Thanh Du nhìn mẹ không chớp mắt, cô đã nghĩ mẹ sẽ không ép cô như vậy...! mẹ sẽ ở giữa mà không chọn ai nhưng cuối cùng thì sao? Mẹ đã chọn em chồng mẹ rồi.
- Mẹ...!nếu con không đồng ý thì sao?
- Mẹ biết là mẹ không nên như vậy? Nhưng con biết đấy, bố con được ông bà nội nuôi dưỡng đến bây giờ.
Vì chuyện của cô mà bà lo lắng đến không ăn uống, sáng nay phải nhập viện rồi.
Nếu con rời đi, biết đâu Thế Quý sẽ cho Lan Anh một cơ hội, con hãy giúp bố mẹ trả nghĩa ông bà được không?
Nghe mẹ nói vậy cô lại thấy chùn lòng, đúng rồi, cô cũng chưa trả nghĩa cho bố mẹ nữa.
Nhưng có phải đây là cách duy nhất hay không? Cô nắm tay mẹ:
- Mẹ cho con thời gian được không? Con muốn thời gian suy nghĩ.
- Ừ, con cứ nghĩ đi.
Mẹ sẽ không để con thiệt đâu...!mẹ xin lỗi....
Mẹ rời khỏi phòng nhẹ lau nước mắt, có lẽ mẹ cũng rất khó khăn mới đưa ra yêu cầu thẳng thắn như vậy.
Cô cũng không còn muốn nói nữa, cứ tưởng rằng im lặng đi để mọi thứ trôi qua nhưng cây muốn lặng mà gió thì chẳng chịu ngừng.
Cô biết chắc chắn nếu chưa đạt được mục đích thì cô ta sẽ không ngừng lại...!vậy nên thay vì trốn tránh, cô sẽ tìm cách đối đầu với cô ta, tìm điểm yếu của cô ta thì mới mong lật được tình thế.
Cô rời khỏi phòng, đi lên sân thượng ngồi ngắm sao.
Đúng như cô dự đoán, cô ta cũng mò lên thật.
Thanh Du vờ như không thấy cứ ngồi lặng im nhìn lên trời.
- Du, cháu hãy vì con cô mà buông tay chú Quý đi được không?
Cô rời mắt khỏi bầu trời nhìn sang bên cạnh:
- Cô có bằng chứng để chứng minh đứa trẻ là con của anh ấy không?
- Đợi đủ 16 tuần cô sẽ làm xét nghiệm chọc ối, nếu đứa trẻ là con anh ấy thì cháu sẽ buông tay chứ?
Thanh Du nhìn cô ta với ánh nhìn lạnh nhạt, khóe miệng vươn ra ý giễu cợt:
- Cô nghĩ tôi buông tay thì cô sẽ có cơ hội sao? Có lấy nhau thì anh ấy vẫn nhớ đến tôi...!cô chấp nhận sống như vậy sao? À mà hỏi thừa rồi...! nói với một người u mê như cô thì chỉ phí lời thôi.
Cô đứng dậy, phủi sạch mông quần nhẹ cười:
- Xin lỗi...!yêu cầu của cô không được cấp phép.
Tôi có bị thiểu năng trí tuệ đâu mà nhường người yêu cho cô.
Anh ấy toàn mĩ vậy, gái bu theo là đương nhiên, tôi chấp nhận là người yêu anh ấy thì sẽ chịu trách nhiệm đập ruồi bâu xung quanh anh ấy...!haiz...!ruồi trâu thì tôi cũng sẽ đập nên cô đừng làm con ruồi nào cả.
Thanh Du mặc kệ cô ta mà đi về phòng.
Dám sử dụng mẹ để uy hiếp cô? Để anh phải sống với một người như cô ta thì chẳng phải rất thiệt thòi sao?
Cô có thể nghe lời mẹ chia tay anh nếu thực sự mẹ muốn cô trả nghĩa nhưng anh đến với ai hay sẽ chờ đợi cô thì đấy là việc của anh.
Cô sẽ không nghe ai, vì ai mà khuyên anh lấy người anh không yêu? Cô có thể không hạnh phúc nhưng lại muốn anh có hạnh phúc....!sau những đau thương mà anh đã chịu.
Sáng dậy sớm chuẩn bị đi học, Thanh Du xuống bàn ăn sáng đã thấy cô ta đang cùng mẹ chuẩn bị bữa sáng.
Cô đứng dậy muốn đi ngay nhưng mẹ Hường đã nhắc:
- Con ăn sáng đi rồi bố đưa đi học.
- Con đi xe buýt cũng được ạ.
- Ngồi ăn đi, mẹ bảo bố khi nãy rồi.
Không muốn cãi mẹ nên cô ngồi xuống ăn bánh mì, trứng mẹ đã chuẩn bị.
Nhưng chưa kịp đưa lên miệng thì cô ta nhờ vả:
- Du ơi, vắt hộ cô bình nước cam được không?
Ông bà cũng đã xuống đến nơi thành ra cô đứng lên lấy cam vắt.
Nhìn bà dạo này vì chuyện của chú cũng đâm ra suy nghĩ nhiều mà gầy rộc cả người.
Ông Tuấn Anh nhận bát bún gà từ tay Lan Anh thì hài lòng, ông nhắc nhở:
- Lan Anh, lát cháu qua viện bác đi, bác điều bác sĩ khám cho cháu.
- Dạ vâng ạ.
Cháu cảm ơn bác.
- Để cháu chịu thiệt rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều làm gì?
- Vâng ạ.
Ăn xong bữa sáng, đến giờ đi học, anh nhắn đợi cô bên ngoài nên Thanh Du đứng dậy chào ông bà, bố mẹ đi nhưng mẹ Hường lại bắt bố Việt đưa cô đi.
Có lẽ mẹ đã biết chú hàng ngày đưa đón cô đi học nên đang muốn ngăn cản.
Mặc dù cô đã nhắn cho anh bố sẽ đưa đi học nhưng ra ngoài đường lớn, anh lại chặn xe bố đón lấy cô sang xe mình.
Bố Việt không biết gì nên vui vẻ đồng ý mà giao cô cho chú.
Vừa lên xe, cô nhăn mặt:
- Em đã nhắn anh rồi mà?
- Anh không thích, thích đưa em đi học thì sao nào?
- Em cũng thích...
Cả hai nhìn vào mắt nhau ngập tràn hạnh phúc.
Ngồi trên xe, anh nắm tay cô thật chặt còn Thanh Du líu lo hát không ngừng.
"Giá như, cuộc sống cứ mãi vui vẻ
Em nguyện mãi nắm tay anh đi đến cuối cuộc đời
Giá như, em mãi nhỏ bé
Nép vào lòng anh như thuở thiếu thời."
- Em hát hay đấy.
- Chuyện, em thích làm ca sĩ như chị Nhi ấy mà anh không cho nên thôi.
- Giờ còn muốn không?
- Không ạ, giờ chỉ cần hát cho anh nghe thôi là được rồi.
Anh khẽ cười nhưng nụ cười thật sảng khoái và thỏa mãn.
Vừa lái xe, anh vừa liếc trộm cô trong từng khoảnh khắc.
Nếu có thể, anh nguyện đánh đổi mọi thứ chỉ để lấy nụ cười hạnh phúc của cả hai vào lúc này.
Đến cổng trường, Thanh Du tặng cho anh một nụ hôn đủ dài mới xuống xe.
Vừa vào sân trường đã gặp đôi vợ chồng son, Thanh Du nhìn mặt mũi bạn nhăn nhó thì hỏi thăm:
- Sáng ra anh Vũ bắt nạt vợ đấy hả?
- Không có, anh bị oan đấy.
- Oan gì mà oan, nếu không có anh thì sao em có thai được chứ? Bắt đền anh đấy, bảo đợi em học xong cơ mà.
Giờ thì hay rồi...
Thanh Du hơi bất ngờ rồi khoác tay bạn dỗ dành:
- Thầy ấy già rồi nên mày có con đi cũng được mà, không sao...!vui lên cho con nuôi tao xinh đẹp nào.
- Nhưng mang bầu đi học tao ngại lắm.
- Con điên này, chồng mày phó giáo sư, mày lâu ra trường thì càng được học anh ấy chứ sao?
- Ừ cũng có lý.
Cô nghe thấy tiếng Thiên Vũ thở nhẹ nhõm.
Chắc hẳn con bạn cô đã giận dỗi căng thẳng với chồng từ lúc nó biết mình có thai cho mà xem.
- Kì này thầy sẽ cho Du điểm A
- Thầy nhớ không nuốt lời đâu nhé!
- Nhớ, nhưng luôn quân sư cho vợ thầy đấy.
Quỳnh Thư quay sang anh:
- Em mang con anh thì sao chứ?
- Cũng cho em điểm A hết được chưa?
- Tha thứ cho anh tội chọc thủng bao cao su đấy.
Thanh Du che miệng cười.
Hóa ra nó giận là vì ông thầy láu cá muốn có con mà bẫy nó.
Cô giơ ngón tay tán dương hành động của Thiên Vũ.
Ai bảo bạn cô lấy chồng già thì phải chịu.
Nghĩ đến đây, cô lại thấy thương chú già, chú còn già hơn Thiên Vũ nữa kìa....