Đầu ngày hai tháng năm năm Bính tử, bản tiên quân cưỡi trên một đám tường vân hạ xuống khoảng không trên Thượng Xuyên quý phủ, cơn gió từ từ thổi đến, người qua đường ngửa đầu lên xem thế nào, tên bán hàng rong tay chân lúng túng, bản tiên quân mơ hồ nghe được một tiếng quát to: “Trời âm u sắp có mưa rồi, nhanh thu dọn hàng trở về nhà thôi!”
Người phàm quả là ngu dốt, bản tiên quân không thèm chấp nhặt với bọn họ.
Mệnh Cách Tinh Quân dẫn ta bay tới phía Đông quận Ninh Bình, từ khoảng không trên Phiên Vương phủ, chỉ vào một nơi nào đó ở hậu hoa viên của Vương phủ mà nói: “Đây là thân thể của Nguyên Quân.”
Trong hậu hoa viên có một chiếc ghế dựa, có hai đứa trẻ khoảng chừng vài tuổi đang vây quanh đó, còn một người nữa thì đứng yên không nhúc nhích, đứa trẻ kia thì cứ trèo lên trèo xuống cái ghế. Người đang bất động kia chính là tiểu công tử của Phiên Vương Lý Tư Minh, đó cũng là bản Tiên quân sau này. Ta lén nhìn hắn một cách tỉ mỉ, ánh mắt hắn trống rỗng, vô thần, trên đầu còn bị hai đứa trẻ kia cắm đầy những đóa hoa: “Người này...... Dường như là một kẻ thiểu năng áh.”
Mệnh Cách Tinh Quân cười gượng nói: “Khụ ~ thân thể này là chuẩn bị riêng cho Nguyên Quân, trước khi Nguyên Quân chưa có được dĩ nhiên là vô hồn vô phách, chỉ biết ăn uống đại tiện. Thời gian đã đến, thỉnh Nguyên Quân nhanh đi chiếm lấy thân thể.” Không đợi bản tiên quân nói thêm gì nữa, hắn niệm quyết kinh, trong nháy mắt, kim quang trước mắt bản Tiên quân bất ngờ xoay chuyển, hỏa thạch điện quang ở giữa được quyết kinh kích thích hướng về phía hoa viên.
Cảm giác quen thuộc của mấy ngàn năm trước lan tỏa khắp thân thể ta, bản Tiên quân đã được công đức viên mãn.
Làm thần tiên tiêu diêu tự tại mấy ngàn năm, tái thế làm người, đặt chân lên nơi này, tứ chi cảm thấy nặng nề, ngũ vị (*ngọt, chua, cay, đắng, mặn) trần thế đều nghe bùi tai, cảm thấy vô cùng thân thiết.
Có thứ gì nặng trịch đang bò lên trên người, ta mở mắt ra, trước tiên nhìn thấy một gương mặt nhỏ nhắn đẹp tựa như hoa, đôi mắt tròn xoe khẽ chuyển động, cái miệng nhỏ xíu cười ngượng để lộ hai cái răng cửa trắng tinh, bàn tay nhỏ bé dính bùn đen sì giơ lên, hướng về phía miệng ta mà đưa vào.
“Hắc hắc, tiểu thúc thúc ngoan ngoãn ăn nó đi. Tiểu thúc thúc ngoan ngoãn ăn nó đi nào.”
Ta cười ôn hòa, đưa tay lên xoa xoa đầu hắn, “Bé ngoan, leo xuống người tiểu thúc thúc, đi tìm phụ mẫu của ngươi đi.”
Đôi mắt tròn xoe chớp chớp mấy cái, nhìn ta mà suy nghĩ. Ta nghiêng người, toan nhấc hắn xuống, chợt đầu gối ta co lại, đứa trẻ kia vội bò đến phía bản tiên quân, những cây hoa trên đầu ta vẫn đan xen vào nhau “Đi đứng là việc căn bản, ngươi sao lại không dạy ta điều đó trước tiên?”
Vẫn đôi mắt tròn xoe khẽ chuyển động, nhìn thẳng về phía ta một lúc, miệng chúm chím, đứa trẻ này xem ra cũng có chút bản lĩnh——
Bỗng dưng nó gào lên, rồi òa khóc: “Mẫu thân ơi—— Mẫu thân áh —— Mẫu thân ——— tổ phụ ———— tiểu thúc thúc dọa người!!!”
Ầm ĩ một hồi, tiếng khóc vang tới tai nha hoàn, nha hoàn vội đi gọi gia đinh, gia đinh đi gọi tổng quản cùng nhũ mẫu, nhũ mẫu dìu phu nhân bước ra. Hai tên gia đinh trung thành tận tụy với khí chất cường tráng hăng hái như Võ Tòng bên cạnh ta vội đến giữ chặt hai vị tiểu thiếu gia kia, ta hướng về phía hai người họ mà cười thân thiện, trên gương mặt cường tráng kia lộ vẻ hoảng sợ, rồi cùng nhau chạy như điên ra hiệu báo động khắp hành lang, cả đám người né xa nơi này chừng tám trượng hai thước, xem bản tiên quân ta cứ như quỷ không bằng.
Đúng là có mắt mà không nhìn được chân tiên của ta, bản tiên quân cũng chả thèm chấp nhặt với bọn họ làm gì.
Vài tên thị vệ cầm đao vây quanh để bảo vệ, một người xem chừng có địa vị xuất hiện, tóc điểm hoa râm, râu cũng thế, người vận áo bào đỏ oai dũng như hổ, mặt chữ điền, vầng trán rộng, gương mặt thấm nhiều phong sương, khỏi nói cũng biết là chân thân của Đông quận Phiên Vương. Bản tiên quân tạm thời phải làm hài tử của người này một thời gian, mới gặp mặt cần phải bồi dưỡng thêm tình cảm cái đã.
Ta chậm rãi hướng về phía trước, khoanh tay lại trước ngực, cúi người thấp xuống, cung kính hô một tiếng.
“Phụ thân.”
Đông quận Vương trong mắt hổ ánh lên hào quang khác thường, phát ra tứ phía, rồi nhìn chằm chằm bản tiên quân. Đứa con ngốc nghếch đột nhiên trở nên minh mẫn, đáng lấy làm kích động. Đông quận Vương phấn khởi rạng rỡ đến nỗi gương mặt trắng bệt, cả người run rẩy, tròng mắt hướng về phía trước mà ngã xuống, ngất xỉu tại chỗ.
Ta Tống Dao Nguyên Quân hóa thân làm Lý Tư Minh, hoàn toàn thuận lợi.
Người của Đông quận Vương phủ nhìn thấy ta, cả ngày cứ run lên. Sau khi Đông quận Vương gia tỉnh lại, hôm sauliền thỉnh vị pháp sư đến trước mặt ta. Pháp sư cầm thanh kiếm gỗ làm từ cây đào múa may một hồi, rồi lại thì thầm niệm ê a gì gì đó một lúc, ta nhìn mà thấy thật buồn cười. Đang lúc hứng khởi, pháp sư bỗng nhiên hoàn tỉnh mở to đôi mắt, nhìn thẳng về hướng bản tiên quân, quỳ cái phịch xuống, cuối đầu mà dập bình bịch, “Tiểu đạo cung nghênh Thượng tiên.”
Ta hoảng sợ, rất nhiều năm không can dự vào thế sự, thiên đình gần đây không có Tán tiên mới nào thăng thiên, ta còn cho rằng đạo thuật trần gian suy yếu. Nghĩ đến trong thành đô lại có cao nhân đắc đạo như vậy, có thể liếc mắt một cái nhìn ra chân thân của bản tiên quân đây, quả là kỳ nhân.
Pháp sư nơm nớp lo sợ, tiếp tục dập đầu, “Tiểu đạo tu hành nông cạn, không thể sớm nhìn ra kim thân của Bạch Hổ Tinh Quân, khẩn xin Tinh Quân thứ tội!”
Bạch Hổ Tinh Quân? Ta ở Thiên đình bảy mươi hai năm, chỉ có tám vị Tinh quân, Khi nào thì đến lượt Bạch Hổ lên làm Thượng quân? Bạch lão hổ vốn là vật nuôi trên Thiên đình, có đến mấy cái đầu, là thú thần canh giữ Thiên Môn, từ lúc nào thay đổi hình dáng, lên Điện xưng Quân vậy?!
Đầu gối pháp sư chuyển hướng, xoay sang phía Đông quận Vương mà dập đầu. “Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia. Bần đạo cả gan tiết lộ thiên cơ, tiểu công tử chính là Bạch Hổ Tinh Quân trên thiên giới lâm thế. Vương gia phúc trạch long hậu, nhân kết tiên duyên, việc này ắt do trời phúc báo.”
Đông quận Vương gia nhìn ta, vẫn có chút run rẩy, “Thật sao pháp sư? Khuyển tử từ bé vốn đần độn không biết phải trái, đột nhiên hiểu biết lẽ đời, hiểu biết chữ nghĩa, thật sự......”
Pháp sư đứng dậy, “Vương gia, tiểu công tử vốn là Tiên quân chuyển thế, tất nhiên phải khác người thường, cổ nhân thường nói, ngọa hổ như thạch. Tinh quân mấy năm tiềm khí đần độn, là người tầm thường, cũng không thể biết được.”
