Dù nó đã bị xé nhưng Thanh Du vẫn lấy nó ra cất vào cặp.
Vậy là cô không quên thẻ dự thi mà có người đã lén làm việc xấu, ai đã làm và vì sao lại muốn hại cô như vậy? Kì thi này quan trọng với cô thế nào? Nếu không có chú Quý chắc chắn cô đã bị lỡ mất một năm rồi.
- Ê, mày bị ai hớp hồn hả?
Châu Giang khoác vai Thanh Du khi thấy cô đi ra mà mặt mày như đưa đám.
Vì chưa biết ai là người gây ra chuyện này nên Thanh Du cũng chưa thể nói với Châu Giang:
- Không, tao vẫn chán bài thi toán.
Để được thủ khoa đại học mà toán tao không được 10 thì trượt chắc rồi...!coi như giấc mơ du học cũng bay rồi còn đâu.
- Mày cũng chủ quan cơ, có cái thẻ dự thi không mang theo.
Thôi bây giờ thi cho tốt các môn còn lại, sau khi vào đại học thì săn học bổng cũng được mà nhà mày giàu vậy cần gì điểm cao, bố mẹ mày vẫn lo được cơ mà.
Dù chơi thân với nhau nhưng Châu Giang không biết cô là con nuôi.
Chú Quý đã nhắc không nói người ngoài biết mà bản thân cô cũng không được nghĩ ngợi về việc ấy.
Đã sống cùng gia đình chú thì con nào cũng là con, cháu nào cũng là cháu...!không có sự phân biệt đối xử nhưng cô muốn với lấy mọi thứ bằng năng lực của mình.
Chú chỉ cho đi du học khi cô đạt thủ khoa còn không thì sẽ không đi đâu hết cả...!
Khôi Nguyên chạy lại đưa cho mỗi đứa một hộp kem vừa được mua:
- Ăn đi lấy sức chiều thi tiếp, sáng nay làm bài tốt chứ?
- Con Du quên thẻ dự thi vào muộn nên không tốt lắm.
Thanh Du chán chẳng muốn nói chuyện mà cũng chẳng muốn ăn gì chỉ gật đầu.
Khôi Nguyên chuyển sang đi cạnh cô lo lắng:
- Sao mày lại quên thẻ dự thi được? Sáng nay, lúc ở sân trường, tao còn thấy mày cầm cơ mà?
Châu Giang như cũng nghĩ ra liền quay sang nói lớn:
- Ừ nhỉ? Lúc tập trung thầy hiệu trưởng chẳng bảo bọn mình lấy ra kiểm tra.
Chẳng lẽ sau lúc ấy về phòng thi mày bị rơi hả Du?
- Sao tao lại quên chi tiết ấy nhỉ? Nhưng tao là đứa cẩn thận lắm cơ mà? Chắc chắn lúc ấy tao đã cất lại vào cặp.
Vậy mà...!nó lại bay đi đâu mất.
Tiếng còi xe ô tô vang lên, Thanh Du chào hai đứa khi thấy xe chú Quý:
- Tao về đây...!chiều gặp lại.
Vừa lên xe, Thanh Du đã lôi thẻ dự thi bị xé ra đưa cho chú:
- Con đã thấy nó trong nhà vệ sinh...!
- Vậy là có kẻ muốn chơi xấu cháu rồi, từ sáng đến trường cháu có gửi cặp cho ai cầm không?
- Không ạ? Lúc nãy Khôi Nguyên nói con mới nhớ, lúc sáng tập trung có lấy ra một lần...!con nhớ mình đã cất đi đến khi vào phòng thi thì không thấy.
Theo chú có phải là con đãng trí làm rơi không?
- Nếu rơi bạn nào nhặt được sẽ trả lại, đây là chủ ý xé, vậy thì kẻ nào đó đã ngấm ngầm muốn cháu không được thi rồi.
Nghĩ lại xem sáng ngồi cạnh ai?
- Bên cạnh con là lớp chuyên Lý, bên trên là Châu Giang, hàng nam bên cạnh là Khôi Nguyên còn dưới là Quỳnh Thư.
Tất cả đều là bạn của con cả.
- Sao Khôi Nguyên lại cứ kè kè với cháu vậy? Nó thích cháu hả?
Thanh Du nghĩ chú đang suy luận mà kết tội cho Khôi Nguyên, cậu ta chẳng có lí do gì mà hại cô cả.
- Không ạ, nó là bạn thân con nên chắc chắn sẽ không thể là thủ phạm được.
- Cháu không hiểu câu hỏi hả?
- Gì ạ?
Thế Quý nhìn cốc kem trên tay Thanh Du, khi nãy anh đứng ngoài cổng trường ngó vào cũng đã thấy cậu ta đưa cho con bé.
- Kem ai mua?
- Khôi Nguyên ạ.
- Không thích ăn còn cầm làm gì chứ?
- Con thích nhưng không có tâm trạng ăn.
Bài thi toán của con cao nhất chỉ được 8,25 thôi.
Nếu Lý, Anh con được 10 cũng khó có thể thủ khoa được...!chán.
Thanh Du ngồi dựa ra ghế, mắt nhìn ra ngoài phố, hôm nay ngày thi tốt nghiệp trung học phổ thông nên học sinh rải rắc khắp trên phố.
Trên mặt mỗi người mang một biểu cảm khác nhau, người vui vẻ khi làm bài tốt, có người bồn chồn lo lắng như cô lúc này...!đầu óc Thanh Du vẫn đang suy luận xem ai có thể ra tay với cô nhanh như vậy?
- Du...!
- Dạ?
- Chú đưa cháu đi ăn nhé! Ăn mì cay nhé!
- Không ạ, con muốn về nhà.
- Vậy uống trà sữa...!
Anh nói món gì con bé cũng lắc đầu, chắc là tâm trạng đang tệ lắm.
Cuối cùng thì anh đành phải nhượng bộ:
- Sau kì thi này, chú sẽ tìm hiểu một số trường rồi cho cháu thử sức gửi hồ sơ, chỉ cần cháu được họ nhận thì chú sẽ cho đi du học.
Thanh Du tưởng mình nghe nhầm liền ngồi bật dậy quay hẳn người sang nhìn chú:
- Dù cháu không được thủ khoa thì chú vẫn cho con đi sao?
- Ừm
Tưởng nghe vậy con bé sẽ vui nhưng anh vẫn thấy nó quay về với cái mặt u ám.
- Cháu còn tận bốn bài thi nữa, nếu không ổn định lại tinh thần thì bài nào cũng sẽ tệ đấy, lúc ấy có khi không đủ điểm vào đại học nữa.
- Chú yên tâm đi, con sẽ không để chú và mọi người thất vọng đâu.
Thanh Du nghĩ người có thể lấy thẻ dự thi của mình là Quỳnh Thư.
Nhưng ngay lập tức gạt đi vì hai tháng nay bọn họ đã thân thiết trở lại.
Dù nó vẫn không nói lí do vì sao nghỉ chơi với cô và Châu Giang vài tháng trước đó.
Mối quan hệ đang tốt như vậy thì sao nó lại muốn hại cô được.
- Chú
- Sao vậy?
- Đêm Noel chú cứu cháu còn Quỳnh Thư thì sao ạ?
- Cô ta thì làm sao chứ? Chú đã nhắc bên nhà nghỉ, hai đứa chưa đủ 18 tuổi mà mấy thằng đều bị chú đánh rồi thì làm gì được nữa chứ? Cô ta không sao cả?
- Vâng ạ.
- Cháu nghĩ cô ta lấy thẻ dự thi của cháu sao?
- Không ạ, sau đêm ấy nó xa lánh con lắm.
- Được rồi, lo thi đi còn để chú kiểm tra chuyện này.
Không lo lắng, không nghĩ ngợi nữa nhớ chưa?
Thanh Du gật gù nghe lời nhưng nếu lỡ chuyện liên quan đến Quỳnh Thư thì lại ảnh hưởng đến nó.
Dù sao hôm ấy cô cũng là người chịu trách nhiệm đưa nó về.
Chuyện xảy ra là do bị hại nhưng hôm cô nói chuyện thì nó gạt đi bảo chuyện qua rồi không nhắc lại nữa.
Về đến nhà, mẹ nuôi đã làm đầy một bàn thức ăn, trong nhà còn có sự xuất hiện của một vị khách nữa.
Cô Lan Anh từ trong bếp mang đồ ăn trên tay nhìn hai chú cháu mỉm cười:
- Cháu thi tốt chứ? Hai chú cháu thay đồ rồi xuống ăn cơm.
Thanh Du chớp mắt nhìn chú mà chú thì chẳng đáp lời.
Người ta đã đến tận nhà, tự nhiên làm đầu bếp thế kia mà chú còn hờ hững là sao vậy?
- Nay cô không đi làm ạ?
- Sinh viên được nghỉ hè rồi nên cô được nghỉ.
Cháu lên thay đồ đi còn xuống ăn cơm.
Mẹ Hường nói vọng từ trong bếp ra:
- Con gọi ông bà, ba con và chú xuống đi, xong hết rồi đây.
- Vâng ạ.
Thanh Du thay xong quần áo đi gọi mọi người thì ai cũng xuống hết rồi chỉ còn ông chú già vẫn đang ngồi im ỉm trong phòng lướt điện thoại.
Thò mặt vào phòng, Thanh Du í ới:
- Chú ơi xuống ăn cơm thôi, phu nhân của chú nấu xong rồi ạ.
Thế Quý hờ hững ngẩng mặt lên, không những không đứng dậy còn vời tay gọi Thanh Du vào phòng.
- Lại đây
➡️➡️➡️????????????.