Thanh Du không nhìn chú vì nếu nhìn chú sẽ nhận ra cô đang nói dối.
Cô rời ánh mắt xuống ngăn kéo xếp lại tiền vào từng ô đến khi nghe tiếng bước chân rời đi mới ngẩng mặt lên.
Vừa hết ca làm ra khỏi quán, Thanh Du đã thấy Dương Tùng đang đứng dựa xe đợi mình.
- Thầy đợi em lâu không?
- Lâu lắm rồi đấy, đổi lại thì em đổi xưng hô đi được không?
Thanh Du ngồi vào bên ghế đã được Dương Tùng mở sẵn cửa.
Cô lắc đầu với anh:
- Em sợ kì sau thầy dạy rồi mà quên xưng hô sai thì kì lắm nhé!
- Chịu em rồi, em đúng là luật sư tương lai rồi đấy.
Lúc này điện thoại của Dương Tùng vang lên, anh liếc người gọi đến thì giơ lên cho Thanh Du nhìn:
- Ông chú của cháu thiêng hơn bụt ấy.
Cô chỉ cười trừ còn không quan tâm họ nói chuyện.
Việc của chú, cô đã tự nhắc mình sẽ không để tâm nữa, càng chú ý càng khiến cô không chịu nổi sự khó chịu, cào xé đến nhàu nát cõi lòng.
Tự dặn mình cần phải rời xa vòng tay chú, cần tự đứng vững trên đôi chân của mình.
- Chú em sẽ đi ăn cùng chúng ta.
Nghe Dương Tùng nói cô thấy một luồng gió mát chảy qua mặt.
Lúc này không muốn quan tâm không được nữa rồi.
- Vì sao ạ?
- Anh đang làm hồ sơ thu mua một công ty giải trí ở Đại Lục cho chú em.
Có vẻ như cần xúc tiến gấp nên anh ấy gọi anh đi ăn cùng để bàn bạc.
- Vậy cho em xuống, thầy đi ăn với chú ấy đi.
- Toàn người nhà cả mà, đi ăn rồi anh đưa em đến trường luôn.
- Nhưng em không muốn ăn nữa, cho em xuống.
Dương Tùng ngạc nhiên thấy sự phản ứng mạnh mẽ từ Thanh Du, anh quay sang ngạc nhiên:
- Em và chú cãi nhau phải không?
- Không ạ.
- Vậy sao em đang vui vẻ đi ăn cùng anh mà nghe thấy có Thế Quý lại đòi xuống.
- Em thấy thầy và chú hẹn nhau bàn công việc nên không muốn làm phiền thôi.
- Vậy thì không sao, yên tâm nhé!
Thanh Du không tìm được lí do để từ chối.
Dương Tùng thì nhìn mọi việc tinh như cú vọ, chỉ cần lãng đi là bị anh ta bắt mạch đúng chuyện ngay.
Đáng lẽ lúc sáng cô không nên nói buổi trưa đi ăn với Dương Tùng thì hơn.
Chú cố tình hay là có việc thật chứ? Ghét...
Đến nhà hàng, cô vẫn chưa nghĩ được cách chuồn, giả vờ đau bụng đi về...!phèn quá! Mà sao cô lại phải trốn chú nhỉ? Cô cũng không biết nhưng ghét không muốn gặp chút nào? Mải suy nghĩ mà chân cô đã đi theo Dương Tùng vào đến bên trong nhà hàng rồi.
Mang cánh tay lên khoác tay Dương Tùng, cô thì thầm:
- Chân em đứng nhiều mỏi đi không vững, cho em bám cái.
Dương Tùng lại vui ra mặt, anh cũng muốn như vậy mà không dám đề nghị.
Ai ngờ được cô chủ động nên tất nhiên anh đồng ý cả tay lẫn chân rồi.
Thế Quý chọn món xong, ngẩng lên nhìn thấy hai người đi đến còn khoác tay thân mật thì không khỏi chướng mắt.
Anh lừ mắt nhìn Thanh Du nhưng cô không nhìn lại mà tự nhiên ngồi xuống ghế Dương Tùng kéo ra.
- Cháu qua bên đây ngồi đi.
- Không cần ạ, con ngồi đây cũng được.
Cô không nghe lời chú mà vẫn ngồi xuống ghế cạnh Dương Tùng.
Tất nhiên cô biết chú đang bực mình vì bị cô cãi lời nhưng cô đã quyết tâm rồi, lời chú nói không phải là lệnh toàn quyền với cô nữa.
- Du muốn ăn gì em gọi đi.
- Tôi gọi rồi, cậu sang chỗ tôi ngồi cho dễ bàn bạc.
Dương Tùng làm sao mà bỏ qua cơ hội ngồi cạnh Thanh Du được nên tất nhiên từ chối lời mời của Thế Quý:
- Anh yên tâm, tai em thính lắm.
Mọi lần đi ăn cùng Dương Tùng, cô hay chủ động ăn không để anh gắp hộ nhưng hôm nay trước mặt chú, cô không từ chối sự chăm sóc của Dương Tùng.
Đã nói hẹn hò thì cũng nên diễn cho đạt cảnh hẹn hò nhau thì hơn.
Cô chứng kiến chú với người khác nhiều rồi nên nay cho chú thấy cũng là hòa vốn thôi.
Rồi như chướng mắt trước những gì đang diễn ra trước mắt, chú hơi gắt:
- Cháu không thích người khác gắp đồ ăn cơ mà? Lớn rồi còn muốn người khác chiều chuộng đến bao giờ?
- Không sao anh, em thích chăm cô ấy.
Nói rồi Dương Tùng lại lấy thêm đồ ăn cho Thanh Du.
Cô lờ đi lời chú nói mà vẫn nhận lấy ăn ngon lành còn chú dường như còn chưa động đũa nữa.
Mà sao họ gọi nhau đi bàn chuyện làm ăn cơ mà? Người thì chăm chăm gắp còn người thì chăm chăm nhìn là sao?
Khi cô đã ăn ấm bụng mà hai người đàn ông vẫn chưa ăn được gì mấy.
- Hồ sơ cậu chuẩn bị đến đâu rồi? Mai cậu đi Đại Lục một chuyến đi.
- Mai sao? Gấp quá! Sang tuần đi, tôi có hẹn với Thanh Du ngày kia đi chơi rồi.
- Không chậm trễ, tôi nói mai là mai, bên kia người ta giục rồi.
Dương Tùng nhìn Thế Quý đánh giá, rõ ràng theo kế hoạch tuần sau mới đi, nếu thay đổi họ phải báo cả anh chứ?
- Vậy hai ngày nữa tôi đi được không?
- Vậy để tôi thay người khác đảm nhận vụ này nhé!
Cuối cùng thì Dương Tùng đành phải đầu hàng mà đồng ý đi, ai bảo anh ta là khách hàng của anh chứ?
- Du, em có muốn đi Đại Lục một chuyến không?
- Em còn đi học ạ.
- Nếu em muốn đi, chuyện xin nghỉ anh lo.
Thanh Du liếc nhìn sang thấy đầu mày chú nhíu lại, ánh mắt nhìn cô như muốn nói "Cháu thử đồng ý đi xem..
biết tay chú".
Dù thời gian qua cô có chống đối chú không ít nhưng mà để đến mức đi chơi xa với Dương Tùng thì cô không dám.
Chưa yêu đương gì không nên đi cùng nhau đi như vậy, cô quay sang Dương Tùng lắc đầu:
- Em không muốn nghỉ học ạ, khi có cơ hội thích hợp nhất định em sẽ đi.
Dương Tùng khá thất vọng nhưng cũng không ép nữa.
Bị Thế Quý kéo vào công việc, anh không còn quan tâm được Thanh Du.
Sau bữa ăn, chú Quý thanh toán xong thì nhắc:
- Bây giờ chú đưa cháu đến trường.
- Không cần đâu, em cũng qua trường nên đưa cô ấy đi hộ.
Thanh Du cũng gật đầu đồng tình còn để nguyên cho Dương Tùng nắm lấy tay mình đi ra xe bỏ lại chú Quý đứng bất động tại chỗ.
Nhưng sao cô lại thấy hụt hẫng khi không đi cùng chú như vậy nhỉ? Thực sự lòng chẳng thấy thỏa mãn chút nào?
➡️➡️➡️.