Đông quận Vương gia đối với đứa con là lão Hổ Tinh hạ phàm ta đây quả rất vừa lòng, tiểu nhi tử sở dĩ ngốc, một phần chính là do lão hổ tinh mười năm nay đều đang ngủ, lời nói như vậy mà hắn cũng tin cho được. Hắn nhìn bản tiên quân, rốt cuộc đã không run nữa, trên mặt còn mang nét vui sướng thỏa mãn.
“Nhưng mà pháp sư, theo như lời ngươi, khuyển tử tiềm thức mấy năm, vì cái gì đột nhiên trong lúc này liền tỉnh lại?”
Ta ở trên bàn tìm kiếm chén trà, yết hầu có phần khô khát.
Pháp sư một tay vắt ở sau người, một tay nhâm nhi bộ râu, “Thiên cơ không thể tiết lộ.”
Tổ tiên mấy đời nhà ngươi, rõ là chuyện hoang đường.
Từ đó về sau, bản tiên quân ở tại Đông quận Vương phủ, thật là hết sức thoải mái.
Đông quận Vương đem chuyện ấu tử Tư Minh là lão Hổ Tinh chi cáo toàn phủ, thế là ta âm thầm bị quan sát suốt mấy ngày, người trong Vương phủ dần dần trở nên quen thuộc với ta. Ta ở Vương phủ đi từng nơi xem xét chung quanh, thỉnh thoảng thường có hạ nhân làm bộ vô tình đi qua, có ý muốn cùng tiểu công tử ta đây đối đáp vài câu.
Đông quận Vương đúng thật là người khắc vợ, phu nhân trước đến phu nhân sau hoàn toàn bị khắc chết ráo. Hơn nữa bản tiên quân đây đang mang thể xác và diện mạo của Lý Tư Minh, trên còn có hai vị huynh trưởng. Trưởng tử Tư Hiền cùng thứ tử Tư Nguyên tranh nhau làm thế tử, tranh giành cấu xé lẫn nhau. Sau khi ta được nói là do lão Hổ Tinh chuyển thế, hai vị huynh trưởng ấy đều đến xem người đệ đệ mới mẻ này. Cố ý mở tiệc rượu ở hoa viên trong biệt viện, cùng ngắm cảnh đêm, tán gẫu nhàn thoại. Điều cần biết là Tống Dao Nguyên Quân ta ở thiên đình phiêu lãng đông tây, uống trà phẩm rượu, chơi cờ luận đạo mấy ngàn năm, ngắm cảnh tiên giới, ngoại trừ Hoành Văn Thanh Quân ra, thì không ai có thể đàm đạo được với ta. Nói chuyện đại khái một hai phần, không để ý rằng trời đã sáng. Hai vị huynh trưởng thì ngủ thẳng một giấc đến giữa trưa, chuyện bản tiên quân là lão Hổ Tinh chuyển thế cũng dừng lại tại đó.
Qua tiếp mấy ngày, ta ở trà phường thành đô trong Vương phủ đại khái thăm dò tình hình gần đây của Nam Minh Đế Quân và Thiên Xu Tinh Quân.
Mệnh Cách Tinh Quân từng nói cho ta biết, Nam Minh Đế Quân kiếp này có tên là Đan Thành Lăng, Thiên Xu Tinh Quân chuyển thế tên là Mộ Nhược Ngôn. Mấy ngày thám thính, được biết hai người họ tuy ở trong tục tế nhưng danh tiếng lại lẫy lừng. Hơn nữa Thiên Xu Tinh Quân, quả là có thực lực, khiến bản Tiên quân phải ra lệnh, khắp các tường thành đều dán cáo thị tầm nã Mộ Nhược Ngôn, bên cạnh còn kèm theo một bức họa chân dung nửa người của hắn.
Nghe nói Đan Mộ hai nhà nhiều đời là trọng thần trong triều, hai nhà tương giao quyền số, tình nghĩa thâm hậu. Hơn mười năm trước tổ phụ của Nam Minh Đế Quân đắc tội với hoàng đế, cả nhà bị tịch biên gia sản, đem đi xử quyết. Mộ gia lén lút đưa Đan Thành Lăng về phủ cưu mang, giáo dưỡng đến khi trưởng thành. Nam Minh Đế Quân ở thiên đình điệu bộ thuần chất, nay bị đẩy xuống phàm giới cũng không phải là người có thể chịu im hơi lặng tiếng. Đến nay gặp thời thế lọan lạc, Phiên Vương nắm giữ trọng binh tọa lạc khắp nơi, vương quyền còn lại chẳng là bao. Đan Thành Lăng đến nơi Nam quận Phiên Vương tọa lạc, trong vòng một tháng đã xách động Nam quận Vương công, cư nhiên tạo phản, muốn đoạt ngôi vị hoàng đế. Hoàng đế giận dữ, tra ra chính Mộ gia đã lưu lại mầm mống tai họa này, vì thế tịch biên tài sản toàn gia và đem xử tử cả nhà. Đương nhiên, Ngọc Đế không thể để Thiên Xu Tinh Quân bị chém đầu dễ dàng như vậy khi chưa trả hết nợ. Người hầu trong Mộ gia liều chết để bảo vệ Mộ gia tiểu công tử Mộ Nhược Ngôn chạy thoát, bảo toàn tính mệnh, trốn chạy khắp nơi, phiêu lãng giang hồ.
Trên bức họa truy nã Mộ Nhược Ngôn, gương mặt y thanh nhọn, chân mày mềm mại uyển chuyển, hoàn toàn không thể khiến người ta yêu thích được. Bản tiên quân nhìn bức họa kia mà thở dài mấy lần. Thiên Xu Tinh Quân lúc ở thiên đình, vận áo bào trắng toát, đầu cài trâm ngọc, giọng nói trong vắt sắc thái lãnh đạm, tiên phong (*phong thái tiên gia)không nhiễm trần thế. Ngọc Đế đày hắn xuống trần gian rồi lại an bày cho hắn ở trong cơ thể như thế này quả là thật thất đức. Chung quy bản tiên quân vẫn phải phụng chỉ giúp hắn diễn một cuộc tình ái, tốt xấu thế nào cũng phải cho hắn giữ lại một hai phần nhan sắc khi còn là Thượng quân chứ. Bản tiên quân sau khi đem hắn về trong tay, đối với gương mặt như vậy, mấy lời yêu thương âu yếm làm sao mà nói ra cho được.
Buổi tối, ta vận khí điều hơi, nguyên thần lại muốn thoát ra trờ về Thiên Đình để tìm Ngọc Đế mà tranh luận, vậy mà rốt cuộc lại như bị đinh nhọn cắm sâu vào trong thân xác, hoạt động không được. Nhớ đến vừa nãy Mệnh Cách Tinh Quân từng hóa thân thành một lão già nói với ta rằng, giờ ta hạ phàm giới việc quan trọng trước mắt là không được sử dụng tiên pháp, vốn là đề phòng ta sau này hiểu rõ chân tướng lại buông tay không làm nữa.
Ta không biết làm gì, ở tại Đông quận Vương phủ uống trà ngủ nghỉ, nhàn hạ sống qua mấy tháng.
Đông quận Vương đối với bản tiên quân ta tức đứa con do lão Hổ Tinh chuyển thế rất mực yêu thương, đặc biệt cho dựng một độc viện để ta cư ngụ. Ta thường xuyên cùng hai vị huynh trưởng uống rượu đánh cờ, còn cùng mọi người đến Câu Lan nghe qua mấy tiểu khúc, tình cảm ngày càng tốt đẹp.
Hơn ba tháng sau, Mệnh Cách Tinh Quân rốt cuộc cũng hạ phàm thêm lần nữa, nửa đêm từ trên người Lý Tư Minh đẩy bản tiên quân xuất ra, ở trên khoảng không Vương phủ nói cho ta biết rằng màn kịch sắp được bắt đầu.
Thiên Xu Tinh Quân từ một nơi bí mật gần đó dưỡng thương khá tốt, được người hầu âm thầm bảo vệ đến Nam quận, chuẩn bị tìm tình nhân của hắn Nam Minh Đế Quân hội hợp. Yêu cầu Đông quận Vương tiểu công tử Lý Tư Minh chấn giữ ở giữa đường, khi thời cơ đến thì lập tức đánh vào, quyết phải đem Mộ Nhược Ngôn trở về Vương phủ.
Xe ngựa của Mộ Nhược Ngôn, sáng ngày mốt từ chân núi ngoại thành Thượng Xuyên lần theo đường nhỏ mà đi qua.
Nam quận Vương giữ binh xưng Đế, Đông quận Vương cũng có chút nhẫn nhịn không được, nơi thuộc quyền sỡ hữu của hai quận đều tiếp xúc lẫn nhau, chỗ ranh giới không tránh khỏi việc xung đột dẫn đến binh đao loạn lạc. Đông quận Vương cùng người con trưởng mấy ngày gần đây đến biên cương kiểm tra quân doanh, thứ tử Tư Nguyên ở lại vương phủ ứng phó, hướng dẫn đệ đệ của hắn tức bản tiên quân đây giúp hắn giải quyết chút việc nội bộ.
Cách một ngày, lúc sáng sớm, ta được thám tửĐông quận mật báo, từ phía Tư Nguyên, ra lệnh cho hai ba chục tráng binh hộ vệ, mai phục chấn giữ ở sơn đạo ngoại thành.
Ai biết được, mai phục từ sáng sớm đến giữa trưa, ngay cả cái bóng xe ngựa cũng không nhìn thấy.