giọng của Phi Đào có phần thận trọng.- Dường như Người mập lên đó.

Nghe Phi Đào nói vậy, Lôi Vi vội nhìn lướt qua Băng Luân một lượt. Quả đúng là trông Băng Luân Công chúa có phần mập lên, đặc biệt là phần bụng.

_ Vậy sao?- Băng Luân Công chúa xụ mặt.- Mấy ngày nay ta chẳng ăn uống gì được cả. Thức ăn còn chưa vào tới miệng đã buồn nôn rồi. Nhưng...ta chả nôn ra cái gì cả. Dù rất đói song ta chả muốn ăn. Cả ngày mệt mỏi uể oải chỉ muốn ngủ thôi.

_ Bệnh như thế sao Vương phi không mời Thái y?- Chất giọng Phi Đào lo lắng.

_ Ta vốn nghĩ không có gì nghiêm trọng chỉ qua một hai ngày sẽ khỏe lại. Ai ngờ, dường như bệnh càng ngày càng nặng.

_ Nàng mời ngay đi!- Chăm chú nhìn Băng Luân, Lôi Vi chậm rãi nói.- Nếu ta đoán không nhầm, nàng...hoài thai rồi.

Sau câu nói đó của Lôi Vi, ba người còn lại có mặt trong phòng này đều không khỏi ngạc nhiên. Họ hết quay sang nhìn nàng rồi lại quay sang nhìn xuống bụng Băng Luân.

_ Công chúa...lẽ nào...- A Sa không nói nên lời.- Nếu như Lôi Vi nói đúng, đây thật sự là tin tốt.

_ Đúng vậy!- Phi Đào reo lên.- Mọi người cứ ở đây, để ta đến Thái y viện mời Trần Thái y đến.

Dứt câu, không để ai kịp lên tiếng Phi Đào vội vã rời khỏi phòng nghỉ của Băng Luân Công chúa rồi chạy một mạch ra khỏi phủ. Nhìn dáng vẻ của nàng ấy, Lôi Vi thật muốn cười lớn. Trông nàng ấy còn sốt sắng, mừng rỡ hơn cả Băng Luân...

Nhưng chỉ một lúc sau, mọi người liền thấy Phi Đào ủ ê bước vào.

_ Tỷ sao thế?- Nhìn Phi Đào, Lôi Vi vừa cất tiếng hỏi.- Thái y đâu?

_ Ta lật tung cả Thái y viện lên nhưng chẳng có lấy một người.

Nghe cách nói chẳng khác nào Phi Đào đang bực tức. Nhưng ngữ khí của nàng lại không như vậy.

_ Thái y viện xảy ra chuyện gì?- Lôi Vi nhăn trán khó hiểu.

_ Nghe nói Thái hậu đang dạo Ngự hoa viên thì chóng mặt. Nếu không có đám tỳ nữ có lẽ Người đã ngã nhào rồi.

_ Hả?- Băng Luân Công chúa không khỏi ngạc nhiên.- Thái hậu chóng mặt sao?

_ Tỷ nghe tin có chính xác không?- Lôi Vi vội hỏi lại.

Không trả lời, Phi Đào lườm Lôi Vi một cái.

_ Uhm...xem như muội chưa nói gì.- Nói đoạn Lôi Vi quay về phía Băng Luân Công chúa.- Vương phi! Ta đoán khả năng nàng có thai rất cao. Vậy nên việc nàng cần làm bây giờ chính là nghỉ ngơi cho khỏe, tinh thần phải thật thoải mái mới tốt cho hài tử trong bụng. Còn nữa, nàng phải ráng ăn uống. Không muốn ăn cũng phải ăn nếu không nàng sẽ kiệt sức, không thể nuôi đứa bé được.

Đoạn Lôi Vi quay lại căn dặn A Sa vài điều cần thiết sau đó vội cùng Phi Đào hồi cung để tìm hiểu xem thực hư mọi chuyện là như thế nào.

*

Vừa về đến Hoàng cung cả Lôi Vi lẫn Phi Đào đều vội chạy đến Trường Sinh điện để tìm hiểu thực hư sự tình. Từ bên ngoài cổng điện nhìn vào sân cả hai đều thấy có không ít người đang đứng ngay cửa phòng nghỉ của Thái hậu: Hiếu Nhân Hoàng hậu, Giao phi, Lệ phi cả Ngọc Nhạn cũng đứng đó. Trông bộ dạng ai nấu cũng sốt ruột.

_ Phi Đào tỷ!- Vừa nói, Lôi Vi vừa huých nhẹ vào tay Phi Đào.- Từ khi tỷ hay hay tin đến khi chúng ta trở về được bao lâu rồi?

_ Uhm...ước chừng cũng được nửa canh giờ rồi.- Phi Đào phỏng đoán.

Nếu là hoa mắt chóng mặt thông thường người bệnh chỉ cần nghỉ ngơi khoảng mười đến hai mươi phút sẽ đỡ. Nhưng lâu như vậy mà Trường Sinh điện vẫn chộn rộn như thế chứng tỏ tình trạng của Thái hậu không hề nhẹ.

_ Có thể là do tuổi cao.- Lôi Vi phỏng đoán.

_ Hai muội làm gì mà cứ lấp lấp ló ló ở đây vậy?

Chất giọng trầm quen thuộc vang lên khiến cả hai không khỏi giật mình.Vội quay lại cả hai nhìn thấy Phúc Hoằng và Phúc Khải đang chậm rãi tiến về phía hai người.

_ Hinh Thân vương cát tường! Thất Hoàng tử cát tường!- Vừa cúi người thi lễ, cả hai cùng tung hô.

_ Đứng lên cả đi!- Phúc Hoằng chậm rãi nói.

Phúc Hoằng đưa mắt nhìn Lôi Vi đứng lên rồi chậm rãi quay về phía Phi Đào.

_ Tiểu Đào Đào! Sao muội lại tới đây vậy?

_ À là thế này! Muội vào cung chơi với Vi Nhi sau đó cả hai bọn muội cùng xuất cung.

_ Xuất cung?- Phúc Khải ngạc nhiên.- Vi Nhi! Đừng nói với ta, muội lại đến Phi Thiên lâu nhé.

Ánh mắt ngờ vực của Phúc Khải thật khiến Lôi Vi tức muốn nổ đom đóm mắt.

_ Phi Thiên lâu?- Phúc Hoằng ngờ vực.- Là chỗ của Hoàng cô cô [6] sao?

_ Cảnh còn người mất đến đó để thêm đau lòng à?- Lôi Vi xẳng giọng.

Biết Lôi Vi ám chỉ điều gì Phúc Khải ngay lập tức im bặt. Kỳ thực thực hư câu chuyện của Hương Y chàng cũng không rõ sự tình cho lắm. Nhưng chứng kiến một người nhảy lầu tự tử ngay trước mặt mình đối với Lôi Vi quả thật là cú sốc khá lớn.

_ Không có!- Phi Đào phân bua.- Bọn muội đến thăm Ninh Vương phi. Ban đầu ai cũng nghĩ Vương phi bị ốm, nhưng sau đó Vi Nhi đoán nàng ấy mang thai.

Phi Đào thật đúng là. Vấn đề trọng tâm không nói lại đi nói chuyện ngoài lề. Song chuyện Ninh Vương phi mang thai cũng không gây ảnh hưởng gì cho nàng ấy sau này nên để Phi Đào làm loa truyền tin cũng không sao.

_ Ninh Vương phi mang thai sao?- Phúc Khải tiếp tục ngạc nhiên.- Đã cho gọi Thái y chưa?

_ Vấn đề là ở chỗ đó!- Phi Đào buồn bực nói.- Khi muội chạy về cung để tìm Thái y thì không thấy một ai cả. Hỏi mọi người mới biết sự tình của Thái hậu. Muội vội chạy đến Ninh Vương phủ kéo Lôi Vi trở về đây để rõ sự tình.

Cứ theo cách nói của Phi Đào chẳng khác nào Lôi Vi lông bông bên ngoài và bị nàng ấy kéo về vậy. Thật không biết nói gì hơn. Nhưng lúc này ai kéo ai về đây không quan trọng nữa. Quan trọng là bệnh tình của Thái hậu.

_ Hai người cũng là vì chuyện này mà Trường Sinh điện sao?- Lôi Vi ướm hỏi.

_ Đúng vậy!- Phúc Khải xác nhận.

_ Chúng ta cùng vào!- Tiến một bước về gần cổng Trường Sinh điện, Phúc Hoằng nói.

Dứt câu Phúc Hoằng cùng Phúc Khải và Lôi Vi lẫn Phi Đào bước vào bên trong Trường Sinh điện. Khi họ vừa bước vào tuy bên ngoài cửa phòng nghỉ bận rộn nhưng vẫn có không ít người hầu nhìn thấy họ mà tung hô. Ngay lập tức họ nhận được sự chú ý của các trưởng bối.

_ Hoàng hậu nương nương cát tường! Giao phi nương nương cát tường! Lệ phi nương nương cát tường!

Theo thứ tự, Phúc Hoằng, Phúc Khải cúi chào trước sau đó đến Lôi Vi và Phi Đào.

_ Hoàng hậu nương nương cát tường! Giao phi nương nương cát tường! Lệ phi nương nương cát tường! Mạnh Lương đệ cát tường!

_ Đứng lên cả đi!- Nhìn một lượt bốn người, Hoàng hậu chậm rãi nói.

Cả bốn người vội đứng lên rồi cùng nhau dõi mắt vào trong. Gương mặt mọi người đều lộ vài phần lo lắng.

_ Hoàng thượng cùng các Thái y vẫn đang ở bên trong ạ?- Lôi Vi ướm lời hỏi.

_ Đúng vậy!- Hoàng hậu chậm rãi nói.- Khoảng hai ngày gần đây, Thái hậu thường xuyên chóng mặt. Ban đầu chỉ bị nhẹ nhưng đến hôm nay Người không chỉ chóng mặt mà còn đau đầu nữa...

Nói đến đây, Hoàng hậu không khỏi thở dài.

_ Đau đầu?- Lôi Vi ngờ vực.

_ Xin Hoàng hậu đừng lo lắng.- Vừa chắp tay, Phúc Hoằng vừa lên tiếng.- Các Thái y sẽ chữa khỏi cho Thái hậu. Người sẽ phúc thể an khang thôi.

Tuy là lời nói chân thành nhưng đối với Lôi Vi lúc này chẳng khác nào là lời nói sáo rỗng cả.

_ E rằng nói điều đó còn quá sớm!

Một câu của Lôi Vi khiến cả cửa điện lặng ngắt như tờ. Chuyện nàng chữa khỏi bệnh cho Lệ phi ai ai trong cung cũng biết vậy nên lời nói của nàng ít nhiều cũng có tác động đến họ. Hít một hơi đầy căng, nàng chậm rãi tiến về phía Ngọc Nhạn.

_ Mạnh Lương đệ! Có thể trả lời mấy câu hỏi của tiểu...nô tỳ một chút được không?

Cách xưng hô của Lôi Vi với Ngọc Nhạn khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên. Bởi nàng căn bản nào phải người hầu kẻ hạ của bất kỳ cung nào. Ngọc Nhạn lúc này quả thật không biết xử trí sao. Nhưng lần này, nàng quả thật không thể để thù riêng giữa nàng và Lôi Vi gây ảnh hưởng được. Thái hậu là người yêu thương nàng hết mực, mất đi chỗ dựa này, e rằng sau này nàng sẽ gặp không ít khó khăn.

_ Đừng xưng hô như vậy!- Mỉm cười Ngọc Nhạn chậm rãi nói.- Ngươi có việc gì cần, cứ hỏi đi.

Với gương mặt giả tạo này, Lôi Vi thật sự buồn nôn. Nhưng giờ đó không phải là vấn đề nàng bận tâm nữa.

_ Lương đệ ngày ngày đến vấn an Thái hậu. Xin hỏi Lương đệ trong hai ngày gần đây, Người có thấy Thái hậu có những biểu hiện bất thường nào không?

_ Biểu hiện bất thường?

_ Đúng vậy. Đó có thể là biểu hiện rất nhỏ nếu không tinh ý sẽ không thấy được. Chẳng hạn như Thái hậu tự nhiên thấy trong người không được khỏe, hay có cảm giác buồn ngủ.

Theo những gì Lôi Vi nói, Ngọc Nhạn gắng nhớ lại những biểu hiện của Thái hậu trong mấy ngày vừa qua.

_ Đúng là có! Mỗi lần ta đến vấn an luôn cảm thấy Thái hậu khá mệt mỏi. Ta ngỏ ý dẫn Người ra Ngự hoa viên tản bộ đều bị Người khướt từ vì buồn ngủ. Có đôi lúc...ta thấy Người đưa tay lên ôm ngực dường như đang chịu phải một cơn đau.

_ Sáu thì đã có hết bốn rồi!- Lôi Vi lẩm bẩm.

_ Vi Nhi! Muội phát hiện ra được điều gì?- Phúc Khải sốt sắng hỏi.

_ Nếu tiểu nữ đoán không nhầm...chúng ta chỉ còn khoảng từ bốn đến năm ngày nữa để cứu Thái hậu. Bằng không...nhẹ thì Thái hậu sẽ bị liệt cơ hoặc bán thân bất toại nặng thì...khó lòng bảo toàn tính mạng. Có khả năng Thái hậu đang có dấu hiệu của đột...trúng phong [7].

Nghe những gì Lôi Vi nói, cả sân điện nhanh chóng lạnh ngắt như tờ. Họ như không tin vào những gì mình vừa nghe được.

_ Muội chắc chứ?- Kéo nhẹ tay áo Lôi Vi, Phi Đào lo lắng hỏi.

_ Sao có thể?- Phúc Hoằng dường như vẫn không tin vào tai mình.

_ Thái hậu tuổi đã cao, điều này hoàn toàn có thể xảy ra.- Quay về phía Phúc Hoằng, Lôi Vi khẳng định chắc như đinh đóng cột.

_ Không! Ta không tin!- Vừa lắc đâu, Ngọc Nhạn vừa kêu lên.- Một chữ ngươi nói ta cũng không tin. Cát Lôi Vi! Có phải ngươi đang trù yểm Thái hậu không?

Nhìn thái độ của Ngọc Nhạn, Lôi Vi chỉ cảm thấy đáng thương. Quả thật nếu Thái hậu có mệnh hệ gì, ngoài việc nàng ta mất đi chỗ dựa ra còn có cả sự mất mát tình thân nữa. Vậy nên phản ứng của nàng ta khiến nàng có chút thương cảm.

_ Ta tin!

Chất giọng trầm ấm vang lên phía sau khiến những ai có mặt giật mình. Quay lại nhìn, mọi người đều vội cúi người thi lễ.

_ Hoàng thượng cát tường!

_ Đứng lên cả đi!

Đứng hẳn lên, Lôi Vi mới để ý thấy sau lưng Định An Hoàng đến có mấy vị Thái y của Thái y viện, trong đó có Trần Thái y, vị Thái y giỏi nhất từng cứu nàng ở vùng Thảo Nguyên.

_ Lôi Vi! Trẫm tin những gì ngươi nói là thật. Vậy nên ngươi có cách gì để cứu Thái hậu không?

Mạng người không thể không cứu nhưng kiến thức y học của bản thân lại không nhiều. Sai một ly đi một dặm! Nên Lôi Vi phải cân nhắc rất kỹ mới dám mở lời.

_ Tiểu nữ ly tán gia đình từ nhỏ nên kiến thức về y căn bản không có nhiều.

_ Ta tin vào bản lĩnh của ngươi!- Định An Hoàng đế khẳng định.- Ngươi đã cứu được Lệ phi tất sẽ có cách cứu được Thái hậu.

Định An Hoàng đế đã nói đến nước này, Lôi Vi quả thật không có cách nào thoái thác.

_ Vậy tiểu nữ sẽ thử!

Dứt câu, hít một hơi đầy căng, Lôi Vi tiến vào bên trong phòng nghỉ của Minh Đức Thái hậu. Căn phòng được trang trí cầu kỳ với những món đồ bằng vàng tinh xảo khiến người khác không khỏi lóa mắt song lại khiến người ta có chút ngạt thở khi các cánh cửa sổ đều bị đóng chặt. Nhanh chóng tiến lại giường của Thái hậu, nàng đưa mắt quan sát thật kỹ thần sắc của Người lúc này đang nhắm mắt ngủ. Không thể đánh thức Thái hậu vậy nên nàng chỉ có thể quan sát những biểu hiện bên ngoài như sắc mặt, hơi thở hoặc chẩm mạch. Tất cả đều được nàng quan sát cẩn thận tỉ mỉ. Sau khi chắc chắn mọi việc nàng nhanh chóng ra ngoài.

_ Thế nào?- Hoàng hậu vội hỏi.- Tình hình Thái hậu thế nào?

_ Hồi Hoàng hậu! Thái hậu đang nghỉ ngơi. Nhưng qua những gì tiểu nữ quan sát được, khả năng Người sẽ bị trúng phong là rất cao.

_ Vậy phải làm sao để ngăn ngừa việc này?- Định An Hoàng đế chậm rãi hỏi.

_ Hồi Hoàng thượng! Đầu tiên, tiểu nữ nghĩ nên mở hết các cửa của Trường Sinh điện ra. Làm như vậy không khí trong phòng sẽ được thanh lọc giúp cho đầu óc của Thái hậu minh mẫn hơn, tinh thần cũng sảng khoái hơn.

_ Mau đi làm đi!- Định An Hoàng đế nhanh chóng ra lệnh cho đám thị nữ.

_ Uhm....Thái hậu không nên thức quá khuya. Người nên ngủ...bốn đến năm canh giờ mỗi ngày. Nên cho Thái hậu ăn những thứ thanh đạm các loại rau củ quả như khoai lang, nho, chuối. Dĩ nhiên là rải đều qua các bữa ăn. Hạn chế ăn thịt heo...uhm...thịt bò có thể được. Cá rất tốt. Uhm...nên dẫn Thái hậu tản bộ khoảng....nửa canh giờ một ngày. Tất nhiên là rải đều ra các khoảng thời gian trong ngày. Mùa này trời đã trở lạnh vậy nên chúng ta phải chú ý nhiệt độ trong phòng của Thái hậu đừng xuống thấp và phải tìm cách giữ ấm thân thể của Người. Ngâm mình trong nước ấm rất tốt cho việc lưu thông khí huyết. Đừng nên để Người phải lo nghĩ quá nhiều.

_ Được! Trẫm nhớ rõ rồi!- Định An Hoàng đế gật đầu.- Các ngươi cũng phải nhớ kỹ.- Vừa nói, Ngài vừa quay về phía các Thái y.

_ Cách này của tiểu nữ có thể phòng nhưng nếu bệnh đến thì không thể chữa được. Vậy nên vẫn phải mong các vị Thái y tận lực.

Vừa nói Lôi Vi không khỏi căng thẳng. Nếu nàng chỉ là một cung nữ bình thường, lời nói không có trọng lượng, có lẽ những gì nàng nói sẽ không có ai tin. Nhưng khi lời nói đã được coi trọng rồi, e rằng bản thân nàng sẽ chẳng khác nào cá nằm trên thớt. Song trên hết vẫn là cái tâm chữa bệnh đã có sẵn trong huyết quản và được truyền từ đời ông bà của nàng. Vậy nên chẩm bệnh cho Thái hậu hay cho bất kỳ ai nàng quả thực không dám bừa bãi. Đến khi nhận được cái gật đầu tán thành của các vị Thái y, nàng mới thở phào nhẹ nhỏm...

Sau khi cùng Phi Đào rời khỏi Thái y viện, Lôi Vi nhanh chóng trở về Túc Duyên các mở các bài thuốc do ông nàng ghi chép được Phong Đạt chụp lại và lưu vào trong Ipad. Chẳng mấy chốc, nàng đã tìm ra bài thuốc có thể cấp cứu khi người bệnh bị đột quỵ. Nhanh chóng ghi chép lại, nàng vội rời khỏi Túc Duyên các. Nào ngờ vừ ra khỏi cổng đã gặp ngay Ngọc Nhạn.

_ Tham kiến Mạnh Lương đệ!- Vừa cúi người, Lôi Vi vừa tung hô.- Mạnh Lương đệ cát tường!

_ Ngươi đi đâu mà như ma đuổi vậy?

Vừa cất tiếng hỏi, Ngọc Nhạn vừa đưa mắt quan sát Lôi Vi. Thấy trên tay nàng có cầm một tờ giấy nàng không khỏi ngờ vực.

_ Ngươi đang cầm cái gì vậy?

Dứt câu, không để Lôi Vi trả lời, Ngọc Nhạn đã giật phắt tờ giấy đang cầm trên tay nàng. Đọc sơ qua, nàng ta biết đây là một bài thuốc.

_ Xem chừng ngươi cũng thông thạo y thuật.- Nhẹ cong môi lên, Ngọc Nhạn chậm rãi nói.

_ Chỉ là chút hiểu biết được nội tổ phụ truyền dạy thôi thưa Mạnh Lương đệ.

_ Nội tổ phụ của ngươi vẫn còn sống?

Lôi Vi có chút ngạc nhiên không hiểu tại sao Ngọc Nhạn lại hỏi đến ông của mình. Nhưng quả thật nàng không thể không trả lời. Song lỡ như nàng ta truy ra gốc tích...dù sao họ cũng không còn nữa...

_ Hồi Mạnh Lương đệ, nội tổ phụ của nô tỳ đã qua đời rồi.

_ Vậy phải gọi là nội tổ khảo [8] mới đúng.

Trước kia khi Phúc Khải hay Phúc Tuần hỏi Lôi Vi về ông bà của nàng, nàng nói đều nói họ đã qua đời nhưng không ai trong hai người chỉnh lại cách gọi cho nàng. Có thể đối với họ cách xưng hô không quan trọng lắm. Quan trọng nhất chính là họ cảm mến tấm lòng của nàng, tuy ông bà đã chết nhưng vẫn luôn nghĩ hai người họ còn sống.

_ Mạnh Lương đệ dạy phải! Nô tỳ xin nghe theo.

_ Ta đến không phải để nghe những lời sáo rỗng đó. Ta đến là để hỏi, ngươi có chắc Thái hậu sẽ không bị trúng phong trong khoảng thời gian sắp tới?

Nghe câu hỏi của Ngọc Nhạn, Lôi Vi không khỏi thở dài trong lòng. Những biện pháp của nàng là để phòng chứ nào phải để chữa trị. Vậy nên nó có tác dụng ngăn ngừa, làm chậm quá trình chứ nào có thể triệt tiêu tận gốc.

_ Hồi Lương đệ! Khi nãy nô tỳ đã nói qua rồi. Những biện pháp đó chỉ có thể phòng chứ không phải để chữa. Vậy nên nếu thực hiện tốt những biện pháp đó, nguy cơ Thái hậu bị trúng phong tuy không thể loại bỏ hoàn toàn nhưng có thể giảm xuống mức thấp nhất.

_ Vậy bài thuốc này?

_ Là để dùng trong trường hợp Thái hậu trúng phong. Thuốc dùng trong trường hợp nguy kịch.

_ Ngươi định đem đến Thái y viện?- Ngọc Nhạn dò hỏi.

_ Vâng!

_ Được rồi! Ta sẽ đem tới! Ngươi không cần đi nữa.

Dứt câu, không để Lôi Vi kịp hiểu, vừa cho tờ giấy vào tay áo, Ngọc Nhạn vừa xoay người bỏ đi. Thái độ hôm nay của nàng ta thật khiến nàng không biết đây là phúc hay họa.

-------------------------------

[1] Mũ ô sa: hay còn gọi là ô sa mạo là từ riêng dùng để chỉ những người làm quan. Nó vốn là một loại mũ thường trong dân gian, nó chính thức là quan phục bắt đầu từ triều Tuỳ, hưng thịnh vào triều Đường, đến triều Tống lại thêm "song xí" (2 cánh chuồn). Từ triều Minh về sau, mũ ô sa mới chính thức thành đại danh từ chỉ việc làm quan. Trong truyện, thời đại Lôi Vi xuyên không cách thời hiện đại gần 1000 năm nên khi này mũ ô sa chưa trở thành đại danh từ chỉ việc làm quan. Tớ chỉ dùng nó là hình ảnh so sánh thôi.

[2] Hồng Môn yến: tiệc Hồng Môn. Năm 206 TCN Hạng Vũ có mở tiệc tại Hồng Môn yến bên ngoài Hàm Dương, kinh thành của nhà Tần. Đây là một sự kiện có tính bước ngoặt trong cuộc chiến Hán- Sở tranh hùng. Mục đích thực sự của Hạng Vũ khi mời Lưu Bang đến dự tiệc chính là để giết Lưu Bang ngay tại đây. Nhưng cuối cùng Hạng Vũ đã không thực hiện kế hoạch của mình, phải để Lưu Bang ra về. Chính việc này đã trở thành một trong những nguyên nhân dẫn đến sự thất bại của Hạng Vũ trong cuộc chiến và phải tự sát trên dòng Ô Giang sau này còn Lưu Bang lên làn vua, trở thành Hán Cao tổ, vị Hoàng đến đầu tiên của triều đại phong kiến Trung Quốc sau khi thống nhất, triều Hán. Ngày nay, thuật ngữ Hồng Môn yến được dùng để sử dụng những bữa tiệc nhìn bề ngoài vui vẻ nhưng thực chất lại ẩn chứa nguy hiểm. Một thành ngữ dùng để nói về sự kiện này là "Hạng Trang vũ kiếm, ý tại Bái công" (Hạng Trang múa kiếm, ý là ở Bái Công)

[3] Hỷ yến: tiệc mừng đám cưới.

[4] Phong phong quang quang: nói ngắn gọn là phong quang chỉ sự phô trương. Ở đây ý của Phúc Tuần làm làm một bữa tiệc lớn để rước Lôi Vi, để nàng không tủi thân.

[5] Bào tỷ: chị ruột, cùng cha cùng mẹ.

[6] Cô cô: từ dùng để gọi chị hoặc em gái của cha. Cũng có thể gọi là cô mẫu.

[7] Trúng phong: nghĩa là trúng gió, chỉ chứng đột quỵ.

[8] Nội tổ khảo: từ dùng để chỉ ông nội đã qua đời. Nếu là bà nội đã mất sẽ gọi là nội tổ tỷ. Tương tự như vậy với ông bà ngoại đã khuất.

------------------------------

Hết chương 85


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui