Mộc Trà cười giòn tan hôn chụt lên má Thanh Di một cái mới ra khỏi nhà.
Nếu Thanh Di về Đà Nẵng thì cô chẳng còn bất kì ai thân thiết ở cái thành phố này nữa.
Vậy nên cô cũng không muốn bạn về nhưng lại không thể giữ.
Lên xe Đông Huy, cô chỉ chào anh rồi lặng im không hỏi cũng không nói.
Vậy nhưng anh ta lại chủ động lên tiếng trước:
- Tối qua xin lỗi cô.
- Không có gì, lần sau hai người về trước chỉ cần báo tôi một tiếng để không mất công tìm là được.
- Hôm qua chúng tôi có chút việc gấp, lúc tôi quay lại đón cô thì không thấy nữa nên đã đi tìm...!
- Được rồi, mọi chuyện đã qua, anh không cần phải áy náy đâu.
Đông Huy thấy cô cắt lời mình thì không giải thích nữa.
Khải Viễn cũng không muốn ai xen vào đời tư gia đình quá nhiều nên cũng không cho anh nói ra vì sao tối qua họ lại bỏ Mộc Trà ở lại.
Còn Mộc Trà thì hình như cũng không muốn biết lí do.
Vào đến nhà, Mộc Trà thấy Khải Viễn đang ngồi ăn sáng một mình có hơi lạ nhưng cũng không hỏi ba mẹ anh đi đâu.
Điều thứ 19 trong quy định, cô không được quan tâm đến việc gì quanh anh ngoài công việc.
- Đến rồi ngồi ăn đi.
- Để tôi lên chuẩn bị đồ cho anh trước.
- Tôi chưa tắm nên cô cứ ăn đi.
Anh đứng dậy uống nước gọi bác giúp việc nhờ:
- Bác ra gọi Đông Huy vào ăn sáng hộ cháu, nay cậu ta chưa ăn.
Sau khi ăn sáng xong, Mộc Trà dọn bát đũa của mình rồi lên phòng lấy đồ cho Khải Viễn.
Anh vẫn đang trong nhà tắm chưa thấy ra, mà nay quần áo cởi ra còn ném tùy tiện trên sàn nhà nữa.
Cô đi nhặt chúng cho vào giỏ đồ đợi giặt.
Việc chọn đồ cho anh mặc bây giờ cũng không mất nhiều thời gian vì mọi thứ cô đã sắp xếp theo ý mình mà anh cũng không có ý phản đối, mặc nhiên để cô tùy ý quyết định.
Anh mặc xong đồ cũng đã là nửa giờ sau, Mộc Trà hoàn toàn im lặng làm việc mà không đả động gì chuyện đã xảy ra.
Khải Viễn cũng không có ý định giải thích nên giữa họ chỉ là khoảng không im lặng đến mức có thể nghe được hơi thở của nhau.
Buổi trưa, cô vừa định đi ăn thì nhận được điện thoại của bác Kiểm liền ấn nghe máy:
- Bác ơi, cháu đây ạ.
- Trà hả? Chiều nay cháu nghỉ một buổi qua bệnh viện với bác đi.
- Bệnh viện? Bác lại nhập viện sao? Cháu sẽ đến ngay ạ.
Cô đứng dậy vừa lúc Khải Viễn đi ra.
Cô định nói với anh chuyện bác gái nhập viện nhưng anh đã lên tiếng trước:
- Bây giờ tôi đưa cô đến bệnh viện...!
- Anh biết rồi sao?
Vậy nhưng cô lại không được người ta trả lời mà chân dài đã sải bước đến thang máy.
Cô chỉ còn cách đi theo, ai bảo làm nhân viên cho người kiệm lời làm gì.
Đông Huy nói trước kia anh không như vậy chỉ là từ khi An Chi mất tích, anh mới thành ra cái bộ dạng khó tính khó nết như vậy?
Xuống đến tầng hầm, thấy anh tự lái xe cô không tránh khỏi ngạc nhiên.
Anh rất ít khi tự lái xe vậy mà lại đích thân đưa cô đến bệnh viện.
Thấy bản thân làm phiền anh nên cô đề nghị:
- Tôi có thể bắt xe đến bệnh viện cũng được.
- Cô đi học lái xe đi, khi Đông Huy bận thì lái xe cho tôi.
- Dạ???
- Công ty sẽ chi trả.
Lúc này cô đã hiểu yêu cầu của anh.
Hôm nay Đông Huy đi công tác không có ai lái xe nên sếp phải đích thân làm tài xế cho cô rồi.
Cô quay sang Khải Viễn trả lời:
- Ngày mai tôi sẽ đăng kí học ạ.
Đến bệnh viện, anh đi gặp bác sĩ còn cô đi tới phòng bệnh.
Đến cửa phòng, cô nghe rõ tiếng bác gái than thở với chồng:
- Có phải đến lúc chết tôi vẫn không thấy mặt con dâu phải không?
- Bà nói linh tinh gì vậy? Bà chán tôi rồi à?
- Tôi chán cả hai ba con ông rồi.
Vậy nên ông bảo thằng con ông mau lấy vợ cho tôi có người bầu bạn đi.
- Được rồi, bà lo giữ gìn sức khỏe.
Tôi sẽ nói với nó.
- Tôi thấy Mộc Trà là lựa chọn số 1.
- Tuổi trẻ bây giờ phải để chúng nó tự do yêu đương tìm hiểu đã chứ? Chúng ta không nên bắt ép...!quả xanh sẽ không bao giờ ăn được, hái xuống sớm chỉ có bỏ đi.
Bà Kiểm nguýt chồng một cái rõ dài:
- Nay ông lại thích lí sự với tôi sao?
- Con chưa lấy vợ thì bà còn có động lực ở cạnh tôi không phải sao?
- Tôi chán ông rồi.
Mộc Trà đưa tay lên gõ cửa khi thấy bác gái giận dỗi bác trai.
Bệnh tình nặng như vậy không nên cáu giận sẽ không tốt cho sức khỏe.
Vừa thấy cô, bà Kiểm liền giơ tay vẫy, khuôn mặt giận chồng ngay lập tức sáng bừng cười vui vẻ:
- Vào đây đi, bác đợi cháu lâu rồi.
- Cháu chào bác trai, bác gái.
Mộc Trà đặt giỏ quả lên bàn ngồi xuống giường cạnh bà Kiểm.
Ông Khải thấy vợ vui như gặp tri kỉ thì lắc đầu dặn dò:
- Trà ở đây chơi nhé! Bác về qua nhà một chút.
- Vâng ạ, bác cứ về đi.
Chiều nay cháu xin nghỉ nên sẽ ở đây chơi với bác gái ạ.
Bà Kiểm nghe thấy vậy vội đuổi chồng về khiến ông thở dài vì bị vợ bơ đẹp.
Mộc Trà nhìn bàn tay của bà Kiểm có nhiều vết máu tụ do kim tiêm và kim truyền dịch thì nhớ đến bố mình.
Ông cũng đang hàng ngày phải điều trị, ven lấy nhiều bị vỡ hết cả.
Đời người nói dài chẳng dài mà cũng chẳng phải ngắn, chỉ mong sao bệnh tật thoái lui mà đừng tìm tới.
Tuổi già an yên hạnh phúc bên con cháu thì lại đổ bệnh...!
- Trà này, cháu có thấy thằng Viễn hẹn hò ai không?
- Dạ không ạ, anh ấy đến công ty chỉ việc và việc thôi ạ.
Bác vào viện từ lúc nào mà nay mới gọi cháu?
- Tối qua bác bị ngất xỉu nên vào thôi...!bệnh của bác như người giả vờ ấy mà, cháu không phải lo..