Chẳng phải nói những nhân viên đã làm việc ở đây lâu đều biết đến cái tên này, có người biết mặt cô qua tạp chí, qua ảnh sau khi nghe thấy An Chi là người yêu sếp nhưng cũng có người đã từng gặp mặt.
Chiêu mang trống dóng động của Hạnh Linh đã thành công khiến mọi người tập trung chú ý, những tiếng xì xầm nổi lên.
Đa phần đều khen An Chi đẹp rồi lại lắc đầu thầm tiếc vì:
- Sếp đã kết hôn rồi thì cô ấy trở về cũng chẳng thể cứu vãn được nữa.
- Cô không nghe câu tình cũ không rủ cũng tới sao huống hồ người yêu cũ đẹp hơn vợ.
- Mộc Trà xinh mà, cô ấy xinh dịu dàng dễ gần, tôi vẫn về phe vợ sếp.
Lấy vợ thì nên lấy thư kí Lương còn mấy cái cô người mẫu chỉ để yêu thôi.
An Chi và Hạnh Linh nghe được lời này mặt mày biến sắc.
Hạnh Linh thị uy lừ mắt cảnh cáo rồi huyênh hoang:
- Tập trung làm việc đi, từ bao giờ cái công ty này lại quan tâm việc của sếp vậy?
Ai nấy đều im bặt mà tập trung vào công việc nhưng thứ khiến họ im không phải là lời Hạnh Linh mà là vì sự xuất hiện của hai người phụ nữ.
Bà Kiểm nắm tay Mộc Trà bình thản đi vào công ty, mọi người đều cúi đầu chào:
- Chủ tịch, bà ghé thăm.
- Không nhìn thấy con dâu tôi hay sao hả?
Bà nói lớn, khuôn mặt nghiêm khắc phê bình:
- Từ bây giờ, con dâu tôi phải được chào là phu nhân tổng giám đốc.
À, sắp tới nó là tổng giám đốc rồi.
Tất cả nhân viên lần nữa vì sợ bà Kiểm mà cúi đầu chào lớn:
- Chào chủ tịch, chào phu nhân
Mộc Trà ghé tai mẹ thì thầm:
- Sao phô trương vậy mẹ? Mà con chỉ là thư kí chứ tổng giám đốc bao giờ hả mẹ?
- Sắp tới con sẽ thay thằng con mẹ.
Bà không thèm để ý đến Hạnh Linh và An Chi mà vẫn nắm tay con dâu đi băng băng đến chỗ thang máy.
- Bác gái, bác không nhận ra con sao?
An Chi bước lại bên bà Kiểm niềm nở chào hỏi, khuôn mặt rộ ý cười vui như rất lâu mới gặp người thân quen.
Vậy nhưng nụ cười của cô ta lập tức cứng đờ khi nghe mẹ Kiểm hỏi:
- Cô là ai? Tôi quen cô à?
Hạnh Linh nhanh nhảu:
- Chủ tịch, em ấy là An Chi, bạn gái của Tổng giám đốc đấy ạ.
- Bạn gái sao? Ơ lạ nhỉ? Con trai tôi có vợ rồi cơ mà, nếu An Chi là bạn gái nữa vậy hóa ra thằng con tôi cặp kè.
Mà cô gái nó cặp kè được gọi là gì ấy nhỉ? Trà… trà gì con?
Bà quay sang Mộc Trà khẽ nháy mắt.
Cô lập tức bắt tín hiệu:
- Hình như là trà xanh ạ.
- Không phải, trà xanh dễ uống lại tốt cho sức khỏe, loại ấy phải là trà thiu chứ? Loại trà mà không thể uống nữa chỉ có thể bỏ đi ấy.
An Chi mắt ngấn nước, khuôn mặt căng cứng đến sốc:
- Bác gái, con là bạn gái 7 năm của anh Viễn, sao anh ấy lại lấy vợ? Lấy bao giờ hả bác?
Mộc Trà lúc này mới có dịp quan sát An Chi, cô ấy đúng là rất xinh đẹp, vừa dáng chuẩn lại mặt tỉ lệ vàng.
Khuôn mặt sang trọng, quý phái, body nóng bỏng với bộ váy lệch vai ôm sát cơ thể.
Mà đây chính là cô gái cô vừa thấy ở bệnh viện.
Khi ở bệnh viện, cô khoác thêm một chiếc áo mỏng để che đi vòng 1 căng tràn muốn nhảy ra khỏi cổ áo nhưng bây giờ lên gặp Khải Viễn thì chiếc áo không còn nữa, mà cố ý khoe ra dáng vẻ nuột nà, sexy.
Nhưng mà… đợi đã… lúc ở bệnh viện cô ấy biết Khải Viễn có vợ rồi, sao bây giờ lại vờ sốc mà khóc lóc ngạc nhiên thế kia.
Lẽ nào… cô ấy lại đóng kịch.
Còn Khải Viễn, anh đã nói với cô ấy việc mình lấy vợ chưa?
Mẹ chồng cô trước khi bước vào thang máy tiếp lời:
- Ây da, thằng con tôi chắc chưa nói với cô à? Đấy cô thấy chưa? Đàn ông ra ngoài lừa phụ nữ đều nói chưa vợ hết vậy nên… bây giờ biết rồi thì cô tránh xa nó ra đi mà làm lại cuộc đời.
Dù sao cô cũng xinh gái thế này chắc nhiều đại gia nhòm ngó lắm đấy.
- Bác gái, sao anh ấy lại bỏ con mà đi kết hôn với cô gái này chứ?
An Chi khóc lóc kéo sự thương cảm của mọi người.
Đúng là ai biết cũng sẽ thương hết vì cô ấy mới là người đến trước.
Nhân viên trong công ty sợ mẹ Kiểm nên không dám hóng chuyện nhưng ánh mắt vẫn lén lút nhìn Mộc Trà rồi nhìn cả cô gái đang sụt sịt trong đau khổ và tuyệt vọng.
Vậy mà mẹ Kiểm chẳng chút động lòng còn lạnh lùng nhìn sang Hạnh Linh, lời bà nói dứt khoát, dõng dạc:
- Hạnh Linh, cô là giám đốc nhân sự, sao giờ làm lại ở đây đón một người không liên quan đến công việc vậy?
- Bác… cháu…
- Thứ nhất tôi và cô cũng không thân đến mức xưng bác cháu, xưng đúng chức danh.
Thứ hai cô rời khỏi vị trí làm việc bao lâu do việc cá nhân thì sau giờ hành chính tăng ca bù vào không lương.
- Chủ tịch, bác…
- Còn đứng đấy làm gì? Hay tôi thay người…
- Dạ cháu xin phép về làm việc.
Hạnh Linh ba chân bốn cẳng xoay người đi về thang máy nhân viên.
An Chi không còn đồng minh nhưng khéo léo có thừa nên giọng nói vẫn nức nở buồn bã:
- Bác gái, bác biết cháu là…
- Dù cô là ai thì cũng đã là chuyện quá khứ rồi… hiện tại và tương lai của Khải Viễn là vợ nó.
Còn đây là công ty không phải chốn hẹn hò nên lần sau đừng đến đây tìm người đã có vợ nữa, cô về đi trước khi tôi gọi bảo vệ mời đi đấy.
- Dạ, cháu biết rồi ạ.
Cháu xin phép bác.
An Chi ngoan ngoãn rút nhanh lại dễ dàng như vậy khiến Mộc Trà có chút bất ngờ.
Cô lặng lẽ quan sát cô gái rời đi..