Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Cả phòng lặng im như tờ. Một bầu không khí căng thẳng bao trùm lên nơi này khiến ai nấy trong lòng cũng nặng trĩu. Gấp tấu chương lại, Định An Hoàng đế hướng mắt nhìn về phía Phúc Tuần. Ngài triệu chàng từ vùng Tây Thủy trở về là để bàn kế sách nào phải ý này. Càng nghĩ, Ngài càng không khỏi thở dài.

_ Thái tử! Con thật sự quyết định?

Vốn đã biết rõ câu trả lời, song Định An Hoàng đế vẫn không thể cầm lòng mà hỏi Phúc Tuần. Chàng là Hoàng tử mà Ngài yêu quý nhất. Tuy trước kia giữa phụ tử Ngài có xảy ra bất đồng đến độ gần như không thể vãn hồi, nhưng suy cho cùng...máu chảy ruột mềm, Ngài sao có thể không lo lắng được.

_ Nhi thần đã quyết định!

Nhìn vào đôi mắt đầy cương quyết của Phúc Tuần, Định An Hoàng đế biết rằng, con trai của Ngài đã quyết định rồi và quyết không lung lay.

_ Được! Vậy nay Trẫm hạ lệnh Thái tử đem theo năm mươi vạn đại quân đi nghênh chiến Yên Khâu. Thất Hoàng tử Phúc Khải!

_ Có nhi thần!- Phúc Khải nhanh chóng tiến lên phía trước.

_ Khuất Bình Lễ!

_ Có thần!-Vừa lên tiếng, Bình Lễ vừa tiến lên.

_ Hai người sẽ làm phó tướng.

_ Các tướng Trương Trình Lượng, Hoàng Độ Lăng, Nghiêm Huyền, Mạc Phàm Bồng, Đồng Vũ sẽ đi theo Thái tử trong trận này. Các ngươi về chuẩn bị, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát, không được chậm trễ.

_ Chúng thần tuân chỉ!

Nói đoạn mọi người đều cáo lui ra ngoài.

_ Thái tử ở lại gặp Trẫm!

Nhìn về phía Định An Hoàng đế, Phúc Tuần chậm rãi quay người lại. Chàng nhận ra rằng trên gương mặt của phụ hoàng mình đang đầy những phiền muộn.

_ Hôn lễ của con và Lôi Vi buộc phải hoãn lại. Con đã có dự tính gì chưa?

Phúc Tuần vốn đã nghĩ đến điều này. Trên đường từ Ngọc Hải Nam thành trở về kinh thành, chàng đã nghĩ không biết bao nhiêu lần rồi. Mỗi lần ra trận là chàng lại không biết đến khi nào sẽ trở về và liệu rằng chàng có thể sống sót để trở về hay không. Lẽ nào chàng thực sự muốn để nàng chờ đợi mình mãi để tuổi xuân của nàng cứ thế mà qua đi? Tại sao cứ mỗi lần chàng chuẩn bị cùng nàng làm một việc gì đó trọng đại, ông trời lại tìm cách trêu ngươi họ?

_ Nhi thần đã nghĩ qua! Phụ hoàng! Trong năm nay, nhi thần nhất định sẽ trở về để thành thân cùng nàng.

_ Lôi Vi đã quá tuổi xuất giá rồi!- Định An Hoàng đế chậm rãi nói.- Con vẫn định để nữ tử đó chờ đợi con sao?

Ẩn ý của Định An Hoàng đế, Phúc Tuần liền nghe ra. Ngài muốn sắp xếp một cuộc hôn nhân khác cho Lôi Vi. Và dường như, Ngài đã lựa chọn được người thích hợp. Chàng biết phụ hoàng mình yêu quý nàng nên sẽ tìm cách tốt nhất để đảm bảo cuộc sống cho nàng. Nhưng đây vốn không phải là điều cả hai mong muốn. Chàng sao có thể chấp nhận? Còn nàng, chàng tin nàng cũng không chấp nhận.

_ Phụ hoàng! Phụ hoàng hiểu rõ tình yêu của chúng con, chúng con không thể sống thiếu nhau được. Bản thân nhi thần hiểu rõ một khi đã ra trận là khó xác định ngày trở về, nhi thần cũng không muốn nàng vòn võ chờ đợi nhi thần. Nhưng nhi thần biết chắc rằng, nàng thà chờ đợi nhi thần còn hơn là phải thành thân với người khác. Vậy nên nhi thần quyết sẽ không biến sự chờ đợi của nàng thành nỗi thất vọng. Nhi thần nhất định trở về, cùng nàng kết nghĩa phu thê. Nhi thần xin phép cáo lui!

Dứt câu, Phúc Tuần nhanh chóng lui ra ngoài. Ra khỏi Đại điện, chàng nhằm thẳng hướng Nam mà đi. Bước chân của chàng càng lúc càng nhanh hơn. Chàng muốn dành khoảng thời gian còn lại trước khi ra chiến trận ở bên Lôi Vi. Trước kia, nàng đã từng hai lần tiễn chàng ra trận rồi nhưng chưa lần nào chàng cảm thấy lưu luyến thậm chí là có chút hồi hộp đến vậy. Phải chăng khi đã thật sự gắng bó với nhau rồi, khi hai con đường đời nhập thành một, những cảm xúc sẽ càng lúc càng trở nên mãnh liệt hơn khiến ta không cách nào rời xa người mình yêu? Nếu quả là như vậy, chàng thật không biết bản thân mình nên vui hay nên buồn. Bởi nếu lỡ chàng không thể trở về, nàng phải làm sao đây?

Phải chăng chàng đã quá ích kỷ khi để nàng phải chờ đợi chàng trở về? Chàng hứa với phụ hoàng chàng trong vòng năm nay sẽ trở về nhưng chiến sự khó lường. Nếu lỡ chàng không thể trở về...Càng nghĩ, lòng chàng càng thêm quặng thắt.

_ Không! Ta nhất định! Ta nhất định trở về! Trong năm nay, ta nhất định trở về!

Dứt câu, Phúc Tuần bước từng bước vững chãi về phía Nam môn Chu Tước.

*

Mặt trăng đang dần khuyết đi khiến nó không còn đủ sức để trải lớp ánh sáng trắng bạc dịu dàng xuống khoảng sân phía trước Mạnh Cát viện. Mặt đất bao la dần bị bao phủ một lớp sương mỏng làm cho không gian xung quanh mỗi lúc một trở nên hư ảo. Trong gió dường như ngoài hương hoa ra còn nghe thấy cả sự ẩm ướt. Từ bên trong căn phòng vẫn sáng đèn kia cứ mãi văng vẳng tiếng hát. Hết bài hát này đến bài hát nọ như đưa người ta về với những kỷ niệm xa xưa êm đềm...

Chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ, Lôi Vi đưa mắt lên nhìn ngắm khắp mọi thứ xung quanh. Ban đầu trước sân Mạnh Cát viện được trồng rất nhiều gốc Tử Vi bởi Phúc Tuần muốn biến nơi này ngập tràn sắc hoa Tử Vi nhưng điều này lại khiến tầm nhìn bị hẹp lại ít nhiều. Sau đó, nàng đã quy hoạch lại để trồng cây Tử Đằng. Số cây Tử Vi cũng theo đó mà được sắp xếp bố trí lại nếu nhìn từ trên cao trông sẽ giống hình trái tim khiến tầm nhìn trở nên thoáng đãng hơn. Khi từ sa trường trở về, nhìn thấy sự thay đổi của Mạnh Cát viện, chàng đã không khỏi ngạc nhiên và tỏ ra thích thú với sự thay đổi này.

Một hơi ấm nhẹ nhàng phả lên bờ vai khiến Lôi Vi không khỏi giật mình. Vội quay đầu lại nàng thấy Phúc Tuần đã ra ngoài lúc nào không hay và chàng đang nhẹ nhàng khoác áo choàng cho nàng. Không nói gì, nàng nhẹ nhàng tựa đầu vào người chàng.

_ Vi Nhi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa đưa tay lên vuốt tóc Lôi Vi.- Hôn lễ của chúng ta buộc phải hoãn lại rồi. Ta xin lỗi!

Nhẹ nhàng lắc đầu, Lôi Vi ngẩng đầu lên nhìn Phúc Tuần.

_ Đây không phải là lỗi của anh!

Chậm rãi ngồi xuống ngay bên cạnh Lôi Vi, Phúc Tuần nhìn thẳng vào đôi mắt tĩnh lặng và long lanh đáy nước của nàng.

_ Vi Nhi! Nàng có biết rằng ta yêu nàng rất nhiều không? Càng yêu nàng bao nhiêu ta lại càng đau lòng khi nghĩ đến cảnh nàng phải chờ đợi ta hết ngày này qua ngày khác. Ta không nỡ để nàng vì ta mà phải phí hoài tuổi xuân.

_ Ý anh là gì? Muốn em ngay sau khi anh lên đường ra trận lập tức xuất giá với một ai đó?- Chất giọng của Lôi Vi đầy bông đùa.

Nghe Lôi Vi nói vậy, Phúc Tuần không khỏi cười khổ.

_ Nàng thừa biết ta không thể nào buông tay nàng mà.

Khẽ mỉm cười, Lôi Vi vòng tay qua ôm lấy Phúc Tuần. Cái ôm đầy yêu thương và bình yên khiến tâm trí của chàng nhẹ nhỏm đi rất nhiều.

_ Vậy thì anh đừng mâu thuẫn với chính mình nữa. Em tin anh chắc chắn sẽ chiến thắng trở về.

Đêm tĩnh lặng, hai dáng người một to lớn một nhỏ bé ôm lấy nhau mãi không rời. Cái ôm ấy chất chứa không biết bao nhiêu tình cảm họ dành cho nhau. Mai xa nhau rồi nên không ai trong hai người có ý định buông nhau ra...Ánh trăng lặng lẽ soi sáng gốc Tử Đằng khiến nhân ảnh hai người càng trở nên hư ảo, lung linh và đẹp như mộng ảo...

_ Ta đã hứa với phụ hoàng nhất định trong năm nay sẽ trở về rồi cùng nàng thành thân.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa rảo bước vào trong.- Vậy nên ta nhất định sẽ trở về.

Chiến sự khôn lường sao có thể đoán trước được thời gian trở về? Nghĩ đến đây, Lôi Vi cảm thấy Phúc Tuần vừa làm một việc rất ngu ngốc.

_ Vậy...nếu lỡ năm sau anh mới về thì sao?- Vừa nói, Lôi Vi vừa giữ tay Phúc Tuần lại.- Thì em sẽ phải lấy người khác à?

_ Nếu ta không hứa, phụ hoàng chắc chắn sẽ gả nàng đi thật.- Phúc Tuần đẩy nhẹ đầu của Lôi Vi.- Hơn nữa, ta tin, ta sẽ làm được.

_ Tại sao lại như thế chứ?- Lôi Vi không khỏi khó hiểu.

_ Chuyện này...vì Người cho rằng...nàng đã quá tuổi xuất giá rồi.- Mỉm cười Phúc Tuần nhẹ nhàng nói.

_ Hả?

Nghe Phúc Tuần nói, Lôi Vi tưởng như sét đánh ngang tai. Nàng mới chỉ gần 21 tuổi thôi mà đã quá lứa lỡ thì rồi sao? Nàng không nghe nhầm đó chứ. Vội quay sang nhìn chàng để kiểm chứng. Câu trả lời nàng nhận được chính là cái gật đầu đầy chắc chắn của chàng.

_ Nàng từng nói, ở thời đại nàng, tuổi của nàng vẫn là tuổi ăn, tuổi học, tuổi chơi. Đến năm mười tám tuổi sau khi...tốt nghiệp...phổ thông có thể lựa chọn học lên Đại học hay...ra đời sớm.

_ Đúng vậy!- Lôi Vi gật đầu xác nhận.- Nhưng cho dù là học nghề hay học Đại học thì tụi em cũng sẽ không kết hôn vào cái tuổi này. Mọi người, bất kể ai cũng vậy, họ đều kết hôn sau khi học tập xong và có một công việc ổn định để tự nuôi sống bản thân mình. Ở nữ nhân thường sẽ kết hôn ở tuổi từ 25 đến 30. Bởi đó là độ tuổi đẹp cả về cuộc sống, công việc cũng như tình yêu. Chỉ những người nào hoạt động trong lĩnh vực giải trí- nghệ thuật thì sẽ kết hôn muộn hơn.

_ Còn nữ nhân ở thời đại này, đến tuổi của nàng đã có ít nhất ba đứa con rồi.

Nghe Phúc Tuần nói Lôi Vi quả thật không thể nào khép miệng lại được khiến chàng phải nén lắm mới không bật cười. Quả thật không thể tin được.

_ Nàng chưa đọc qua quy chế tuyển tú của Thục quốc sao?- Phúc Tuần không khỏi ngạc nhiên.

_ Có!- Vừa nói, Lôi Vi vừa ngồi xuống thảm.- Trong đó có ghi nữ nhân nằm trong độ tuổi từ 16 đến 20 sẽ được lựa chọn để vào cung, cứ ba năm một lần. Nhưng em nhớ...hai đợt tuyển chọn tú nữ mà em thấy, các tú nữ đều toàn 18 đến 20. Ngay cả thiếp của anh được Thái hậu tuyển chọn cũng nằm trong độ tuổi này nên em nghĩ quyển sách kia không chính xác.

_ Vì phụ hoàng ta đã niên kỷ [1] rồi nên Hoàng hậu đã nâng độ tuổi tuyển tú lên.- Phúc Tuần chậm rãi ngồi bên cạnh Lôi Vi, dựa người ra sau.- Còn về phần thiếp của ta...nàng hiểu Thái hậu tại sao lại tuyển bọn họ mà.

Vừa nằm lên người Phúc Tuần, Lôi Vi vừa vờ thở dài ảm não.

_ Ở thời hiện đại, Cát Lôi Vi này vẫn là một thiếu nữ tuổi còn xuân xanh. Không ngờ xuyên không đế đây liền biến thành lão nương quá lứa lỡ thì. Thật là khổ tâm quá!

Nghe Lôi Vi ca thán, Phúc Tuần không khỏi bật cười. Tiếng cười của chàng giòn tan, đầy sảng khoái. Thấy vậy, nàng cũng bật cười theo. Tiếng cười của hai người cứ thế quyện vào nhau. Thật hạnh phúc!

Ngọn lửa vàng nhảy múa thắp sáng một khoảng không gian nhỏ xung quanh hai người khiến người ta có chút cảm giác chật chội nhưng lại ấm áp vô cùng. Áp đầu vào ngực Phúc Tuần, Lôi Vi lắng nghe nhịp đập từ trái tim chàng. Từng nhịp đập bình ổn nhưng chưa đựng không biết bao yêu thương.

_ Vi Nhi!- Vừa vuốt ve Lôi Vi, Phúc Tuần vừa chậm rãi lên tiếng.- Nàng hãy ở lại Mạnh Cát viện này đi. Đừng về cung nữa!

Nghe Phúc Tuần nói, Lôi Vi không khỏi giật mình. Nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng với đôi mắt đầy ngạc nhiên.

_ Sao vậy?- Chất giọng của Lôi Vi đầy ngạc nhiên.- Sao lại không để em về cung?

_ Vì ta lo cho nàng! Ta biết nàng có thể xử lý mọi chuyện rất tốt. Nhưng khi ta không có ở đây, đám thê thiếp của ta sẽ cậy quyền thế để ức hiếp nàng khiến nàng dẫu có muốn phản kháng cũng khó lòng phản kháng lại được.

Thời đại nàng vốn có một câu nói: chỉ khi nào bạn có quyền lực thì mới có tất cả. Qua những gì Lôi Vi đã phải trải qua trong thời gian Phúc Tuần đi tuần vùng Tây Thủy năm ngoái, nàng càng thấm thía câu nói này hơn. Nhưng có thật, câu nói này luôn đúng trong mọi trường hợp hay không? Nàng không tin!

_ Phúc Tuần! Em vẫn là ca vũ của Đông cung điện, không thể không vào cung được. Vì đó là bổn phận, là trách nhiệm của em.

_ Ta sẽ nói với Vương Tổng quản. Nàng không cần phải lo.

_ Ý em không phải là như vậy!- Vừa nói, Lôi Vi vừa lắc đầu.- Em không muốn là con rùa rụt cổ trước quyền lực. Em không tin, quyền lực có thể thao túng tất cả. Hơn nữa, nếu giờ em...làm theo ý anh chẳng phải bọn họ sẽ càng nghĩ rằng em vì sợ bọn họ nên mới chạy trốn sao? Em không muốn như vậy! Hơn nữa em cũng từng nói với anh rồi, em muốn anh tin rằng em có thể bảo vệ được chính mình trước bọn họ. Em không thể để anh mãi lo lắng cho em như thế này được.

_ Đúng vậy! Nhưng...

_ Hãy xem như đây là bài tập đi!- Lôi Vi cắt ngang lời Phúc Tuần.- Là bài tập anh giao cho em, thời hạn là ngày anh trở về. Đến khi đó, anh sẽ nhìn thấy một Cát Lôi Vi khác. Không còn bồng bột, cũng không còn cái kiểu giải quyết mọi việc theo cảm tính nữa. Có được không?

Phúc Tuần không biết làm như thế nào mới tốt. Để nàng lại Đông cung một mình, chàng lo lắng đám thê thiếp của chàng sẽ tìm cách ức hiếp nàng. Tuy rằng chàng đã răn đe bọn họ nhưng ai dám chắc chuyện ấy sẽ không lặp lại. Còn để nàng ở Mạnh Cát viện này nàng lại không chịu. Lòng chàng không khỏi phiền muộn!

_ Em có thể sẽ không trở thành chỗ dựa vững chắc cho anh trong việc giao tiếp với hậu cung được. Em cũng chắc chắn không thể trở thành chỗ dựa để anh làm bàn đạp sau này được. Nhưng em chắc chắn trở thành nữ nhân khiến anh có thể yên tâm, không phải lo lắng khi anh không ở nhà.

_ Nàng biết không, nếu một nam nhân đã thôi không còn lo lắng cho nữ nhân của mình nữa, chứng tỏ họ đã không còn yêu nữ nhân đó nữa.

_ Vậy anh có không?- Mỉm cười, Lôi Vi nhẹ nhàng hỏi.

_ Nha đầu ngốc này! Yêu nàng đến khắc cốt ghi tâm, tê tâm liệt phế như vậy sao ta có thể chứ...

Vừa nói, Phúc Tuần vừa nhẹ nhàng ôm Lôi Vi vào lòng. Chàng biết, một khi nàng đã quyết định chuyện gì, không gì có thể lay chuyển được nàng. Điểm này, cả hai thực sự rất giống nhau. Chàng thực sự bị khuất phục trước những lý lẽ của nàng.

_ Nếu anh lo cho em như vậy, em sẽ chuyển về Xuân Hoa viện. Tuy hằng ngày sẽ vất vả một tý nhưng sẽ tốt hơn là phải sống ở một nơi không có bất kỳ tin tức nào của anh.

Mạnh Cát viện này vốn được Phúc Tuần ra lệnh cấm từ lâu bởi chàng muốn giữ sự riêng tư cho cả hai, nên chẳng ai dám tự ý ra vào. Vì vậy, nếu phải sống ở đây trong thời gian không có chàng, đối với nàng nó chẳng khác nào một sự cô lập. Sống mà không hay biết tin tức gì của chàng, nàng chịu không nổi.

_ Tử Đằng lại lớn thêm rồi!- Vừa hướng mắt nhìn về phía cửa sổ, Lôi Vi vừa chậm rãi nói.- Đến khi anh về chắc nó cũng đã vững chãi hơn rất nhiều. Khi ấy, anh làm xích đu cho em nhé. Sau đó, chúng ta sẽ cùng ngồi xích đu, cảm giác như được bay giữa trời cao vậy. Rất vui!

_ Được! Ta hứa với nàng! Ta sẽ trở về để làm xích đu cho nàng!

_ Ngoắc tay nào!- Vừa nói, Lôi Vi vừa đưa tay ra rồi chỉ cho Phúc Tuần ngoắc tay.

Chiếc Ipad của Lôi Vi chậm rãi phát hết bài hát này đến bài hát nọ. Từ nhẹ nhàng đến nhộn nhịp. Từ sâu lắng đến rộn ràng. Bầu không khí trong phòng nhờ vậy mà trở nên tràn ngập sức sống. Đêm nay là đêm cuối cùng nàng chỉ tiếng Anh cho Phúc Tuần trước khi chàng xuất trận. Vậy nên thay vì chỉ dạy chàng như bình thường, nàng quyết định để chàng nghe nhạc.

Một bản nhạc khác chậm rãi nổi lên. Ngay từ câu chữ đầu tiên Phúc Tuần không khỏi mỉm cười khi nhận ra rằng Lôi Vi đã từng hát bài hát này cho chàng nghe. Chàng còn nhớ, Tết Nguyên Tiêu vừa rồi, sau khi dùng bữa tối xong, cả hai đã kéo nhau ra ngoài. Nàng hết kéo chàng vào một quán giải câu đố bên đường rồi lại kéo chàng đến bờ sông Xuyên Tình để thả đèn. Thả đèn xong cả hai đi dọc bờ đê đến bến tàu, quảng trường của người phương Tây. Tại đây, người phương Tây cũng đang tổ chức hoạt động biểu diễn cũng như buôn bán. Sà và một hàng quán, nàng nhanh chóng để ý đến một món đồ gỗ tinh xảo chạm trổ hình một bông hoa nhưng nàng lại nói đó là một loại cỏ, tên Xa Trục Thảo mang lại sự may mắn. Sau khi giải thích cho chàng xong, nàng định lấy ít ngân lượng ra trả nhưng đến lúc này nàng mới nhớ ra mình đã bỏ quên ngân lượng ở khách điếm. Chàng bảo để chàng trả ngân lượng, nàng ra sức giữ lại không cho chàng trả, nàng bảo đây là món quà nàng tặng chàng nên hãy để nàng trả.

Trong lúc không biết nên làm gì để có thể trả tiền cho chủ hàng người phương Tây kia, từ xa một tiếng đàn vang lên thu hút sự chú ý của cả hai người. Rất nhanh sau đó, Lôi Vi chạy đến nơi phát ra tiếng đàn nói gì đó với người phương Tây đang cầm một cây đàn có hình dạng hao hao giống cái hồ lô. Sau đó người đàn ông đó mỉm cười vui vẻ giao cho nàng cây đàn. Lúc này chàng mới ý thức được nàng đang kiếm tiền. Người đến nghe nàng hát mỗi lúc một đông, chàng phải vất vả lắm mới chen lên được hàng đầu. Trong thứ ánh sáng huyền ảo phát ra từ hàng trăm ngọn nến, nàng trông thật lung linh tựa hồ tiên nữ giáng trần. Giọng hát của nàng bay vút lên khiến những người ai có mặt ở đó không khỏi trầm trồ. Chàng không hiểu họ nói gì nhưng chàng đoán, họ không khỏi ngạc nhiên bởi một nữ nhân của Thục quốc lại có thể thành thạo hát một bài hát của họ. Kết thúc bài hát, có không ít người phương Tây vừa vỗ tay vừa trả tiền cho nàng, số tiền có thể nói đủ cho nàng mua cả một gian hàng khiến chàng không khỏi ngạc nhiên. Sau đó, nàng lại cho chàng biết cây đàn nàng đàn tên là Guitar. Trước kia anh trai nàng có học qua rồi chỉ lại một chút cho nàng.

"...So many question. Deep inside my heart. You know that. Give me a moment before you go. There"s something you ought to know..." Vẫn hướng mắt nhìn về phía ô cửa sổ, Lôi Vi chậm rãi hát theo lời một bài hát đang được phát ra từ Ipad. Một bài hát mang giai điệu có chút sôi nổi nhưng ca từ lại rất tha thiết. Quả thật lúc này nàng chỉ mong dòng thời gian ngừng chảy. "...Baby now and forever. Until the time is throung. I"ll be standing here. Waiting and never. Give up my faith in you. Trying to make in clear. Without your love I"d be half a man. Maybe one day you"ll understand. Now and forever. Until the time is throung. I"ll waiting..."...

*

Từ trên lầu cao nhìn xuống con đường dài rộng lớn, hình ảnh cũ chợt hiện về trong tâm trí của Lôi Vi. Nàng còn nhớ, vài năm trước ngay bên dưới rặng liễu xanh kia, nàng đã chờ đợi đoàn quân của Phúc Tuần ra khỏi cổng thành như lúc này. Trước ngày lên đường vài ngày, chàng đã nói rằng chàng muốn ở bên nàng trọn đời trọn kiếp nhưng nàng khi ấy vì sợ rằng hai người chỉ là bình thủy tương phùng [2], rồi sẽ có một ngày buộc phải rời xa nhau nên nàng đã tìm cách cự tuyệt chàng, khiến những ngày sau đó của hai người trở nên nặng nề, khiến nàng khi hay tin chàng phải xuất binh mà lòng không khỏi hốt hoảng.

Nhưng giờ, khi đã xác định sẽ dành trọn cuộc đời này cho chàng, lòng Lôi Vi chợt trở nên bình yên đến lạ kỳ. Chỉ là cứ nghĩ đến việc chiến sự khó lường lòng nàng lại không thể thôi lo lắng. Còn nhớ lúc sáng khi đưa nàng hồi cung, chàng có dặn nàng đừng ra tiễn chàng, nhưng có lẽ chàng thừa biết rằng nàng sẽ không chịu nghe lời chàng nên chỉ nói một lần rồi thôi, không ép buộc nàng.

Từ trên cao nhìn xuống Lôi Vi có thể nhìn thấy cuộc sống, sinh hoạt thường ngày của người dân sống dưới chân Thiên tử. Mặt trời càng lên cao, bầu không khí càng trở nên huyên náo, nhộn nhịp, người ra phố cũng mỗi lúc một nhiều. Gặp nhau, ai nấy cũng chào nhau một câu rồi tiếp tục công việc của mình. Một cuộc sống thật bình dị và an yên. Vậy mà nơi xa, tại sao vùng biên giới cứ mãi bị xâm phạm? Hàn Phong! Lẽ nào huynh ấy chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh này hoặc có nhìn thấy nhưng không quan tâm? Vì nàng mà khiến sinh linh đồ thán, huynh ấy sao có thể...Trên đường từ Ngọc Hải Nam thành trở về kinh thành, nàng đã nghĩ đến điều này rất nhiều lần. Và Phúc Tuần cũng nói những câu nói tương tự Hàn Phong năm ấy. Dù là tranh giành mỹ nhân hay là tranh giành lãnh thổ, trận chiến này vẫn buộc phải diễn ra. Cuộc chiến này đến một lúc nào đó sẽ kết thúc, nhưng không phải bây giờ. Chàng bảo nàng hãy yên tâm, dù có chuyện gì xảy ra chàng cũng sẽ không để nàng trở thành tội nhân thiên cổ, cũng không để dân chúng rơi vào cảnh điêu linh. Chàng nói, nàng đương nhiên tin. Chỉ là...tại sao nguyên nhân mãi cứ là nàng? Nàng nào có đáng để khiến họ làm như thế...

Tiếng vó ngựa mỗi lúc một rõ ràng. Dân chúng hai nhanh chóng dạt ra hai bên đường để những chỗ cho đoàn quân chinh chiến. Bầu không khí trở nên hừng hực hẳn, ai nấy cũng hô vang: "Tân Thục tất thắng" để ủng hộ sĩ khí toàn quân. Nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi nhìn xuống dưới, Lôi Vi ngay lập tức nhìn thấy Phúc Tuần. Trong ánh nắng ban mai, chàng hiện lên tựa như một chiến thần cao ngạo, lạnh lùng, khí thế bức người. Cưỡi trên lưng con bạch mã vẻ đẹp ấy của chàng càng được tôn lên gấp bội khiến nàng trong phút chốc không khỏi choáng ngợp.

_ Phúc Tuần!- Vừa chắp tay lại, Lôi Vi vừa cầu nguyện.- Anh nhất định phải bình an trở về!

--------------------------

[1] Niên kỷ: lớn tuổi.

[2] Bình thủy tương phùng: bèo nước gặp nhau. Ý chỉ duyên phận mỏng manh.

-----------------------------

Hết chương 95


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui