Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)

Bản tiên quân phấn chấn tinh thần: “Thí chủ muốn xem gì.” Đan Thành Lăng nói: “Thỉnh đạo trưởng giúp tại hạ xem thử chỉ tay, bói toán chuyện quá khứ và tiền đồ tương lai.” Vươn tay trái ra, ta giữ cổ tay hắn nhìn một chút, chuyện quá khư và tiền đồ tương lai của hắn sớm bị Mệnh Cách lão nhân viết ở trên sổ thiên mệnh rồi, bản tiên quân đã thuộc nằm lòng. Ta nửa khép mắt nói: “Chỉ tay trên bàn tay Đan thí chủ đặc biệt vô cùng, mọi việc trong đời đều không giống người thường. Khi còn bé cha mẹ huynh đệ sớm chia lìa, tuổi thiếu niên nhiều đau khổ, cả đời đã định phiêu bạc vô định (*cuộc đời trôi nổi không ở yên một chỗ). Hơn nữa ——” ta dừng lại câu chuyện đang nói nửa chừng, làm ra vẻ ấp úng do dự.

Đan Thành Lăng nói: “Đạo trưởng có chuyện cứ việc nói thẳng.”

Ta chậm rãi nói: “Thí chủ mạng của ngươi là hung sát, là mệnh khắc hại người khác. Cha mẹ huynh đệ, thậm chí cả bạn thân, đều sẽ bị liên lụy. Hơn nữa mệnh thí chủ đã định vô hậu (*không có con cái), kiếp này không có nhân duyên, chỉ có nghiệt duyên.”

Mộ Nhược Ngôn đang nhắm mắt ngồi, giữa đôi mày bỗng nhiên nhíu chặt lại, thân thể tựa hồ run lên. Ta tiếp tục nói: “Hơn nữa thí chủ không bao lâu, sẽ gặp phải đại nạn, lúc này cơ hồ đã có thể thấy rõ điềm báo trước. Nạn này không phải là nhỏ, thí chủ cần phải hết sức cẩn thận.”


Ngọc Đế tự mình an bài nạn này, không phải đại nạn mới là lạ. Hơn nữa thay ngươi tạo nạn kiếp, chính là bản tiên quân đây.

Đan Thành Lăng ánh mắt mập mờ, nói: “A, vậy đạo trưởng có thể có cách gì phá giải không?”

Trong nháy mắt, ta tâm động từ bi, quyết định noi theo cách làm của chư phật Tây Phương, cho Nam Minh một cơ duyên (*cơ hội và duyên phận), xem hắn có thể kìm cương ngựa trước vực, quay đầu là bờ hay không. “Thí chủ nếu bây giờ buông xuôi tất cả, một mình vào núi tu đạo, đại khái có thể xem là dừng cương trước bờ vực, sau khi tu đạo hơn mười năm, có lẽ có thể hi vọng.”

Đan Thành Lăng cười dài haha: “Đa tạ đạo trưởng chỉ giáo.” Đầu chân mày nhếch cao lên: “Mạo muội mà hỏi, đạo trưởng bao nhiêu niên kỷ, thời gian qua tu đạo ở nơi nào?”

Ta vuốt râu nói: “Bần đạo sống uổng bốn mươi tám năm, thời gian qua vân du khắp nơi, cũng không có nơi nào cô định.” Đan Thành Lăng đặt một thỏi bạc lên mặt bàn, “Làm phiền đạo trưởng, đây là tiền cho quẻ bói này.” Ta đưa ánh mắt nhìn đến chỗ đặt thỏi bạc, giả vờ cười nói: “Đan thí chủ hà tất phải khách khí, mọi người đều đồng thuyền mà sang sông, chỉ là duyên phận, tiền cho quẻ bói này không cần đâu.” Đan Thành Lăng nói: “Đạo trưởng không cần khách khí, đưa tiền bói toán cho quẻ bói của ngài là đạo lý chính đáng. Đạo trưởng thỉnh nhận lấy.” Ta cười gượng hai tiếng: “Vậy thì đa tạ.” Đưa tay lên cầm lấy nén bạc, cất vào trong tay áo.

Dong dài nửa ngày, miệng thật có chút khô, ta từ trong giỏ mây lấy ra một cái hồ lô đựng nước, đang muốn mở nắp hồ lô ra, đưa mắt lên thì bắt gặp Mộ Nhược Ngôn ở đối diện thần sắc mệt mỏi nặng nề, môi trắng bệch lại khô. Nam Minh vội vàng kéo theo Thiên Xu chạy lên thuyền, một không có nước sạch, hai không có lương khô, hắn xương cốt như thép còn có thể trụ được, Mộ Nhược Ngôn làm sao có thể chịu đừng giày vò như vậy. Ta trong lòng thầm lắc đầu, Thiên Xu được ta dùng một chén dược kim la linh chi thảo cứu về thân thể khoẻ khoắn sớm muộn gì cũng lại bị Đan Thành Lăng này giày vò cho tơi tả. Ta cầm hồ lô đựng nước, do dự một chút, cuối cùng có chút không đành lòng, nói: “Bần đạo nơi này có chút nước sạch, nhị vị thí chủ có muốn uống một chút không?”


Đan Thành Lăng nói một tiếng đa tạ, xin người chèo thuyền một cái bát, rót ra nửa bát, bản thân uống một ngụm trước, sau đó liền đưa cho Thiên Xu, Thiên Xu tiếp nhận bát, uống mấy ngụm, sắc mặt có phần dịu lại, nói một tiếng đa tạ. Ta vội vàng nói không có gì, cầm lấy hồ lô tự mình uống một ngụm. Chợt thấy Thiên Xu thần sắc bỗng nhiên nghiêm lãnh (*nghiêm nghị lãnh đạm xen chút kinh hãi), chăm chú nhìn thẳng vào cái giỏ mây đặt trên bàn, vẫn không nhúc nhích.

Ta cúi đầu nhìn cái giỏ mây, cũng có chút lắp bắp kinh hãi. Sơn miêu đang ôm cái ống trúc gieo quẻ mà bản tiên quân từng tặng cho Mộ Nhược Ngôn.

Cái ống trúc này ta gần đây luôn cất trong hành lý, đến khách *** thì thuận tay lấy ra để ở trên bàn. Không biết như thế nào nó lại ở chỗ sơn miêu tinh, bản tiên quân cũng không vì một cái ống trúc mà cùng tiểu hài tử giương mày trừng mắt, mắt nhắm mắt mở mà để sơn miêu tuỳ ý ôm cái ống trúc đó chơi đùa. Sơn miêu đối với ống trúc yêu thích không rời tay, ở bên trong nút đậy có nửa con cá khô. Có thể lúc này ngồi thuyền suốt nửa ngày, trong bụng nó đói khát kèm theo nhàm chán, đã lấy ống trúc từ trong giỏ mây ra, lúc này ôm sát ống trúc trước bụng, cái chân trước bên trái vỗ vỗ vào thân ống, chân trước bên phải thì nhét vào bên trong ống trúc mò mẫm như muốn lấy ra con cá khô làm lương thực.

Mộ Nhược Ngôn vậy mà vẫn còn nhận ra cái ống trúc này, bỗng nhiên cứng đờ một lúc, sau đó thân mình chậm rãi trầm tĩnh lại, trên mặt không biểu lộ ra bất cứ thần sắc gì, vẫn như cũ mà nhìn cái ống trúc kia. Sơn miêu tinh thấy hắn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm mình, rụt rè thân mình lùi lại, sợ hãi địa kêu một tiếng: “Meo ô ~”


Trong mắt Mộ Nhược Ngôn dường như có sắc sáng chớp động.

Sơn miêu ôm chặt ống trúc trước lòng ngực, lại ô ô kêu hai tiếng. Mộ Nhược Ngôn đứng dậy, chậm rãi đi đến cạnh bàn, chậm rãi vươn tay, vuốt ve đầu nó một chút.

Khi ngón tay vừa chạm được vào đầu sơn miêu, sơn miêu thụt lùi về phía sau. Nhưng Mộ Nhược Ngôn là Thiên Xu Tinh Quân chuyển thế, trên người có tiên khí, đúng là thứ mà yêu tinh thích. Sơn miêu nằm bất động mặc cho Thiên Xu vuốt ve vài cái, sau đó ô ô kêu hai tiếng, chủ động lấy đỉnh đầu cọ cọ vào lòng bàn tay Thiên Xu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận