Thanh Du cùng mẹ nấu xong cơm tất niên, bày cơm canh lên bàn thờ cho ông cúng.
Phúc Nhật chạy lon ton khắp nhà miệng cười suốt ngày vì Tết đã đến, thỉnh thoảng nó lại quệt qua cây quất, cái tay nhỏ xíu giật luôn một quả.
- Du, lên gọi chú Quý dậy đi con.
Đêm qua, anh không chịu ngủ, mãi gần 5 giờ sáng bị cô đuổi về phòng nên chắc vẫn ngủ.
Thanh Du nghe lời bà chạy lên cửa phòng chú, đưa tay lên gõ mà không thấy đáp nên mở cửa vào trong.
Hóa ra chú đã dậy còn đang tắm nữa.
Cô ngồi xuống giường lấy điện thoại của chú chơi trò chơi.
- Bé con, em chơi gì mà cười vậy?
Thanh Du tắt điện thoại ngẩng mặt lên nhìn anh:
- Bà bảo em lên gọi anh xuống nhà chuẩn bị ăn tất niên.
Anh chìa trước mặt cô cái máy sấy nhờ vả:
- Giúp anh đi.
Thanh Du vỗ vỗ anh ngồi xuống còn mình quỳ cao hơn bật máy sấy, bàn tay mềm mại luồn vào từng sợi tóc sấy khô còn giúp anh vuốt tóc cho vào nếp:
- Về phòng anh có ngủ ngay không?
- Có một chút.
- Anh có mệt không?
- Cho anh hôn một cái sẽ hết mệt.
Cô tắt máy sấy, vòng tay ôm cổ anh, gác cằm lên vai anh hôn chụt một cái vào má thủ thỉ:
- Anh...
- Nói đi.
- Lát cho em đi siêu thị mua đồ mang vào viện cho cô Xuân được không?
Anh kéo cô xoay xuống ngồi lên đùi mình, tay vén những sợi tóc trên mặt lên tai cô:
- Bệnh viện điều trị bệnh ấy, em không nên đến nữa.
Anh sẽ nhờ Biên gửi đồ đến cho cô ta.
- Nhưng em...
- Không nhưng gì hết, anh chỉ muốn em an toàn bên cạnh anh thôi.
Nghĩ đến hai người chú yêu đều lần lượt rời xa chú, Thanh Du liền gật đầu nghe theo sự sắp xếp mà chú đã nói.
Chú cũng chỉ muốn tốt cho cô mà thôi.
- Quý Du ơi, hai chú cháu làm gì lâu vậy?
Nghe tiếng mẹ gọi, Thanh Du vội vàng đứng dậy rời khỏi lòng chú đi ra trước tránh để mẹ bắt gặp.
Bố và chú đi hóa vàng, cô cùng mẹ mang đồ ăn bày ra bàn.
Bữa cơm tất niên báo hiệu một năm nữa lại qua đi, đón chờ một năm mới lại đến.
Mọi người rôm rả trò chuyện, cô vẫn ngồi cạnh chú.
Thỉnh thoảng bàn tay lại tìm nhau dưới gầm bàn.
- Du ra Tết thi học bổng phải không con?
Thanh Du thả tay chú ra khi bố hướng ánh mắt đến hỏi.
Cô quên chưa nói với chú điều này nên chú khẽ nhíu mày không hài lòng.
Cô vội giải thích:
- Dạ lúc con nộp hồ sơ họ nói có ngày cụ thể sẽ gọi ạ.
Con định lúc ấy mới nói với cả nhà.
Chú gắp cho cô miếng thịt gà, khuôn mặt có chút giận dỗi hỏi:
- Cháu định đi học ở đâu?
- Nếu đỗ cháu sẽ đi Đức ạ.
- Học bao lâu?
- Dạ, chắc là hết đại học cháu về.
Chú không hỏi nữa mà tập trung ăn, Thanh Du nghĩ chắc là chú đang giận rồi nên không để ý đến cô nữa.
Cả nhà mỗi người cho cô một lời chúc, một lời khuyên còn chú lại chẳng nói gì.
Trên xe, Thiên Vũ muốn điếc cả tai khi nghe mẹ anh càu nhàu.
Bà nửa muốn anh chia tay người yêu "hờ" nửa muốn anh không chia tay với lí do anh đã mần con gái người ta rồi.
Mẹ anh đúng là suy nghĩ không giống ai cả.
Cái gì cũng muốn được.
Bà còn dặn anh nếu bị người ta đánh mắng cũng không được cãi lại, nếu họ không chấp nhận thì anh tự đi mà thuyết phục người ta.
Xe vào đến trong sân, Thiên Vũ thấy ba mẹ Quỳnh Thư từ trong nhà ra chào ba mẹ anh tay bắt mặt mừng:
- Anh chị và cháu vào nhà uống nước ạ.
- Lâu không gặp, anh chị khỏe chứ ạ?
Mẹ anh cố rặn ra nụ cười hỏi thăm.
Anh biết bà đang nhấp nhổm không yên vì không biết bắt đầu từ đâu.
Ba anh thì tự nhiên hơn tiếp chuyện với bố Quỳnh Thư.
- Giới thiệu với anh chị, đây là cháu Vũ, con trai chúng tôi.
- Cháu chào hai bác.
Mẹ Quỳnh Thư vừa đấm vừa xoa khiến anh ngượng chín mặt:
- Đẹp trai quá! Ngày xưa thò lò mũi xanh mà bây giờ đã trưởng thành thế này rồi.
Thời gian nhanh quá đi mất.
Mẹ anh suốt ruột muốn gặp mặt con dâu hụt.
Dù biết là đến để hủy hôn nhưng bà vẫn tò mò muốn nhìn trước khi đề cập đến nên hỏi thăm:
- Con bé nhà anh chị đâu rồi ạ?
- Dạ, cháu về ngay đấy ạ, anh trai nó vừa gọi sang nhà có chút việc.
- À vâng ạ.
Thiên Vũ rất tò mò muốn biết phản ứng của Quỳnh Thư thế nào khi nhìn thấy anh nên ung dung ngồi đợi.
Quỳnh Thư về nhà thấy xe Thiên Vũ thì sợ mất vía.
Cô không dám vào nhà nữa.
Sao thầy lại đưa ba mẹ đến nhà cô thật cơ chứ? Đêm qua cô đã nói thầy phải lựa lời nói với bố mẹ thầy đừng qua nhà cô xin xỏ gì cả.
Hôm nay nhà hôn phu của cô cũng đến, lỡ như gặp nhau thì sao bây giờ?
- Thư, về rồi còn thập thò ngoài đấy làm gì vậy?
Nghe tiếng mẹ gọi mà cô giật mình, có lẽ họ đã nói với bố mẹ rồi cũng nên.
Không có cái dại nào lại dại như vậy? Ai bảo đóng giả người yêu để bây giờ há miệng mắc quai chứ? Không được, cô sẽ vạch tội thầy, sẽ không thông đồng với thầy lừa người lớn nữa để bố mẹ thầy đưa thầy đến nhà cô gái kia.
Thiên Vũ thấy bộ dạng sợ sệt đi cũng run của Quỳnh Thư thì muốn cười lắm mà phải nhịn.
Không biết trong cái đầu ngốc của cô đang nghĩ gì nữa.
Cô liếc qua lườm anh một cái, cúi đầu chào người lớn:
- Con chào hai bác ạ.
- Ơ...
Ba mẹ anh cũng sốc lắm, hai ông bà đứng bật dậy khiến ba mẹ Quỳnh Thư lo lắng không yên.
Quỳnh Thư thấy thế vội vàng giải thích:
- Hai bác đừng giận, cháu xin nhận lỗi.
Tất cả là do thầy...
Thiên Vũ kéo cô lại, đưa tay bịt lấy miệng cô không cho nói.
Bốn người già nhìn thấy thì mắt mũi cũng trợn hết cả lên ngạc nhiên trước hành động này của Thiên Vũ.
- Thầy buông em...!ra
Quỳnh Thư cắn mạnh vào tay anh, Thiên Vũ vì đau mà buông ra, mặt mũi nhăn nhó.
- Em là chó đấy à? Cắn gì đau thế?
- Ai bảo thầy bịt miệng em chứ? Hôm qua em nói rồi mà thầy không hiểu à?
- Thư, con hỗn vừa thôi, sao lại nói năng kì lạ vậy?
Mẹ Thiên Vũ sau một hồi ngạc nhiên thì phá lên cười.
Bà là người vui nhất nên vỗ đùi đen đét:
- Ôi con dâu của mẹ, hóa ra chúng ta vừa có duyên vừa có nợ.
- Bác ơi, con xin lỗi là con...
Miệng cô lại bị Thiên Vũ bịt lại không cho nói nữa.
Anh ghé tai cô thì thầm:
- Tôi chính là người hứa hôn với em đấy..