Duyên Nợ Đào Hoa

“Thiếu gia.” Vương Đầu Nhi nhìn ta, trên gương mặt ngăm đen
đỏ bừng có hai ba vết sưng, mồ hôi hột lấm tấm sắp rơi xuống hàm râu quai nón.

Hiện giờ tuy đã Lập thu, nhưng tiết trời oi nồng chẳng kém
gì những ngày Tam phục[1] .Tiếng ve thu cao vút, hơi nóng trên mặt đất len lỏi
bám lấy đôi chân đang đau ê ẩm.

[1] Ngày Tam phục: Là ngày xuất hiện giữa hai tiết Tiểu thử

và Đại thử, là ngày nóng nực oi bức và ẩm ướt nhất trong một năm.

“Thiếu gia, bọn tiểu nhân phụng lệnh thiếu gia mai phục ở chỗ
này cả buổi sáng, rốt cuộc là để làm gì, mong thiếu gia nói rõ.”

Ta đập chết một con muỗi đang hút máu trên mặt, giơ tay lau
mồ hôi, âm trầm cười lạnh[2] .


[2] Nguyên văn là “Âm trắc trắc nhất tiếu”. Âm là âm trầm,
trắc trắc là lạnh. Lấy ý từ trong Tuyệt Cú của Triệu Mạnh Phủ đời Nguyên: Xuân
hàn trắc trắc yểm trọng môn; Xuân áp hương tàn hỏa thượng ôn. Cả cụm “Âm trắc
trác” là để chỉ nụ cười nhạt nhưng khiến người ta có cảm giác sợ hãi.

“Hôm nay thiếu gia ta muốn cướp một người, người đó sẽ đi
qua con đường này. Chờ xe ngựa xuất hiện, các ngươi che mặt lại rồi xông cả
lên, nhất định phải bắt sống cho ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận