Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)

Mộ Nhược Ngôn nói một tiếng “Làm phiền Tống công tử”, trong lòng ta hơi có chút bùi ngùi, lui vào trong phòng gọi Hoành Văn. Còn chưa kịp xoay người, chợt nghe phía sau vang lên tiếng của Hoành Văn: “Là Mộ công tử sao, tại hạ vừa nãy chưa thức dậy, không thể đón chào, thỉnh chớ trách.”

Cửa kẽo kẹt kêu lên, Hoành Văn đã đứng yên bên cạnh ta, trên người vẫn là trường sam một màu xanh nhạt, chỉnh tề ngay ngắn, một chút cũng nhìn không ra là vừa từ trong chăn dậy.

Mộ Nhược Ngôn ắt phải nói, sáng sớm đến đây quấy nhiễu mộng đẹp của Hoành Văn và ta, là hắn đường đột, rồi cùng Hoành Văn hai người nói qua nói lại mấy câu khách sáo. Hoành Văn mời hắn vào phòng, mấy thị vệ đứng trước cửa canh giữ. Sau khi vào nhà lại tiếp tục khiêm nhường, Mộ Nhược Ngôn mới ngồi xuống trước bàn, nói: “Quảng Vân đạo trưởng vẫn còn ngủ trong phòng sao?”

Hoành Văn lại tìm chiết phiến của hắn mở ra, phe phẩy nói: “Phải, đạo trưởng tuổi tác hơi cao, hôm qua ngồi thuyền, e là có chút mệt mỏi sớm đã về phòng, cũng không biết là tu tĩnh hay là ngủ. Tại hạ cũng không tiện quấy rầy. Mộ công tử nếu có việc tìm hắn, có thể đến phòng sát bên gõ cửa thử xem.”

Ta quanh quẩn bên bàn hai vòng, rồi cũng tự kéo ghế dựa ngồi xuống.


Rõ ràng là chuyện của bản tiên quân, bản tiên quân lại không chen vào được, trong lòng chợt có cảm xúc khó mà hình dung được.

Thiên Xu nói: “Vậy thì không cần quấy rầy đạo trưởng, nói với Triệu công tử cũng giống nhau thôi. Gần đây Nam Quận chiến sự cần kề, chế độ kiểm soát trong Lô Dương thành đều thay đổi tất cả lấy việc quân sự đặt lên hàng đầu, lấy quân quản dân. Hôm qua trong quân đoàn vừa ra lệnh mới, kiểm tra nhân khẩu trong thành.” Giữa đôi mày chau lại vào nhau, giống như đang đắn đo từng câu từng chữ, “Các khách *** trong Lô Dương chỉ e đều phải tạm thời đóng cửa.”

Hoành Văn nói: “Tại hạ hôm qua khi nghỉ chân ở trong trà bằng có nghe nói triều đình cùng Đông quận hai cánh đại quân bức ép Lô Dương, Đan tướng quân có lẽ là muốn đánh bằng đường thuỷ, đề phòng mật thám, trước đem những người lai lịch không rõ ràng trong thành đẩy hết ra ngoài.”

Ta nhịn không được nói: “Nhất định không để cho những người đang ở Lô Dương thành nán lại sao.”

Thiên Xu từ tốn nói: “Hôm trước ở khách *** trong Đông Quận, Quảng Vân đạo trưởng đã cứu tại hạ một mạng, đại ân trước đó, chưa báo đáp. Tại hạ ở trong thành có một khu nhà thô sơ, Triệu công tử và đạo trưởng nếu không chê, thì tạm thời đến tệ phủ trụ lại vài ngày đi.”

Hoành Văn khép lại chiết phiến, cười nói: “Mộ công tử rõ ràng biết ta là mạc trọng trong Đông quận Vương phủ, Quảng Vân đạo nhân thần thần bí bí rất khả nghi, vậy mà vẫn để ta đến phủ trụ lại sao. Quân chi phẩm cách (*phẩm cách quân vương), mặc dù rõ ràng đã trải qua khói bụi trần thế, lại như chưa từng nhiễm bụi trần vậy. Ngươi không sợ ta cùng với hắn ——” chiết phiến hướng thẳng vào ta, “Còn có Quảng Vân đạo nhân, cùng đại quân Đông quận nội ứng ngoại hợp, hại Đan tướng quân sao?”

Mộ Nhược Ngôn nói: “Triệu công tử cho dù thật sự làm như vậy, lúc này cũng đã nói cho ta biết rồi, vậy thì có gì phải lo ngại.”


Hoành Văn nhìn Thiên Xu, nói: “Bội phục, bội phục.”

Ta cơ hồ cũng nói ra mấy lời giống như Hoành Văn. Đan Thành Lăng lần này kiểm tra chỉnh đốn lại Lô Dương thành, tất nhiên là muốn thẳng tay đẩy bản tiên quân cùng Hoành Văn ra khỏi thành, đỡ phải chướng mắt hắn. Mộ Nhược Ngôn lúc này đến mời chúng ta đến trụ trong quý phủ, cũng có thể đoán rằng hắn là người có phẩm cách thanh cao, tín nhiệm ta cùng Hoành Văn; cũng có thể đoán hắn là thuận theo việc trả ơn, thật ra là thỉnh người vào trong phủ để tiện thẩm tra canh giữ.

Hoành Văn thoáng chốc hưng trí bừng bừng, ta ở một bên nuốt nuốt nước miếng, cơ hồ nhìn thấy trên người hắn sự thích thú hoà với ngọn lửa nhỏ hừng hực đang cháy lên. Quả nhiên, Triệu công tử sảng khoái cười, nói: “Nếu Mộ công tử đã mở miệng mời, tại hạ liền mặt dày không khách khí. Nhưng lúc này Quảng Vân đạo nhân còn chưa thức dậy......”

Mộ Nhược Ngôn nói: “Sau buổi trưa mới kiểm tra, tại hạ canh ba giờ Tỵ lại đến khách *** đón, Triệu công tử thấy có được không?”

Hoành Văn lập tức chắp tay nói: “Làm phiền làm phiền, đa tạ.”


Mộ Nhược Ngôn khẽ cười nói: “Không nên khách khí.” Ánh mắt trong vắt lại chuyển đến trên mặt bản tiên quân, rồi ngừng lại một chút. Ta dường như cảm thấy muốn bại lộ, Quảng Vân Tử là bản tiên quân, bản tiên quân tức là Quảng Vân Tử. Mộ Nhược Ngôn đã gặp Tống Dao rồi, việc này có thể như thế nào đây?

Còn chưa đợi ta thất thần, Hoành Văn bỗng nhiên nghiêm nghị nói với ta: “Đúng rồi, nếu buổi trưa trong thành phải kiểm tra, ngươi nhanh thu xếp, nhân lúc chưa đến giờ ngọ thì ra khỏi thành đi.”

Trong ánh mắt Mộ Nhược Ngôn nhất thời mang theo nghi hoặc. Ta lại nhất thời bịa không ra lý do hay chuyện gì để ra khỏi thành trước giờ ngọ, đành phải mập mờ nói: “Không vội không vội, chuyện ấy tuy rằng gấp, nhưng cũng không cấp bách ngay lúc này, đợi đến giữa trưa rồi ra thành cũng không muộn.”

Hoành Văn cười cười, thanh âm phát ra lại có chút trầm hơn so với bình thường: “Cũng phải, đêm qua chỉ lo từ biệt, lại không cùng ngươi hảo hảo nói chuyện một phen, vậy thì đợi đến giữa trưa rồi đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận