Vừa về đến nhà, Thanh Du đã bị mẹ lôi tuột về phòng đưa cho mấy bộ váy bắt thử.
Đi xem mắt thôi có cần mẹ phải làm quá lên như vậy.
Mẹ còn hớn hở hơn cả Thanh Du khi bà nói cô đồng ý đi xem mắt:
- Mẹ, đầu tiên chỉ là bạn thì sao phải cầu kì như vậy ạ.
- Con có biết ấn tượng từ lần đầu tiên gặp mặt rất quan trọng không hả?
Thanh Du nghe lời mẹ nên đi tắm rửa, thay đi thay lại váy cho mẹ ngắm bằng được mới thôi.
Mẹ còn biến mái tóc thẳng của cô thành lượn sóng và trang điểm nữa.
Nhìn vào gương, Thanh Du chớp mắt cật lực:
- Mẹ, hình như chẳng phải con đâu.
- Đẹp không? Con thấy tài năng trang điểm của mẹ thế nào?
Thanh Du trêu mẹ:.
||||| Truyện đề cử: Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau? |||||
- Tạm được ạ, có lẽ con cũng nên đi học một khóa trang điểm, làm tóc giống mẹ nhỉ?
- Chứ còn gì nữa, học đi mẹ cho tiền mua dụng cụ, cho luôn tiền học nữa.
Con gái ra đường lúc nào cũng phải thật lộng lẫy, con biết chưa hả?
- Dù sao con cũng xinh rồi mà.
- Không không...!xinh chưa đủ phải sang chảnh nữa.
Tùy từng hoàn cảnh mà biến hóa phong cách cho đa dạng.
Ví dụ như hôm nay con trang điểm nhẹ một xíu như này, môi mọng như này, tóc hơi xoăn như này, vừa tự nhiên mà vừa xinh nhưng khi dự tiệc thì lại phải khác đi.
Thanh Du để cho mẹ có cơ hội tỏa sáng khi có con gái làm mẫu cho bà thực hành học trang điểm nên ngồi im nghe mẹ nói.
Kể ra mẹ cũng khéo tay nên mới tốt nghiệp mà đã làm đẹp lắm rồi.
Hai bà cháu được lái xe đưa đến nhà hàng thì chuông đồng hồ vừa điểm 7h tối.
Thanh Du khoác tay bà đi vào bên trong liền nghe thấy tiếng gọi:
- Bà Hằng ơi.
Nghe theo tiếng gọi, hai bà cháu lại gần bàn bên cạnh tường kính.
Mà sao đi xem mắt lại có mỗi bạn bà vậy, chẳng lẽ bà đi xem mắt hộ cháu trai.
Thanh Du hơi tự ái vì ít ra anh ta phải xuất hiện mới thể hiện được thành ý chứ?
- Giới thiệu với con đây là bà Hậu, bạn cùng câu lạc bộ thơ ca của bà.
Còn giới thiệu với bà Hậu, đây là Thanh Du, cháu gái tôi vừa tròn 18, con bé mới đỗ đại học Luật.
- Ôi trùng hợp thế? Chưa gì hai đứa đã có duyên rồi.
Thằng út nhà tôi là giảng viên trường ấy...!thật là tốt quá!
- Thế sao? Mà Dương Tùng đâu rồi sao có mình bà ngồi ở đây?
- Nó vừa gặp con trai bà nên đang sang bên ấy, đợi nó một lát.
Thanh Du không tránh khỏi ngạc nhiên khi bà Hậu nhắc đến chú Quý.
Chẳng lẽ chú ấy cũng ở đây.
- Người bà nói là chú Quý con ấy ạ?
- Đúng rồi, chú Quý con đi với bạn ăn bên phòng Vip bên kia kìa.
Dương Tùng nhà bà là luật sư đại diện pháp lý bên công ty chú Quý con đấy.
Loanh quanh thế nào mà lại cứ quen biết nhau hết cả vậy.
Thanh Du ngồi im, thầm nghĩ, sao cô còn trẻ vậy mà lại đi xem mắt một ông chú già nữa.
Là bạn chú Quý thì chắc cũng xêm xêm tuổi chú thôi...!mà sao các chú già lại cứ rủ nhau ế vợ vậy chứ?
- Đây rồi, con bà về đây.
Thanh Du đưa mắt nhìn ra thì giật mình, hóa ra chẳng có ông chú già nào cả.
Anh ta rất đẹp trai...!còn phong độ nữa, phong cách ăn mặc giống mấy soái ca phim Hàn Quốc.
Mà cô thì thích xem phim Hàn Quốc chứ?
- Con chào bác, chào em...!anh là Dương Tùng, 30 tuổi, giảng viên trường Luật.
Anh ta tự nhiên đưa tay ra làm quen.
Đúng là luật sư có khác, nói năng lưu loát, gãy gọn đủ thông tin người đối diện cần.
Bà hích vào hông Thanh Du ý bảo cháu đưa tay ra bắt.
Lúc này cô mới giật mình cười trừa đưa tay phải của mình ra giới thiệu:
- Cháu là...!
- Ây con bé này, cháu gì chứ?
Bà nhắc luôn xưng hô của cô cháu.
Hai bà đều cười nhìn sự lúng túng của Thanh Du.
Còn cô gượng cười chữa thẹn.
Anh ta dù sao cũng hơn cô một con giáp thì chú cháu cũng được mà.
Cô đang quen xưng hô với chú Quý nên có chút nhầm lẫn.
- Dạ, chào anh, em là Thanh Du, 18 tuổi, tân sinh viên đại học Luật.
- Bé con xinh quá! Hôm trước xem ảnh bác Hằng đưa thì không xinh bằng bên ngoài.
Bà nghe thấy cháu gái được khen thì cười tít cả mắt.
Mang tiếng đi xem mắt mà chỉ thấy hai bà nói chuyện hết phần con cháu.
Dương Tùng cũng nhường mẹ nói nên anh ta không tham gia chỉ thỉnh thoảng theo phép lịch sự là mời cô ăn món mới.
- Sau này con bé vào học, cháu hãy giúp đỡ nó nhé!
- Vâng ạ, bác yên tâm.
Nếu bác muốn, sau ra trường cháu nhận em ấy vào văn phòng của cháu luôn ạ.
- Thật tốt quá! Chưa gì bác đã thấy hai đứa có duyên rồi.
Thanh Du chỉ cười trừ, đã biết sau này thế nào đâu mà duyên cơ chứ? Hai luật sư không thể chung nhà được, lúc cãi nhau lại đưa nhau ra tòa án phân xử sao? Nhưng cô chỉ dám nghĩ chứ không dám lên tiếng.
Hai bà thì hào hứng lắm, nói không ngừng nghỉ.
Còn anh ta, sao 30 tuổi rồi mới đi xem mắt, chẳng lẽ không có nổi bạn gái hay sao chứ?
- Anh mới học tiến sĩ về nên chưa có cơ hội yêu đương, công việc cũng bận mà mẹ anh giục quá nên hôm nay đi gặp em, may thật.
Thanh Du cười méo xệch, chẳng lẽ anh ta lại đọc được suy nghĩ của cô sao mà nói đúng trọng tâm thế chứ? Kiểu này lấy nhau về cô nghĩ gì anh ta cũng đọc được vị mất thôi.
- Sao đi gặp em lại là may ạ?
- Vì em rất xinh, không đi có lẽ sẽ hối tiếc.
- À, dạ...!
Đàn ông tất cả đều thích gái đẹp thì phải? Nếu cô không xinh thì có phải anh ta sẽ nói "thật phí thời gian" không nhỉ? Biết thế hôm nay cô để mặt mộc, mặc quần áo đơn giản như mọi ngày có khi lại hay ý.
- Mẹ, bác gái...!
Nghe thấy giọng nói này quen quen, Thanh Du ngưng ăn ngẩng mặt lên chạm mặt chú Quý.
Chú còn nhíu mày lừ mắt làm cô thấy sợ.
Cứ như bản thân đang làm chuyện xấu bị bắt tại trận ấy.
➡️➡️➡️.