Quỳnh Thư kệ anh, tay cứ ôm chặt ghế không chịu buông, khẩn thiết cầu xin:
- Em xin thầy, việc này em không làm được đâu ạ...!huhu...!bố mẹ sẽ giết em đấy ạ.
- Em mà không xuống tôi bế em đấy.
- Thầy đừng tưởng em dễ bị dụ nhé! Thầy còn lâu mới dám bế em.
Thiên Vũ đau đầu vì sự trẻ trâu của Quỳnh Thư.
Anh liền thả bài cuối cùng:
- Nếu em đi thì không phải đến nhà tôi làm giúp việc nữa mà vẫn được học, vẫn được điểm A.
Thông tin này đã lay động đến Quỳnh Thư thật nên cô buông tay chui ra khỏi xe:
- Thầy nói phải giữ lời đấy nhé!
- Nghĩa là em đồng ý rồi phải không?
- Vâng ạ, làm người yêu thì làm, có thật đâu mà sợ chứ?
- Nếu thật thì sao?
- Em chưa ngủ nên không gặp ác mộng ấy đâu.
Thiên Vũ thấy mắt mình giật liên hồi.
Chẳng lẽ con bé này bị làm sao à? Nhiều người theo đuổi anh lắm, mong được anh để ý mà nó thì coi anh như một cơn ác mộng vậy.
Nếu nó biết anh chính là cái vị hôn phu kia thì biểu hiện chắc đặc sắc lắm.
Anh hắng giọng chìa tay ra:
- Diễn phải thật một chút, đổi xưng hô nữa.
- Em hay xem phim tình cảm nên biết diễn lắm
Gì chứ mấy cái này em làm tốt.
Nói rồi Quỳnh Thư liền nắm lấy tay anh hỏi:
- Thế này được chưa ạ?
- Được rồi, còn xưng hô nữa.
- Dạ, yên tâm em nhớ rồi thưa anh thầy khó tính.
- Đã anh lại còn thầy.
- Em trêu anh thôi...!cơ mà...
- Làm sao nữa?
- Không có các hành động thân mật đâu nhé!
- Ai thèm có hành động thân mật với em chứ?
Quỳnh Thư yên tâm khoác tay Thiên Vũ đi vào trong.
Anh nhắc cô nhớ một số thói quen của anh còn cô sau hai tuần làm giúp việc đã biết món anh thích là gì rồi nên về cơ bản cũng khá hiểu nhau.
- Ba, mẹ...!bọn con ở đây.
Quỳnh Thư nhìn thấy ba mẹ Thiên Vũ thì run như cầy sấy.
Lúc nãy tự nhiên bao nhiêu thì bây giờ nhìn ba anh mặt cũng lạnh hơn tiền còn mẹ anh cao quý thế kia biết đâu bị phát hiện thì chết.
Thấy Thiên Vũ hích tay, cô mới hoàn hồn vào xác:
- Dạ, con chào hai bác.
- Cháu là ai?
Thiên Vũ khoác vai cô thân mật giới thiệu:
- Đây là Quỳnh Thư, bạn gái con.
- Bạn gái????
Cả hai ông bà ngạc nhiên đều thốt lên cùng nhau.
- Vũ à, con quên là lần này ba mẹ về nước là...
- Con không quên nhưng bây giờ con có bạn gái rồi nên chuyện đi xem mắt không nhắc đến nữa được không?
- Con...
Mẹ anh giận dỗi vùng vằng đi trước còn ba anh cũng để hành lí lại cho anh mà đi dỗ vợ.
Quỳnh Thư đã hiểu vì sao thầy muốn cô đi giả làm bạn gái rồi.
Hóa ra thầy cũng bị ba mẹ ép đi xem mắt nên mới nghĩ trò phá đám đây mà.
Thầy có gan làm như vậy chứ cô thì không dám đâu, nếu cô cũng làm như này chắc chắn bố mẹ mang roi rượt hết 5 tầng nhà mất.
- Thầy...
- Gọi sai...
- À, anh này, ba mẹ anh giận rồi kìa.
- Kệ đi, bây giờ về nhà, em cứ làm đúng như những gì em học trên phim đi, được chứ?
- Ơ, vẫn phải diễn tiếp hả?
- Tất nhiên rồi, đến lúc nào ba mẹ tôi từ bỏ ý định bắt rôi đi xem mắt thì thôi.
Thiên Vũ lướt lên đi trước, Quỳnh Thư lẽo đẽo bám theo:
- Vậy thì khi nào em mới được về nhà chứ?
- Tùy hứng, nếu đêm nay ba mẹ tôi bắt em ngủ lại để chứng minh thì em cũng phải ngủ.
- Hả???? Anh điên à?
...
Thanh Du đến bệnh viện đi vào trong sân liền thấy cô Xuân.
Lại gần nhìn cô trong bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình không che nổi thân hình gầy còm thiếu sức sống kia.
Mà hôm nay, mắt mũi cô còn tím bầm như bị đánh nữa.
Thanh Du suốt ruột hỏi thăm:
- Cô làm sao mà ra nông nỗi này vậy? Bị bồ đánh sao?
Cô đến ghế đá ngồi rồi vời Thanh Du lại gần.
Cô ngồi cách Thanh Du một đoạn đủ xa mới nói chuyện:
- Cô mắc bệnh AIDS rồi Du à?
- Gì cơ? Vì sao lại mắc? Cô chích hút ma túy sao?
- Không phải, cô bị lây từ ai đó.
Mấy hôm trước gã nhân tình của cô khám sức khỏe phát hiện ra nên đến đánh cho cô một trận.
Cô đi khám thì biết mình cũng bị...
Thanh Du thở dài bất lực vừa trách vừa thương.
Cô Xuân là người thân ruột thịt duy nhất còn lại của cô đến thời điểm này.
Cuộc sống là của cô ấy, do cô chọn nên bây giờ lãnh hậu quả của lối sống phóng khoáng, thiếu chung thủy, âu cũng là nghiệp mà cô phải gánh khi làm ra bao nhiêu chuyện tội lỗi như vậy?
- Cô biết mình không còn mặt mũi nào xin cháu nhưng cô cũng không biết nhờ ai cả.
- Bồ của cô đâu, cháu thấy đông lắm mà?
Một nỗi xót xa vô hình đè nặng lên khuôn mặt cô.
Dường như ngại với Thanh Du nên cô chỉ cúi đầu không nói.
Hai tay xoắn gấu áo bệnh nhân xoăn tít.
- Bây giờ cháu đi đến đâu đóng tiền viện phí cho cô đây?
Lúc này cô Xuân mới ngẩng mặt lên, đôi mắt hoe đỏ đẫm nước:
- Cháu sẽ giúp cô sao?
- Biết làm sao bây giờ? Dù nói thật cháu vẫn chưa quên chuyện cũ nhưng cũng không muốn nhìn thấy cô cùng đường.
- Du...!cô xin lỗi, tất cả là do cô không phải với cháu.
- Thôi không nhắc chuyện cũ nữa...!đi vào trong cháu đóng viện phí cho cô.
Cô Xuân đi trước, Thanh Du lững thững đi sau vào đến quầy đóng viện phí.
Số tiền nhiều hơn cô nghĩ, mang đi 20 triệu vẫn bị thiếu nên đành lấy điện thoại ra gọi cho Quỳnh Thư vay tiền.
Nó lại bận gì mà không nghe điện thoại nên cô đành gọi cho chú Quý.
- Ừ, bé con, cháu đi đâu mà chú về nhà rồi không thấy?
Thấy chú xưng hô vậy là cô biết bên cạnh chú đang có người liền nói nhỏ:
- Chú ra ngoài đi, con có chút việc muốn nhờ.
Thế Quý đi ra sân mới tiếp tục nói chuyện:
- Có chuyện gì xảy ra với em sao?
- Anh có thể cho em vay tiền được không?
- Em cần tiền làm gì chứ?
- Em sẽ kể với anh sau nhưng bây giờ em cần tiền.
Anh có thể chuyển khoản cho em vay thêm 30 triệu được không?
- Ừ được, em đang ở đâu anh qua đón?
- Em ở bệnh viện nhiệt đới.
Anh chuyển tiền luôn cho em đã nhé!
- Được rồi, đợi anh một chút..