Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)

Chàng trai thổi sáo và Tình Tiên chợt cả kinh, vội ngẩng đầu lên, bóng người trên tường đứng trong bóng đêm, nhẹ nhàng nhảy xuống dưới, đi đến bên cạnh chàng trai thổi sáo, ngẩng đầu nói: “Hà Kính Hiên, ngươi muốn đưa nàng ta đi đâu?”

Người nọ vận y phục nam tử, nhưng thanh âm uyển chuyển mềm mại, thân hình thon nhỏ thướt tha, là một thiếu nữ.

Lương Chúc hội ngộ bỗng nhiên hoá thành song thư (*hai cô gái) gặp đơn anh (*một anh tài). Bản tiên quân lại đứng ở bên cạnh, thấy chàng trai thổi sáo lúng túng ngập ngừng, chân tay luống cuống nói: “Nguyệt Doanh tiểu thư, ngươi, ngươi như thế nào......”

Tình Tiên nhẹ giọng nói: “Kính Hiên, ngươi đi mau đi. Nguyệt Doanh tiểu thư, ngươi yên tâm, Kính Hiên hắn sẽ không bao giờ đến tìm ta nữa. Tống công tử đã mua ta, hắn chiều nay cũng chính miệng nói rằng, hắn sẽ không cầu thân với cha mẹ ngươi. Nguyệt Doanh tiểu thư ngươi...... Ngươi có thể an tâm gả cho Kính Hiên. Ta ~~ Tống công tử chuộc thân cho ta ra khỏi chốn phong trần, ta nhất định sẽ dùng kiếp này báo đáp hắn. Kính Hiên, ta, ta chúc ngươi và Nguyệt Doanh tiểu thư răng long đầu bạc......”

Nàng xoay người muốn rời đi, chàng trai thổi sáo liền kéo lấy tay áo của nàng: “Tình Tiên, người họ Tống kia thay nàng chuộc thân, chính là vì tác hợp cho ta cùng Nguyệt Doanh tiểu thư?! Nàng, Nàng vì sao lại hồ đồ như vậy!! Trong lòng Hà Kính Hiên ta từ đầu đến cuối cũng chỉ có......”

“Chỉ có Tình Tiên?” Vị Nguyệt Doanh tiểu thư kia bỗng nhiên lạnh lùng buông ra một câu, bước từng bước đến chỗ chàng trai thổi sáo.”Được lắm. Hà Kính Hiên, ngươi hôm nay hôm nay rốt cuộc cũng nói ra lời thật lòng.” Cười khổ một tiếng, nói tiếp: “Phải, ngươi vì nàng bất chấp thể diện của một tú tài, ở dưới thanh lâu bán son phấn, ta nên hiểu được, trong mắt ngươi chỉ có Tình Tiên. Nhưng mà...... Nhưng mà khi còn nhỏ, ngươi đã nói muốn thú ta làm tân nương tử, ta ngu ngốc khờ dại cho là thật, lại không muốn tin rằng ngươi đã thích người khác.” Sau khi đem toàn bộ sự việc trút ra hết, liền xoay đầu đi đến bên vách tường.

Hoá ra chàng trai thổi sáo chính là tiểu ca bán son phấn dưới Tuý Nguyệt Lâu, hèn chi bản tiên quân nhìn hắn thấy quen quen.

Nguyệt Doanh tiểu thư đi đến trước vách tường, xoay người lại nói: “Tình Tiên cô nương, ngươi vì Kính Hiên ca cư nhiên dùng chính bản thân mình để ngăn cản người họ Tống kia, không để hắn cầu thân với cha mẹ ta, thật có chút ngu ngốc. Khi cha mẹ ta bức ta gả cho hắn, ta đã nói, có chết cũng không gả, dù có kiên quyết bức ép thế nào, cùng lắm thì ta bỏ nhà đi. Ngươi không hỏi xem Kính Hiên ca thích ai, tự ý hi sinh chính bản thân mình, không biết rằng như vậy sẽ khiến hắn tổn thương sao.”


Bản tiên quân bỗng nhiên phát hiện, bức tường ở hậu viện của ta thật sự rất thấp, Phùng Nguyệt Doanh tiểu thư không biết dùng công phu gì liền leo lên tường, rồi nhảy ra ngoài viện. Tình Tiên và Hà Kính Hiên vẫn như cũ cả hai cùng nhìn nhau.

Hà Kính Hiên nói: “Tình Tiên, cùng ta đi đi.”

Tình Tiên lắc đầu nói: “Muộn rồi, ta lừa Tống công tử, hắn có tiền ắt cũng có thế, ta nếu đi cùng ngươi, chỉ có thể hại ngươi. Hiên lang, ngươi đi đi.”

Bản tiên quân bay đến cạnh Nguyệt Môn, hiện thân, ho khan một tiếng.

Hà Kính Hiên nhanh tay nắm chặt tay Tình Tiên, đôi uyên uơng khổ mệnh kia vừa nghe thấy tiếng ho khan này của ta, lập tức run lên trong cơn gió lạnh và những phiến lá đang rụng xuống.

Bản tiên quân hòa ái mỉm cười nói: “Đừng sợ,vừa rồi tại hạ từ một nơi bí mật gần đây, đã thấy hết mọi việc.” Từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, xé vụn ra từng mảnh, nói với Tình Tiên: “Đây là khế bán thân của nàng.”

Tình Tiên im lặng nhìn ta, bỗng nhiên cùng Hà Kính Hiên cả hai đùng một cái quỳ xuống. Ta chân thành nói: “Tình cảm của nhị vị, cảm thiên động địa (*cảm động trời đất), khiến cho tục nhân (*kẻ phàm tục) như ta đây cũng không khỏi cảm động. Tại hạ tuy không phải quân tử, cũng nguyện chu toàn cho nhị vị. Hà huynh, ngươi đưa Tình Tiên cô nương đi đi.”


Vào lúc nửa đêm gió lạnh, ta đứng trong hậu viện trống trải nở một nụ cười. Xem ra bản tiên quân chính là phải mang cái mệnh này rồi, vốn tưởng rằng trước khi lên tru tiên đài kiếm được hai đoạn trần duyên (*duyên ngắn phàm trần), hóa ra ta vẫn là kẻ tác hợp cho người khác như trước.

Phía sau ta bỗng nhiên vang lên một thanh âm thản nhiên: “Ngươi mấy ngày qua gió xuân thổi đến vận đào hoa không ít, tư vị thế nào?”

Ta quay đầu lại, thấy hắn đứng gần đấy, mỉm cười với ta.

Trái tim ta như nhảy ra khỏi lòng ngực, trong chốc lát cứ tưởng mình hoa mắt. Lại không điều khiển được đôi chân của mình, bước nhanh đến trước mặt hắn, nghe thấy trong lời nói của mình đều là những đợt run rẩy.

Hắn cứ đứng như vậy, dịu dàng mỉm cười, ta nghe thấy giọng mình run run.

“Hoành, Hoành Văn......”

Ta liền nắm chặt tay hắn, hy vọng mong mỏi vô số lần, giờ đây khi hắn gần ngay trước mắt, trong lòng ta phút chốc lại ngỡ như mình đang nằm mộng. Hắn nhích lại gần ta một chút, ở ta bên tai ta thấp giọng nói: “Thật ra tối hôm đó, ngươi nói muốn ta nhanh chóng trở lại bình thường, không biết vì sao, ta liền trở lại bình thường. Nhưng ta thấy ngươi đang có gió xuân thổi vận đào hoa đến, vì thế liền muốn xem thử vận mệnh ngắn ngủi này của ngươi ra sao.” Rồi ra vẻ thổn thức mà thở dài, “Xem ra ngươi cả ngày cứ than ngắn thở dài thật chẳng được tác dụng gì, vận đào hoa của ngươi thật đáng tiếc.”


Ta chỉ nhìn hắn, không biết nói lời nào cho phải.

Hoành Văn nói: “Đêm dài gió lạnh, đứng ở trong viện bị người ta thấy cũng không tiện lắm, về phòng trước đi.”

Ta ngượng ngùng buông tay hắn ra nói: “Được.”

Khi đến hành lang gấp khúc, Hoành Văn nhẹ giọng cười nói: “Ngươi hai ngày hôm nay buổi tối đều ngủ trong thư phòng, phòng sách này mà ngươi cũng vào được sao?”

Ta lại ngượng ngùng nở nụ cười, đẩy cửa thư phòng ra.

Thư phòng quả thật vô cùng nhỏ, lúc sáng ta bảo người đổi chiếc giường nhỏ, đưa giường lớn vào, lại còn bảo người tạo mấy cái khe hở nhỏ ở xung quanh, đẩy cửa ra, đúng lúc ánh trăng chiếu đến trước bàn. Ta khép cửa phòng lại, Hoành Văn vung tay áo lên, tạo nên màn tiên khí chắn trong phòng.

Ta nói: “Ngươi vừa khỏi, gần đây không nên động đến tiên thuật. Vạn nhất......”

Hoành Văn nói: “Không sao cả, ta hai ngày nay biến thành hài đồng, không phải cũng dùng tiên thuật đó sao.”

Ta không kìm được tình cảm, liền vươn tay nắm chặt cổ tay hắn nói: “Vẫn là dùng một phần nhỏ thì tốt hơn. Ngươi......”


Hoành Văn đứng nhìn ta, hắn đã khỏi hẳn, đã nhiều ngày ở thế gian, rốt cục cũng thấy được hắn trở lại bình thường.

Bất luận là ngày nào, cuối cùng ngày này cũng đã đến.

Ta nắm chặt hai tay Hoành Văn, gọi một tiếng Hoành Văn, còn không đợi hắn kịp phản ứng ta liền kéo hắn vào lòng hôn thật sâu xuống môi hắn.

Bản tiên quân hết sức khâm phục bản thân, sáng nay anh minh dữ dội biết bao sai người mang giường lớn vào đây.

Lần trước ở trong rừng hoa đào, là do Hoành Văn dùng tiên thuật hóa ra ảo cảnh, chung quy đưa ta vào giấc mộng hư ảo, lúc đó thật không được chân thật.

Đầu chân mày của Hoành Văn hơi chau lại vào nhau, ta khàn giọng ghé sát tai hắn nói: “Ta so với lần trước có phải khiến ngươi thoải mái hơn.” Đôi mắt Hoành Văn nửa mở nửa khép, khóe mắt mang tiếu ý dường như đang nhìn ta, rồi cắn thật mạnh lên cổ ta một cái, “Có chút sảng khoái. Phía dưới ~ ưhm~ lần sau ta sẽ không để ngươi......”

Gần đến ngày đông giá rét, ta gánh một thùng nước tắm từ dưới giếng lên, dùng pháp thuật làm nóng nó, so với lúc đun nước thường ngày cũng mất công như vậy. Vốn là ta muốn cùng Hoành Văn tắm rửa sạch sẽ, kết quả tắm xong rồi lại tắm rồi lại lên giường tiếp tục. Vì thế lại phải thay nước, lại cùng nhau tắm rửa, cứ như vậy đi đi lại lại hết mấy lần, mãi đến khi bản tiên quân thật sự nhẹ nhàng khoan khoái mãn nguyện ôm Hoành Văn lên trên giường ngủ một chút, trời cũng đã gần sáng. Hoành Văn miễn cưỡng nói: “Khó trách phàm nhân thường nói, chỉ hận đêm xuân ngắn ngủi. Tối nay mới biết được ý này.” Nói rồi khép đôi mắt lại, nặng nề ngủ.

Ta cũng nhắm mắt lại dự định ngủ một chút, rồi lại mơ thấy một giấc mộng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận