Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)

Hóa ra Nam Minh Đế Quân một đi không trở lại không phải vì hắn là loại tình lang phụ nghĩa bạc tình, mà hắn đi chính là muốn trộm dược chữa bệnh cho Thiên Xu nhưng lại bị hồ ly bắt được.

Ô, tình cảm của Nam Minh dành cho Thiên Xu, thật khiến cho bản tiên quân có chút cảm động.

Năm đó hắn hết sức nhẫn tâm phá tan uyên ương, giờ đây lại si tình đến như vậy, liều mình không sợ chết. Tình quả là tình. Nhưng, nói vậy, hắn làm sao biết được mà trộm tiên thảo linh chi của yêu tinh để trị bệnh cho Thiên Xu.

Là ai chỉ dẫn cho hắn?

Ta hỏi hồ ly, “Sau khi ngươi bắt được kẻ trộm linh chi thảo, thì xử trí hắn thế nào?”

Hồ ly nói: “Giam giữ.”

Ta nói: “Chỉ giam giữ thôi sao? Hắn trộm linh chi thảo của ngươi, lại đả thương cánh tay ngươi. Ngươi sẽ không dụng hình với hắn, đánh gãy hai tay hay hai chân hắn để đùa giỡn?”

Hồ ly liếc xéo ta một cái, thanh âm lạnh lùng nói: “Không có. Ta luôn luôn không so đo nhiều với phàm nhân, chỉ đánh gãy một tay của hắn, trói lại nhốt ở trong động thôi.” Lại xoay sang nhìn Hoành Văn, “Ta chưa từng thương tổn qua tánh mạng của phàm nhân.”

Hồ ly bộc bạch sự trong sạch của nó. Nó nhìn Hoành Văn, ánh mắt rất thành khẩn, hai vành tai hơi run run, Hoành Văn mỉm cười với nó, thần tình nó lập tức phấn chấn. Có vẻ rất muốn lập tức biến về nguyên hình nhảy lên đùi Hoành Văn mà nằm.

Đúng lúc, ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, hồ ly lập tức xoay người biến về nguyên hình, nhanh chóng nhảy lên trên đùi Hoành Văn mà nằm. Bản tiên quân liền túm lấy cổ nó, xách ra, mao đoàn lắc lắc thân mình, lộ ra răng nanh hàn quang loé sáng.

Tiểu nhị ở bên ngoài gõ cửa: “Công tử, đạo trưởng, bữa sáng đã chuẩn bị xong, thỉnh nhị vị xuống lầu dùng.”

Ta đem hồ ly kẹp vào dưới nách, một tay mở cửa phòng, lên tiếng nói, “Lập tức sẽ xuống ngay, đa tạ đa tạ.”

Rồi khép cửa lại, hồ ly ngọ nguậy mà nhảy xuống mặt đất, xoay người một cái biến thành hình người. Ta cùng với Hoành Văn chuẩn bị xuống lầu dùng cơm, vừa ra đến trước cửa bản tiên quân liền tốt bụng quay lại hỏi hồ ly một câu: “Có cần đem bánh mì về cho ngươi không?”

Hồ ly ngạo nghễ nói: “Không cần.”

Dùng bữa sáng xong thì lại quay trở về phòng, ta hi vọng hồ ly kia đã quay về hang động của nó, không ngờ vừa mở cửa phòng ra, liền thấy một bạch mao đoàn cuộn người nằm thật thoải mái trên tấm chăn của Hoành Văn, đang thiu thiu ngủ.

Hồ ly không muốn quay về hang động của nó, nó nói có vẻ tự đắc, rất có lý. Hoành Văn Thanh Quân trước mặt bao nhiêu người mua nó, nếu nó đột nhiên biến mất, sẽ khiến cho người ta nghi ngờ lung tung. Vì không muốn gây nhiều phiền toái cho Hoành Văn Thanh Quân, nó tạm thời lưu lại đây.

Hoành Văn chung quy cũng có chút thiện cảm với mao đoàn si tình này, chung quy cũng cảm thấy có chút thú vị, đã ngầm đồng ý cho nó lưu lại.

Hồ ly thật vui mừng, bản tiên quân có chút lo lắng. Ta năm đó cũng từng phải lòng qua một người, biết loại tình cảm này càng dính vào thì càng khó mà buông xuống. Thiên Xu và Nam Minh chính là một minh chứng thê lương trước mắt, Hoành Văn mặc dù không đến mức giống hai vị này, nhưng hắn xưa nay có cái tật xấu, luôn thích thử nghiệm những gì mới mẻ để tìm niềm vui, vạn nhất hắn nhất thời hứng khởi, cùng hồ ly thử nghiệm tư vị tình ái kia......

Ta sợ run cả người.

Hơn nữa, Thiên Xu đang ở trong phòng hơi thở như chỉ mành treo chuông, đợi dùng linh chi thảo. Kim la linh chi thảo là của hồ ly tặng cho Hoành Văn, nó ở trong này trông coi, bản tiên quân làm sao mà không nể mặt đi cùng Hoành Văn được.

Ta đối với Hoành Văn và hồ ly bỗng thấy rất lo lắng, liền thong thả bước qua phòng Thiên Xu xem thử.

Hai tiểu nhị tay chân lanh lẹ đang ở trong phòng Thiên Xu mà thu dọn gọn gàng, nghe nói từ đêm qua đến giờ, Thiên Xu lại thổ huyết mấy lần. Chưởng quầy cũng bước vào trong phòng, chờ đợi nhìn ta: “Đạo trưởng tối hôm qua có nói, sáng nay nhất định có cách trị, nhưng mà đã có dược chưa?”

Bản tiên quân ho khan một tiếng: “Có là có, có điều......”

Cửa phòng bị gõ hai cái, một tiểu nhị tay bưng chén dược xanh thẫm bước vào phòng, “Đạo trưởng, dược của ngài đã đưa đến.”

Ta ngạc nhiên, Hoành Văn rảo bước tiến vào phòng, “Ta đã canh giờ chuẩn xác rồi, ngươi cho hắn uống đi.”

Hai tiểu nhị đỡ Mộ Nhược Ngôn dậy mở khớp hàm của hắn ra, bản tiên quân đút từng thìa dược vào miệng cho hắn, kim la linh chi thảo cùng Mộ Nhược Ngôn quả hữu duyên, một chén dược đã thuận lợi cho hắn uống hết. Sau khi đặt đầu của Mộ Nhược Ngôn lại lên gối nằm, hắn không có động tĩnh gì.

Chưởng quầy ấp úng nói: “Đạo trưởng, vị công tử này......”

Mộ Nhược Ngôn hô hấp có phần đều đặn hơn, bao lo lắng trên gương mặt cũng giảm bớt, chỉ có khi nằm ngủ hắn mới có bộ dáng thanh thản như vậy.

Ta vì thế nói: “Không sao không sao, tạm thời để vị thí chủ đây yên tĩnh nghỉ ngơi. Đợi đến khi hắn tỉnh lại, bệnh mới mong khỏe lại được.”

Mộ Nhược Ngôn ngủ một hơi một ngày một đêm.

Chưởng quầy cùng cùng bọn tiểu nhị kỳ thật lo lắn bản tiên quân đã độc chết hắn, không ngừng tới lui kiểm tra hơi thở của hắn, bọn tiểu nhị canh giữ hai bên cửa ra vào và cửa sổ dọc cầu thang lên lầu, sợ ta lợi dụng lúc này mà chạy trốn. Ta đơn giản khi không ngủ được liền phủi ghế ngồi ngồi trước bàn trong phòng Mộ Nhược Ngôn, tự chơi với mình một ván cờ giải buồn, để chưởng quầy và bọn tiểu nhị đỡ phải lo lắng thấp thỏm.

Buổi tối, ta trở về trong phòng thoát chân thân ra đi tìm Hoành Văn, hồ ly hiện nguyên hình cuộn tròn nằm trên ghế, ta xách nó lên, chỉ tay về căn phòng sát vách, “Ngươi sang phòng bên mà thân xác ban ngày của bản tiên quân dùng để ngủ đi. Ngươi có thể đưa hắn xuống dưới đất nằm, rồi lên giường mà ngủ.”

Hồ ly đưa hai chân trước gắt gao ôm chặt đầu gối, nói: “Vì cái gì không cho ta ở chung một phòng với Thanh Quân?”

Bản tiên quân dứt khoát nói: “Ngươi đối với Hoành Văn Thanh Quân có tình ý, bản tiên quân sợ ngươi cùng hắn ở chung nhất thời sẽ sinh ra chuyện ngoài ý muốn.”

Hồ ly hóa thành hình người, lạnh lùng cười nói: “Tống Nguyên Quân suy nghĩ thật xấu xa, ta ngưỡng mộ Thanh Quân, nhưng Thanh Quân không muốn, ta tuyệt đối sẽ không bắt buộc.”

Ta tự nói trong lòng, đúng vậy, căn bản không cần lo lắng việc này. Vị Hoành Văn Thanh Quân này không phải là người dễ bị kẻ khác ép buộc, ta đây nếu muốn cũng khó mà thành, huống hồ chi là một yêu hồ chỉ có chút đạo hạnh.

Hoành Văn ở trên giường không có chút động tĩnh nào, dường như đang rất cao hứng muốn nghe náo nhiệt.

Ta liền buông ra khẩu khí ôn hoà, nói để cho hồ ly hiểu được: “Thanh Quân và ta lần này là phụng mệnh hạ giới, nhất cử nhất động tiên liêu trên thiên đình đều nhìn thấy, thiên đình giới luật nghiêm ngặt, hắn và ngươi có nói hay làm gì thân thiết, chỉ sợ sẽ dẫn đến hiềm nghi.”

Hồ ly khoanh hai tay trước ngực ngồi ở trên ghế, hai mắt sâu xa loé sáng lục quang: “Lý do của Tống Nguyên Quân, thứ tại hạ không thể đồng ý. Tống Nguyên Quân cùng Thanh Quân hàng đêm chung giường mà ngủ, nghe nói khi ở trên thiên đình cũng thường xuyên lui tới quý phủ của Thanh Quân mà ăn uống gần gũi, dường như Nguyên Quân chưa có bị giới luật của thiên đình xử phạt qua, cho nên theo tại hạ, quy củ của thiên đình nghe nói không có nghiêm ngặt như vậy.”

Con vật đầu óc hỗn tạp này cư nhiên dám điều tra bản tiên quân và Hoành Văn! Không biết hắn từ đâu nghe được mấy chuyện này, đảo lộn phải trái nói bản tiên quân thường xuyên ăn không uống không của Hoành Văn.

Hồ ly nói: “Chẳng lẽ Nguyên Quân muốn nói, đơn giản ta là yêu, ngươi là tiên, cho nên những việc ngươi làm ta đây không thể làm được sao?” Chỉnh trang lại ngoại bào đứng lên, “Ta nói rồi, tuyệt đối sẽ không để Thanh Quân phải chịu phiền toái, nếu Nguyên Quân nhắc nhở, ta đành phải sang phòng kế bên mà ngủ. Nhưng mà......”

Hồ ly hướng tường đi, quay đầu lại liếc mắt nhìn ta một cái: “Tuy rằng ta hiện tại là yêu, nhưng chỉ cần qua một ngàn năm trăm năm thiên kiếp nữa, ta có thể phi thăng thành tiên, khi đó cùng ở trên thiên đình, sự tình thế nào còn chưa biết được.”

Nói rồi phất tay áo xuyên tường, sang phòng sát vách mà ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui