Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)

Một bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc áo của bản tiên quân, ngọ nguậy bò dậy, tay kia thì dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, sau khi nhìn quanh bốn phía lại ngước mặt lên nhìn ta: “Đây là nơi nào? Ngươi là ai?”

Bản tiên quân lộ ra hàm răng trắng đều, xoa xoa đỉnh đầu hắn: “Nơi này là nhân gian, ta gọi là Tống Dao.”

“A,” hắn nghiêng đầu nhìn nhìn ta, “Ta ở thiên đình cũng chưa từng gặp qua ngươi, ngươi là tiên quân hay là tán tiên? Ta vì sao khi tỉnh lại thì ở nhân gian.”

Ta nhanh hàm răng ra, giọng điệu hòa ái: “Bản tiên quân chức suông là Quảng Hư Nguyên Quân. Phụng mệnh Ngọc Đế, đưa ngươi xuống thế gian rèn luyện mấy ngày. Ngươi trưởng thành thì sẽ điều khiển văn mệnh ở thế gian. Nhất định phải trải nghiệm và quan sát phàm tình ở nhân gian.”

Đôi mắt đen láy của hắn không hề chớp mà nhìn chằm chằm ta, “Ngươi...... Là người Ngọc Đế phái tới giám sát ta rèn luyện sao.”


Ta nói: “Không phải giám sát, mà là chăm sóc, ngươi có gì muốn ăn, muốn chơi, hay muốn bất cứ thứ gì, cứ đều nói với ta. Không cần gọi hư hào. Ngươi cứ gọi ta là Tống......” Nói tới đây, bản tiên quân bỗng nhiên nghĩ đến, lúc này không thể đòi hỏi đối xử thuận tiện như lúc trước được? Hoà nhã nói: “Ngươi gọi ta là Tống Dao thúc hoặc Tống tiên thúc đều được.”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn dần dần nở nụ cười, Thiên Xu với bộ dáng hài đồng lúc này vừa dụi mắt, vừa ngỡ ngàng mà bò dậy, bản tiên quân phân tâm nhìn, tiểu Hoành văn ngước mặt nhìn ta nói: “Ta chưa từng tới thế gian, cũng không biết cái gì ăn ngon, cái gì chơi vui. Ngươi có thể đưa ta đi chung quanh xem thử không, Tống Dao?”

Ta trong lòng cười gượng một tiếng, Hoành Văn à Hoành Văn, hoá ra ngươi khi còn nhỏ lại chính là một đứa trẻ không chịu thua kém như vậy.

Thiên Xu đứng trên mặt đất, đôi mắt sáng trong veo nhìn thẳng vào ta: “Đây là nơi nào? Các ngươi là ai?”

Các ngươi? Bản tiên quân giật mình nhớ lại, Thiên Xu không biết là sinh ra sớm hơn Hoành Văn bao nhiêu năm, khi Thiên Xu mang bộ dáng thiếu niên mười một mười hai tuổi, Hoành Văn lúc đó còn không biết đang ở nơi nào.

Hoành Văn cũng chớp mắt nhìn, chỉ vào Thiên Xu, ngẩng đầu hỏi ta: “Hắn là ai vậy?”

Bản tiên quân đang đắn đo ngôn từ, Thiên Xu cất giọng trẻ con nói: “Ta là Thiên Xu ở Bắc Đẩu Tinh Cung. Ta ở thiên đình chưa từng gặp qua các ngươi, các ngươi là tiên giả hay là tiên quân?”

Trong lòng ta thầm reo lên một tiếng không ổn, quả nhiên, tiểu Hoành Văn cau mặt, nói: “Thiên Xu? Thiên Xu Tinh Quân rõ ràng là vị......” Ta vội vàng che miệng tiểu Hoành Văn lại, kéo hắn đến bên người, xoay người khom lưng kề sát vào tai hắn nói: “Thiên Xu Tinh Quân trên trời có chút việc phải rời khỏi, hắn và ngươi có chút giống nhau, Ngọc Đế phong hắn là Thiên Xu, để ta mang các ngươi đến nhân gian rèn luyện, mấy ngày sau ngươi liền biết tại sao. Hiện tại đừng nói nhiều, được chứ.” Hoành Văn chớp mắt mấy cái, cau cái mũi nhỏ lại nói: “Được, nhưng mà ngươi mấy ngày này phải chăm sóc ta nhiều hơn so với hắn một chút.” Ta trịnh trọng nói: “Nhất định.”


Buông Hoành Văn ra, hắn quả nhiên ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh ta không nói gì, ta nói với tiểu Thiên Xu: “Ta gọi là Tống Dao, Ngọc Đế phong hư hào là Quảng Hư Nguyên Quân, phụng mệnh Ngọc Đế đưa ngươi và vị tiểu tiên Hoành Văn này cùng nhau đến nhân gian rèn luyện, nguyên nhân mấy ngày sau các ngươi quay về thiên đình thì sẽ biết. Mấy ngày này tạm thời cùng ta ở lại nhân gian trước.”

Thiên Xu tuy rằng trong trẻo lạnh lùng, nhưng khi là hài đồng thì khuôn mặt thiếu niên đặc biệt thanh tú, nét mặt hồn nhiên ngây thơ, hơn nữa Hoành Văn ở cái tuổi nhỏ như vậy càng dễ bị lừa, chỉ ngoan ngoãn mà gật đầu, nói cái gì hắn liền tin cái đó. Hoành Văn từ nhỏ được Ngọc Đế và Vương Mẫu nuôi lớn, khi ba trăm tuổi mới được ban thưởng quan phong làm Thanh Quân, chủ chưởng Văn Ti Điện; Thiên Xu lại sinh hạ thành Thiên Xu Tinh Quân, là địa vị đứng đầu tối cao trong cung Bắc Đẩu. Không ngờ Thiên Xu khi còn nhỏ lại dễ lừa như vậy, càng nghĩ không ra đứa nhỏ hiền lành dịu dàng như thế vì sao khi trưởng thành lại thành một Thiên Xu lạnh lùng.

Tiểu Thiên Xu hai mắt trong veo nhìn ta nói: “Mấy ngày này ở nhân gian, thỉnh ngài chỉ dẫn dạy bảo nhiều.” Bản tiên quân hòa ái mà cười đáp lại khuôn mặt mang theo chút run rẩy kia, Hoành Văn cười hì hì chạy đến trước mặt Thiên Xu, giữ chặt cánh tay hắn: “Ta gọi là Hoành Văn, ta có thể gọi ngươi là Thiên Xu không? Ngươi cũng là lần đầu tiên đến thế gian sao?” Thiên Xu gật đầu. Hoành Văn lại nói: “Ngươi ở Bắc Đẩu Cung sao? Sau khi quay về thiên đình ta nhất định tìm ngươi chơi cùng.” Thiên Xu rất vui vẻ nói: “Được.” (^_______^)

Bản tiên quân đây lê cái thân xác ‘già đầu’ ngồi xổm một bên, nhìn thấy Hoành Văn trẻ tuổi cùng thanh Thiên Xu trẻ tuổi đang nắm tay nhau đứng đó, có phần khí phách tư vị của Đông Hoa Đế Quân khi ở ta trước mặt ta mà nhảy nước vung tay áo múa.

Sau một lúc lâu, ta dặn dò kỹ lưỡng Hoành Văn và Thiên Xu rằng ở trước mặt phàm nhân không được để lộ tiên tích, chuẩn bị dẫn bọn hắn đi tìm một cái thành để trụ lại, đợi tiên sử trên thiên đình đến, Thiên Xu nhập kiếp luân hồi của hắn, Hoành Văn tiếp tục làm Thanh Quân của hắn, ta lên tru tiên đài của ta.


Khi đang muốn khởi vân, thì tiểu Hoành Văn bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía bụi cỏ dại bên cạnh: “Đó là cái gì?”

Ta nhìn theo tầm mắt của hắn, trong bụi cỏ dại, một thân hình màu trắng cuộn tròn lại nằm, vẫn là hồ ly.

Ta chỉ chú ý đến Hoành Văn và Thiên Xu, không để ý đến hồ ly, khi Bích Hoa Linh Quân giúp nó trị thương thì nó liền tỉnh lại, nhưng mà lúc ấy không thể động đậy, đại khái là thừa dịp khi ta đang chú ý đến Thiên Xu, Hoành Văn thì ngọ nguậy muốn đi, trên người có thương tích không bước được mấy bước, liền ở trong bụi cỏ mà nằm sấp xuống.

Hoành Văn chạy đến bên bụi cỏ, ngồi xổm xuống, vén lớp cỏ cao cao ra: “Là con bạch hồ ly, nó vì sao bị thương?” Đưa tay đến sờ sờ lên lưng hồ ly, hồ ly tựa đầu chôn ở trong lớp lông dày, hai mắt gắt gao nhắm nghiền lại. Thiên Xu đi đến bên cạnh nhìn nhìn, cũng ngồi xổm xuống: “Nó bị thương rất nặng.” Hoành Văn từ trong bụi cỏ ôm lấy hồ ly, mao đoàn hưởng được chút ngọt ngào, Hoành Văn bây giờ ôm nó có chút vất vả, Hoành Văn vừa ôm nó vừa nói: “Ngươi ngoan, ngươi ngoan, ta đưa ngươi đi trị thương.” Đầu hồ ly đặt ở trên bả vai nhỏ xíu của tiểu Hoành văn, trong đôi mắt nhắm nghiền kia chậm rãi chảy ra những hạt thuỷ châu (*nước mắt).

Ta nhìn mao đoàn, hít một hơi thật sâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận