6.
Với độ hiểu biết của tôi đối với mẹ mình, chắc chắn bà cố tình bỏ quên.
Bị sắp xếp bất ngờ không kịp đề phòng, tôi không biết nên khóc hay nên cười.
Về đến nhà, Nhan Kiêu cắm đầu ăn sáng, yên tĩnh như gà.
Tôi cầm hai chiếc bánh bao, núp trong góc yên lặng chơi điện thoại, không hề đề cập tới sự lúng túng vừa rồi.
Nhưng sau khi lướt đến nhóm lớp ở trường đại học, thấy thông báo liên quan tới tết nguyên đán, tôi không còn bình tĩnh nữa.
Tụ tập thì tụ tập, tại sao phải thêm một câu “Nhất định phải mang theo người thân đến tham dự” chứ?
Ca tụng việc đánh cẩu độc thân như thế, lại ngại sống quá dễ hàng, muốn kéo thêm thù hận để gia tăng sự vui thú trong cuộc sống sao?
Tôi nói chuyện riêng với lớp trưởng Tạ Văn Tình, hỏi xem cô ấy nghĩ thế nào.
Cô ấy gửi thẳng cho tôi một tấm danh thiếp, cộng thêm một câu “Lên kế hoạch cho hoạt động lần này”.
Chết tiệt!
Sau khi nhìn thấy rõ người trên tấm danh thiếp, tôi trực tiếp phun hương ra ngoài.
Nhan Kiêu nghiêng đầu nhìn tôi, nhưng tôi không rãnh để ý tới.
Tâm trạng tôi bây giờ đều đặt hết trên tấm danh thiếp nho nhỏ trên màn hình.
Bởi vì người lên kế hoạch cho hoạt động lần này không phải ai khác mà chính là đối tượng nhắm vào Phan Vân, mối tình đầu của tôi, bí thư chi đoàn lớp chúng tôi, Thẩm Sơ Vũ.
Nói đơn giản chính là tình địch của tôi, hơn nữa đã bị tôi cho vào danh sách đen từ lâu.
Nếu như buổi họp mặt lần này là do Thẩm Sơ Vũ tổ chức, hàm nghĩa của từ người thân không cần nói cũng biết.
“Cậu cũng là lớp trưởng của lớp, lại để bí thư chi đoàn từng bước chiếm lấy địa vị của mình, có thấy xấu hổ hay không?” Tôi lên tiếng chế giễu.
“Không sao cả.
” Lớp trưởng vô cùng khẳng khái: “Cậu ta thích làm thì cứ để cậu ta làm, đây không phải giảm bớt việc cho tôi sao?”
“…”
“Tớ không dự buổi họp lớp đâu, các người cứ tuỳ ý!” Tôi dứt khoát từ chối.
“Đừng nhé…” Lớp trưởng trả lời rất nhanh: “Lần đầu tiên họp lớp sau khi tốt nghiệp, hơn nữa cậu còn là lớp phó học tập, thiếu cậu mất vui!”
“Có thêm tớ, cậu không sợ tớ sẽ khiến các cậu mất vui sao?” Tôi gõ một câu như thế.
Chỉ là tin còn chưa được gửi đi, ngón tay hư hỏng của tôi đã mở đoạn tin nhắn mới của cô ấy.
ngôn tình sủng
“Hoa Tiểu Nhiễm, chẳng lẽ cậu còn đương phương à? Tốt nghiệp cũng gần ba năm rồi, cậu vẫn còn tình xưa khó quên à!” Nghe hết đoạn tin nhắn âm thanh, cũng biết cô ấy kinh hãi tới mức nào: “Không có bạn trai cũng không sao, không phải bây giờ rất thịnh hành kiểu bạn trai một ngày sao, hay là cậu thuê một người đi.
”
“…” Tôi suýt nữa đã đột quỵ tại chỗ.
Dù sao trong phòng vẫn còn một người lớn.
Tôi cứng ngắc nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt tìm kiếm của Nhan Kiêu: “Ăn xong rồi?”
“Ừ.
” Cậu ta cười sáng chói: “Có thể thảo luận chuyện bồi thường bạn gái cho tôi chưa?”
Tôi: “….
”.