Lan Anh nhìn biểu hiện suy sụp của Thanh Du khẽ cười vờ như ngạc nhiên:
- Cô tưởng cháu phải vui khi chú đến với cô chứ? Biểu hiện này của cháu là sao? Không phải cháu đã yêu chú mình chứ?
Thanh Du như người trong mơ tỉnh giấc, lau vội những giọt nước mắt lăn trên má, khẽ cười khinh bỉ:
- Cô đã gài bẫy chú ấy, cô nghĩ mình sẽ có hạnh phúc sao? Sự ngu ngốc nhất của phụ nữ là gài bẫy đàn ông ở trên giường và cô chính là một kẻ ngu ấy.
Cơ mặt Lan Anh cứng đờ, một người như cô bị một con bé miệng còn búng hơi sữa chửi.
Cô ta tức tối, sắc mặt đanh lại, trừng mắt nhìn Thanh Du:
- Cháu đang hỗn đấy...!cháu quên rằng bản thân chỉ là một đứa trẻ cù bơ cù bất được nhận nuôi sao? Thanh cao gì mà dám lên tiếng...
Thanh Du gạt cái tay đang chỉ vào mặt mình ra cười gằn:
- Nhưng ít ra cháu học được cách không ăn cướp và lòng tự trọng không thối nát, mặt cũng không dầy như cô...!sao, cảm giác lên giường với một người đàn ông đã thầm yêu lâu như vậy thế nào?
Lan Anh vừa định mở miệng ra thì Thanh Du giơ tay chặn lại:
- Cháu đoán nhé! Chú ấy chắc chắn không động vào cô, thứ cô muốn vẫn chưa đạt được phải không?
Cô ta tức giận bừng bừng, lại giường gạt chăn ở vị trí mình nằm cho Thanh Du nhìn thấy vết máu đỏ chói trên ga giường.
Lúc này trên đầu giường còn có bao cao su, đây không phải loại chú dùng, có lẽ là cô ta đã chuẩn bị.
Dù cố lấy niềm tin vào chú, dù cố gạt lòng mình chú sẽ không động đến cô nhưng sao nhìn thấy những thứ này lòng cô lại đau như vậy? Chú cũng chỉ là đàn ông mà thôi...!một người đàn ông hoàn toàn bình thường...
- Du...!cho anh cốc nước.
Thế Quý vẫn không mở mặt, vùi mặt vào gối vô thức gọi.
Chưa bao giờ cô thấy bộ dạng này của chú cả...!cô ta đã làm gì khiến chú mệt như vậy? Cô xô cô ta sang một bên tiến lại giường nhưng chưa đến nơi đã bị kéo lại:
- Cháu ra khỏi phòng cô ngay.
- Du à, em làm gì ồn ào vậy?
- Nghe thấy chưa? Để anh ấy nghỉ ngơi đi...
Cô ta dí sát miệng lại gần tai Thanh Du chọc giận:
- Vì đêm qua anh ấy mất sức nhiều quá mới mệt thế đấy?
Vậy nhưng lời cô ta nói bị bỏ ngoài tai, Thanh Du đẩy mạnh cô ta ngã ra sàn bước lên giường lay gọi:
- Chú...!mở mắt ra đi...
- Anh đau đầu quá! Cho anh miếng nước đã...
- Dậy rồi uống, chú không dậy thì đừng nhìn mặt cháu nữa...
Cô òa khóc khi nhìn thấy trên người chú có dấu hôn của cô ta để lại.
Dù đã cố dặn mình sẽ mạnh mẽ đối mặt, sẽ không để cô ta đạt được mục đích nhưng sao lại thấy lòng khó chịu như vậy.
Thế Quý nghe tiếng cô khóc liền mở mắt ra nhìn, ánh mắt mệt mỏi như muốn rơi ra.
Hình ảnh cô cũng chẳng rõ nét.
Anh kéo cô ôm vào lòng mình:
- Sao em lại khóc?
Thanh Du gỡ tay anh ra, vỗ một cái thật mạnh vào ngực anh hét lên:
- Vì anh ngủ với người khác đấy...!nghe chưa?
Lúc này, anh mới choàng tỉnh, ngồi bật dậy nhưng Thanh Du đã chạy đi mất, hốt hoảng gọi theo cô:
- Du...
Anh vùng chăn đứng lên, lúc này mới phát hiện ra bản thân đang ở trạng thái khỏa thân hoàn toàn thì buông lời bực bội:
- Chết tiệt...
Ánh mắt chạm phải Lan Anh đang đứng nhìn mình không chớp mắt, hai tay anh vô thức nắm lại kêu răng rắc:
- Mẹ kiếp...!cô đã làm gì?
- Em...
- Nói
- Đêm qua, anh và em đã qua đêm cùng nhau, vì anh...
- Ngậm miệng...!cút ra ngoài...
- Anh nghe...
Cơn giận đã lên đến đỉnh điểm, anh nghiến răng, đầu mày nhíu lại, gằn giọng dứt khoát:
- Đừng để tôi đánh cô...!cút...
Lan Anh ấm ức khóc nấc lên, lấy áo khoác mặc vào rời khỏi phòng khi thấy anh tức giận.
Cô ta không nghĩ anh sẽ tức giận đến như vậy? Trong mắt cô ta, anh là một người đàn ông điềm đạm, đĩnh đạc, trưởng thành và vô cùng cuốn hút.
Không dễ gì đọc được tâm tư hay suy nghĩ của anh nhưng nay anh lại bộc phát sự nóng giận đến không kiềm chế như vậy là do Thanh Du.
Đáng lẽ...!cô không nên để cô ta xuất hiện bên cạnh anh như vậy...!không nên để như vậy...
Thế Quý vò đầu bứt tai, âm thanh gầm gừ trong cổ họng muốn phát tiết khi nhìn thấy dấu máu trên giường...
Thu Hường vừa vào nhà nghe thấy tiếng đập phá trên phòng Lan Anh mà vội vàng chạy lên.
Lan Anh đang ngồi ngoài cửa khóc nấc, còn phòng thì đóng cửa nhưng tiếng đập phá thì cứ ầm ầm.
Cô ngồi xuống lay tay Lan Anh:
- Có chuyện gì vậy? Nói chị nghe đi.
Cô ta ôm lấy chị dâu khóc lóc ấm ức:
- Anh ấy...!huhu...
- Vì sao? Ai đang trong phòng em vậy?
Cánh cửa bật mở, một bóng người lao ra ngoài nhưng Thu Hường đã kịp nhận ra em trai mình:
- Quý...!Thế Quý...!quay lại đây cho chị ngay...
Bước chân người đàn ông chậm lại rồi dừng hẳn.
Anh quay lại, ánh nhìn thù hằn phủ đầy hai chòng mắt:
- Nếu chị còn giữ em ở đây thì cô ta sẽ bị đánh đấy.
- Cậu nói gì vậy?
Hoàng Việt vừa hay vào đến, bước nhanh lại gần Thế Quý nhưng chưa nhận được câu trả lời thì người kia đã đi mất.
Tiếng động cơ xe rít lên rời đi.
- Đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Thu Hường nhìn chồng lắc đầu, nhìn Lan Anh vẫn khóc thì vỗ về:
- Nói chị nghe đi, hai đứa có chuyện gì vậy?
Nức nở mãi, cô ta mới lên tiếng đầy oan ức:
- Đêm qua, anh ấy uống say nên em đưa lên nghỉ.
Em định sang phòng bé Du ngủ nhưng anh ấy không cho nên...
Chỉ cần nói đến đây thì những người trưởng thành như vợ chồng Hoàng Việt đều hiểu vế sau là gì.
Thu Hường động viên:
- Em yên tâm đi, chị và anh sẽ nói chuyện với Thế Quý, đòi lại công bằng cho em.
Thu Hường đỡ Lan Anh đứng dậy đưa vào phòng, trong phòng một mớ ngổn ngang, mọi thứ đều bị ném vỡ không thương tiếc.
Trên sàn, những mảnh vụn thủy tinh nằm la liệt, mọi thứ trong phòng đều không còn nguyên vẹn:
- Để chị cho người dọn dẹp...!sao nó lại hành xử như này chứ?.